Mục lục
Ngược Về Thời Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vĩnh Phúc Công chúa chỉ là để tóc tu hành, những thị nữ nàng mang từ trong Cung qua đây đương nhiên cũng không cần phải xuất gia. Tuy bên ngoài khoác áo nâu nhưng những kỳ thực cũng chẳng khác gì người bình thường.

- Dương Lăng đến rồi sao?

Vĩnh Phúc Công chúa vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, xoay người thoắt một cái ngồi dậy, xê người đến bên mép phản rồi đứng dậy, vội vội vàng vàng vén mấy sợi tóc rối lên.

Vĩnh Thuần Công chúa cũng lăn tới lăn lui bò dậy, đứng bên cạnh tỉ tỉ của mình, vui mừng nói:

- Tên ngốc này cũng coi như không đến nỗi vô lương tâm. Tỉ tỉ, ta ở trong phòng đợi tỉ, tỉ mau đi gặp mặt hắn đi...

Nói đoạn nàng bèn vội vàng ngưng lại không nói nữa, bá vai Vĩnh Phúc Công chúa mà nói:

- Mau đi gặp tình lang của tỉ đi.

Bốp một cái, tên mông của Vĩnh Thuần đã bị tỉ tỉ vỗ lên, Vĩnh Phúc vẫn còn vừa mừng vừa bực trừng mắt nhìn muội muội một cái, sau đó mới nhanh nhẹn tựa như chim én lược nước, thoắt một cái bước ra khỏi phòng.

Căn thiện phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đám cung nữ đi theo Vĩnh Thuần Công chúa và những người hầu của Vĩnh Phúc đều đang đứng ở bên ngoài, không được gọi thì không ai dám bước vào trong phòng. Vĩnh Thuần ngồi trong phòng một lúc thì thấy buồn chán vô vị lắm, bèn chắp hai tay sau lưng một mình đi đi lại lại trong phòng, ngắm nhìn tự họa sơn thủy, đọc lướt qua những cổ tịch văn chương.

Trẻ con không có tính nhẫn nại, cũng chẳng biết là đợi bao lâu, Vĩnh Thuần xem chừng không chịu thêm được nữa bèn đi đến trước bàn, nhẹ nhàng lên lại dây đàn, rồi lại tới bên góc tường hiếu kỳ nhìn bộ gõ mõ đặt trên giá. Nàng tiện tay định cầm lấy cái gõ lên gõ vài tiếng thì vì không muốn tay lấm bụi nên mới thôi không cầm lên nữa. Vĩnh Thuần Công chúa bất giác chau mày một cái, không hài lòng nói:

- Ra khỏi Hoàng cung, đám Cung nữ này cũng lười biếng hơn rồi, mấy ngày chưa quét dọn rồi đây?

Vĩnh Thuần lẩm bẩm lấy khăn tay lau ngón tay, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến tai, Vĩnh Phúc đã quay về phòng rồi. Vĩnh Thuần Công chúa mừng rỡ lao tới bên cạnh, nắm lấy cánh tay tỉ tỉ, dồn dập hỏi:

- Tỉ tỉ, hắn tới đây làm gì vậy? Đến thăm hỏi vết thương của tỉ, còn gì nữa không, không nói thêm gì sao?

Vĩnh Phúc buồn bã đi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, nói đoạn:

- Vết thương thì đương nhiên phải hỏi thăm rồi, nhưng cũng chẳng phải là thương tích gì lớn cho lắm, ta sớm đã lành rồi, hắn còn đến thăm nom cái gì cơ chứ? Hắn... hỏi chuyện một hồi rồi sau đó nói ý tứ khuyên nhủ ta, nói rằng lúc đầu ta muốn xuất gia thứ nhất là vì lòng hiếu thảo, đi cầu phúc cho Thái Hoàng Thái hậu, hai là vì căm hận đám người xấu vô lương tâm. Nay Thái Hoàng Thái hậu đã quy thiên, quốc tang cũng đã mãn hạn rồi. Ta đi cầu phúc cho Thái Hoàng Thái hậu cũng được, thủ hiếu cũng được, đều đã làm tròn bổn phận của mình rồi, hắn khuyên ta... khuyên ta từ bỏ tu hành...

Vĩnh Thuần Công chúa vỗ tay tán thưởng một cái:

- Làm tốt lắm, ta đã nói rồi mà, dù gì thì hắn cũng không giống một kẻ ngốc. Ha ha, một đại mỹ nhân như tỉ tỉ của ta đây ái mộ hắn, đó là phúc phận tu mấy kiếp của hắn mới có được. Thế nào, động lòng rồi phải không?

Vĩnh Phúc Công chúa buồn bã đáp lại:

- Hắn nói... Ban đầu hắn muốn chọn phò mã cho ta. Hắn là chủ quan nên phải có trách nhiệm phụ trách việc này đến cùng, không thể thoái thác được. Hắn chọn cho ta một vị phò mã từ trong đám thiếu niên tuấn tú đó, còn nói nhất định đích thân ta phải tự chọn lấy một người ăn ý. Ta chịu gật đầu thì mới đi bẩm báo Hoàng huynh, ta... vì hắn mà hết lòng hết dạ, vậy mà hắn lại muốn gả ta đi cho người khác...

Vĩnh Phúc Công chúa dứt lời, chiếc miệng xinh xắn lại méo xệch, chuẩn bị khóc òa.

Vĩnh Thuần hai mày dựng ngược lên, sát khí đằng đằng nói:

- Hắn nói như vậy sao? Cái đồ vô lương tâm đó!

- Hắn đương nhiên không dám nói thẳng ra như vậy, hắn chỉ nói ý tứ, nói một cách nhẹ nhàng như vậy thôi. Nhưng sao ta không hiểu được ý hắn cơ chứ?

Vĩnh Phúc bĩu môi buồn bực hờn dỗi một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vĩnh Thuần mặt đỏ ngượng ngùng nói:

- Muội... Cách mà muội nói ban nãy đó, có thật sự tiến hành được không?

Hai mắt Vĩnh Thuần sáng rực lên, ghé đến bên nói:

- Tỉ tỉ đồng ý rồi sao? Được, nhất định là được. Làm như vậy thì Chu gia nhà chúng ta không bị mất mặt, hơn nữa còn nắm được điểm yếu của hắn, tỉ có thể bắt thóp hắn. Hừ! Sau này bảo hắn đi hướng Đông hắn sẽ không dám đi hướng Tây; bảo hắn đứng thì hắn sẽ không dám quỳ.

Vĩnh Phúc trừng mắt nhìn muội muội một cái:

- Ta là loại phụ nữ chanh chua như vậy sao?

Tiếp sau đó nàng cúi đầu ngượng ngùng vân vê vạt áo nói:

- Ừm... Vậy... Chúng ta tìm cơ hội... thử xem.

- Được!

Vĩnh Thuần xoa xoa hai tay, mắt sáng long lanh.

Dương Lăng chính là con cá, mồi nhử là tỉ tỉ, Vĩnh Thuần đại tiểu thư ta chẳng có chút mạo hiểm nào hết. Một trò vui như vậy tại sao lại không chơi đùa một phen cơ chứ?

- Việc mà Quốc Công nhắc đến là một việc đại nhân chính, những hàng chục vạn di dân cơ đấy. Trước tiên, chi phí trong thời gian ban đầu là một vấn đề lớn, cho dù triều đình có thể cung cấp những chính sách ưu đãi đi chăng nữa, thì việc bỏ đi tiện tịch của những người di dân ắt sẽ cổ vũ đại đa số di dân tự chủ động chi trả những chi phí thiết yếu. Nhưng phải đảm bảo rằng di dân thành công, đảm bảo được sự quản lý ở địa điểm di dân mà họ tới cũng như vấn đề đảm bảo lương thực khi tạm thời chưa có sản xuất được bất cứ thứ gì. Tất cả buộc phải suy nghĩ cho chu toàn, không được có bất cứ một kẽ hở nào mới được.

Tiêu Phương ngồi trong thư phòng của Dương phủ, nghe xong kế hoạch của Dương Lăng, vuốt râu nói. Dương Lăng nghe ông ta nói nhưng đầu óc còn đang nghĩ đến dáng vẻ gượng gạo miễn cưỡng mỉm cười của Vĩnh Phúc Công chúa lúc tiễn hắn rời khỏi Hoàng am.

- Ai dà! Tấm chân tình của Công chúa ta chẳng có phúc để đón nhận được, cứ kéo dài như vậy mãi cũng chẳng phải là cách hay, sớm cắt đứt tình ý của nàng với ta cũng tốt cho Vĩnh Phúc. Một thiếu nữ thì có thể lưu luyến, tình cảm sâu đậm đến đâu được cơ chứ? Qua một thời gian thôi thì tự nhiên tình cảm của nàng ấy cũng sẽ phai nhạt đi thôi.

Chỉ tiếc là... Tân khoa Trạng nguyên năm ngoái không thích hợp để làm phò mã. Ban nãy hỏi lão Tiêu thì mới hay hóa ra hôm Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, Hoàng thượng miễn cho mọi người lễ quỳ, Thư Phân, người cầm đầu dâng thư biểu phản đối đó lại chính là Tân khoa Trạng nguyên. Tướng mạo đã không được anh tuấn thì không nói làm gì rồi, tuổi tác lại ngoại tứ tuần. Cũng may ta không mạo muội tiến cử bằng không cho dù Công chúa không phạt tội ta thì ta cũng thà chết đi cho xong.

Tiêu Phương thấy Dương Lăng dáng vẻ thất thần thì bèn hỏi:

- Quốc Công, chẳng hay ngài đã suy nghĩ đến vấn đề này hay chưa vậy?

Dương Lăng vội vàng gật đầu nói:

- Ừm, vấn đề này quả đúng có chút khó khăn, hơn nữa chẳng mấy chốc vào đông rồi, cũng chẳng thể tiến hành di dân ngay bây giờ được nữa, bằng không sẽ chẳng có bất cứ một sự chuẩn bị nào hết. Chỉ riêng mùa đông lạnh lẽo này thôi thì cũng đủ vất vả lắm rồi. Nhưng nếu quá muộn thì sẽ bỏ lỡ vụ mùa mùa xuân. Vì thế nên đến cuối năm khai xuân thì đoàn di dân đầu tiên phải qua đó.

Ta cho rằng có thể để cho bên Nô Nhi Can tiến hành trước một số công việc như chuẩn bị trâu cày, dụng cụ làm nông, hạt giống, phòng gỗ v.v... Những đọa dân này vốn đã quen với cuộc sống cực khổ, qua đó chịu khổ có một hai năm rồi sẽ được khôi phục lại thân phận thường dân bình thường, có được ruộng đất của chính mình, có thể đọc sách nhập sĩ. Chỉ cần giảng giải những đạo lý này cho bọn họ hiểu, có được hy vọng sống rồi thì những ngày tháng khổ sở đều có thể chịu đựng được hết.

- Môn hạ cho rằng vẫn còn một vấn đề nữa không thể không cân nhắc. Hiện triều đình tiến hành di dân với quy mô lớn như vậy, một số lượng lớn người Hán đến định cư ở khu vực quan ngoại. Đóa Nhan Tam Vệ và bộ lạc Nữ Chân lẽ nào không nảy sinh bất cứ nghi ngại gì sao? Ngài chắc cũng biết rằng cho dù trước giờ bọn chúng luôn cậy thế Vệ Sở ở ngoài quan ngoại để chống lại sự thôn tính của Bá Nhan Mãnh Khả, nhưng nay đồng thời bọn chúng cũng lo sợ thế lực của Đại Minh đang ngày càng bánh trướng ở vùng quan ngoại.

Nay Bá Nhan đã thất thế, Hoa Đương dã tâm nổi dậy to lớn, bọn chúng lại càng coi mảnh đất đang có trong tay như đại bản doanh của mình, chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn triều đình cứ lũ lượt tiến hành di dân, dần dần hình thành nên thế lực tuyệt đối ở xung quanh lãnh địa của mình như vậy đâu. Hơn nữa còn có phản ứng của bên phía Nữ Chân, chúng ta đều phải suy tính đến những vấn đề đó...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK