Sở Linh run giọng nói: - Vâng, nô tỳnhớ rõ.
Thành Khởi Vận cười khanh khách, lấy ra một chiếc khăn tay vuông nhẹ nhàng lau mồ hôi thay nàng, dịu dàng nói: - Ta cũng không phải yêu tinh ăn thịt người, người khác sợ ta, không ngờ muội cũng sợ ta. Ôi! Muội muội ngốc, sao ta thật sự hại muội chứ? Hù dọa muội, chỉ vì giận muội không tin tưởng ta thôi.
Vẻ mặt Sở Linh cuối cùng khôi phục như thường, nàng cười gượng hai tiếng nói: - Nô tỳ nào dám? Là nô tỳ đa tâm, nô tỳ sợ tiểu thư phụ đại nhân, bỏ lỡ nam nhân tốt như vậy, nô tỳ lo lắng cho người thôi.
Thành Khởi Vận bỗng nhiên lẩm bẩm trở mình, hai tay nâng cằm lên, rất có hứng thú nói: - Ngươi thật sự cảm thấy đại nhân tốt sao? Ha ha, ta cũng hiểu được không tìm được nam nhân đáng yêu hơn ngài ấy, ừm...Không hổ là tỷ muội của ta, cách nhìn của bậc anh thư giống nhau. Vậy có muốn ta giúp muội không?
Sở Linh nào biết được Thành Khởi Vận tuy không nói ra miệng, nhưng thật ra vẫn ghen với Hồng nương tử, đã vậy nàng còn đui mù, hoài nghi chân tâm của Thành Khởi Vận đối với Dương Lăng, đây là có ý trêu chọc nàng. Đáng thương cho cô gái nhỏ, mùa đông lạnh vậy, mà lại toát cả mồ hôi...
Dương Lăng dặn người để mắt tới Hồng nương tử, sau khi người đuổi theo quay về bẩm báo, Dương Lăng nhận được ý chỉ trong cung, tiến cung gặp công chúa Vĩnh Phúc.
Công chúa Vĩnh Phúc xấu hổ chuyện chủ động với người khác, lại còn là nam tử mình ngưỡng mộ trong lòng đàm luận hôn sự của mình, có điều khi nàng nghĩ đến, trừ phi Dương Lăng căn bản chưa từng cưới vợ, bằng không hai người căn bản là không thể nào. Tình yêu của thiếu nữ và nỗi niềm tương tư đơn phương của nàng bị lý trí của nàng khống chế, nàng chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh và sắp xếp của một công chúa, tùy ý người khác chọn Phò mã cho mình.
Nhưng ngày ấy ở 'Chư Vương Quán' chứng kiến, thật khiến nàng kinh hãi không thôi. Nếu gả cho Phò mã phẩm cách ác liệt, tính cách như đứa con nít không lớn nổi, vậy chi bằng nàng không gả. Trong lòng so sánh với Dương Lăng thành thục, lại anh tuấn, nàng làm sao có thể coi trọng những tên tiểu tử lớn nhất mới mười sáu tuổi chứ, dĩ nhiên càng nghĩ càng phiền não.
Nàng cũng không biết gọi Dương Lăng đến nên nói cái gì, Dương Lăng thật sự đến đây, nàng sợ gặp hắn. May mà lúc này đang nói chuyện phiếm với Chu Tương Nhi vừa mới đến kinh, nàng liền mượn nguyên do này nhỏ giọng dặn Tiểu Đinh Tử, bảo Quốc Công chờ một lát. Tiểu Đinh Tử vừa đi, tâm tư Vĩnh Phúc liền rối loạn. Vĩnh Thuần công chúa và Chu Tương Nhi ríu rít chuyện trò, nàng lại tinh thần hoảng hốt, trái tim không biết đã bay đến nơi nào rồi.
Dương Lăng là ngoại thần, không thể ở tẩm cung công chúa kiến giá. Bên cạnh điện Văn Hoa, có một tòa lầu các chuyên dùng để tiếp khách, Dương Lăng liền đợi ở chỗ này. Địa vị của hắn bây giờ cao thượng khi gặp mặt công chúa, cũng chỉ cần vái một cái thôi, cho nên không cần chờ ở trong điện, đợi thật lâu mà không thấy công chúa Vĩnh Phúc, Dương Lăng liền lững thững thong thả bước ra.
Lúc này tuyết đã ngừng. Trong hoàng cung nơi nơi bao bọc một lớp màn trắng xóa, Đại tổng quản phủ Nội vụ Mã Vĩnh Thành chỉ huy đám tiểu thái giám đang ra sức dọn dẹp tuyết đọng. Dương Lăng đứng ở trong bóng tối dưới hành lang, Mã Vĩnh Thành cũng không chú ý tới hắn, Dương Lăng bước đi thong thả dưới hành lang một vòng, dậm chân đang muốn trở về điện, nơi góc rẽ có một người chạy như bay tới, đang xông tới hắn.
Vừa thấy phía trước có người, hơn nữa vừa nhìn áo bào là biết quý nhân. Người nọ còn chưa thấy rõ dáng vẻ Dương Lăng, đã dừng ngay trước mặt, một cơn gió nhẹ thổi theo làn tuyết mỏng vào hành lang, tuy không dày nhưng cũng rất trơn, người này khổ người cực lớn, trọng tâm không ổn, ai ai nha kêu một tiếng, hai tay quơ quơ hai cái trên không, "ầm" một tiếng chìm vào trong đống tuyết.
Dương Lăng thấy thật buồn cười, thấy vạt áo người nọ có phẩm bậc thái giám, liền bước lên nắm cánh tay người nọ kéo y ra khỏi đống tuyết, thân hình người nọ thật sự rất cao, đế giàyđọng tuyết, đứng lên lắc lư lắc lư lau sạch lớp tuyết đọng, vừa định thần nhìn thấy Dương Lăng không khỏi vui vẻ nói: - Ai nha, là Dương đại nhân, không không không, là Quốc Công gia nha, ngài ở đây thật tốt quá, tốt quá.
Dương Lăng nhìn thấy không quen biết, liền ngạc nhiên nói: - Ngươi là vị nào?
Thái giám kia sang sảng cười rộ lên: - Quốc Công gia, hai ta là đồng hương nha, nô tài tên Đỗ Phủ, là người huyện Lai Thủy phủ Bảo Định, đương nhiệm Ngự Mã Giám Tả Giám Thừa, là người của Miêu công công.
Dương Lăng nghe xong suýt chút trong đầu đầy tuyết, hắn bình tĩnh lại, hỏi: - NgươiNgươi tên gì?
- Nô tài tên Đỗ Phủ, Quốc Công gia nghe nói qua tên nô tài sao?
- ÁchNgưỡng mộ đại danh đã lâu, như sét đánh bên tai!
Đỗ Phủ vừa nghe vui mừng nói: - Không dám nhận, không dám nhận, nô tài gặp qua Quốc Công gia vài lần, chỉ có điều Quốc Công gia luôn luôn vội vàng, nô tài không dám tiến đến thỉnh an Quốc Công gia.
- Ách Nói đến vội vàng, ngươi đây vội vàng đi đâu vậy?
Đỗ Phủ vỗ trán cái "bốp" nói: - Hỏng rồi, không được Quốc Công gia nhắc nhở, ta vinh dự được nói chuyện với Quốc Công gia, Ấp hội ở điện Văn Hoa chắc sẽ đánh nhau đó. Hoàng thượng đang ở hậu cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, ta phải vội chạy đến mời Hoàng thượng đến đó dừng lại, Quốc Công gia nếu đã ở đây, phiền ngài tới đó trấn an trước, ta phải nhanh chóng đi gặp Hoàng thượng.
Đỗ Phủ nói xong bày ra dáng vẻ trượt băng chạy tới hậu cung. Vị Đỗ thái giám này mặc dù Dương Lăng không biết, có điều làm Ngự Mã Giám Tả Giám Thừa, những người phụ trách toàn là nhân vật trọng yếu. Miêu Quỳ từng nhắc với hắn, đúng là đồng hương của hắn, hơn nữa người này trung hậu thành thật, hiện tại mới ba mươi lăm ba mươi sáu, đã thăng làm thái giám, làm việc thật thà, lại không kiêu ngạo, rất được Miêu Quỳ trọng dụng.
Dương Lăng vội vàng kéo lại, nói: - Chậm đã chậm đã, ai đánh nhau với ai?
Đỗ Phủ gãi đầu, nói: - Cái nàyĐầu tiên là Lại Bộ Đô Cấp Sự Trung Dương Thận đánh Hộ Bộ Cấp Sự Trung Hoàng Cảnh, ngay sau đó Đại học sĩ Dương Đình Hòa đánh Lại Bộ Đô Cấp Sự Trung Dương Thận, sau đó Đại học sĩ Lý Đông Dương đi khuyên can, bị Hộ Bộ Cấp Sự Trung Hoàng Cảnh đánh, sau đó Hộ Bộ Đô Cấp Sự Trung Ngô Nhất Sơn lại đánh Hộ Bộ Đô Sự Trung Hoàng Cảnh, sau đó...
- Được được được, ta đã biết ta đã biết, chuyện này quá nghiêm trọng, ngươi nhanh chóng thông tri Hoàng thượng đi. Triều đình Đại Minh có một biểu hiện rất dân chủ, chính là quan văn còn thích đánh nhau hơn cả Võ tướng, chẳng qua vụ đánh lộn giống như Đỗ Phủ miêu tả này thật sự là chưa từng nghe nói, Dương Lăng nghe thấy mà đầu óc choáng váng, đành phải nhanh chóng bảo y đi.
Đỗ Phủ vừa nghe, vội vàng trượt băng chạy đi.
Dương Lăng vươn cổ nhìn hướng hậu cung, công chúa Vĩnh Phúc còn chưa tới, hắn lập tức nhấc áo choàng, nhảy lên nhảy xuống xông về phía điện Văn Hoa...