Ra khỏi trận doanh, đám người Dương Lăng lần lượt xoay người lên ngựa, men theo bìa rừng từ tốn phi ngựa đi. Lão Trình ngó nhìn bốn phía rồi đưa tay ôm lấy bụng, vờ bộ như muốn tìm chỗ để đi vệ sinh. Tiếp theo đó, lão ta bèn lẩn vào một đám cây rừng rậm rạp, lẩn tránh sự canh chừng của đám quân lính đi theo bảo vệ Dương Lăng. Lão Trình nhanh chóng chạy như bay, xuyên qua đám rừng câu rậm tạp, tìm đường tắt đi tới trước ngã rẽ.
Đường trong rừng nhỏ hẹp, đám thị vệ phải xếp thành một hàng dọc để đi theo, và nơi này nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ba con ngựa đi ngang hàng với nhau mà thôi. Dương Lăng và Phong Lôi đi cùng với nhau, trong lòng Phong Lôi đột nhiên chẳng hiểu vì sao bỗng nhiên trỗi dậy tà niệm, y thần thức hoảng loạn, bất giác tay nắm lấy thành đao đang giắt bên lưng:
- Chỉ cần vung tay lên một cái thôi là Dương Lăng sẽ đầu lìa khỏi xác, đằng sau có chưa tới hai mươi tên thị vệ đi theo thôi, hơn nữa tất cả bọn chúng đều không phải là đối thủ của ta. Ta sẽ giết sạch bọn chúng rồi đổ hết tội lỗi cho đám người Lý Phúc Đạt thì chẳng có ai nghi ngờ được gì. Triều đình vẫn còn cần bọn ta trợ giúp, bọn ta vẫn có thể đường hoàng mà xuất quan. Oanh Nhi có đau lòng thì cũng chỉ một hai năm là nguôi ngao thôi. Đến lúc đó ta sẽ cầu thân với nàng... Nhất định ta sẽ thành công. Một đao! Ta chỉ cần một đao thôi!
Phong Lôi giết người vô số, đao phóng ra chưa từng hối hận, chưa từng cảm thấy khó khăn do dự đến vậy. Nhưng lúc này trong lòng y đang không ngừng thôi thúc bản thân mình rút đao ra, nhưng thành đao lại cứ nằm im trong vỏ đao, nặng tựa thanh chì, không thể rút ra cho được.
Tiếng vó ngựa chạy thình thịch cũng tựa như tiếng tim đập bên trong lồng ngựa của y. Phong Lôi chẳng thể nào trở nên bình tĩnh được nữa. Cây cối trong rừng không có người chăm sóc cắt tỉa, cành lá rậm rạp chắn lối đi. Lúc này Dương Lăng không còn tiếp tục nói chuyện nữa mà chăm chú nhìn về phía trước, chậm rãi cưỡi ngựa, thả lỏng cơ thể, hắn hoàn toàn không chú ý đến Phong Lôi, kẻ đang đi bên cạnh mình, đang giấy lên ác niệm sát khí với bản thân mình.
Trong lòng Phong Lôi đang nảy ra một cuộc giao chiến nảy lửa, dằn vặt không ngừng: Vứt bỏ lương tâm đi để mà loại trừ tình địch, hay từ bỏ đi giai nhân sẽ có được trong tầm tay? Sự cân nhắc nặng nhẹ này thật quá ư khó khăn.
Cánh rừng bên trái phía trước mặt đã dần dần thưa thớt cây cối, ở đó có một con suối nhỏ, nước chảy róc rách, cỏ dại và lau dậy um tùm, cao bằng đầu người tạo nên một bức bình phong xanh mướt. Cánh rừng bên phải đã lau sậy nghiêng hẳn về một bên, hướng lên phía trên, mọc tràn tới tận một quả núi. Cây rừng thưa thớt, gió thổi mát lạnh. Ngay cả khi gió trong rừng không ngừng thổi tới từng hồi thì Phong Lôi lúc này cũng đang đầm đìa mồ hôi, lo lắng căng thẳng.
Y cúi đầu, nghiến chặt răng, trong lòng đang không biết nên phải làm như thế nào, đúng lúc đó bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vang lên từ trên phía đầu ngọn cây, một bóng người đột nhiên lao ầm xuống như một con chim ưng. Phong Lôi luyện võ nhiều năm, bản năng cảnh giác rất tốt, nghe thấy tiếng thét đó bèn nhanh chóng rút thanh đao nãy giờ cứ nắm chặt trong lòng bàn tay không vung ra được. Thanh đao vụt bay lên tựa như một dòng suối thu trên không trung.
Phong Lôi giật mạnh đầu ngước lên nhìn, trông thấy một người che mặt khăn xanh, trong tay y nắm lấy một con dao mũi nhọn hoắt, đang né tránh sáu tên thị vệ đi trước mở đường, nhằm thẳng hướng chỗ Dương Lăng mà lao tới như tên bay. Tên đó thân thủ nhanh nhẹn khác thường, hiển nhiên là một cao thủ luyện võ. Với thân pháp nhanh đến như vậy, y tiến đến đột kích Dương Lăng, nhát dao đó mà đâm trúng thì Dương Lăng đương nhiên chỉ còn đường bỏ mạng tại đây.
Thế giới rộng lớn, chẳng qua cũng chỉ là hạt cát trong vũ trụ mà thôi; Lòng người tham lam, chẳng quả cũng chỉ là hạt cát trong trăm năm thế sự. Khoảnh khắc đó thật đáng sợ kinh hồn, duy nhất chỉ có tâm ý còn người mới có thể nhanh hơn được nhát dao đó mà thôi. Thanh đao trong tay của Phong Lôi đang muốn lao tới tung đòn, nhưng đột nhiên y lại ngừng lại.
Tên sát thủ kia muốn lấy mạng của Dương Lăng cho bằng được, thân thủ của y lại nhanh nhẹn đến như vậy. Hơn nữa dường như y không lường được rằng trong đám thị vệ lại có một cao thủ dùng đao lợi hại như vậy. Bay người trong không trung, Phong Lôi hoàn toàn không thể biến huyễn thân hình, chỉ cần nhát đao của y lao đi thì ắt hẳn sẽ có thể chém tên thích khách kia thành hai phần để giải nguy cho Dương Lăng.
Nhưng Phong Lôi lại nắm chặt lấy thanh trường đao, những thớ thịt trên vai của y đang nổi gồng lên cuồn cuộn, trong lòng y chợt nảy ra ý nghĩ: Ta không giết được Dương Lăng, nếu giết hắn cả đời này ta sẽ không dám ngẩng đầu nhìn mặt đại tiểu thư, lại càng cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình. Nhưng ta có thể không cứu hắn phải không? Chỉ chậm một chút thôi, ta không kịp trở tay, chỉ là chậm một chút thôi...
Phong Lôi lo lắng đến tột độ, y tận mắt nhìn thấy Dương Lăng kinh hãi ngẩng đầu sau khi cảm nhận được sát khí đằng đằng đang ập đến bên mình, cổ hỏng của hắn ở ngay phía trước của mũi dao nhọn hoắt đó. Sáu tên thị vệ đi đằng trước nhận thấy tình hình xấu bèn nhanh chóng thắng ngựa quay đầu lại, tất cả bọn chúng đều ngay lập tức kinh hãi thét lên chửi bới um xùm, rút đao lao phăm phăm về bảo vệ Dương Lăng. Trước mắt Phong Lôi, tên thích khách che mặt khăn xanh đó đang hăm hở lao đến đâm dao về phía Dương Lăng với một bộ dạng của kẻ cho dù có thịt nát xương tan thì cũng phải cắt lìa cuống họng của Dương Lăng.
Tất cả sự việc đều diễn ra trong một thoáng thật nhanh, nhưng đối với Phong Lôi thì tất cả những hành động đó đều diễn ra thật chậm chạp. Phong Lôi có thể nhìn thấy rõ sự lạnh lẽo trong thứ ánh sáng lóe lên từ con dao trong tay tên thích khách; y có thể nhìn thấy rõ ống tay áo của tên thích khách che mặt khẽ đung đưa khi có gió thổi qua; có thể nhìn thấy rõ đám bụi mù mịt dưới chân những tên lính thị vệ vội vàng xuống ngựa, vung đao chạy bổ nhào đến cứu Dương Lăng; có thể nhìn rõ những đường cong co rút trên cơ mặt của hắn vì quá sợ hãi.
Ánh sáng lạnh lẽo của con dao cứ nhằm thẳng đến cổ họng của Dương Lăng, máu đỏ phun ra, chỉ còn một thoáng chốc thôi.
Chẳng hiểu ma sui quỷ khiến thế nào mà Phong Lôi lại rút đao ra, phi bay vùn vụt trong tiếng gió.
Thanh đao vung ra chém đứt những ý niệm độc ác cuối cùng của y.
Thanh đao của Phong Lôi không còn kịp đâm trúng tên thích khách mà nhằm thẳng hướng con dao nhọn đó. Keng một tiếng vang lên, lưỡi dao cùng với thứ ánh sáng lạnh lẽo ghê rợn của nó văng lên không trung rồi rớt ở đâu đó. Tên thích khách bị thanh đao trấn động đến nỗi bay vài vòng trên không trung rồi tiếp đất, giật lùi về sau mấy bước. Y thất thanh kinh ngạc:
- Phong Lôi? Ngươi đã hàng triều đình rồi hay sao?
Phong Lôi kinh ngạc nhìn qua đó, nhìn chằm chằm vào đôi mặt quen thuộc đó, nghe thấy giọng nói đó. Y đồng thời kinh ngạc thất thanh thốt lên:
- Trình Nhị thúc, ông vẫn chưa chết sao?