Mục lục
Ngược Về Thời Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Gì cơ?

Chu Nhượng Cận bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh nhìn sắc nhọn như lưỡi đao nhìn chằm chằm vào Dương Lăng đang ngồi đó với vẻ mặt thư thái an nhàn một hồi thật lâu. Chu Nhượng Cận đột nhiên mặt mày hớn hở nói tiếp:

- Dương đại nhân quả biết nói đùa. Ha ha ha, nhưng ta vừa mới chịu nạn từ trong cảnh lao tù bước ra, quả thật là không chịu nổi những câu nói đùa vừa rồi. Ha ha, ha ha.

- Ha ha ha...

Dương Lăng cũng cười lớn, cười xong thì bèn đứng dậy, chậm rãi đi đén bên cạnh tường, nhìn vào bức họa trên tường mà nói:

- Nhị điện hạ và Thế tử ngày còn bé cùng đi câu cá, vui vẻ hòa hợp, thật là vô cùng thú vị. Nhị điện hạ, ban đầu nhìn bức họa này ta cứ có cảm giác có cái gì đó có chỗ nào đó không được hòa hợp, ở chỗ nào thì ta cũng không biết nữa.

Nhưng bây giờ thì ta đã hiểu rồi, không hòa hợp là ở chỗ, chỉ là trẻ con thôi mà, đi câu cá thì nên vui vẻ hớn hở, đâu có phải là ông lão tuổi cao đâu, vui vẻ là ở một chữ tĩnh. Bên hồ chỉ có ba huynh đệ, sao ngài phải trèo lên tận hòn đá cao như vậy, cách xa mọi người, câu cá thì thật chuyên tâm đến như vậy.

Dương Lăng vuốt nhẹ lên bức họa rồi nói:

- Trong tay đại ca có cá, tiểu đệ thì đang dốc sức câu cá, vô cùng chuyên tâm. Đại ca câu được cá, chia sẻ niềm vui đó với tiểu đệ. Nhưng tiểu để đến nhìn còn chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ cắm cúi nhìn vào cái phao câu cá, phải chăng là tiểu đệ đang ghen tỵ hay là đang bực dọc trong người? Ngồi nhìn người câu được cá, mong ước mình cũng được như vậy... Thơ hay lắm, một thiếu niên mới có mười tuổi mà đã có lòng tranh giành ngay cả từ việc câu cá. Vậy thì nay người thiếu niên năm đó đã trường thành có thật sự lánh xa quyền lực, khinh nhẹ cái con cá lớn – Vương vị kia hay không?

Dương Lăng quay đầu lại, bộ dạng đắc trí vui mừng, cười nói:

- Ngươi mô phỏng lại nét bút của bốn người, nét bút của muội muội đặt lên trên, nét bút của bản thân mình lại đặt dưới cùng, kỳ thực là đã hướng trúng vào câu “Mong ước mình cũng được như vậy”, phải chăng đó chính là những lời nói phát ra từ trong lòng buồn bực của mình? Ha ha, ta thật thông minh. Nhị điện hạ, ngươi thấy sao?

Chu Nhượng Cận nhìn Dương Lăng một hồi thật lâu, đột nhân mở miệng cười. Gã vừa đi đến bên cạnh bàn viết của mình vừa cười, cầm lấy cây quạt với một điệu bộ hững hờ không thèm quan tâm đến những gì mà Dương Lăng vừa mới nói, nhẹ nhàng quạt mấy cái, ngón tay cử động nhẹ nhàng thư thái, điệu bộ nho nhã, tán thưởng Dương Lăng:

- Xem ra là ngài đã có được bằng chứng đích xác ở trong tay rồi. Bằng không thì sao dám khẳng định chắc chắn đến như vậy.

Nhưng, ta có gì không đúng chứ? Đều là con trai của Phụ vương, ta còn là con trai thứ, ta đã được nhận thêm chút tình thương nào của Phụ vương chưa? Tất cả những gì tốt đẹp có trên đời này đều là của đại ca ta. Từ nhỏ huynh ấy đã tốt với ta, nhưng đó là tình huynh đệ, là phong thái của một người làm huynh trưởng. Ta tốt với huynh ấy là từ nhỏ đã có toan tính, cung nghênh Thế tử. Khốn nạn!

Gã dừng lại không nói nữa, nắm tay đặt trên bàn, khẽ run run, thở dốc nói:

- Ta giỏi giang tốt đẹp thì sao, người khác sẽ chỉ biết suy đoán dò xét ta. Một lần như vậy, mười lần cũng như vậy, hàng trăm lần cũng sẽ như vậy. Tại sao những kẻ từ bụng ta suy bụng người, những kẻ tự cho mình là thông minh, những tên khốn nạn như vậy lại có nhiều quá thế? Ta hận một nỗi không thể giết hết sạch bọn chúng được!

