Beta: Cyane
Cúp điện thoại của trợ lý Giang, Văn Trạch Tân lập tức gọi điện thoại cho Đường Lập. Đường Lập ở đầu bên kia nhanh chóng chóng bấm nhận: “Sếp.”
Văn Trạch Tân: “Mọi người đang ở đâu?”
Đường Lập sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn Trần Y vẫn đang ở trong phòng tài vụ, nói: “Ở thành phố Hội Diên.”
Văn Trạch Tân trầm mặc vài giây.
Trần Y đang đi công tác.
“Gửi địa chỉ, bây giờ tôi muốn đến gặp cô ấy.”
Đường Lập trả lời, sau đó gửi định vị qua đây. Văn Trạch Tân click mở địa chỉ định vị, tiếp đó đóng cửa tủ quần áo lại xoay người đi ra ngoài, đi thẳng xuống lầu rồi lái xe đi đến thành phố Hội Diên.
*
Đầu kia, Đường Lập cúp điện thoại, nhìn vợ đang ngẩn người, anh ta đi qua thấp giọng nói: “Phu nhân bận đến khi nào vậy?”
Như Mộng lắc đầu, cô ấy ngáp cái, lại gãi đầu nhìn Trần Y bên trong rồi nói: “Không biết nữa, không ngờ phu nhân lại bận như vậy.”
Đường Lập cất điện thoại đi: “Chút nữa sếp sẽ đến đây.”
Như Mộng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Lập: “Đã trễ thế này mà còn đến đây à?”
Đường Lập gật gật đầu.
Vài giây sau, Như Mộng đột nhiên vỗ trán, ngạc nhiên nói: “Em quên nói với sếp là phu nhân đi công tác. Nè, sếp sẽ không trách tội chúng ta chứ?”
Đường Lập không hé răng, anh ta cũng nghĩ tới việc này.
Như Mộng lại dựa vào lưng ghế một lần nữa: “Chỉ mong lát nữa phu nhân sẽ giúp chúng ta cầu xin.”
Khoảng thời gian này luôn đi theo phu nhân, Như Mộng cảm thấy phu nhân đang sống cuộc sống của mình, sếp lại ngang ngược chen vào cuộc sống của phu nhân. Đã mấy ngày nay, cô ấy cũng chưa nhìn thấy phu nhân gọi điện thoại nói chuyện với sếp, ngược lại sếp lại gọi điện đến đây mấy lần, khi rảnh thì phu nhân sẽ trả lời, không rảnh thì không nhận điện thoại.
Lần này đi công tác, phu nhân vốn cũng không nói với sếp.
Thành thật mà nói thì Như Mộng vẫn chưa từng nhìn thấy sếp nhà mình như vậy, trong ấn tượng của cô ấy thì sếp rất lợi hại, có lẽ phu nhân chính là nhược điểm duy nhất của sếp.
Một giờ sau.
Như Mộng đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ấy sột soạt đứng lên. Đường Lập vội vàng đỡ lấy vợ mình, hai người nhìn về phía cửa.
Văn Trạch Tân đi đến, đi đường mệt mỏi, trên khuỷu tay anh vắt chiếc áo vest, đôi mắt trước tiên liếc nhìn vào trong văn phòng là thấy Trần Y đang đứng ở bên bàn cầm tài liệu lật xem.
Trong lòng anh cũng thả lỏng, anh thuận tay đặt áo khoác lên ghế, kéo ghế ra ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, hỏi: “Tôi không hỏi thì hai người định không nói à?”
Da đầu Như Mộng căng chặt.
Đường Lập vội vàng nói: “Nhất thời quên mất.”
Sau khi Văn Trạch Tân nghe xong thì không phản ứng, đầu ngón tay gãi lông mày khiến Như Mộng thực sự cảm thấy thấp thỏm. Lúc này Trần Y bên trong vén tóc, đôi mắt Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm, môi mỏng khẽ mở.
“Tự đi báo cáo với Giang Thần đi.”
Đây là muốn trừ tiền thưởng.
Như Mộng thở phào nhẹ nhõm, trừ tiền thưởng thôi mà, vẫn còn tốt. Cô ấy theo tầm mắt Văn Trạch Tân nhìn về phía bên trong, cảm thấy sếp là vì phu nhân cho nên mới nhẹ nhàng như vậy.
Công ty này sản xuất nhựa, tầng lầu này hơi có mùi nhựa. Văn Trạch Tân nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ tối rồi, anh nhìn vẫn đang bận ở bên trong, hỏi: “Cô ấy ăn cơm tối chưa?”
Như Mộng lập tức trả lời: “Ăn rồi.”
“Cô ấy bận bao lâu rồi?”
Như Mộng: “Bận suốt cả ngày, từ buổi sáng kéo dài đến bây giờ, nghe nói là tài liệu vẫn chưa chuẩn bị đủ, lúc này vẫn luôn tìm tài liệu. Phu nhân thật sự rất vất vả. Nghe nói đây là hạng mục đầu tiên cô ấy tự nhận, mà mấy người từ thành phố khác phía tới là những người mới đi làm, cho nên, rất nhiều chuyện đều là phu nhân tự mình làm.”
Tuy rằng Lâm Par cũng đi theo đến đây, nhưng anh ta chỉ bận đến buổi chiều, ăn xong cơm tối thì Lâm Par trở về thành phố rồi, dù sao bên kia vẫn cần anh ta lo liệu nữa.
Chuyện còn lại thì giao cho Trần Y, Trần Y làm tròn bổn phận. Ngay cả Như Mộng là người ngoài ngành còn cảm thấy phu nhân như vậy thật sự rất vất vả, cũng rất chói mắt.
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Anh bắt chéo chân, phất tay nói: “Hai người về trước đi, tôi ở lại với cô ấy là được.”
Như Mộng: “… Vâng.”
Như Mộng và Đường Lập nhanh chóng rời khỏi công ty. Tầng lầu này cũng càng thêm yên tĩnh, Văn Trạch Tân lẳng lặng nhìn, yên tĩnh ở đó chờ cô.
Trước kia anh cũng từng nhìn thấy dáng vẻ khi Trần Y đi làm, nguyên nhân tính cách cũng có thể là do phong cách làm việc tạo nên, tổng thể mà nói tương đối dịu dàng và ngoan ngoãn, lúc đó nhìn không thấy sự độc lập.
Hiện giờ, cảm giác độc lập này đã lờ mờ bắt đầu xuất hiện.
Văn Trạch Tân thích cô độc lập như vậy.
Nhưng cô đã không ở trong phạm vi khống chế của anh nữa rồi.
*
Tăng ca muộn như vậy còn có một nguyên nhân chủ yếu, chính là do tài vụ bên đối phương không quá phối hợp. Ngay từ đầu khi Trần Y nhờ người đi lấy tài liệu, kết quả nhiều lần nhận về đều không như ý cô muốn, cuối cùng cô chỉ có thể tự mình đi một chuyến, còn bị tài vụ bên đối phương nói các cô không chuyên nghiệp chút nào.
Trần Y giải thích với đối phương một phen mới thông suốt được, nhưng chuyện lại chậm trễ, cũng may nhóm người này vẫn tính là nghe lời. Trần Y nhìn thời gian, còn mười lăm phút nữa là 11 giờ. Trần Y liền thông báo tan tầm, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạt. Trần Y đóng notebook, nói với thư ký nói: “Nhớ ghi tăng ca cho mọi người.”
Thư ký cười gật đầu: “Vâng.”
Cô cũng có hơi mệt.
Trần Y nói với những người khác: “Tắm rửa xong thì đi ngủ sớm một chút, vất vả rồi.”
“Ok, vất vả rồi, Trần Y.”
“Tôi còn muốn đi ăn chút thịt nướng, mọi người có muốn cùng đi không?” Bọn họ lục đục xoay người đi ra ngoài, Trần Y đi sau cùng, cô xách notebook, theo phía sau những người khác rồi đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra tới thì nhìn thấy Văn Trạch Tân ngồi ở chỗ kia.
Bước chân đoàn người đều dừng lại, bọn họ cũng biết chồng của Trần Y sắp xếp cho cô hai vệ sĩ, hiện tại trước mắt người này có phải chồng của Trần Y không? Chắc chắn là đúng rồi, bắt buộc phải đúng, trời ơi, thật là đẹp trai, rất xứng đôi với Trần Y.
Những người phía trước bắt đầu bàn tán.
Trần Y dừng một chút, cô không ngờ Văn Trạch Tân sẽ xuất hiện ở chỗ này muộn như vậy.
Văn Trạch Tân đứng lên, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, đi tới cúi người lấy notebook trong tay cô. Trần Y nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Nhớ em.”
Trần Y nhấp môi: “Bên kia bận xong rồi à?”
“Ừ.”
Trần Y gật đầu, nhìn đoàn người phía trước vẫn chưa đi. Cô đi trước, giày cao gót lướt qua bọn họ, nói: “Nhanh trở về đi thôi, đã trễ thế này rồi.”
Thư ký vừa nghe thì cười rộ lên: “Vâng, Trần Senior.”
Những người khác cũng sôi nổi cười nhìn đôi vợ chồng này. Văn Trạch Tân đuổi kịp bước chân Trần Y, đi tới dắt tay cô, rủ mắt nói: “Muốn ăn khuya không?”
Trần Y liếc nhìn tay anh.
Nói thật thì mấy ngày nay anh không có ở đây, hơn nữa hạng mục bận rộn, Trần Y đều rất ít nghĩ đến anh. Tới Hội Thành là đúng, ở bên này thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là không có gánh nặng gia tộc, thiên kim tiểu thư gì đó đều không hề quan trọng, cô chỉ là Trần Y mà thôi.
Đây đang là lầu ba, đi cầu thang xuống là được. Đèn hành lang không phải rất sáng, Trần Y thu tay lại vài lần cũng không thu tay lại được, Văn Trạch Tân nắm tay cô rất chặt.
Anh nói: “Về sau em đi công tác thì có thể nói với anh một tiếng không?”
Trần Y dừng lại: “Như Mộng không nói cho anh à?”
Nói đến Như Mộng, đôi mắt Văn Trạch Tân lạnh đi. Nhưng bởi vì Trần Y đang nhìn anh, cho nên anh hơi thu lại, tiếng nói của anh trầm thấp: “Nếu em có thể nói cho anh biết thì càng tốt hơn.”
Trần Y liếc nhìn về phía cầu thang: “Như Mộng và Đường Lập có thể giải tán rồi, em cảm thấy những người đó sẽ không xuất hiện nữa đâu, họ cũng không cần đi theo em nữa.”
Văn Trạch Tân lập tức cảm thấy hối hận khi đưa ra yêu cầu này với cô.