Mục lục
Ngược Về Thời Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã nghẹn ngào không nói nên lời nữa, không kìm nổi bật khóc lớn, Miêu Cương vừa mềm giọng khuyên bảo, vừa quay đầu lại nhìn ngọn Hỏa Diệm sơn kia, bất giác sợ run cả người: -Mẹ ơi, trước kia luôn cảm thấy họ Dương giống như một con tôm nhỏ vậy, đám nương nương muốn chà xát liền chà xát, muốn nhào nặn liền nhào nặn, bây giờ vừa thấy, chiêu thức này... chiêu thức này ngay cả chúng ta làm tặc cũng không làm được. Ai tàn nhẫn nhất đây? Trên đời này lòng dạ tàn nhẫn nhất, chính là đám làm quan mà!

Ngọn lửa phừng phừng, người xung quanh đài cao đã đứng không vững nữa, mọi người vội vàng lui về phía sau. Đám người Đại bổng chùy ở bên kia tường đã chặn cửa động, vòng ra bên ngoài tiến vào. Đám dân chúng cũng cảm thấy ngọn lửa hôm nay... thời gian cháy hơi lâu, thế lửa... cũng hơi lớn rồi, sắp cháy đến trời rồi, thấy đồ đệ của cao tăng các vị sốt ruột, sao các cao tăng còn chưa hô Phật hiệu dập lửa chứ?

Dương Lăng tuy tươi cười thong dong, lúc bắt đầu cũng có chút không đành lòng, trái tim co thắt lại. Lúc này chỉ thấy đại hỏa không thấy người, tâm tình ngược lại bình phục đứng lên, hắn nhân cơ hội cao giọng khen: -Bốn vị cao tăng quả nhiên là tu hành hữu đạo, tích cốc nhiều năm, sắp được phi thăng, thần tăng pháp lực cao cường nha, lửa lớn như vậy, không phải La Hán Kim Cương thì không ai có thể cản a!

-Đung đó đúng đó! Chúng quan viên lơ thơ lên tiếng trả lời, chỉ ngẩn ngơ nhìn thế lửa. Ngược lại vô số dân chúng kia, mừng rỡ như điên, rất nhiều người kích động lệ nóng lưng tròng, vui sướng hoa chân múa tay, môi run run, không biết nên ca ngợi sự vĩ đại tứ đại thần tăng như thế nào.

Thế lửa thiêu đốt quá mạnh, tí tách vài tiếng cuối cùng dần dần nhỏ lại, bỗng nhiên, oanh một tiếng, cái đài sụp hoàn toàn, ngọn lửa vừa mới nhỏ xuống lại phừng lên một lát, bụi lửa văng khắp nơi. Người hoảng sợ nhất chính là người hầu thân cận của bốn vị cao tăng, cả đám giống như đánh mất cả linh hồn vậy, trừng mắt run rẩy nhìn hỏa đài đổ sụp xuống.

Tiễn thổi của Choang gia, một mũi cũng đủ khiến cho một con gấu to chạy được một lát thì bắt đầu tê liệt rồi, nếu tám cao thủ thổi tiễn, cứ hai người phụ trách một tên, đầu mũi tên đã tẩm độc lại tăng lên gấp đôi. Bốn đại yêu tăng chỉ có thể lập tức giống như bị thi triển định thân pháp vậy, nằm mơ cũng không thể động đậy một chút, không thốt ra nửa tiếng.

Trong nháy mắt bọn họ lấy tăng bào che mặt, tám nhánh tiễn thổi đã nhanh chóng bắn tới, đâm vào thân thể bọn họ. Bốn người làm nhiều việc ác, mạo nhận từ bi, mạo danh Thần Phật, không biết đã hại bao nhiêu người cửa nát nhà tan. Dâm tăng ác tặc ném xương trắng nơi hoang dã, cuối cùng cũng đốt sạch một thân tội nghiệt trong liệt hỏa.

Ngọn lửa dần dần nhỏ đi, ít nhất có thể thấy rõ một đống lửa bụi trên mặt đất, mọi người mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn, bên trong đã không nhìn thấy thứ gì thuộc về người nữa. Bọn quan viên coi như còn giữa được bình tĩnh, đứng lên xì xào bàn tán với nhau, chúng tín đồ lại kinh hoảng kêu to: -Thần tăng đâu rồi? Phật sống đâu rồi? Bốn vị lão thần tiên sao không thấy đâu vậy?

Dương Lăng nhìn một đám tăng lữ mặt như màu đất, trong lòng âm thầm cười lạnh. Hắn đột nhiên xông về phía trước hai bước, cao giọng hét lớn như rách cả cổ họng:

-Ta hiểu rồi, bốn vị đại sư... phá vỡ hư không rồi!

Hô một câu xong, sau hồi lâu không có động tĩnh, rất lâu sau...

-Ặc? Phá vỡ hư không? Lương Hồng giống hệt như một con ngỗng ngu ngốc lặp lại lần nữa.

-Đung vây! Dương Lăng rất thưởng thức sự phối hợp của lão, vỗ vai lão, cao giọng nói: - Vô khiên vô quải, vô chướng vô ngại, đắc chứng đại đạo, bạch nhật phi thăng. Bốn vị đại sư đây một khi ngộ đạo, phá vỡ hư không, tiến vào tiên cảnh vô thượng rồi!

Dương Lăng nói xong, quay người lại vén bào quỳ bái, dân chúng xung quanh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lòng vốn không biết nên làm thế nào lập tức bị tín ngưỡng tôn giáo cuồng nhiệt lấp đầy thêm lần nữa. Đúng vậy, các đại sư không phải luôn nói tu hành nhiều năm, sắp phi thăng sao? Không ngờ lại là hôm nay. Ngộ đạo, ngộ đạo, đây thật đúng là ngộ đạo phi tiên rồi.

Đám dân chúng hoảng sợ vội vàng quỳ xuống theo, bái lạy không ngừng, rất nhiều người vui sướng lệ rơi đầy mặt. Chúng quan viên trong lòng đang mơ hồ, bán tín bán nghi nhìn Quốc Công gia và đám dân chúng toàn bộ đều quỳ xuống rồi, vội vàng cũng quỳ xuống theo, bái lạy về phía đống bụi lửa.

Vừa mới lạy ba cái, Tống Tiểu Ái đột nhiên chỉ lên trời, cả kinh kêu lên: -Quốc Công gia, ngài xem!

Dương Lăng ngẩng đầu nhìn lên, một đoạn lụa vàng phấp phới bay bay, trên trời rơi xuống, dân chúng ngẩng đầu nhìn thấy, người người ngạc nhiên, Trương Trung dẫn đầu xông lên trước tiếp lấy lụa vàng, vội vàng nhìn thoáng qua, hô to gọi nhỏ kêu lên: -Trời ạ, là bốn vị đại sư Trí Tuệ, Trí Thông, Trí Thiện, Trí Nguyên gửi thư... Không đúng không đúng, là pháp chỉ, là Phật chỉ nha!

Dân chúng lập tức sôi trào lên, lúc này cả bọn quan viên cũng không tiếp tục nghi ngờ nữa, rất nhiều người vây quanh lại.

Dương Lăng nhân cơ hội thấp giọng trách mắng Tống Tiểu Ái: -Ngươi thổi cao thật nha, nếu rơi vào trong đống lửa, toàn bộ kế hoạch của ta sẽ bị phá nát. Lần sau không được khoe khoang!

Tống Tiểu Ái le lưỡi, nín cười nói:

-Vâng, đại nhân!

-Bốn người bần tăng hôm nay công đức viên mãn, đắc chính đạo đạo, đã phá vỡ hư không... A! Phá vỡ hư không, thực sự là phá vỡ hư không nha!

-Đừng ồn đừng ồn, đoạn sau, đoạn sau Phật gia nói cái gì vậy?

Đám người chen chúc chật chội, vây Trương Trung ở giữa.

-Chúng ta đã thành chính quả ở Tây Thiên, sẽ cầu phúc phổ độ cho dân chúng ở Thắng Thiên Phật Địa. Của cải tín dân Bá Châu quyên hiến, chuẩn bị xây dựng Phật đường, tứ thánh ta thương lượng, tất cả đều giao cho Uy Quốc Công xử trí. Quốc Công và bọn ta có trần duyên kiếp trước, vả lại chức cao vọng trọng, sẽ thay chúng ta phân phát tiền cho dân nghèo, giúp đỡ bách tính, các miếu mà tín dân xây cho, sẽ do Uy Quốc Công gia hủy đi sửa thành học cung, học đường...

-Phật gia nha, Phật gia nha, thật là đại từ bi mà! Phật gia lên Tây Thiên còn nhớ đến dân chúng Bá Châu chúng ta...

Trong tiếng nghị luận, Dương Lăng đột nhiên tiến lên một bước, cao giọng hô: -Dương Lăng lĩnh tứ thánh pháp chỉ!

-Đúng vậy, Phật gia có nói cùng Uy Quốc Công có nhân duyên kiếp trước mà, tứ thánh thành Phật, đây là việc trọng đại nha, để cho Quốc Công gia chủ trì, bốn phía chúc mừng nha! Đám dân chúng hưng phấn mãnh liệt nói.

Dương Lăng một phen túm lấy lụa vàng trong tay Trương Trung, giả vở mở ra xem, hai đầu lông mày lại lặng lẽ ngưng tụ một mảnh sát khí: -Giết bốn tên yêu tăng, quá đơn giản rồi, nhưng thực sự tôn các ngươi thành Phật, thuận thế chắc chắn sẽ dẫn đến làn gió mê Phật của dân chúng Bá Châu càng tăng thêm!

-Hừ hừ, đốt chết bốn ác tặc các ngươi, chẳng qua là bước đầu tiên thôi, các ngươi thành Phật, ta mới có thể xuất ra kế sách của mình. Hãy chờ liên hoàn kế của ta đi! Không quá nửa tháng, bản Quốc Công sẽ kéo các ngươi từ trên thần đàn xuống, khiến Bá Châu từ nay về sau không có kẻ giả thần giả quỷ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK