Thành Khởi Vận dù bận vẫn ung dung lắc đầu nói: - Hứ! Chẳng lẽ đại nhân hiện tại sẽ không thương hương dị ngọc, bỏ được dụng hình đối với nàng sao? Ta thấy không bằng, lấy sự hiểu biết mấy ngày nay của ty chức, A Đức Ny này tự xưng là dân nữ, tuyệt đối là nói dối. Nhưng có bí mật gạt người, chưa chắc đã là lòng dạ khó lường, có lẽ là có điều khó nói.
Ty chức nhìn ra được, vị cô nương này bất kể tâm địa hay cách làm người đều không tà ác, đại nhân ngẫm lại xem, nàng lẻ loi một mình bị bán trao tay đến Đại Minh, thân phận hôm nay chưa định, bất cứ lúc nào cũng bị đại nhân đưa tới đưa đi, làm sao có thể thật tâm mà đối đãi với đại nhân?
Nếu đại nhân muốn nàng nói rõ ràng thân phận, hãy cho nàng ta có cảm giác an toàn và dựa vào, ở nơi tha hương, đại nhân ở trong mắt nàng ta là chỗ dựa duy nhất, nàng ta chẳng dốc hết lòng ra mới lạ, đại nhân nghĩ sao?
Dương Lăng yên lặng nhìn nàng, không khỏi lắc đầu nói: - Ta phát hiện nàng càng ngày càng tà ác rồi.
Thành Khởi Vận tươi cười, dịu dàng nói: - Các tướng sĩ đổ máu là vì bảo vệ an ninh quốc gia. Đại nhân chảy mồ hôi, cũng là vì bảo vệ an ninh quốc gia, vì giang sơn xã tắc. Vì để giảm bớt thương vong, ta thấy đại nhân cố mà anh dũng hiến thân đi, ha ha....
Thành Khởi Vận thấy sắc mặt Dương Lăng thối ra, không khỏi cười nói: - Đại nhân làm sao vậy?
Dương Lăng xoa mũi nói: - Đây có tính là Vương Chiêu Quân tới biên cương xa xôi hòa thân?
Thành Khởi Vận cố nhịn cười nói: - Không.... Tính ra. Đó là ở rể.
Thành Khởi Vận nói xong liền cười không chút gò bó hay ra vẻ, cười vui vẻ vô cùng. Dương Lăng chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, ảnh hưởng từ nàng, Dương Lăng rốt cục cũng không nhịn được nữa cười ha hả.
Thân binh và nha hoàn ở cửa kinh ngạc nhìn vào trong dò xét, lại khẩn trương rụt trở về.
Dương Lăng thôi cười ngồi xuống, đầy thâm ý nhìn Thành Khởi Vận: - Thành Đại quân sư "Thượng sách" không thể thực hiện. Nàng ấy, tuy rằng có trăm ngàn mưu kế nhưng ý tưởng vẫn không thoát được gông cùm xiềng xích của nữ nhân, không rõ sự chộn rộn của các nơi trong triều. Chưa nói tới thể diện của triều đình, mà ngay cả bản quan, vì mục đích này... cũng không phải quân tử. Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ bản quan không phải quân tử?
Thành Khởi Vận tươi cười, giảo hoạt nói: - Như vậy.... Chỉ có tự mình lừa mình, hai bút cùng vẽ...
- Hả? Xin chỉ giáo cho? Dương Lăng hồ nghi nhìn nàng.
Thành Khởi Vận cúi thấp đầu nói cho hắn nghe, Dương Lăng nghe xong ngẫm nghĩ một chút, như cười như không nói: - Xem ra là bản quan mơ tưởng nàng có kế sách quang minh chính đại nào chứ, ha ha, tạm thời thử một lần đi...
A Đức Ny thông hiểu Hán ngữ, nhưng không nhận ra được chữ Hán, chuyện này cũng không lạ, trên thuyền buôn lậu, người Hán làm thủy thủy cho tàu Tây Dương cũng phần lớn không biết chữ, nàng có thể trong hai năm ngắn ngủi mà nói tiếng Hán nhanh nhẹn như vậy đã khá trí tuệ rồi.
Dương Lăng mỗi ngày vẫn có đại lượng công văn cần phải xử lý, tuy nhiên hiện tại Thành Khởi Vận đã tới, rất nhiều chuyện có thể do Thành Khởi Vận phụ trách. Tất cả công vụ trọng yếu, các bộ phận ti nha môn đều mang đến thư phòng Dương Lăng, Dương Lăng duyệt xong, có một số chuyện tự mình xử lý thì giữ lại, còn lại thì chuyển giao cho Thành Khởi Vận, công việc đó giao cho A Đức Ny.
Chuyện này A Đức Ny làm rất vui vẻ. Hơn nữa A Đức Ny cũng rất phiền chán việc phải ở trong khuê phòng của mình, nên dù công việc đơn giản cũng khiến nàng có tinh thần, ánh mắt tràn đầy thần thái.
Một khi Dương Lăng tổ chức họp quân chính thuế hình công với các bộ phận quan viên và dân tộc địa phương nghị sự, đàm luận về chính trị, quân sự, kinh tế, hành chính, thuế phú, sử dụng công nhân và các phương diện khác, A Đức Ny đều nghiêng tai lắng nghe, hiển nhiên vô cùng chú ý.
Nhất là Dương Lăng có rất nhiều quan niệm khoa học lý luận tiên tiến khiến A Đức Ny cực kỳ khâm phục. Khi trong phòng chỉ có hai người, Dương Lăng phê duyệt công văn. A Đức Ny ở một bên lay quạt lông, dâng trà hầu hạ.
- Ồ, không thể tưởng được Lưu Cầu đóng quân, một chuyện nhỏ lại được hưởng ứng lớn như vậy. Đại Minh lần đầu ở nước ngoài phái quân thường trú. Các chư phiên tiểu quốc phản ứng mãnh liệt, có hy vọng chiếu theo lệ này, Đại Minh trú vệ bảo an toàn bộ thì khẩn trương vạn phần, lo lắng triều đình sẽ can thiệp tới họ nhiều hơn. Dương Lăng chỉ vào một phần mật báo đến từ Xưởng Vệ nói.
A Đức Ny đã biết vị trí địa lý của Lưu Cầu, Đại Minh cùng với các nước khác, nghe vậy cười nói: - Đó là đương nhiên, càng là quốc gia có thực lực thì càng không muốn bị quản chế. Kỳ thật tiểu quốc quanh Đại Minh đã thành lập mấy trăm năm, có thể chế hoàn thiện, chỉ cần thần phục phiên thuộc là đủ rồi, thực lực Đại Minh cường đại như thế, nhân khẩu phần đông, vì sao không hướng ra xa hơn phát triển, khai thác quyền sở hữu thực dân?
- Thực dân? Dương Lăng giật mình.
A Đức Ny nói: - Đúng thế, rất nhiều địa phương không có quốc gia thống nhất. Là những bộ lạc rời rạc. Chiếm cứ lấy thổ địa rộng lớn, rất dễ chinh phục. Chiếm cứ những địa phương này, thiết lập Tổng đốc, mặc dù không dùng nó vì mục đích đánh cướp, chỉ cần coi nó như nguồn cung nguyên liệu và thị trường tiêu thụ, tạo của cải cho quốc gia.
Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: - Không có khả năng. Chúng ta là người Hán kế thừa mấy ngàn năm, đã tạo thành quan niệm quốc gia đại thống, tư tưởng mở rộng ra ngoài chỉ có thể mượn chuyện mở biển thông thương dần dần thay đổi suy nghĩ của mọi người, nhưng có chính trị thể chế thì triều đình chắc là sẽ không cho phép một tồn tại độc lập hùng mạnh có võ trang ở ngoài trung tâm chính quyền, ở phía góc biển chân trời không thể khống chế.
A Đức Ny nhíu mày: - Người Hán thật kỳ quái, vấn đề này quốc gia của nàng căn bản không có người lo lắng. Xem những tư tưởng của phương Tây, Đông Phương chưa chắc làm được.
Nhưng A Đức Ny không phục, nàng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lại nói: - Nếu.... Những địa phương này sinh ra của cải đủ khiến triều đình động tâm, hơn nữa không cần triều đình phái trọng binh tụ tập trú như ở Lưu Cầu, hao phí đại lượng tài lực, nhân lực, những địa phương này còn có thể cho vào đế quốc thống trị, Hoàng đế cũng sẽ không cho phép sao?
Dương Lăng cảm thấy hứng thú nói: - Nói tiếp, ý của nàng là?
A Đức Ny nói: - Ta vừa mới nói, có rất nhiều địa phương chỉ là bộ lạc rời rạc, hơn nữa cực kỳ lạc hậu, lấy trang bị của quân Minh, chỉ cần vài người là có thể chinh phục.
Những địa phương này vốn không có quan hệ với triều đình, bây giờ có thể nhét vào bản đồ đế quốc, cung cấp đại lượng của cải, sản xuất ra thương phẩm, ta nghĩ không có một đế vương nào không động tâm với nó.