• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệu Linh




Beta: Cyane




Một giây sau, Văn Trạch Tân đứng dậy, vòng qua bàn nắm lấy cánh tay của Trần Y, kéo về phía trước, đôi mắt lạnh lùng âm u. Anh kéo cổ tay của cô, theo đó thuận lợi đè lại, nhìn kỹ ngón tay tinh tế trắng nõn. Hồi lâu, hầu yết chuyển động: “Anh lại mua cho em.”



Nói xong, ở khóe miệng xuất hiện một vệt máu màu đỏ.



Trần Y sửng sốt mấy giây: “Để em gọi điện cho bác sĩ Lương.”



Cô quay người đi định lấy điện thoại trong túi, Văn Trạch Tân lại kéo cánh tay cô về, tay trái kề sát bên khóe miệng, ngón tay khớp xương rõ ràng đang lau đi vết máu.



Anh buông mắt nhìn thoáng qua, không để ý lắm.



Trần Y vì những giọt máu đó mà động tác trở nên nhanh hơn. Cô nhảy lên, vừa hoảng loạn vừa bực bội, hung hăng hất tay anh ra rồi nhanh chóng đi lấy túi xách, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Lúc nãy cô tiện tay để túi xách ở trên ghế sofa, khoảng cách từ bàn trà tới ghế sofa rất gần, trên bàn ngoại trừ đồ ăn ngon còn có một bó hoa baby khác khiến người ta khó có thể bỏ qua.



Trần Y chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đi qua, tìm tới dãy số điện thoại quen thuộc của bác sĩ Lương rồi gọi đi: “Bác sĩ Lương đúng không? Tôi là Trần Y, Văn Trạch Tân anh ấy…”



Loáng thoáng nghe được giọng nói dịu dàng của cô truyền tới, Văn Trạch Tân dựa vào cạnh bàn, mặt hơi cúi, từ từ lau khóe môi. Anh nói: “Không cần gọi nữa, tôi không sao. Lương Hiện, anh cũng không cần tới.”



Trần Y ở đầu bên này của điện thoại và bác sĩ Lương bên đầu kia nghe anh nói thế đều trầm mặc một lát. Mấy giây sau, bác sĩ Lương thở dài nói: “Trần Y, cô để anh ấy truyền dịch đi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, xem tình hình ngày mai như thế nào đã. Tôi đang khám bệnh, đã qua giờ tan tầm rồi.”



Đêm nay bác sĩ Lương trực ca đêm.



Trần Y: “Được rồi”



Cô cúp điện thoại, xoa mặt sau điện thoại một lúc mới xoay người sang chỗ khác. Văn Trạch Tân không nhìn cô, anh mặc nguyên áo sơ mi đi vào phòng tắm, như thể anh không có cảm giác gì với đầu ngón tay đang dính đầy máu.



Bóng dáng cao lớn đi về phía phòng tắm.



Cửa phòng tắm không đóng, anh mở đèn phòng tắm, dáng người cao lớn của anh che đi rất nhiều ánh sáng, tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm.



Trần Y nhìn đồng hồ, cảm thấy đêm nay không hợp nói việc đó. Cô đi qua nhìn thấy bát cháo trên bàn, bưng lên sờ một chút, vẫn còn ấm.



Cô liền dựa vào bàn chờ anh ra.



Chốc lát sau Văn Trạch Tân bước ra từ phòng tắm, trên mặt vẫn còn vài giọt nước, có vài giọt nước chảy dọc theo cổ anh. Anh ngước mắt lên nhìn, Trần Y lập tức đứng thẳng người, nói: “Anh ăn cháo trước, ăn xong thì truyền dịch, chuyện ly hôn để khi khác hãy nói.”



Ly hôn.



Văn Trạch Tân nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch. Anh đi tới nhưng không dừng lại trước mặt Trần Y mà đi thẳng tới chỗ bàn trà, cúi người cầm kem đi về chỗ tủ lạnh để cất, sau đó quay lại cúi người bưng cốc Oden đi về phía Trần Y. Ngay cả khi trợ lý Giang có đến nhanh hơn nữa, Oden cũng không còn nóng hổi như ban đầu. Văn Trạch Tân đứng trước mặt Trần Y, cầm que xiên xiên một miếng đậu phụ cá đã được chấm tương ớt ngọt đến bên môi Trần Y.



Hương thơm của Oden và đậu phụ đang ở trước mặt, Trần Y mím chặt môi, chỉ nhìn chứ không mở miệng.



Ánh mắt của Văn Trạch Tân trầm xuống, vẫn giơ miếng đậu phụ về phía trước: “Không phải em rất thích ăn sao? Lúc nghỉ trưa nhất định sẽ mua mà.”



Trần Y bê bát cháo, nhìn miếng đậu phụ và bàn tay đang cầm nó, khớp xương rõ ràng. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu kiên quyết: “Em không ăn.”



Đôi mắt cô ánh lên sự kiên quyết, không như trước kia nghe theo anh.



Văn Trạch Tân cầm cái xiên, không cử động. Mấy giây sau, anh liếm môi, bỏ lại miếng đậu phụ vào cốc Oden: “Không ăn nó thì ăn cái khác nhé.”



Anh đặt cốc giấy lên bàn, để ngay cạnh Trần Y. Đã nhiều năm trôi qua, những chiếc cốc giấy Nhật này từng vẽ hình rồng hổ, giờ đã in chữ Trung giản thể rồi, cũng in hoa văn cổ, ở dưới cùng còn có logo trường Quốc tế Tulip. Anh vừa dứt lời, quay người đi về phía phòng ăn lấy cây kem lúc nãy ra.



Trần Y gọi anh lại: “Em không muốn ăn gì cả.”



Văn Trạch Tân dừng bước, tay vẫn đút ở trong túi, quay lưng về phía cô, không nói tiếng nào.



Trần Y đứng thẳng người bưng bát cháo, nhìn tấm lưng rộng rãi của anh, nói: “Em hôm nay đến để bàn chuyện ly hôn, nếu như anh không muốn nói hoặc không có ý định ly hôn, em đành đi về trước.”



Cô nói xong đã được một lúc.



Người đàn ông phía trước không cử động, cô đặt bát xuống, chuẩn bị đi, cả căn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Trần Y vội vàng lách qua người anh, định lấy túi xách.



“Đứng lại.”



Trần Y đang cầm túi xách, nghe thấy lời này, cô ngẩng đầu.



Người đàn ông mặt không cảm xúc, chỉ có đôi mắt kia thâm trầm lạnh lùng, ẩn chứa một chút mờ mịt. Đầu ngón tay anh gãi lông mày, chỉ vào cô: “Lại đây, nói chuyện.”



Sau đó anh xoay người cầm túi truyền dịch, đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, dùng tay gỡ kim tiêm đang treo xuống. Anh định tự mình cắm kim tiêm sao?



Trần Y chần chờ mất mấy giây rồi đi qua, tiện tay lấy túi truyền dịch xuống, nhìn anh chằm chằm: “Có cần giúp một tay không?”



Cô thấy anh bắt đầu vỗ vào mạch máu trên mu bàn tay.



“Không cần.” Anh nói.



Trần Y trầm mặc nhìn anh, sau đó thấy kim tiêm đâm vào, anh xé băng dán y tế trên tủ đầu giường rồi dán kim lại thật chắc. Anh dán xong kim tiêm, Trần Y mới vô thức thở phào nhẹ nhõm.



“Ngồi đi.” Anh nói xong đồng thời lùi ra sau, tựa người vào thành giường, bật đèn đầu giường. Trần Y nhìn thấy bốn phía xung quanh không có ghế, trong phòng này ngoài chiếc ghế dựa lớn ở chỗ bàn đọc sách ở phía sau thì không còn cái nào khác. Cô mím môi, ngồi xuống phía cuối giường, Văn Trạch Tân nhíu mày: “Em cho rằng hiện tại tôi có đủ sức để giở trò với em à?”



Trần Y không trả lời anh, chỉ hỏi: “Nói đi, anh muốn nói chuyện gì?”



Văn Trạch Tân với tay lấy chai nước trên tủ đầu giường, hai chân anh dài, một chân để dưới đất, một chân còn lại như có như không gác ở cạnh giường. Anh nghe thấy cô nói vậy cũng không vội trả lời.



Trần Y nhìn mặt anh.



Người đàn ông rủ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ đang nghĩ mở miệng như thế nào? Hoặc còn gì muốn nói với cô? Đúng lúc này cô thấy mu bàn tay anh đang chảy máu.



Trần Y lo sợ: “Lại chảy máu rồi.”



Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn, bèn đặt mu bàn tay xuống, nhưng vẫn chảy máu. Trần Y cũng không thể coi như không thấy, cô đứng dậy đi qua: “Hay là anh cắm kim sai chỗ…”



Đúng lúc này tóc cô đột nhiên xõa xuống, dây cột tóc rơi xuống đất. Tóc đen như thác đổ xuống, Văn Trạch Tân nhướng mi, thấy tóc cô, cũng thấy được cần cổ trắng như tuyết ẩn dưới mái tóc.



Cô thật ngây thơ.



Một giây sau, anh dùng cánh tay còn lại đè gáy Trần Y xuống, tự mình nhấn vào, ngón tay đeo nhẫn cưới tình cờ chạm phải mạch đập của Trần Y.



Môi mỏng của anh dán lên, hôn cổ của cô.



Cơ thể Trần Y cứng đờ.



Cô nhanh chóng bắt đầu giãy giụa, Văn Trạch Tân thuận theo đó hướng lên trên, cắn vành tai cô, cắn một cách hung hăng, còn rỉ ra chút máu.



Tay Trần Y chống mạnh vào tủ đầu giường, đè trúng chỗ anh cắm kim. Văn Trạch Tân thấp giọng, nói bên tai cô: “Chỉ cần một ngày vẫn còn là vợ chồng thì em nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh.”



Trong lòng Trần Y chấn động, cô nghiêng đầu nhìn anh từ khoảng cách gần. Văn Trạch Tân rời khỏi tóc và cổ cô, hai mắt cũng nhìn cô, anh nhíu mày: “Hử?”



Trần Y nâng tay lên hung hăng tát anh một cái.



Chát.



Mặt Văn Trạch Tân lệch đi một chút, anh liếm liếm môi, tay tiếp tục lần xuống phía dưới đè lên eo cô, đặt cô lên trên đùi. Trần Y ngã rồi ngồi lên trên đùi anh.



Giọng nói của cô run rẩy: “Anh không thể tìm người khác bên ngoài để thỏa mãn anh sao?



“Không thể.” Anh vừa nói vừa cắn chỗ cổ áo cô, bắt đầu mở nút áo.



Trần Y lại bắt đầu giãy giụa, nhưng cô không thể vùng ra được.



Văn Trạch Tân nói một cách lạnh lùng: “Em giãy đi, giãy càng lâu thì chuyện ly hôn càng kéo dài.”



Hai vai Trần Y buông lỏng, môi của anh tự do du ngoạn trên cổ cô. Trần Y nhìn về phía cửa sổ sát đất, thấy bể bơi bên ngoài và những căn nhà phía xa xa đang sáng đèn. Hôn dần xuống dưới, trong đôi mắt Văn Trạch Tân lóe lên vài tia máu, người phụ nữ trong ngực anh thế mà lại cứng ngắc như sắt.



Bị anh động chạm, cô chỉ run lên một cái, một giây sau cơ thể càng trở nên cứng hơn.



Môi mỏng của anh rời khỏi cô, nhìn cơ thể trong vòng tay mình. Anh nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy cô nhìn về phía cửa sổ một cách thờ ơ.



Đúng lúc đó …



Bụng Văn Trạch Tân quặn đau dữ dội, lại cảm nhận được mùi vị tanh ngọt kia tràn lên. Anh mau chóng đè cảm giác đó xuống, cười lạnh: “Muốn ly hôn lắm à?”



Trần Y thấy anh đã ngừng hôn, nghe anh nói như vậy, cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.



“Phải.”



Bố mẹ cô bây giờ cũng ủng hộ việc cô ly hôn, cô phải nắm lấy cơ hội này, ai biết được về sau sẽ như thế nào. Văn Trạch Tân thấy cô dứt khoát nói “Phải”.



Anh cười giễu một tiếng.



“Được, để cho em biết thế nào là hiện thực.”



Anh đẩy cô ra chỗ khác.



Trần Y tranh thủ đứng dậy, tay sửa soạn lại cổ áo. Văn Trạch Tân đưa tay ra, dùng sức rút kiêm tiêm trên mu bàn tay, máu bắn tung tóe. Trần Y cài xong cúc áo cuối cùng thì thấy chỗ máu vừa bị bắn ra, mắt chợt lóe, cô nghiêng đầu đi nơi khác, dường như không muốn nhìn.



Cô thấp giọng hỏi: “Anh muốn cho em thấy gì?”



Văn Trạch Tân quơ tay lấy bật lửa và hộp thuốc lá, rút một điếu, châm lửa, nhìn xuống cô: “Chỉnh lại quần áo đi.”



Trần Y hơi sửng sốt, thấy áo sơ mi ở hông chưa sơ vin lại, cô nhanh nhẹn nhét áo lại. Thấy cô đã chuẩn bị xong, Vân Trạch Tân thu hồi tầm mắt, nói: “Xuống lầu.”



Trần Y xách túi xách đuổi theo anh.



Hai người đi qua chỗ bàn trà, nhìn thấy Oden và bó hoa kia cũng không quay lại xem. Trần Y không có hứng thú, Văn Trạch Tân lười biếng nhìn món quà không thể thu lại kia.



Loáng cái đã đi tới tầng hầm.



Văn Trạch Tân lái xe, Trần Y ngồi ở ghế lái phụ. Chiếc Aston Martin phi nhanh trên đường giữa màn đêm lạnh lẽo, hai người đều không nói chuyện nên trong xe vô cùng yên tĩnh.



Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, tùy lúc đèn xanh đèn đỏ anh sẽ bỏ điếu thuốc ra, đặt vào gạt tàn chỗ bảng điều khiển trung tâm, chống khuỷu tay lên cửa kính xe, có chút lạnh lùng.



Trần Y ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, đầu ngón tay mân mê điện thoại, dần dần cô nhận ra xe đang trên đường đi tới Trần thị, cô ngẩn người nhìn Văn Trạch Tân.



Người đàn ông bỏ điếu thuốc trong miệng ra, chuẩn bị dập thuốc, giữa lúc đó liếc nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Sau khi dập thuốc, anh khởi động xe, không nói lời nào với cô, cũng không giải thích vì sao lại đi tới Trần thị hay Trần thị thì có thể có “Hiện thực” gì.



Qua mười lăm phút sau.



Chiếc Aston Martin từ từ dừng lại trước cửa lớn tòa nhà, đúng lúc này có gió đêm thổi qua, có thể nhìn rõ ràng logo trên đỉnh tòa nhà. Logo của Trần thị đã bị gỡ xuống nhiều năm trước, hiện tại xuất hiện ở đó là bảng hiệu của những công ty khác. Cao ốc này hiện tại cũng đã bán mất hai phần ba, không còn hoàn toàn thuộc về Trần thị, mỗi lần nhìn là một lần khó chịu.



Trần Y quyết tâm, đẩy cửa xe ra.



Cô hứng gió đêm, mái tóc trở nên lộn xộn, nhìn về người đàn ông đang ngồi ở ghế lái: “Anh muốn để em xem cái gì?”



Văn Trạch Tân đóng cửa xe, liếc cô một cái, vòng qua đầu xe đi tới chỗ cô, mạnh mẽ kéo cánh tay cô dắt cô đi qua những bậc thang tiến vào đại sảnh.



Giờ này không ít công ty đều đã tan tầm, đại sảnh tất nhiên không có ai, yên tĩnh tới mức mỗi bước chân đều vọng lại tiếng vang. Văn Trạch Tân quét thẻ đi vào thang máy, kéo cô vào theo.



Hiện tại tòa nhà này đều đã chia tầng.



Trần thị nằm ở ba tầng 16, 17 và 18. Đến tầng 18, cửa tháng máy mở ra, bên trong vẫn thấy ánh đèn, dường như có người vẫn đang tăng ca.



Mà hiện giờ đã là mười rưỡi tối.



Văn Trạch Tân kéo Trần Y đến trước phòng nghiên cứu, ánh sáng lúc nãy phát ra từ căn phòng này. Bốn phía là kính, Văn Trạch Tân buông tay Trần Y ra, ấn vai ép cô nhìn vào phía trong phòng.



Trần Y nhìn thoáng qua đã thấy Trần Khánh đứng cạnh trên bàn điều khiển, hai bên tóc mai bạc trắng, một mình đứng trước cái máy nhỏ đang xem bản vẽ.



Văn Trạch Tân hai tay đút túi quần, cúi người nói nhỏ ở đỉnh đầu cô: “Em xem, em muốn ly hôn, nhưng bố vợ giờ này vẫn đang còn phải nỗ lực. Trần Y, làm người không để ích kỷ như vậy.”



Hai mắt Trần Y căng thẳng.



Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Tân lại nói: “Em đầu xuôi đuôi lọt một cách dễ dàng, nhưng cũng phải ngẫm lại bố vợ có thể đầu xuôi đuôi lọt giống em không?”



“Hửm?” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng đi lên, đùa nghịch sợi tóc đang rũ xuống của cô.



Trần Y sững sờ nhìn về phía bố mình. Cô nghe người đàn ông phía sau mình nói, anh thật đáng sợ, cứ như vậy mà nhìn rõ lòng người.



Tay chân Trần Y lạnh buốt.



Đúng lúc này Trần Khánh ở bên trong phòng nghiên cứu ngẩng đầu, nhìn về phía này. Trần Y giật mình, nhanh chóng tránh sang bên cạnh, Văn Trạch Tân cũng tránh theo. Tay anh chống trên vách tường trên đỉnh đầu cô, nhìn xuống.



Trần Y cũng nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng chứa hận ý.



Hận anh không yêu mình, đào hoa nhưng vẫn dùng mọi thủ đoạn để giam cầm cô, để cô không có tự do, không được thoải mái dễ chịu.



Văn Trạch Tân híp mắt.



Hai người đối mặt với nhau trong bóng tối.



Anh hỏi: “Từ nay về sau em đều muốn nhìn anh như vậy sao?”



Trần Y đẩy anh ra, nhanh chân đi về phía thang máy, nói: “Em muốn về nhà.”



Văn Trạch Tân dừng mất hai giây rồi lập tức đi theo cô ra xe. Xe dừng ở trước cửa lớn tòa nhà nên từ thang máy xuống dưới có thể đi thẳng tới chỗ để xe, thế nhưng Trần Y trực tiếp đi sang bên đường.



Văn Trạch Tân trầm mặt xuống, chỉ đuổi theo hai bước.



Trần Y đã kịp ngăn một chiếc taxi màu vàng, cô lên xe. Văn Trạch Tân nhìn chút rồi quay người trở lại xe, nhấn ga, quay đầu xe, đuổi theo chiếc taxi kia.



Taxi cho dù tốt thì tính năng cũng không thể bằng xe của Văn Trạch Tân, càng không nói tới chuyện taxi không hề có ý định tăng tốc. Tài xế thấy chiếc xe xịn kia luôn ở phía sau, hỏi vị khách ngồi ở ghế sau: “Chào cô, chiếc xe phía sau kia đang theo dõi cô sao?”



Trần Y cũng thấy chiếc xe kia của Văn Trạch Tân, cô nói với tài xế: “Bác cứ lái xe từ từ, đừng lo lắng, anh ấy muốn theo thì theo thôi.”



An toàn mới là quan trọng.



Cô chỉ là không muốn nhìn thấy anh thôi.



Tài xế “Ồ” một tiếng, tập trung lái xe, nhưng vừa mới lái chưa được bao lâu, chiếc xe phia sau đã tới, chặn đầu xe taxi.



Tài xế hiểu ý tứ của anh, bất đắc dĩ dừng xe. Ông không muốn phiền phức, cầm điện thoại di động hỏi Trần Y: “Có cần tôi báo cảnh sát không?”



Trần Y lắc đầu.



Cửa xe bị Văn Trạch Tân mở, anh đứng ở bên ngoài xe, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”



Trần Y nhìn anh vài giây rồi bước xuống xe. Văn Trạch Tân rút tiền ra ném vào ghế lái của tài xế kia, lái xe thở dài nói: “Vị khách kia đã trả tiền…”



Văn Trạch Tân lạnh lùng nhìn tài xế kia.



Tài xế kia nhìn thấy anh cao lớn như vậy thì sợ hãi, nhanh chóng gật đầu, nổ máy xe. Chiếc xe “Rừm” một tiếng đã chạy xa. Nơi này chỉ còn hai người đang đứng mặt đối mặt, ở phía sau là chiếc xe Aston Martin.



Vân Trạch Tân ép chiếc xe kia dừng tại trước cổng một công viên.



Đèn đường sáng rực.



Thấy chiếc taxi kia đã lái đi xa, Văn Trạch Tân mới chuyển ánh mắt, dùng tay nắm chặt cổ tay của cô muốn đi. Thế nhưng kéo không được, Trần Y không chịu di chuyển.



Văn Trạch Tân nhíu mày nhìn lại cô.



Trần Y cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau. Sợi tóc cô rối loạn, bỗng nhiên nước mắt chảy ra dữ dội, cô hung hăng hất tay anh ra.



“Anh có thể để em yên được không?”



Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm cô đang rơi lệ, đầu ngón tay co quắp lại.



Anh hơi há miệng như muốn nói chuyện.



Trần Y chỉ vào anh một cách hung dữ: “Em không thích anh nữa.”



Những lời anh muốn nói kia lại nuốt trở lại, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt hoa đào nhìn cô, trầm mặc lạnh lùng.



Trần Y thu tay lại: “Anh còn nhớ thỏa thuận trước khi kết hôn không? Không được quản anh, còn phải thành thật nghe lời, em nghĩ bản thân mình đã làm rất tốt. Hiện tại anh còn không hài lòng với chuyện gì nữa?”



“Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao?” Trần Y nói tới đây, dừng lại một chút, vài giây sau cô đưa tay mở cổ áo, đi tới chỗ anh.



“Đúng vậy, còn chuyện này em không thể làm tốt được.”



Vân Trạch Tân hai mắt nhíu chặt, sau đó duỗi tay đè lên mu bàn tay của cô, giữ thật chặt không cho cô gỡ tay ra: “Theo anh về nhà trước.”



Trần Y ngẩng đầu nhìn anh.



Nước mắt nóng hổi theo đó rơi trên mu bàn tay anh.



Trần Y nói: “Anh làm tan nát hy vọng của em, còn không để em nghỉ ngơi sao?”



Văn Trạch Tân híp mắt: “Em muốn ly hôn à?



“Đúng.”



Cô trả lời một cách dứt khoát.



Văn Trạch Tân dùng sức ở đầu ngón tay, vây lấy tay cô: “Em không có cảm giác gì với món quà đêm nay sao?”



“Không có, em không thích.”



Không có, em không thích.



Văn Trạch Tân nhướng mắt nhìn cô. Trần Y mím chặt môi lộ rõ vẻ quật cường, gương mặt xinh đẹp của cô so với hồi cấp ba đã trưởng thành và dịu dàng hơn nhiều.



Văn Trạch Tân siết chặt hàm, đầu ngón tay dùng sức kéo cô qua.



Trần Y bước về phía trước hai bước, Văn Trạch Tân dùng sức đẩy ngón tay cô ra. Sau đó anh thu tay về, mắt nhìn xuống, dùng ngón tay nâng đường viền cổ áo cô, cài lại hai cúc áo cô đã cởi ra.



Trần Y quay đầu đi, không nhìn lại phía anh.



Anh luôn như vậy, dùng sự dịu dàng để cô quên đi mỗi lần mình thất vọng.



“Đưa em quay về nhà họ Trần.”



Vừa nói xong, anh lại cầm cổ tay của cô, kéo cô tới bên cạnh xe, ấn cô vào trong xe. Ngay từ đầu đã nói là sẽ đưa cô về nhà, lúc này sẽ đưa cô về nhà họ Trần.



Trong lòng Trần Y thả lỏng chút, cô quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe.



Xe nổ máy, rời khỏi nơi này. Đêm khuya, đường lớn vắng tanh không một bóng xe, chiếc Aston Martin lao trên đường nhanh như tên bắn.



Một đường về thẳng tới cổng nhà họ Trần.



Giờ này nhà họ Trần vẫn mở đèn để đợi Trần Khánh về.



Trong xe vô cùng yên tĩnh.



Trần Y tháo dây an toàn, nói: “Cảm ơn.”



Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô, không có phản ứng nào khác, đôi mắt sâu nhìn cô. Trần Y một bước xuống xe, cầm theo túi xách nhanh chóng đi tới mở cửa sắt, đi vào sân, lên cầu thang, một bước cũng không ngừng lại.



Sau khi vào cửa.



Bảo mẫu nghe thấy tiếng động, đi từ trong nhà ra, hỏi: “Tiểu thư về rồi à?”



Trần Y đổi giày, lau khóe mắt chua xót, ngẩng đầu lên cười nói: “Đúng vậy, bố tôi…”



“Ông chủ vẫn chưa về nhà, ông ấy nói mọi người buổi tối không cần chờ, nhưng phu nhân nghĩ là để đèn thì vẫn tốt hơn.” Bảo mẫu đi tới rót nước cho Trần Y.



Trần Y nhận cốc nước rồi “Ồ” một tiếng, nở nụ cười.



Trong đầu hiện lên hình ảnh bố mình lúc ở phòng nghiên cứu, có lẽ một phần do ánh đèn, cảm giác tóc trên đầu ông đều đã bạc hết.



Trần Y nắm cái cốc thật chặt.



Cô chợt ngẩng đầu, hỏi bảo mẫu: “Ngày nào bố cháu cũng về muộn vậy sao? Hay là không về nhà luôn?”



Bảo mẫu ngừng lại, cười khúc khích, lau tay nói: “Cũng không khác lắm, ông chủ đúng là rất bận, nên bà chủ thường dặn nấu cơm trưa và cơm tối nhiều hơn chút, bất chợt sẽ gọi hỏi ông ấy có cần hay không để mang tới, sợ là ông ấy nhịn lâu, dạ dày cũng hỏng mất.”



Trần Y: “… Vâng.”



Cô đặt cốc xuống, quay người lên lầu. Cô thường xuyên đi công tác, lại thêm kết hôn nên bình thường không thể quan tâm tới bố. Lên lầu hai, bước chân Trần Y tạm ngừng, lúc này cửa phòng ngủ chính mở ra, Liêu Tịch bước ra. Trần Y vô thức trốn sang một bên, Liêu Tịch đi thẳng tới ban công, đứng ở đó nhìn xuống.



Trần Y nhìn bóng lưng của mẹ mình tới xuất thần.



*



Thấy cô không quay đầu lại mà đi một mạch vào nhà họ Trần, Văn Trạch Tân châm một điếu thuốc nhưng không hút, cúi đầu nhìn tàn thuốc cháy hết rơi vào gạt tàn bên trong bảng điều khiển trung tâm.



Ánh mắt có phần bực bội và mỉa mai.



Mười phút sau, anh thấy lầu một nhà họ Trần đã tắt đèn, sau đó nổ máy, quay đầu xe, đi ra khỏi tiểu khu. Xe lái rất nhanh, vào lúc mười một giờ rưỡi đã quay lại căn nhà tân hôn ở trung tâm thành phố kia.



Căn hộ Duplex.



Xe dừng ở cổng, anh rút chìa khóa xe, cầm điện thoại vào cửa. Âm thanh không quá lớn nhưng với người chưa ngủ say như chị Lệ thì nghe thấy rõ ràng, lập tức từ tầng B1 đi lên, vừa đi tới cầu thang liền thấy bóng dáng cao lớn của anh.



Chị Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh.”



Văn Trạch Tân nhấc chìa khóa lên, nhìn thấy chiếc hộp gốm kia thì dừng một lúc rồi ném vào.



Chị Lệ cười nói: “Cậu có muốn ăn khuya không?”



Nói thật là đã lâu rồi tiên sinh không về đây từ ngày phu nhân dọn đi, chị Lệ vẫn nhận được tiền lương như ban đầu, không bị giảm bớt đồng nào. Ngày ngày không có việc gì làm, thậm chí còn lo lắng hai vợ chồng này vĩnh viễn không quay lại, chị sẽ ở đây một mình tới khi nào đây.



Nghĩ lại cũng có chút đáng sợ, cho nên bây giờ tiên sinh trở về, chị ngược lại cảm thấy thật vui vẻ, cũng không lải nhải về sự bá đạo của người đàn ông này nữa.



Văn Trạch Tân: “Không ăn.”



Vừa nói anh vừa đi lên cầu thang, cởi cúc áo sơ mi. Chị Lệ thấy anh đi lên nhưng không dám lại gần cầu thang, đứng ở phía dưới bồi hồi một chút, thăm dò nhìn theo bóng lưng Văn Trạch Tân, bóng dáng cao lớn đi về phía phòng ngủ chính. Chị Lệ chớp chớp mắt, nghĩ thầm, tiên sinh cuối cùng cũng trở lại rồi.



Mặc dù không có ai ở đây nhưng mỗi ngày chị đều quét dọn phòng ngủ chính, rất sạch sẽ, còn có mùi thơm hoa cỏ nhàn nhạt. Văn Trạch Tân ngửi thấy mùi này, bước chân hơi dừng lại, đứng lại nhìn thật kỹ phòng ngủ này, vài giây sau đi về phía phòng thay đồ, sau đó đi vào trong phòng thay đồ của Trần Y. Cô chỉ dọn một phần nhỏ quần áo mà mình tự mua, còn những món đồ anh đặt theo mùa được treo ở đây thì vẫn còn mới tinh.



Anh nhìn qua một chút rồi kéo ngăn tủ phía dưới ra.



Trong tủ trang sức, trang sức lúc kết hôn, đồ trang sức khác mà anh mua, v.v. Còn có vòng chân mẹ anh đưa cho cô, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp ở đây.



Ở chính giữa là nhẫn đính hôn và nhẫn cưới được đặt cùng một chỗ, dường như không hề có ánh sáng, ảm đạm ở đó.



Anh cúi đầu, đầu ngón tay chạm tới nhẫn cưới.



Trong đầu hiện lên lúc cô nói: “Em không thích anh nữa…”



Đầu ngón tay anh vì câu nói này dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK