Mục lục
Ngược Về Thời Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa gió nổi lên ở tái ngoại cũng ảnh hưởng đến trung tâm Đại Minh, cho dù người dân không cảm nhận được gì về chuyện này nhưng quan lớn của Lục bộ đều đã biết hết được mọi chuyện thông qua công báo cấp tuyệt mật.

Đại Minh là triều đại có được thiên hạ sau khi đánh đuổi triều đình Bắc Nguyên, Yến Vương Chu Lệ trấn thủ Bắc Kinh chính là muốn đối phó với tàn dư của Bắc Nguyên. Sau khi Tĩnh Nan cướp nước, ông dời kinh đô đến Bắc Kinh, lấy thiên tử bảo vệ biên cương, năm lần thân chinh Mạc Bắc, từ đó có thể thấy rằng, ông ta rất coi trọng Mông Cổ, cũng có thể nói rằng, trong các dân tộc ở xung quanh Đại Minh, dân tộc có sự uy hiếp với Đại Minh nhất chính là thảo nguyên phương bắc, nhất cử nhất động của nơi đó, Đại Minh có thể không quan tâm sao?

Ba vị Đại Học sĩ Nội các, Binh bộ thượng thư Lục Hoàn, Lại bộ thương thư Dương Nhất Thanh và còn có cả Uy Quốc Công Dương Lăng cùng ngồi ở Tây Noãn Các cung Càn Thanh. Sắc mặt của Hoàng đế Chính Đức vô cùng nghiêm nghị, y nhìn quanh các vị trọng thần của triều đình một lượt và nói:

- Những gì mà Uy Quốc Công Dương Lăng vừa nói, chư vị ái khanh có ý kiến gì không?

Dương Nhất Thanh chắp tay nói:

- Thần cho rằng, con gái của chiếu mệnh Hoa Đương chính làm nữ vương của Đóa Nhan Tam Vệ, chuyện này bắt buộc phải lập tức truyền chỉ. Trên danh nghĩa Đóa Nhan Tam Vệ vẫn là phụ thuộc của Đại Minh, càng ngày càng ỷ lại Đại Minh, hơn nữa trong lực lượng của Đóa Nhan Vệ thì bộ tộc Ngột Lương Cáp hùng mạnh nhất, bổ nhiệm con gái của Hoa Đương làm nữ vương, vừa không bị bộ tộc Ngột Lương Cáp phản đối lại vừa có thể thống nhất các thủ lĩnh, tránh được sự tan ra của họ.

Còn về chuyện điều động Thẩm Dương Vệ và Liêu Đông Vệ để có sự chi viện phù hợp, thần cho rằng chúng ta vẫn nên thận trọng. Chúng ta đương nhiên là phải đề phòng con mãnh hổ Bá Nhan, nhưng từ những biểu hiện của Hoa Đương có thể thấy rằng, bọn họ cũng có dã tâm không nhỏ. Mục đích ban đầu của chúng ta là ủng hộ Hoa Đương kiềm chế Bá Nhan, khiến cho thảo nguyên hình thành cục diện thế chân vạc, chứ không phải là đánh chết một con mãnh hổ, để nuôi một bầy sói.

Thời gian trước, trong triều có nhiều chuyện, cho nên sự khống chế quan ngoại chưa đủ mạnh, chưa được sát sao, khiến cho Đóa Nhan Tam Vệ phát triển quá nhanh. Hiện tại bọn chúng đang cầu xin Đại Minh, nếu như chúng ta cho phép hai vệ Thẩm Dương và Liêu Đông xuất binh, thì rất khó bảo đảm rằng Đóa Nhan Tam Vệ không nhân cơ hội này lôi chúng ta xuống nước. Một khi chiến tranh bùng nổ chúng ta sẽ không thể thoát thân, hơn nữa chúng ta lại không đủ tài lực, vật lực để duy trì cuộc chiến, hậu quả sẽ vô cùng khó lường, cho nên chúng ta vẫn nên cung ứng hỏa khí, quân giới và lương thực ở mức độ thích hợp, không nên trực tiếp tham chiến.

Chính Đức nghe xong thì khẽ gật đầu, Dương Lăng cũng cảm thấy ông ta suy nghĩ rất chu toàn, còn thấu đáo hơn cả bản thân, hắn nói:

- Thần tán đồng với ý kiến của Dương đại nhân.

Mấy vị đại nhân còn lại, luận về quân sự thì thua xa Dương Nhất Thanh và Dương Lăng, thấy hai người họ có cùng quan điểm thì liền hùa theo. Chính Đức thấy vậy liền gật đầu nói:

- Tốt lắm, vậy thì hãy cứ làm theo lời của chúng khanh, Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, cử khoái mã 800 dặm gửi đến quan ngoại, phong cho … Hoa Đang Chi Nữ làm nữ vương. Binh bộ cũng phát một công văn khác, hiểu dụ chư vệ quan ngoại viện trợ, thận trọng sử dụng vũ lực.

- Vâng!

Mấy vị đại nhân cùng chắp tay lĩnh chỉ.

Tiêu Phương nói:

- Nhưng có một chuyện bất lợi là, khi tìm sự có lợi của nó, chuyển từ bất lợi thành có lợi, cái chết của Hoa Đương chắc chắn sẽ gây trở ngại cho chính sách Tái Bắc của triều đình, nhưng cơ hội này lại có lợi cho sự di dân của hàng vạn đọa dân, chúng ta phải nắm bắt lấy cơ hội này, sớm quá cũng không được, bởi vì chúng ta rất khó đoán trước được sự thắng bại của các bộ tộc quan ngoại. Đọa dân tuy là dân đen nhưng cũng là con dân của Đại Minh, chúng ta không thể nào đưa dê vào miệng cọp.

Muộn thì cũng không xong, nếu như Ngột Lương Cáp có thể đứng vững hoàn toàn, thì sẽ phản đối chuyện di dân với quy mô lớn của chúng ta, phải làm tốt công tác chuẩn bị, đợi thời cuộc tốt lên là lập tức di dân.

Dương Đình Hòa gật đầu nói:

- Tiêu đại học sĩ nói cũng đúng, nhưng chuyện này nếu chỉ trông chờ vào Hộ bộ thì cũng không được. Đại thần trong triều phần lớn là hài lòng về thực trạng bây giờ, họ muốn nghỉ ngơi, không hi vọng Trung Quốc lo chuyện ngoại phiên, hành động lớn như vậy sự cản trở của tất cả các phương diện là không được, Hoàng thượng nên lệnh cho Binh bộ, Lại bộ, Lễ Bộ cùng phối hợp, có như vậy mới có thể tăng cường sự chấp hành.

Đối với ý kiến này, Chính Đức không đồng ý, chư vị đại thần thì mỗi người phát biểu ý kiến của mình, mãi cho đến khi ai cũng bày tỏ thái độ ra mặt thì Chính Đức mới lần lượt ban xuống từng ý chỉ, các vị đại thần lĩnh chỉ xong thì lui xuống.

Hoàng đế Chính Đức thở dài, ngồi trên ghế rồng, trên mặt hiện lên sự buồn bã.

Dương Lăng vẫn chưa đi, nhìn thấy bộ dạng này của Hoàng thượng, hắn liền cười lên tiếng trấn an:

- Hoàng thượng không cần phải lo lắng, chúng thần sẽ cố gắng hết sức mình, nhưng muốn có thêm một lực lượng để đến cân bằng các thế lực của thảo nguyên, để thuận lợi cho triều đình Đại Minh của chúng ta sớm ngày bình định biên cương. Nếu như sự nỗ lực này không có hiệu quả thì cũng chỉ là chuyện thay đổi, từ thế chân vạc chuyển thành trận đấu của hai con mãnh hổ, ít nhất thì Hỏa Si sẽ không bao giờ liên minh với Bá Nhan, nội loạn trong lãnh địa của y vẫn tiếp diễn. Đại Minh chỉ cần thời gian 2-3 năm để hồi phục nguyên khí, nhiều lắm thì 5-6 năm là có thể xuất binh phạt bắc. Chỉ cần vẫn còn Đóa Nhan Tam Vệ thì chúng ta sẽ sớm có được thành công, cái giá phải trả cũng sẽ nhỏ đi, bất luận là như thế nào thì thắng lợi cuối cùng sẽ vẫn thuộc về chúng ta.

Hoàng đế Chính Đức khoát khoát tay áo, nói với giọng uể oải:

- Trẫm biết, trước khi Trẫm kế vị thì Bá Nhan đã độc thống Đại Mạc rồi. Đại Minh chưa bao giờ sợ y, tình hình bây giờ cũng đã tốt đẹp hơn ngày xưa rất nhiều, Trẫm còn lo lắng chuyện gì nữa? Trẫm chỉ là muốn biết, thêm một chuyện vớ vẫn nữa thì đến bao giờ Trẫm mới có thể thành thân? Nhất Tiên của Trẫm sẽ trở thành bà cô ở nhà khanh mất thôi.

Dương Lăng ngẩn ra, hắn không ngờ được rằng chuyện mà Chính Đức lo lắng lại là chuyện này, hắn bật cười thốt lên:

- Hì … loạn ở quan ngoại không liên quan đến chuyện Hoàng thượng nạp phi?

- Khanh còn cười!

Chính Đức trừng mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận nói:

- Người no đủ làm sao hiểu được nỗi khổ của kẻ đói ăn. Thê thiếp của khanh xinh đẹp kiều diễm như hoa, khanh nỡ lòng nào nhìn Trẫm phòng đơn gốc chiếc?

Dương Lăng vội cúi đầu, ra vẻ cung kính nói:

- Chủ ưu thần nhục, thần sao dám cười Hoàng thượng?

Hắn biết rằng Hoàng thượng cũng chẳng phải là người giữ thân như ngọc, trong cung, ngoài nhất hậu nhị phi thỉnh thoảng được lâm hạnh ra, từ khi hai mỹ nữ gián điệp Giải Ngữ và Tu Hoa tự vẫn thì y cũng tìm hai tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu trong đám cung nữ hầu hạ. Nhưng nếu như nói đến người hồng nhan tri kỷ, tâm đầu ý hợp thì ngoài Đường Nhất Tiên ra, xem như không có người thứ hai.

Dương Lăng vội hỏi:

- Hoàng thượng muốn thành thân, nhưng lại muốn làm theo nghi thức của người dân, vốn dĩ là không cần phải làm lớn, muốn làm thì làm, hà tất phải quan tâm đến chiến sự quan ngoại?

Chính Đức hoàng đễ chau mày nhăn nhó, nhìn hắn kể khổ:

- Ái khanh có điều này không biết, không phải là Trẫm không muốn, là vì Nhất Tiên không muốn. Lúc đầu, nàng ấy muốn là ở lại nhà khanh đợi Âu Nương tỷ tỷ sinh con, Trẫm và nàng ấy mới thành hôn. Thật không ngờ vì khanh phải ở lại Tứ Xuyên, cho nên đành phải trì hoãn. Đợi đến khi khanh quay về kinh thành thì lại phải để quốc tang nửa năm, rồi mãn hạn quốc tang, lại xảy ra chuyện Lưu Lý Lưu Khí.

Lưu Lục và Lưu Thất vì quan hệ phương ngôn nên nhanh chóng diễn hóa thành một hình dung từ mới, nó đã được lưu truyền đến kinh thành, Chính Đức là được nghe từ chỗ của Nhất Tiên, lúc này chỉ là thuận miệng nói ra.

- Vốn dĩ, Trẫm không có ý kiến về chuyện này, nhưng Nhất Tiên lại nói rằng, thân là vua một nước thì nên lấy mình làm gương, Hoàng đế thành thân theo quy tắc của dân gian, vốn dĩ đã là một chuyện thu hút sự chú ý của mọi người rồi, vào những thời điểm nhạy cảm như thế này, thì càng không được để mọi người dị nghị? Nếu như nàng ấy không bằng lòng thì Trẫm cũng không thể ép nàng ấy được.

Dương Lăng nghe xong thì lập tức vỗ ngực nói:

- Hoàng thượng yên tâm, thực ra Nhất Tiên cũng là lo nghĩ cho hiền danh của Hoàng thượng. Lựu Lục Lưu Thất tạo phản đúng là Hoàng thượng không nên thành thân, nhưng bất luận như thế nào thì chuyện chiến sự của quan ngoại cũng không ảnh hưởng đến chuyện thành thân, Hoàng thượng không cần phải lo lắng. Hôn lễ vẫn cứ chuẩn bị như thường, bảy ngày sau, hôn lễ nhất định sẽ được cử hành.

Chính Đức nghe xong mà cảm động đến mức rơi nước mắt, vội vàng hỏi:

- Tốt lắm, tốt lắm, khanh đã nói rồi đó, còn về Nhất Tiên Trẫm cũng giao luôn cho khanh đó. Nếu như Nhất Tiên không đồng ý thành thân cùng với Trẫm, Trẫm sẽ hỏi tội khanh, đến lúc đó khanh đừng có mơ mà quay được về nhà, ngay lập tức chuyển đến ngủ cùng với Trẫm. Trẫm không lấy được vợ, khanh cũng đừng có nghĩ là được về nhà với vợ, để xem ai phải nhờ ai!

Dương Lăng nghe xong mà không biết nên cười hay nên khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK