- Hạ quan Hoàng Kỳ Dận, Huyện thừa huyện Kê Minh, cùng Bá tổng Giang Bân tham kiếm các vị đại nhân.
Tham tướng Vĩnh Ninh khoát tay:
- Đứng lên đi, Mẫn tri huyện đâu?
Lão vừa chuyển động, những phiến giáp trên người lập tức phát ra tiếng kêu loảng xoảng. Vị Tham tướng Hà đại nhân ở Vĩnh Ninh này tuổi trạc ngũ tuần, vóc người không cao, hai má gầy hóp, cặp mắt sắc bén nổi bật trên màu đen của da mặt, kết hợp với bộ giáp trụ sáng loáng, càng làm toát ra khí thế không giận mà uy của kẻ bề trên.
Đi theo sau tay Tham tướng là một đám Hiệu úy (tên gọi của sỹ quan quân đội thời xưa) giáp trụ sáng choang, bên cạnh thì có hai người đang đứng, một trái một phải. Người đứng bên trái tuổi ngoài bốn mươi, mày trơn mặt trắng, là một quan văn dáng dong dỏng cao, khắp người toát ra vẻ tri thức. Lúc này hắn ta đang đưa mắt đánh giá Hoàng huyện thừa.
Vừa liếc thấy bổ phục (**) của hắn, cộng với hiểu biết của bản thân, Dương Lăng nhận ra người này là một quan văn tòng ngũ phẩm. Đại Minh quả nhiên có truyền thống quan văn nắm quân quyền, không ngờ lại phái một quan văn tòng ngũ phẩm đi giám sát một Tham tướng chánh tam phẩm. (**:loại hình thêu trên quan phục (trước ngực và sau lưng) để phân biệt cấp bậc. Ví dụ như quan văn thêu chim, quan võ thêu thú)
Đối với Dương Lăng mà nói, thái giám có thể coi là sinh vật hiếm lạ nhất, cho nên y chăm chú quan sát đến mấy lượt. Không giống với đám thái giám giả trong phim luôn mang vẻ tươi cười xiểm nịnh, vẻ ngoài quái quái, vị Lưu công công đứng bên phải tuổi hơn năm mươi, cằm nhọn, đôi mắt tinh minh mà ôn hòa, ngoại trừ da thịt có vẻ hơi nhão và trắng bóc ra, trông lão ta không có gì đặc biệt.
Mấy người Hoàng huyện thừa và Giang Bân lật đật đứng dậy. Hoàng huyện thừa khom người báo cáo:
- Bẩm đại nhân, Mẫn huyện lệnh trúng phải tên tẩm độc của Thát Tử nên đã hôn mê bất tỉnh. Khi nãy do tình thế nguy ngập nên hạ quan đã sai Chủ bạ trong huyện khiêng Mẫn đại nhân xuống dưới thành, hiện giờ hạ quan và Giang bá tổng Giang Bân phụ trách việc thủ thành.
Dưới thành, tiếng trống trận ầm ầm vang lên, tiếng chém giết rền rĩ vang trời. Lúc này quân Minh đã đánh cho bọn Thát Tử không kịp trở tay, từ trong thành quân đổ ra cuồn cuộn như thác. Bác Đạt Nhĩ Mô còn tưởng đã trúng phải gian kế của quân Minh, lập tức lệnh cho Hất Lâm Đạt Đạt đoạn hậu, đại quân bắt đầu rút lui.
Vị Lưu công công đó thấy quân Thát Đát rút lui thì cười lớn nói:
- Tướng quân thần dũng, đại quân vừa đến đã chiếm lại được Kê Minh, mới đánh đã giành thắng lợi. Đây thật đúng là một món quà mừng năm mới đầy ý nghĩa dâng lên cho Thánh thượng.
Giọng lão ta không đến nỗi quá chói tai, nhưng ngữ điệu quả thật hơi có chút ẻo lả.
Hà tham tướng khẽ cười, khoát tay nói:
- Lưu công công quá khen rồi! Người đâu, truyền xuống, lệnh cho Hạ Sĩ Kiệt, Vương Thừa Hiến, Trịnh Nhất Ngạc chia ra đóng ở phía đông, nam và tây thành, còn Tất Xuân, Tôn Đại Trung truy sát tướng địch!
Diệp ngự sử nghe vậy vội lên tiếng:
- Tướng quân, xin hãy chậm đã! Quân ta vừa đến, chưa rõ tình hình bên địch thế nào, làm sao có thể liều lĩnh khinh địch được? Binh thư có câu: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bọn người Thát Đát sống dựa vào ngựa nên năng lực di chuyển vượt xa quân ta. Theo tình hình hiện giờ, ta trước hết nên cố thủ thành trì, phái người do thám, hiểu rõ tình thế rồi hãy bàn tiếp.
Giang Bân nghe xong cũng vội nêu ý kiến:
- Đại nhân, trận thế của địch đã loạn, nếu bây giờ thừa cơ tập kích, tất sẽ thu được hiệu quả bất ngờ, ấy gọi là binh quý ở chỗ thần tốc. Nếu chờ cho bọn chúng ổn định lại thế trận, ung dung bố trí đội ngũ thì khi đó chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối hơn rồi.
Diệp ngự sử thấy gã chỉ là một quan viên cấp dưới, không khỏi phẩy áo cười nhạt:
- Buồn cười! Binh giả, thiên hạ chi hung khí dã, dụng chi thận chi (việc dùng binh là điều hại cho thiên hạ, cần phải cẩn thận). Mỗi lần dụng binh, khinh xa ngàn chiếc, trọng xa ngàn cỗ, mười vạn giáp quân, lương thảo phải vận chuyển từ xa ngàn dặm, mỗi ngày tiêu tốn ngàn vàng. Đại quân ta vừa tới, vẫn chưa ổn định, lương thảo cung ứng thì đều bị tụt lại. Hiện giờ phía sau thì không có viện binh, phía trước tình hình còn chưa rõ, cứ liều lĩnh tấn công như vậy, chẵng lẽ là vì tham công hay sao?
Giang Bân tuy cũng hiểu chút ít binh thư, nhưng tri thức có hạn, nghe thấy mấy cái ngàn ngàn vạn vạn gì đó thì chóng mặt ù tai, mịêng lưỡi cứng đơ không đáp lại được câu nào. Dương Lăng tuy không hiểu binh pháp, nhưng cũng thấy rõ rành rành Thát Tử vừa bị đánh cho không kịp trở tay, nếu lúc này thừa cơ truy sát, bọn chúng tất sẽ khó mà tổ chức phản kích một cách hiệu quả được.
Vả lại thời đó hệ thống chỉ huy quân đội còn chưa phát triển, tính tổ chức của binh sĩ rất kém, mà lòng tận trung thì lại càng kém hơn. Đám sĩ tốt đánh trận hầu hết đều dựa vào nhuệ khí, thế nên thi thoảng có chuyện mấy vạn nhân mã đánh bại mấy chục vạn đại quân, thì cũng chẳng phải là chuyện lừa lọc trong tiểu thuyết mà là chuyện có thật.
Một đội quân mà bị đổ soái kỳ, đại quân rất có khả năng sẽ lập tức tan vỡ, dù muốn tổ chức lại cũng sẽ hết sức khó khăn. Hiện giờ Thát Tử rõ ràng là đang tan vỡ, vậy mà cái con mọt sách này lại cẩn thận như vậy: chẳng mong có công, chỉ cầu không có tội, bê nguyên xi mấy điều cứng nhắc trong binh thư ra, đúng là nhảm nhí!
Có điều, tuy Diệp ngự sử chỉ là quan văn tòng ngũ phẩm, nhưng Hà tham tướng lại chẳng dám xem thường ý kiến của hắn. Giám quân, trách nhiệm nào chỉ là giám sát quân đội không thôi, thật ra đó mới là kẻ nắm quyền quyết định cuối cùng. Ông ta trầm ngâm một chút, sau đó quay sang hỏi Giang Bân:
- Quân địch công thành có bao nhiêu tên?
Giang Bân vội đáp:
- Bẩm đại nhân, đêm qua chỉ có hơn trăm tên Thát Tử kéo đến quấy nhiễu, nhưng rạng sáng hôm nay đột nhiên có gần ba ngàn tên tấn công ào ạt vào thành, ban nãy lại có thêm khoảng ngàn tên kéo theo hai khẩu đại pháo đến. Nếu không phải vì tướng quân kịp đến thì thành này hiện đã thất thủ rồi.
Diệp ngự sử nghe vậy liền bảo:
- Thế nào? Quân địch không ngừng tăng lên, hiển nhiên là còn có hậu viện, sao có thể không cẩn thận ứng phó chứ?
Hà tham tướng do dự một lúc rồi quay sang bên cạnh hỏi:
- Lưu công công thấy thế nào?
Hai vị giám quân này đều là bị triệu tới nhậm chức tạm thời cho có. Diệp ngự sử là người của kỳ đại khảo hạch ba năm một lần sắp tới, đến Tuyên phủ để kiểm tra thành tích của quan viên địa phương. Lưu công công là thái giám chưởng quản ty Chung Cổ (đội kèn trống trong cung) trong Nhị Thập Tứ nha môn của nội cung, phụng chỉ xuất kinh mua sắm. Trên đường quay trở lại kinh thành thì lão bị khoái mã chạy liền tám trăm dặm chặn lại, sau đó được sai nhậm chức Giám quân cùng với Diệp ngự sử.
Tuy rằng địa vị thấp kém nhưng lão ta lại là người có thể thường xuyên thấy mặt Hoàng đế nhất, Hà tham tướng cũng không dám xem thường ý kiến của lão. Vị Lưu công công này ở trong cung đình chức vụ thấp hèn, thế nên mặc dù là Giám quân nhưng lão cũng không dám kiêu ngạo, suốt dọc đường đều hết sức cẩn thận, chỉ sợ sẽ để lộ cái xấu.
Vừa rồi nghe ý kiến của Diệp ngự sử, trong lòng lão ta âm thầm tính toán: "Đại quân chúng ta vừa mới tới đã đoạt lại được trạm Kê Minh ngay, có thể nói là một đại công. Nếu đưa quân đánh tiếp, lập thêm được chiến công thì đúng thật là như thêu hoa trên gấm. Nhưng nếu đúng như lời Diệp ngự sử nói, lỡ Thát Tử còn có phục binh, quân ta mà thất bại thì ta không làm tròn trách nhiệm một Giám quân, há chẳng phải sẽ bị Thánh thượng trách mắng sao? Cẩn thận vẫn hơn!"
Nghĩ đến đây, Lưu công công mỉm cười nói:
- Hà tướng quân có dũng, Diệp ngự sử thì có mưu, còn ta tầm nhìn hạn hẹp, cũng chẳng dám nói là có kiến giải gì. Có điều, đại quân lặn lội đường xa nên mệt mỏi không kém địch nhân, nếu tùy tiện truy kích, lỡ như có gì sơ suất thì sẽ không được tốt cho lắm. Hiện giờ Trịnh tham tướng và Tống tham tướng đang dẫn quân từ Trác Lộc, Xích Thành đến giáp công quân Thát Đát. Ngoài ra còn có tướng quân du kích Tề Quảng Thắng đang gấp rút chi viện cho trạm Nhị Lý Bán. Mấy cánh đại quân cùng tới như vậy, quân Thát Đát nhất định sẽ thất bại, ta nghĩ cứ cẩn thận một chút cũng tốt.
Thấy hai vị Giám quân đã có ý kiến tương tự nhau, Hà tham tướng bèn nói:
- Được, các tướng nghe lệnh đây! Lệnh cho Tất Xuân, Tôn Đại Trung lập tức thu binh, đồn trú trước cổng thành và phòng bị thật nghiêm ngặt! Sai thợ thuyền trong quân và thợ địa phương lập tức sửa chữa cổng thành! Phái thám mã thăm dò thực lực quân địch và tình hình hiện tại của Nhị Lý Bán và Ngũ Lý Phố!
Dương Lăng nghe vậy thầm lắc đầu: "Chẳng sợ kẻ địch giống hổ, chỉ e tướng nhà như heo. Rõ ràng là thời cơ cực tốt, không ngờ lại bị một gã thư sinh với một tên thái giám nói hươu nói vượn một hơi thành ra phải bỏ phí như vậy. Thật đáng tiếc!"
Hà tham tướng bảo thêm:
- Hoàng huyện thừa, Giang bả tổng, hai người cùng bản quan đi tuần tra quanh thành! À... Dịch thừa bản địa đâu?
Hoàng huyện thừa vội đáp:
- Đại nhân, Mã dịch thừa... đã chết trận!
Hà tham tướng lại hỏi:
- Chủ bạ đâu?
Hoàng huyện thừa thi lễ, đáp:
- Đại nhân, Vương chủ bạ đã đưa Mẫn đại nhân xuống thành, đường đến đây đã bị nghẽn bởi đại quân nên tạm thời ông ấy chưa tới kịp. Vị này là Dương sư gia, phụ trách lo liệu toàn bộ chuyện dân sự trong thành. Tướng quân xin cứ việc phân phó!
Hà tham tướng liếc mắt nhìn Dương Lăng, thấy y còn trẻ như vậy thì không khỏi giật mình. Hoàng huyện thừa thấy thế bèn mỉm cười cung tay nói:
- Đại nhân, Dương sư gia tuổi trẻ đầy triển vọng, đã giúp Mẫn đại nhân quản lý Kê Minh trên dưới rất trật tự, ngăn nắp và rõ ràng. Đại nhân cứ yên tâm!
- Vậy sao?
Hà tham tướng đưa mắt đánh giá Dương Lăng một chút, vẻ mặt nghiêm nghị đã hòa hoãn hơn một chút, ông ta chỉ tay vào Dương Lăng, bảo:
- Ngươi giao tất cả sự vụ ở huyện nha cho Hoàng huyện thừa! Từ bây giờ ngươi sẽ tạm thay chức Dịch thừa của Kê Minh, phụ trách liên lạc và vận chuyển lương thảo. Còn nữa, đêm nay bản tướng cùng hai vị Giám quân đại nhân sẽ ở lại sở dịch thừa, ngươi hãy đi sắp xếp một chút đi!
Dương Lăng vội khom người đáp:
- Vâng! Ti chức tuân lệnh!
Hà tham tướng lại quay sang phía Diệp ngự sử và Lưu công công, hòa nhã nói:
- Hai vị Giám quân đại nhân, mời! Chúng ta đi xem xét tình hình phòng thủ của thành một chút!
Hoàng huyện thừa vội sai Vương ban đầu (đội trưởng Vương) theo Dương Lăng đi tiếp quản sở dịch thừa, sau đó lão và Giang Bân cùng ba vị đại nhân rời đi. Dương Lăng đứng thẳng lưng lên, hơi hoang mang một chút. Hàn Ấu Nương thấy y đứng đó, bộ dạng như thất thần thì không khỏi tò mò, hỏi:
- Tướng công, làm Dịch thừa là thăng quan hay giáng chức thế?
Dương Lăng lắc đầu:
- Là choáng váng!
- Ối!
Hàn Ấu Nương lo lắng nói:
- Tướng công vừa rồi đã bị thương, sao gã Giang bả tổng đó còn nắm lấy mà lắc chứ? Thật là! Tướng công thân thể không khỏe, vậy mà hắn còn mạnh tay như thế!
Hàn Ấu Nương vừa nói vừa tức giận trừng mắt nhìn theo bóng Giang Bân.
Dương Lăng cười nhăn nhó:
- Không phải thế đâu! Đó là tại vì ta chưa từng làm Dịch thừa bao giờ nên giờ không biết phải làm gì cả. Hoàng lão lại cùng với mấy vị đại nhân đi tuần thành rồi, thế là chẳng còn ai chỉ điểm cho.
Hàn Ấu Nương bảo:
- Thế thì... đi hỏi Vương chủ bạ đi! Bây giờ vẫn chưa tới trưa, thời gian để sắp xếp chỗ ở cho các vị đại nhân vẫn còn dư dả lắm.
Dương Lăng vỗ trán:
- Ừ đúng, giờ ta phải đi, nàng hãy về nhà nghỉ ngơi một chút! Vi phu lo xong sẽ về ngay, mệt thật đấy!
Ấu Nương nghe xong bèn vâng một tiếng, Dương Lăng và Vương ban đầu thì lập tức xuống dưới thành.