Tên quan võ đó vội vàng ra lệnh cho đám quân binh bên ngoài thành: - Nhanh nhanh, tất cả quay trở vào thành, kéo cầu lên, đóng cửa thành lại!
Trên thành lầu, Nguyễn Đại văn và Chu Hồng đang hoảng hốt nhìn nhau. Nguyễn Đại Văn tức giận nói: - Khốn kiếp, khốn kiếp, Cung Bổn Hạo quả là tham lam vô độ. Ta đã cho bọn chúng sáu chiến hạm và sáu vạn lượng bạc rồi. Nay bạc trong kho vẫn còn thiếu ba nghìn lượng chưa bù vào được, đợi Dương Lăng chết đi, chúng ta phải trên dưới đút lót, đả thông từng mối quan hệ còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa. Vậy mà tên khốn đó lại đến đòi lương thực và bạc, ta hận một nỗi... hận một nỗi...
- Đại nhân, núi còn thì lẽ nào lo không có củi để đốt hay sao? Chỉ có Dương Lăng là muốn đối đầu với chúng ta. Dương Lăng có không ít kẻ thù ở trong triều, chỉ cần y chết đi thì những phe phái trước gì bị y kìm kẹp sẽ nhất loạt thừa cơ công kích; đồng đảng của y cũng sẽ thừa dịp tranh nhau những miếng mồi béo bở mà Dương Lăng bỏ lại, làm gì có ai để ý tới chúng ta cơ chứ? Cùng lắm thì đổi một nơi khác tiếp tục làm quan, một hai năm là sẽ lấy lại được tiền thôi.
- Đại nhân, không nhịn nhục thì sẽ làm hỏng việc lớn, Công Bản Hạo công thành kinh địa, thế thắng như chẻ tre, thành Phúc Kiến của chúng ta có thể giữ được hay không? Hơn nữa trong tay y hiện giờ đang có đến sáu chiến hạm, hơn mười đại pháo, lại càng như hổ mọc thêm cánh. Nếu chọc giận y thì đại quân của giặc quay lại chém giết cả thành thì tính mệnh của cả nhà lớn bé còn có thể giữ được hay không? Chu Hồng vội vàng khuyên giải.
- Hừ! Nguyễn Đại Văn nhìn Chu Hồng, rồi lại nhìn Địch Thanh Sơn, giận dữ quay về chỗ ngồi.
Bên ngoài có tiếng truyền báo của cận binh: - Báo! Đại nhân, khách đã đến!
Nguyễn Đại Văn kinh ngạc, bất giác đứng dậy, Chu Hồng "suỵt" một cái, vội vàng cười cười nói nói đi ra ngoài nghênh tiếp. Hai tên giặc Oa đi vào thành, ngạo mạn nhìn ba tên quan trong thành Phúc Châu một cái, cũng chẳng đợi mời bèn dương dương tự đắc ngồi lên ghế.
Hai bên giới thiệu danh tính, tên giặc Oa râu quai nón bèn hi hi cười nói thứ tiếng Hán ngượng nghịu: - Các ngươi, lương thực mà chủ công của ta cần đã chuẩn bị xong chưa?
Nguyễn Đại Văn nén giận đáp lại: - Cung Bổn tiên sinh, để tránh xung dột, bổn quan mạo hieerm tặng cho các vị sáu chiến hạm và sáu vạn lượng bạc. Các ngài đã đồng ý sẽ không đánh phá Phúc Châu, dần dần di chuyển đến Quảng Đông, sao giờ lại lật lọng, lại tiếp tục đòi lương tiền của bổn quan, chỗ ta nào đâu có núi vàng núi bạc.
- Khốn kiếp! Cung Bổn Hùng Nhị đập bàn, nhảy phắt dậy nổi cơn lôi đình.
Tá Tá Mộc Xuân bèn nhanh chóng xoa dịu bầu không khí, y rành rọt nói: - Nguyễn Đại Nhân, chủ công của chúng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ ưu ái của các ngài, vốn định sẽ không làm phiền đến nữa, nhưng... Các ngài cũng nên biết rằng chúng tôi có bạc trong tay nhưng không thể mua được lương thực ở đâu, hàng ngàn dũng sĩ cần phải có lương ăn, làm thế nào được bây giờ?
- Ha ha ha, xin ngài yên tâm. Chủ công của chúng tôi cũng dặn rồi, có được ngân lương và chiếm hạm, chúng tôi chuẩn bị tới Bành Hồ, Di Châu để tìm nơi chốn yên thân. Những vùng đấy của đại nhân quản lý chúng tôi nhất định sẽ không tới mạo phạm.
Nhưng dọc đường đi thì phải cần có lương thảo, chỉ cần Bộ Chính Sử đại nhân giao ra một nghìn gánh lương thảo thì đại quân của chúng ta sẽ ngay lập tức rút khỏi Phúc Kiến. Ha ha ha, đại nhân, ngài có thể tấu vởi triều đình, loạn giặc vùng Mẫn đã được dẹp bỏ, trong sáu tỉnh ven biển chỉ có ngài đứng đầu bình định được chiến sự, phần công lao đó chắc hẳn sẽ có được món thưởng lớn, chúng tôi nhận được cái chúng tôi muốn, chẳng phải là hai bên cùng có lợi hay sao, đúng không?
- Một nghìn gánh lương thảo, các người sẽ rời khỏi Phúc Kiến? Nguyễn Đại Văn vùa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hiện tại sau tỉnh đều trực thuộc sự quản lý trực tiếp của Dương Lăng, khắp nơi đều có giặc Oa. Nếu như Khâm sai đại nhân bị phục kích tử trận ở trong địa bàn của mình, triều đình tuy không thể gán toàn bộ trách nhiệm cho y nhưng chắc chắn sẽ có một vài khiển trách là điều không tránh khỏi được, tới lúc đó thì lại phải tiêu tiền thêm nữa rồi.
Nếu như giao cho chúng một nghìn gánh lương thảo, một là có thể tiễn biệt cái đám sao chổi này, hai là Khâm sai đại nhân tử trận, bản thân y lại giành được thắng lợi lớn, bình định toàn tỉnh Phúc Kiến, tới lúc đó thì sẽ không có ai còn dám truy cứu trách nhiệm của y nữa? Trong đám quan viên kháng giặc Oa của sáu tỉnh thì y lập được công đầu, nói không chừng... Nói không chừng cái chức vụ Khâm sai đại thần còn chống đó, Hoàng thượng sẽ cho y được thế vào.
Nguyễn Đại Văn nghĩ tới đó thì lại chuyển nộ thành mừng, vội vàng nói: - Thật vậy sao? Các người... Các người chỉ cần một nghìn gánh lương thảo thì sẽ rời khỏi Phúc Kiến?
Cung Bổn Hùng Nhị gầm lên: - Ngươi không tin lời của chúng ta sao? Võ sĩ chúng ta nói một là một!
Nguyễn Đại Văn nghe thấy những lời của tên võ sĩ thô bạo này thì trong lòng càng tin tưởng thêm vài phần, y vội vàng gọi Địch Thanh Sơn, lệnh cho y đi tìm Tri phủ Uông Phi Lăng, nhanh chóng lệnh cho dân tráng mang tới một nghìn gánh lương thảo. Chiến trường tiền tuyến tiêu hao rất nhiều lương thực, đó là sự thật không cần phải bàn cãi. Một nghìn gánh lương thực này khi viết vào sổ cứ ghi là mang ta cho quan binh tiền tuyến, mà viết luôn là mang cho quân binh của Dương Tổng đốc đã tự trận, thế lại càng chết không đối chứng được. Đây đúng là cơ hội trời ban mà.
Địch Thanh Sơn nghe thấy kế hoạch của Nguyễn Đại Văn thì trong lòng vui vẻ lắm, gật đầu cười nhận lời.
Chu Hồng cười đáp lại: - Cung Bổn tiên sinh, Tá Tá Mộc tiên sinh. Ồ... Các vị dừng bên bờ sông để chờ lương thực đúng không? Một lát nữa sẽ có dân tráng vận chuyển lương thực tới. Phiền các ngài cải trang thành dân tráng đến vận lương, ta sẽ phái cận binh hộ tống các ngài đến bên sông. Mong các ngài giữ lời hứa, nhanh chóng rời khỏi vùng Mẫn.
Hai người bọn Cung Bổn Nhị liên tiếp nhận lời, chừng nửa canh giờ sau, dân tráng xe lớn xe nhỏ vận chuyển lương thực tới thành Đông. Nguyễn Đại Văn cũng vội vàng bước tới, làm bộ làm dạng nói với đám dân tráng và quan binh: - Chiến sự tiền tuyến đang gấp rút, hiện tại Sở Vệ Tuyền Châu đã phái người đến vận chuyện lương thảo, các người hãy nhanh chóng vận chuyển lương thực lên thuyền, không được chậm...
Y chưa kịp dứt lờ thì có bỗng cảm thấy có một thanh đao lóe sáng đang kề trên cổ của mình. Nguyễn Đại Văn hoảng sợ quay lại thì thấy tên Cung Bổn Hùng Nhị râu ria đó thì kinh ngạc nói: - Ngươi... Ngươi làm gì vậy? Ta đã giao lương như đã hẹn, ngươi dám động đến bản quan, người đừng hòng rời khỏi được Phúc Châu.
Chu Hồng đứng bên cạnh y cũng đã bị Tá Tá Mộc dùng đao khống chế, khiến cho tên khốn đó đau quá phải ngồi sụp xuống đất. Uông Tri Phủ và Địch Ngự Sử mới đi lên trên thành lầu thấy vậy cũng kinh ngạc không hiểu điều gì xảy ra.