Chu Nhượng Cận thét lên một tiếng, vẫy mạnh tay một cái, gương mặt tuấn tú của gã trở nên có chút hung tợn. Một hồi thật lâu sau mới khôi phục về trạng thái bình tĩnh, điềm đạm cười nói:

- Vậy nên... ta mới nghĩ, dựa vào cái gì mà ông trời lại có thể bất công với ta như thế được? Bất luận là tài học, năng lực, ta có điểm nào không bì được với Nhượng Hủ? Ta và Nhượng Hủ chỉ có duy nhất một điểm khác nhau đó chẳng qua là mẫu thân sinh ra hai người chúng ta không giống nhau!

Chu Nhượng Cận nhìn ra phía ngoài thấy hai bên đều là rừng trúc dày đặc, trong rừng trúc thông thẳng đến trước điện có một con đường nhỏ, đám thái giám và cung nữ đều đang đứng ngoài đằng xa, trước cửa hiện chỉ có tên thị vệ cầm đao đó.

Nhượng Cận nhẹ nhõm cười một cái, rồi hỏi:

- Kế hoạch của ta có thể nói là hoàn hảo không một vết nứt, tại sao ngươi có thể biết được?

Dương Lăng cũng nhẹ nhàng đáp lại:

- Hoàn hảo không một vết nứt? Há chẳng phải giờ đây ta cũng biết rồi đó hay sao? Ta lại muốn biết, ngươi muốn hại Thế tử để cho bản thân mình kế vị thì có biết bao nhiêu là cơ hội, tại sao lại phải đợi đến bây giờ mới ra tay?

Hắn lại ngẩng đầu lên trời cười nói:

- Cũng phải, ta là Dương chém đầu, là sao chổi, chỉ biết hại người, làm sao mà biết thẩm án cứu người cơ chứ. Chắc hẳn ta cũng chỉ là một quân cờ mà ngươi lợi dụng thôi đúng không? Nhị điện hạ, ngươi vốn dĩ không coi ta ra gì đúng không?

- Ngươi sai rồi.

Chu Nhương Cận rất thành khẩn đáp lại:

- Ta quả thật coi ngươi là bạn tốt của mình, hơn nữa còn coi ngươi là một bậc tài học hiếm có. Dương Thận là người uyên bác nhất mà ta từng gặp, nhưng nếu để nói về tài trị thế sự thì không cần phải hiểu quá nhiều và quá kỹ. Ngươi chỉ cần chỉ cho người khác một con đường đúng nhất là được rồi.

Mở đường, sửa đường, phá núi bắc cầu, làm xe làm thuyền v.v... những chuyện đó ngươi cơ bản không hiểu được, đương nhiên sẽ có người đi làm. Nhưng điều quan trọng nhất là ngươi chỉ ra được con đường nhanh nhất, tiện nhất, tiết kiệm sức lao động nhất. Dương Thận là một kỳ tài, có thể biết mở núi phá rừng, giỏi giang một vài lĩnh vực. Nhưng ngươi, ngươi là người có thể chỉ đường, ta quả rất ngưỡng mộ ngươi.

Dương Lăng trùng đôi lông mày xuống, khẽ thở dài đáp lại:

- Ta cũng rất khâm phục ngươi. Ngươi gần như đã thành công rồi.

- Ngươi sai rồi, Dương địa nhân. Ngươi khám phá được ra sự thật không đồng nghĩa là ngươi có thể ngăn cẳn được ta. Ta vẫn là người chiến thắng.

Chu Nhương Cận ung dung nói lại.

- Muốn giết Thế tử đâu có dễ dàng như vậy, ta và đại ca cùng một thầy dạy võ. Tuy võ công của huynh ấy không bằng được ta, nhưng cũng không kém quá xa. Chẳng có loại thuốc độc nào không màu không vị, không để lại giấu vết hết. Nếu như Thế tử bị hạ độc chết hoặc chết một cách đột ngột kỳ lạ như vậy thì ta khó mà tránh không bị liên can. Vậy là ta nghĩ... Ta không thể giết Thế tử, phải chăng có thể mượn đao giết người, nhờ bàn tay của một người khác để giết Thế tử?

Dương Lăng nhìn điệu bộ mừng rỡ hớn hở của Chu Nhượng Cận chỉ lặng lẽ cười:

- Ngươi cũng rất háo danh, ôi, hư danh hại người.

Chu Nhượng Cận không hiểu, tiếp tục nói:

- Vậy nên ta mới bắt đầu tìm một hung thủ không có bất cứ một mối quan hệ nào với mình, có thể giết chết đại ca mà không liên lụy đến ta... Đô Chưởng Man.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK