- Tiểu thư, cây đàn này được làm từ loại gỗ tung cổ thượng hạng đó. Chỉ riêng một khúc gỗ đồng này thôi cũng đã phải mạo hiểm tính mạng vào rừng sâu núi thẳm tìm bao lâu mới được đấy. Tiểu thư hãy nhìn những dây đàn này xem, mỗi một dây đều được bện thành từ ba mươi sáu sợi tơ ô kim (CT: hợp kim giữa đồng và vàng), tiền nào của nấy cả thôi mà! Một cây đàn quý hiếm như vậy, đòi cô hai mươi lạng không hề đắt chút nào.
Thiếu nữ cười không nói, lúm đồng tiền xinh xinh trên má trông thật động lòng người, cặp môi hồng hé mở để lộ hàm răng trắng đều như ngọc. Vẻ đẹp ấy khiến cho trái tim Dương Lăng đang đứng gần đó đập thình thịch. Thiếu nữ nghiêng đầu liếc y, hiển nhiên đã biết y đang trộm nhìn mình, có điều sắc mặt lại chẳng hề có chút khó chịu nào hết.
Thiếu nữ mỉm cười, ngoảnh qua nhìn ca ca, rồi đột nhiên xí xa xí xố một tràng những lời mà Dương Lăng không hiểu. Gã thanh niên cường tráng đó cũng dùng kiểu phát âm tương tự để trả lời. Thiếu nữ lắc đầu, nói với lão bản:
- Lão bản, ta thật rất muốn mua đàn của ông. Ở Kê Minh này, ngoài ta ra e chẳng còn ai bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó đâu. Thế này đi, mười lăm lạng, nếu được ta sẽ mua.
Lão già lại chép miệng, gật đầu:
- Thôi được, hàng bán cho người biết hàng. Nếu tiểu thư đã nói vậy, lão đây đành bán cho cô vậy.
Thiếu nữ nghe xong khẽ cười, đưa tay vào ngực lấy ra một cái túi nhỏ, rồi lấy từ trong đó ra một viên trân châu. Nàng đặt nó lên lòng bàn tay trắng nõn của mình, đưa ra trước mặt lão bản:
- Được! Đây là viên Hòa Phổ châu thượng hạng, cho dù ở nơi hẻo lánh cũng đã đáng giá mười tám lạng bạc rồi. Ta dùng viên trân châu này đổi lấy cây đàn, ông không cần trả lại tiền thừa, đưa thêm cho ta hộp đàn nữa là được.
Thời đó mặc dầu cũng có vàng ròng bạc trắng, còn lưu thông cả ngân phiếu Đại Minh, song lấy vật đổi vật vẫn rất thịnh hành trong dân gian, cho nên hành động của thiếu nữ này cũng không có gì là kỳ quái. Lão già nhận lấy hạt trân châu, đưa ra ánh sáng mặt trời nheo mắt nhìn, thấy quả nhiên là một viên trân châu thượng hạng. Vụ làm ăn này đúng là quá hời.
Có điều... Lão già lại tham lam nhìn viên trân châu, âm thầm tính toán: Kê Minh dù tấp nập khách thương nam bắc, nhưng chẳng phải là một nơi tốt để buôn bán nhạc cụ, mình đến đây mở tiệm đã mấy năm mà vẫn thường lỗ nhiều lãi ít. Đây cũng là lúc mình đang tính dời tiệm đến Đại Đồng để làm ăn. Giờ đã cuối năm, viên trân châu này đến tay rồi thì còn phải nghĩ cách bán đi. Mình không nhận ra hai huynh muội này, nên có thể chắc chắn họ không phải là dân bản địa, nghe khẩu âm nói chuyện vừa rồi giống như là người quan ngoại, nói không chừng chỉ là tiện đường ghé qua đây. Nếu cướp được viên trân châu này thì có lẽ sẽ bù được vào phần làm ăn thua lỗ một chút.
Nghĩ đến đây lão già liền nổi lòng tham, thuận tay nhét viên trân châu vào trong ống tay áo, rồi lão cười ha hả nói:
- Tiểu thư, ta chỉ giao dịch bằng tiền mặt, nếu cô thật sự muốn mua vậy hãy đưa bạc đến đây đi.
Thiếu nữ nghe xong bĩu môi, nghĩ tới số bạc trong người không đủ, nàng giậm chân tức giận:
- Cái lão bản nhà ông! Rõ ràng ta đã nhường ông phần hời, vậy mà còn muốn lấy cớ này cớ nọ. Thôi, đem trả lại viên trân châu đây, ta không mua nữa.
Lão già chớp mắt gian xảo, làm ra vẻ kinh ngạc:
- Trân châu? Trân châu nào? Cô đến cửa tiệm của ta mua đồ chứ đâu phải đến bán đồ, ta nào thấy trân châu gì của cô đâu?
- Cái gì?
Khuôn mặt thiếu nữ lập tức đỏ bừng, nàng đập tay xuống quầy giận dữ mắng:
- Loại người như ông sao chẳng có đạo đức gì hết vậy? Muốn gạt lấy trân châu của ta hả?
Gã ca ca kia của nàng nghe thấy vậy liền giận đến tím mặt, hùng hổ vươn tay ra chụp lấy lão già gầy đét đó lôi mạnh từ trong quầy ra bên ngoài, lớn tiếng chửi:
- Con bà ngươi, dám gạt đồ của muội muội ta hả? Ngươi tưởng Mã Ngang ta là kẻ dễ bị ức hiếp lắm hay sao? Lão chó già, mau đưa viên trân châu ra đây.
Lão bản lập tức căng họng bắt đầu la hét:
- Cướp đánh người nè, bớ hàng xóm láng giềng, mau đến xem đây này … Lão Vương ta làm ăn buôn bán trước giờ luôn sòng phẳng, chưa từng gian dối với ai bao giờ … Bọn người vùng khác đến nhà ức hiếp người ta đây này...
Lão ta thấy Dương Lăng ăn mặc kiểu người bản địa, mà thời đó tư tưởng cục bộ còn nặng, cái kiểu “nói tình không nói lý” rất điển hình. Do vậy lão nghĩ la lớn như vậy thì hàng xóm láng giềng sẽ chạy đến, thêm vào đó, còn có người bản địa này ở đây làm chứng, hai kẻ ngoại địa chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt, ôm hận mà bỏ đi thôi. Nếu vẫn không ăn thua thì lão còn có hai người con trai, chẳng lẽ lại e ngại hai người ngoại xứ hay sao?
Mấy lời la hét hàm hồ này càng khiến cho người thanh niên tự xưng là Mã Ngang kia thêm phẫn nộ. Gã bừng bừng nổi giận, giơ tay lên bạt tai lão, miệng thì mắng:
- Lão chó già gian trá, thật là ép người quá đáng!
Lúc này tấm mành phía sau quầy được vén lên, một gã đàn ông độ bốn mươi, râu ria xồm xoàm xông ra. Vừa thấy cảnh này hắn liền rống to một tiếng rồi vung quyền đánh mạnh, hung tợn quát:
- Thả cha ta ra! Thằng nhóc con từ đâu ra thế, dám đến tận cửa ức hiếp nhà họ Vương ta!
Tên này xem ra cũng có mấy phần khí lực nên quyền đánh ra khá mạnh mẽ. Mã Ngang nhìn thấy liền mỉm cười khinh miệt, vung tay ném bay lão già gầy đét như con khỉ kia đi. Gã đứng nguyên tại chỗ, không thèm nhúc nhích, chỉ đưa một tay ra là đã giữ được nắm đấm của tên nọ. Gã chầm chậm siết năm ngón tay lại, tên đó bị gã bóp chặt lấy nắm tay, kêu lên ôi ối, đau đớn khuỵ xuống.
Mã Ngang cười lạnh lùng, bảo:
- Muốn cướp không sao? Chẳng lẽ chỉ có chút khí lực thế này?
Lão già kia khi nãy bị gã nắm áo tát cho hai cái, sau lại bị ném xuống đất, lúc này đang chỉ tay vào Mã Ngang, la hét càng um sùm hơn. Có điều lão mới la lên được có mấy tiếng thì đột nhiên mặt mũi đỏ lên, hổn hển thở ồ ồ mấy tiếng, ngã gục tắt thở. Mã Ngang đang giữ cổ tay con trai lão, vẫn còn muốn tỏ uy phong. Lúc này láng giềng xung quanh đã nghe thấy tiếng mà kéo lại. Có người đỡ lão già kia dậy, rồi bỗng la lớn:
- Vương Tam Nhi! Mau đến xem cha ngươi đi, ông cụ không xong rồi.
Mã Ngang quay đầu nhìn, thì thấy khuôn mặt của lão chủ cửa tiệm tham tiền kia đã xám ngoét, còn lão thì mềm oặt nằm trong lòng người ta, không động đậy chút nào. Gã thầm kinh hãi, không tự chủ mà buông tay ra.
Gã con trai tên gọi Vương Tam Nhi đó vội vã lao qua ôm lấy lão già, đưa tay lên mũi lão sờ thử, nhưng lão đã tắt thở. Hắn lập tức gào lên đau xót, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, kêu khóc:
- Cha ơi, thương cho cha từng này tuổi đầu rồi mà còn bị tên khốn kia đánh chết, cha ơi...
Lúc này ở cửa sau lại xuất hiện thêm người tuổi cũng tương đương gã kia, theo sau là một tốp đàn bà trẻ con, xem ra đều là người nhà họ Vương. Bọn họ nghe thấy tiếng ồn ào nên chạy ra. Mã Ngang ban đầu vẫn cho rằng cả nhà này chỉ đang lừa bịp giả chết, nên cười khẩy không nói gì. Đến khi thấy đám con cháu vây quanh cha, ông bọn họ khóc mãi, sắc mặt gã không khỏi biến đổi hẳn, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Gã lặng lẽ kéo tay áo muội muội, đưa mắt ra hiệu cho nàng, đồng thời định đưa nàng đi khỏi. Nhưng đám người nhà họ Vương nào chịu bỏ qua, lập tức đứng cả lên vây lại, còn la hét ầm ĩ, xô xô đẩy đẩy hai người. Trong đám lộn xộn có người chạy ra ngoài gọi hai nha sai đi tuần đến. Nghe nói có vụ án đánh chết người, hai nha sai đó cũng không dám thờ ơ, vội chạy theo vào trong tiệm, lớn tiếng quát:
- Hung thủ giết người đang ở đâu?
Kê Minh nguyên là từ trạm nâng lên thành, nhưng chưa thể xem là một toà huyện thành được. Nhưng vì nơi đây địa thế quân sự trọng yếu, thêm vào đó lại là cửa khẩu quan trọng để các khách thương trung chuyển hàng hoá, tiền thuế rất dồi dào, do vậy cơ quan huyện lị cũng đã được thiết lập ở đây để cai trị và quản lý trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh. Có điều huyện này tương đối nhỏ, huyện lệnh cũng chỉ là quan Tòng thất phẩm.
Mã Ngang thấy quan sai đến, mà gã thì chẳng có cái gan giết quan tạo phản nên không dám lỗ mãng nữa. Con trai của lão bản tiệm nhạc cụ chỉ vào gã, tố cáo:
- Chính là hắn, chính là tên cướp đã giết cha tôi.
Mã Ngang chống chế một cách yếu ớt:
- Không phải tại ta. Lão bản này đã lớn tuổi, đã thế còn giấu đi viên trân châu của em gái ta, bị ta vạch trần nên vừa xấu hổ vừa tức giận ngất đi. Sau đó thì lão bị khí huyết công tâm mà chết. Có can hệ gì tới ta chứ?
Làm gì có chuyện tội phạm sát nhân nói một câu “người chết không phải do ta giết” thì sẽ được thả đi ngay! Hai tay nha sai đó chẳng thèm đếm xỉa đến những gì gã nói. Một tên lôi từ sau lưng ra một sợi dây xích nhỏ, tròng vào cổ gã, sau đó thì áp vai, kẹp tay, trói chặt gã lại. Tên còn lại nắm chặt cán đao bên hông, chỉ cần gã dám phản kháng thì chắc chắn sẽ cho một nhát bay đầu.
Trói chặt Mã Ngang lại xong, gã nha sai liền kéo sợi dây xích, quát:
- Có gì muốn nói thì đi mà giải thích với Huyện thái gia, đi! Gia quyến lão Vương chớ nên khóc nữa, hãy mang cha các ngươi đến nha môn rồi trình bày! Các vị láng giềng, phiền các vị hãy cùng đi làm chứng một chút!
Thiếu nữ nọ lo lắng đến độ nước mắt lưng tròng, mắt thấy ca ca nàng bị trói dẫn đi, nàng vội đưa tay chỉ về phía Dương Lăng nãy giờ vẫn thờ ơ bàng quan, nài nỉ:
- Ca ca của ta không giết người! Thư sinh này vẫn luôn ở đây, hắn có thể làm chứng.
Đứng cạnh đó chứng kiến sự việc suốt từ đầu chí cuối, hiển nhiên Dương Lăng hiểu rõ: gã Mã Ngang này mặc dù trẻ tuổi nóng nảy, nhưng lão già đó giấu diếm đồ vật của người ta, cũng xem như ăn cướp. Nhìn tình huống ban nãy mà phán đoán thì có lẽ lão già mang bệnh tim mạch hay áp huyết cao gì đó rồi. Lão bị Mã Ngang đánh chửi nên vừa tức vừa hoảng, tâm tình bị kích động, kết quả là chôm được viên trân châu thì lại mất luôn cả cái mạng.
Tay nha sai đang nắm chuôi đao nghe thế, tuy đã bước ra khỏi cửa tiệm rồi nhưng vội quay trở vào, cười vờ, bảo:
- Nếu đã thế, vậy cũng mời vị này đi cùng bọn ta về làm chứng.
Thấy thiếu nữ xinh đẹp đó khóc lóc sầu thảm, vẻ mặt van nài, Dương Lăng chợt mềm lòng, bèn gật đầu. Một hàng người nối đuôi nhau đi đến cửa huyện nha. Đứa cháu lớn nhà họ Vương vội vàng đánh trống kêu oan, Huyện thái gia Mẫn Văn Kiến vội vã khoác áo thăng đường nghe án.
Chớ có thấy huyện lệnh thất phẩm trong phim trong kịch thường là các vị quan thấp bé, bất kỳ ai cũng có thể đè bẹp dí bọn họ bằng một ngón tay mà lầm. Thật ra quyền lực của huyện lệnh so với bí thư huyện ủy thời hiện đại lớn hơn rất nhiều. Ông ta có thể một mình kiêm nhiệm đến mấy chức vụ như trưởng phòng công thương, phòng tài chính, phòng thuế vụ, rồi chánh án, trưởng công an huyện v. v...
Vị Mẫn huyện lệnh này không giống với đại đa số các văn quan xuất thân tiến sĩ, cử nhân. Ông ta nguyên là tướng quân du kích trong đội quân biên phòng, bởi vị trí địa lý đặc biệt của Kê Minh nên ông được phái đến đây để quản cả chuyện văn lẫn chuyện võ.
Dương Lăng thấy Huyện thái gia là một người mặt đen, râu quai nón rậm thì rất bất ngờ. Vị Huyện thái gia xuất thân là quan võ này đã ngồi ở chức quan văn được hai năm, ít nhiều cũng biết quy củ, nên vừa nghe nói Dương Lăng là tú tài liền kêu người dọn chỗ cho y ngồi, miễn lễ, rồi lên công đường nghe án.
Ông ta vừa nhìn đã nhận ra đôi huynh muội này không phải là những kẻ qua đường, mà là công tử, tiểu thư của Dịch thừa Mã đại nhân mới nhậm chức ngày hôm qua. Dịch thừa cũng có thể xem là quan viên chịu sự quản lý của Huyện thái gia, nhưng vì Kê Minh là từ trạm nâng cấp lên thành, thủ hạ của sở Dịch thừa ở đây trên dưới trăm người, hơn nữa lại thuộc về hệ thống quân dịch, thành ra trên thực tế Dịch thừa đại nhân lại ngang cấp với Mẫn huyện lệnh.
Tối hôm qua Mẫn huyện lệnh còn dự yến tiệc của Mã dịch thừa, trong bữa tiệc có gặp đôi công tử tiểu thư này, nên cũng có ý muốn giúp gỡ tội cho bọn họ. Tuy vậy, đánh chết người không phải là chuyện nhỏ, mặc dù đã lục ra được viên trân châu ở trên tử thi, chứng thực việc lão kia cướp đồ người khác, nhưng lão già ấy chết ở hiện trường cũng là sự thật. Bắt Mẫn huyện lệnh đi vung đao chém người thì còn đạt chuẩn, chứ còn bảo ông ta đi xử án thì … Người ta còn chưa thuộc luật Đại Minh cơ mà.