Dương Lăng có quyền cưỡi ngựa, ngồi kiệu trong cung. Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh làm nội thích cũng có ân uy tương tự. Tuy Tất Chân cấp bậc kém hơn một chút, nhưng hai người không tiện quẳng Tất Chân xuống tự mình cưỡi ngựa. Vào cửa cung liền cùng ba vị chuẩn Phò mã đi bộ vào.
Sau đội ngũ còn có một chiếc kiệu nhỏ, bên trong là phu nhân của Dương Lăng Cao Văn Tâm. Vợ đồng phu lễ, có thể hưởng thụ sự ưu ái của chồng, nàng đương nhiên cũng có thể ngồi kiệu vào cung. Vào cửa cung, sớm đã có bốn người phụ nữ cung trang tóc mai mỏng búi tóc thấp tới nghênh đón, phúc thân thi lễ:
- Bái kiến Uy Quốc công gia.
- Miễn lễ.
Dương Lăng phất tay áo một cái, đi tới bên kiểu đẩy màn kiệu ra, dịu dàng nói:
- Bốn người hầu trong cung này sẽ dẫn nàng vào trong cung. Thái hoàng Thái hậu bệnh trầm kha khó khỏi, e là không dễ chữa trị. Để nàng ra mặt cũng là tận tâm tận ý. Nếu không nắm chắc, thì chớ có hứa lung tung.
Cao Văn Tâm nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói:
- Biết rồi lão gia. Văn Tâm lại không phải lần đầu khám bệnh, biết nên nói gì rồi.
Dương Lăng gật đầu, buông rèm xuống, khoát tay, bốn tướng quân Đại Hán liền đặt kiệu nhỏ xuống khom cười rút vào cửa cung. Tám tiểu hoàng môn chạy lên, khiêng kiệu, chiếc kiệu từ từ đi thẳng về phía hậu cung dưới sự dẫn dắt của bốn thị nữ.
Trương Hạc Linh cười nói:
- Bệnh của Thái hậu lần này quả thực là quá nặng. Thái y trong cung bó tay không còn cách nào nữa rồi. Quốc công phu nhân y thuật thần thông, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh của Thái hoàng Thái hậu.
Dương Lăng cười nói:
- Không dám, không dám, chuyết kinh là người phụ nữ mới 20 tuổi, học vấn chẩn đoán bệnh sao bằng được ngự y trong cung, ai nấy đều là Hạnh lâm quốc thủ. Dương mỗ cũng vì Thái hoàng Thái hậu mà tận tâm tận ý mà thôi.
Trương Hạc Linh lắc đầu cười nói:
- Cũng không hẳn như vậy, trong cung Thái y không phải là bất tài, chỉ là đám “Hạnh lâm quốc thủ” này ở trong chốn quan trường cũng lâu rồi, toàn bộ thành tinh rồi, cái gì mà tế thế cứu người. Họ trị bệnh cho người ta nhưng yêu cầu quá đáng, không cầu công danh, đần độn thà rằng bị người mắng làm tài nghệ không tinh, cũng không muốn làm chim đầu đàn. Thái y Thái y, phải chính là thương hiệu và danh phận đó. Kiếm tiền thực sự đều là những cửa hiệu tư của họ ở bên ngoài.
Trương Hạc Linh biết rõ những tin tức này trong cung, cho nên đương nhiên là rất có căn cứ. Y nói xong bỗng nhớ ra một chuyện, liền ngoắc tay về phía Tất Chân nói:
- Ai, Tất công công.
Tất Chân liền chạy tới, thi lễ nói:
- Quốc Cữu Gia, có gì chỉ bảo?
Trương Hạc Linh nói:
- Hôm qua Quốc công gia dặn ngươi sáng sớm gọi hai Thái y trị bệnh cho họ Ảm đó, bệnh tình thế nào rồi?
Tất Chân căn bản không hề tìm người, Dương Lăng làm quan chủ tuyển, Quốc Cữu và Tất Chân là trợ thủ của hắn. Một số sự vụ cụ thể tuyển hôn hắn đều sắp xếp cho hai người này đi làm. Quốc Cữu là cậu của Hoàng thượng, lý lịch già dặn hơn so với gã, Dương Lăng không tiện sai ông đi làm. Hơn nữa, Tất Chân là thái giám. Trong cung đi lại thuận tiện, liền dặn dò gã sáng sớm chờ khi ba hầu chọn Phò mã tới, dẫn hai vị thái ý tới khám bệnh choa Ảm Dạ.
Đáng tiếc Dương Lăng lại không hiểu lắm về quy củ trong cung, còn cho rằng Thái y nếu đảm nhiệm chức vụ trong cung, lấy bổng lộc của triều đình, đương nhiên phải sẵn sàng ra tay khám bệnh, trị bệnh, lại không biết Tất Chân dù chức quan thái giám không thấp, cũng không thể quản được việc của Thái y viện. Nếu mời người ta cũng được, tiền lại phải trả, gã lấy tiền đâu ra mà trả?
Tất Chân gật đầu khom lưng nói:
- Quốc Cữu gia, bệnh đã khám rồi, không có trở ngại gì lớn, cảm lạnh phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, bốc chút thuốc thanh hỏa nhuận phổi, tiêu đờm cho y rồi. Chỉ là xuất cung mới tiện bốc thuốc.
Ba người lớn tiếng nói chuyện, ba vị Phò mã ứng tuyển lại cung kính trang nghiêm đi theo phía sau, không dám cao giọng nói. Trong hoàng cung trang nghiêm, tường đỏ ngói cao, cao tới mấy trượng. Các thị vệ đứng ở đó, áo giáp đẹp, đứng trang nghiêm không nói, có mấy người thấy được cảnh này?
Dương Lăng và Trương Hạc Linh là khách quen trong cung, đã thấy quá nhiều rồi đương nhiên cũng không có vấn đề gì, vừa đi vừa nói chuyện. Ba vị chuẩn Phò mã lại lần đầu tiên vào cung, vừa thấy sự cung kính trang nghiêm như vậy, chân cũng có nhẹ hơn nhiều.
Dương Lăng nghe nói xem qua bệnh, liền yên tâm. Nhưng thấy cử chỉ của người kia chân phù lên, cố nén ho khan, nhẫn nhịn khiến hai má ửng đỏ lên, không khỏi nhíu mày, nói với Tất Chân:
- Tất công công, vị Ảm công tử này bệnh tình vẫn chưa khỏi. Lát nữa đối đáp với Hoàng thượng và Thái hậu liệu có làm mất lễ nghi không?
Tất Chân cười nói:
- Quốc công gia cứ yên tâm, y chuẩn bị canh thanh ho nhuận phổi rồi, đã cho vào trong ngực. Chính là khi ở trên đường, không tiện uống, khi tới nơi uống hai ngụm là có thể tạm thời cắt cơn ho, không thể thất lễ trước mặt Hoàng thượng được.
Trương Hạc Linh vuốt cằm nói:
- Ừ, Quốc công không cần lo lắng, lát nữa Hoàng thượng và Thái hậu bãi giá điện Tình Dương cung Khôn Ninh. Kỳ thực sau khi kiến giá, họ sẽ lùi xuống rất xa, tài liệu thăm dò trên giấy đều đã viết rồi, Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng chính là sau cùng muốn xem người thật. Từ đó tìm ra người vừa ý nhất, sao có thể giống như người dân thường xem mặt con rể, còn gọi lên phía trước hỏi han chứ?
Liệu có được chọn hay không cũng còn phải xem vận may. Nếu được tuyển chọn thật sự, chính thức đính hôn sẽ còn phải ba ngày. Sau 3 ngày lại tới lễ thành thân, lại tới 3 tháng, cho dù y có được thì ho gà cũng đã khỏi rồi.
Cung Khôn Ninh là tẩm cung Hoàng hậu chính cung mẫu nghi thiên hạ, nơi của phụ nữ thiên hạ. Cung vũ dát vàng óng ánh có chín gian rộng. Gian chính giữa có hai lò sưởi bên, có diện mạo to lớn, hùng vĩ, đại khí thiên thành. Mọi người trước khi chưa tới cửa điện, cung nữ, thái giám hầu hạ đã vào cung truyền báo rồi.
Không lâu sau, Đại tổng quản nội vụ phủ Mã Vĩnh Thành vội vàng ra nghênh đón, mỉm cười chắp tay nói:
- Cung nghênh Công gia, Hầu gia, khà khà, Tất công công, miễn lễ miễn lễ, ây da, ba vị mau mời vào trong đi. Thái hậu và Hoàng thượng sắp tới rồi.
Dương Lăng và Trương Hạc Linh gật đầu. Dưới sự đồng hành của thị nữ, đi vào chính điện cung Khôn Ninh. Ba vị hầu tuyển Phò mã được tiểu hoàng môn dẫn vào cửa, trước tiên ở điện bên cạnh nghỉ ngơi chờ tuyên gọi.
Tất Chân chờ bọn họ đi xa rồi, liền kéo Mã Vĩnh Thành lại nói:
- Mã công công, hôm nay tất cả đều nhờ vào ngài. Ảm gia vì làm Phò mã này đã tiêu tốn lượng bạc lớn rồi. Chúng ta đã nhận tiền của người ta phải làm việc cho người ta chứ.
Mã Vĩnh Thành cười híp mắt nói:
- Yên tâm đi, Lão Mã ta làm việc còn không xong sao? Hoàng cung đại điện, chúng ta là Đại tổng quản, nhận được sự đối đãi tốt của Hoàng thượng và Hoàng hậu, họ hài lòng, chúng ta nói chuyện không có phân lượng sao?