Beta: Cyane
Khoảng chừng mười mấy giây sau, Văn Trạch Tân ngồi trên băng ghế, cơ thể lùi về sau, dựa vào tủ âm tường, nhắm mắt lại, cánh tay khoác lên trên bàn trang điểm, đầu ngón tay trống rỗng cầm lấy nhẫn cưới đeo vào.
Ấn đường người đàn ông nhíu chặt, dạ dày hơi quặn đau.
Lại trong chốc lát, Văn Trạch Tân dựa vào bên cạnh, tựa vào trên cánh tay, đôi mắt nhìn nhẫn kim cương ở đầu ngón tay một hồi lâu.
Lúc này điện thoại vang lên.
Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên, chút đau đớn kia ở đáy mắt lập tức biến mất sạch sẽ, anh đưa tay cầm điện thoại di động: “Alo.”
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
Trợ lý Giang ở đầu bên kia nói: “Sếp, bác sĩ Lương đến rồi, anh ở đâu vậy?”
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân xoay nhẫn kim cương, nhìn nó rồi nói: “Anh ấy đến làm gì?”
“Đến làm gì? Cậu cho rằng anh học chút kiến thức hộ lý lại có thể làm giải phẫu cho mình rồi à? Để cậu truyền nước biển, không phải để cậu rút ra!” Giọng nói hổn hển của Lương Hiện từ đầu bên kia vang lên.
Văn Trạch Tân nhíu lông mày: “Không sao.”
“Cậu là bác sĩ à? Có sao hay không sao thì nói là được chắc? Đang ở đâu? Đến xem cho cậu một chút.” Sắc mặt Lương Hiện đen lại, anh ta có dự cảm tuyệt đối Văn Trạch Tân sẽ không thành thật truyền nước biển. Nghĩ đến Trần Y ở đây thì càng không có khả năng thành thật, cho nên anh ta mới thừa dịp nghỉ ngơi giữa giờ chạy đến nhìn xem.
“Không cần, đợi lát nữa thì đi đi, anh về bệnh viện trước đi.” Văn Trạch Tân nói xong muốn cúp điện thoại, nhưng anh đột nhiên dừng lại, nói: “Để Giang Thần nghe điện thoại đi.”
Lương Hiện: “…”
Một giây sau, điện thoại rơi vào trong tay trợ lý Giang.
“Sếp?”
Văn Trạch Tân ngồi thẳng người, nắm chặt nhẫn kim cương nói: “Còn có ý kiến gì không?”
Trợ lý Giang sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại lần này có lẽ thất bại rồi, anh ta chần chừ một lúc rồi nói: “Sếp, không thì anh hỏi thêm các anh em của anh xem sao?”
“Đại thiếu không dễ tham khảo, dù sao Thẩm tổng cũng tự mình ra tay. Lời nói của Tiêu tiểu thiếu gia xem chừng sẽ chỉ có thô bạo. Cố đại thiếu vừa nhìn thì không bớt lo như anh, nhưng mà mấy vị thiếu gia ở Lê Thành không giống thế! Bọn họ chắc chắn có cách.” Chỉ cần đừng để sếp hỏi lại tên cẩu độc thân là anh ta đây, anh ta cảm thấy có thể hy sinh hết các thiếu gia khác.
Văn Trạch Tân cười lạnh: “Lê Thành? Lúc này Hứa Điện đang là tình hình gì?”
Giọng nói của trợ lý Giang nhỏ đi nhiều: “… Không tốt lắm.”
Văn Trạch Tân lại cười lạnh, lập tức cúp điện thoại. Ánh mắt của anh lần nữa rơi vào trên nhẫn kim cương, kim cương bên trên nhẫn cưới phát sáng, lúc chuyển động hơi có vòng sáng.
Lúc này điện thoại lại ting ting vang lên.
Tin nhắn trong nhóm bạn tốt Wechat liên tiếp nhảy lên.
Chu Dương: [Xem ra Hứa Điện sắp thành công rồi.]
Giang Úc: [Thật à?]
Văn Trạch Lệ: [Ôi, thật hả?]
Chu Dương: [Giả đấy.]
Giang Úc: […]
Văn Trạch Lệ: [Ha ha ha ha ha ha ha.]
Chu Dương: [Hiện tại người thê thảm còn có ai nữa?]
Cố Trình: [Anh em.]
Chu Dương: [Văn Trạch Tân à? Chậc, đàn ông không quỳ không có cơ hội, đàn ông không yếu thế sao có thể coi là đàn ông.]
Cố Trình: [Xem ra cậu ta rất khó khăn.]
Văn Trạch Lệ: [… @Văn Trạch Tân!]
[@Văn Trạch Tân] xuất hiện trên giao diện, Văn Trạch Tân nhìn mấy giây, ngay sau đó đặt điện thoại lên bàn trang điểm. Anh lại nhìn về phía nhẫn cưới, mấy giây sau, anh ngẩng đầu hôn lên nhẫn cưới kia.
*
Liêu Tịch đứng ở ban công nhìn xem xe của Trần Khánh có về hay không. Trần Y thì dựa vào góc nhìn mẹ, sau một lúc, Liêu Tịch mới đi vào phòng.
Trần Y vẫn đứng nguyên tại chỗ một hồi rồi mới vào phòng, cô cầm áo ngủ đi tắm và rửa mặt rồi đi ra. Trời đã tối muộn rồi, cô nằm xuống cũng không ngủ, vẫn luôn chú ý dưới tầng. Đáng tiếc đợi hồi lâu, Trần Khánh cũng không về, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Trần Y rời giường có chút choáng váng, rõ ràng ngủ không đủ giấc. Sau khi thức dậy rửa mặt thì xuống tầng, Liêu Tịch đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trần Khánh cũng đang xem báo trên bàn ăn, ánh nắng chiếu vào, sợi tóc trắng ở thái dương Trần Khánh lóe sáng, trên mặt cũng có nếp nhăn ở khoé mắt, nhưng trên mặt ông lại mang theo nụ cười.
Ông nhìn Trần Y cười nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Trần Y dừng lại vài giây tại chỗ, cười cười, đi đến kéo ghế ra ngồi xuống và hỏi: “Không ngủ được, mấy giờ bố về vậy ạ?”
Trần Khánh gấp tờ báo lại: “Không trễ lắm, sau khi con về không bao lâu thì bố về, công ty có nhiều việc, phải họp nữa.”
Họp đâu, rõ ràng là tăng ca.
Trần Y “À” một tiếng, rũ mắt cầm bánh quẩy ăn, che giấu cay đắng trong lòng. Liêu Tịch rót cho hai bố con một ly sữa đậu nành, cùng ngồi xuống: “Cho Trần Ương ở căn phòng mà lúc trước bác cả để lại cho nó đi.”
Trần Y ngẩng đầu: “Nó liên lạc với mẹ rồi ạ?”
Liêu Tịch cười khổ: “Có liên lạc đâu, là hàng xóm sát vách nhìn thấy rồi nói thôi.”
Trần Y nhìn về phía Trần Khánh, Trần Khánh bưng ly lên, cũng có chút sững sờ. Mấy giây sau, ông cười cười: “Cũng được, mấy năm nay Trần Ương ở nhà chúng ta, thực ra cũng là do chúng ta nuông chiều nên trở nên hư hỏng, nó phải cố gắng tự kiểm điểm một chút.”
Liêu Tịch nói: “Chúng ta cũng muốn dạy đấy, là nó không nghe mà thôi.”
Trần Khánh lại cười cười, không nói chuyện, tiếp tục ăn bữa sáng. Trần Y thì lười phản ứng để ý Trần Ương như thế nào, trong tay cô ta có một chút tiền bác cả để lại cho cô ta, còn có cổ phần của Trần thị, không chết đói được.
Thiếu đi Trần Ương, trong nhà không chỉ yên tĩnh hơn, có mấy lời cũng không cần trốn tránh. Lúc này, chuông cửa vang lên, bảo mẫu bỏ việc trong tay xuống, lau tay muốn đi mở cửa, ở chỗ trước cửa dì ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía một nhà ba người trên bàn ăn.
Liêu Tịch nhìn bảo mẫu hỏi: “Ai đó?”
Bảo mẫu vô thức nhìn về phía Trần Y: “Là nhị thiếu nhà họ Văn.”
Tay cầm thìa của Trần Y dừng lại.
Bố mẹ hai người họ cũng nhìn Trần Y.
Trần Y nhìn chằm chằm bát cháo một lúc, sau đó cô nói với bảo mẫu: “Mời anh ấy vào đây.”
Bảo mẫu dạ một tiếng, quay người mở cửa sắt. Ở bên kia, Văn Trạch Tân tay đút túi đứng ở cổng sắt đi tới, âu phục sẫm màu khiến khuôn mặt người đàn ông có chút tái nhợt, nhưng mà lông mày vẫn sắc bén như cũ.
Thân hình cao lớn đi đến bậc thang, vào nhà, trong tay anh xách hải sản và hoa quả đưa cho bảo mẫu. Bảo mẫu theo phản xạ nhận lấy, một nhà ba người trên bàn ăn ngẩng đầu nhìn sang.
Trần Y nhìn Văn Trạch Tân, sau đó thu hồi ánh mắt. Tối hôm qua Văn Trạch Tân cũng ngủ không ngon, mu bàn tay đút trong túi, còn hơi có vết tím xanh.
Là vết bầm sau khi truyền nước biển để lại.
Bảo mẫu dẫn anh qua phòng ăn bên này, đôi mắt rơi vào trên mặt Trần Y một giây, ngay sau đó anh nhìn về phía Trần Khánh và Liêu Tịch: “Bố, mẹ, buổi sáng tốt lành.”
Trần Khánh chuẩn bị muốn đứng lên, nghe thấy xưng hô này, suýt chút nữa ngã xuống.
Liêu Tịch kinh hãi đến mức rơi cả thìa vào trong bát. Trần Khánh miễn cưỡng đứng vững, gượng cười nói: “Sao nhị thiếu đến sớm vậy? Ăn sáng chưa?”
Nghe thấy xưng hô nhị thiếu này, đôi mắt Văn Trạch Tân hơi trầm xuống, anh nói: “Vẫn chưa kịp ăn.”
“Vậy sao? Vậy… cùng nhau ăn đi.” Trần Khánh dừng lại, vẫy tay gọi bảo mẫu: “Đi chuẩn bị bát đũa cho nhị thiếu.”
“Vâng.” Bảo mẫu nhanh chóng để hoa quả và hải sản trong tay xuống, đi nhanh về phía phòng bếp cầm bát đũa ra. Trần Khánh muốn để Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh ông.
Văn Trạch Tân lại kéo cái ghế trống bên cạnh Trần Y ra ngồi xuống.
Sáng sớm, trên người ai cũng có mùi hương thơm mát khô ráo, Trần Y lặng lẽ kéo tay áo đã xắn lên xuống, che cổ tay trắng nõn lại. Văn Trạch Tân liếc nhìn cô, ánh mắt chăm chú vào tay áo đã kéo xong của cô. Anh nhíu mày, nhận bát đũa bảo mẫu đưa tới, đưa tay cầm lấy bánh quẩy trên bàn.
Xé ra gần nửa đoạn, đặt vào trong chén của Trần Y ở bên cạnh.
Trần Khánh và Liêu Tịch thấy thế thì liếc nhau, có chút không hiểu người con rể này muốn thế nào.
Trần Y buông thìa xuống, không hề nhìn nửa đoạn bánh quẩy kia, rút khăn giấy rồi đứng dậy đi. Sau khi Văn Trạch Tân để xuống một miếng nhỏ thì vẫn duy trì động tác, rủ mắt nhìn mép bàn.
Bầu không khí như đông lại.
Liêu Tịch kinh hồn bạt vía, quay đầu nhìn con gái.
Trần Y mặc áo khoác mỏng vào, cầm lấy điện thoại trên bàn trà rồi nói: “Ừm, buổi sáng con còn phải họp.”
Nói xong, cô đi về phía cổng, đi xuống bậc thang. Vừa ra cửa sắt, trợ lý Giang tiến lên đón, mỉm cười ngăn Trần Y lại: “Chào phu nhân, tôi đưa cô đi làm, xe của cô tối hôm qua đậu ở văn phòng, tiểu khu này đón xe cũng không tiện.”
Trần Y lạnh lùng nhìn trợ lý Giang, sau đó muốn đi. Trợ lý Giang cười không di chuyển đứng ở đó, bước chân Trần Y dừng lại, nhìn chằm chằm trợ lý trước mặt.
Ở bên kia, bố mẹ nhìn về phía con rể trên bàn ăn.
Văn Trạch Tân rút khăn giấy chậm rãi lau ngón tay dính dầu, sau đó bưng bát cháo trước mặt lên, ực một cái húp cạn, anh bỏ bát xuống, nói với Trần Khánh và Liêu Tịch: “Bố, mẹ, con đưa Trần Y đi làm.”
“Mọi người từ từ ăn.” Nói xong, anh đứng dậy, sửa sang măng- sét áo rồi đi về phía cổng.
Bố mẹ nhà họ Trần nhìn cái bát không trước mặt, còn có một đoạn nhỏ bánh quẩy kia, hai mắt dò xét. Sau khi cưới một khoảng thời gian dài như thế, người con rể Văn Trạch Tân này đúng là chưa từng gọi bọn họ “Bố, mẹ”, bây giờ lại gọi như thế, không thể nói khó chịu, thái độ của anh cũng làm cho người khác bị mê hoặc.
Liêu Tịch chần chừ nói: “Y Y không phải mới vừa rồi đã đi rồi sao?”
Trần Khánh đứng dậy nhìn ra ngoài thì nhìn thấy con gái bị trợ lý của Văn Trạch Tân ngăn lại ngoài xe, bộ dạng kia không biết là đang nói chuyện hay là tình huống gì.
Trần Khánh trở lại ngồi xuống: “Con bé còn ở cổng.”
Liêu Tịch: “Văn nhị thiếu này làm việc tại sao khiến cho người khác không nhìn thấu như vậy chứ?”
Trần Khánh lắc đầu, cầm đũa lên, gắp trứng tráng ăn. Liêu Tịch còn muốn nói gì đó, đột nhiên lại nhìn về phía một đoạn nhỏ bánh quẩy kia, bà nói: “Trước kia có phải Y Y thích xé bánh quẩy ra thành đoạn nhỏ không, sau đó bỏ vào trong sữa đậu nành ngâm, từ từ ăn.”
Trần Khánh nhìn theo ánh mắt của Liêu Tịch, hơi chớp mắt: “Đúng vậy đấy, mấy năm nay phải đi làm, không có thời gian rảnh rỗi để ăn như vậy vào buổi sáng, đều là cầm một cái rồi trực tiếp cắn.”
Liêu Tịch lẩm bẩm nói: “Văn nhị thiếu đây là biết Trần Y thích như vậy à?”
Trần Khánh: “Có lẽ bản thân cậu ấy cũng thích ăn như thế.”
Nói xong, Trần Khánh cũng cảm thấy với kiểu người như Văn Trạch Tân này không có khả năng ăn như thế, nhìn anh uống xong một bát cháo lớn như vậy liền đi ngay là biết không phải.
Liêu Tịch lại nhìn những cái bánh quẩy kia một chút rồi mới thu hồi ánh mắt.
Hai vợ chồng húp hết cháo còn lại.
*
Bầu không khí căng thẳng, sau lưng truyền tới tiếng bước chân, trợ lý Giang thở phào một hơi, nhanh chóng kéo cửa xe chỗ ngồi phía sau ra, cười nói với Trần Y: “Phu nhân, mời.”
Trần Y trầm mặc, cũng không nhúc nhích.
Văn Trạch Tân đến bên cạnh Trần Y, đầu ngón tay phất tay, trợ lý Giang nhanh chóng buông tay, lui về phía sau. Văn Trạch Tân đè cửa xe lại, nhìn Trần Y, sau đó nâng cổ tay lên xem, nói: “Còn mười lăm phút nữa thì em sẽ trễ, chúng ta nói chuyện trên xe.”
Trần Y ngước đôi mắt lên nhìn về phía Văn Trạch Tân, cô mím môi, khom lưng ngồi vào trong.
Văn Trạch Tân nhìn cô đi vào, thu ánh mắt lại, sau đó ngồi vào theo, cửa xe đóng lại. Trợ lý Giang tiến đến ghế lái, khởi động xe, Aston Martin màu đen từ từ lái ra ngoài.
Văn Trạch Tân cầm điện thoại di động lên nhìn: “Đừng đi đường cao tốc số ba nữa, đổi đường.”
Trợ lý Giang à một tiếng, biết đầu kia kẹt xe, vừa ra khỏi tiểu khu liền quay đầu lái đi về phía đường nhỏ khác. Trần Y mắt nhìn điện thoại, không lên tiếng, cô cũng không muốn trễ.
Văn Trạch Tân cởi một cúc của áo vest ra, anh nhìn người phụ nữ vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ. Anh chỉ nhìn gò má của cô, những sợi tóc rải rác dán trên gò má cô.
Lông mi dài, môi đỏ, trong lúc này không tô bất kỳ son môi nào.
“Xin lỗi em.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp.
Ba chữ thốt ra nặng trịch.
Sau khi ra ngoài, tay lái của trợ lý Giang thiếu chút nữa không vững, mạnh mẽ nắm chặt mới khiến cho xe không đâm vào vách tường bên cạnh. Mặt mũi anh ta tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trần Y nghe thấy câu này, quay đầu liếc anh một cái.
Văn Trạch Tân cũng nhìn cô, nói: “Tối hôm qua anh nặng lời rồi.”
Câu kia coi như kết thúc mọi chuyện.
Trần Y nhìn anh chằm chằm.
Hồi lâu, cô há to miệng: “Vậy ly hôn…”
“Không bàn nữa.”
Câu này của Văn Trạch Tân ngăn chặn những lời tiếp sau kia của cô, đôi mắt lần nữa lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô thu ánh mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Văn Trạch Tân nhìn cô, cằm căng cứng, mu bàn tay để trên đùi nhất thời nổi gân xanh.
Hầu yết chuyển động mấy lần.
Lúc này, xe đến cửa ra vào tòa nhà văn phòng, một chiếc xe xịn lại hấp dẫn sự quan sát của không ít người, cửa sổ xe đóng chặt, bởi vì dán màng cho nên không nhìn được người ở bên trong.
Văn Trạch Tân rủ mắt, nhìn tay cô đặt trên đầu gối, dừng một chút, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của cô: “Giữa chúng ta có thể lại…”
Nói chuyện.
Hai chữ kia còn chưa nói xong, Trần Y rút tay, đẩy cửa xe đi ra ngoài. Người ở bên ngoài đang nhìn xe nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, vẻ mặt Trần Y không đổi, đóng cửa xe, đi đến bậc thang.
Bàn tay to lớn của Văn Trạch Tân dừng lại giữa không trung.
Mấy giây sau, anh thu ánh mắt, bên trong đôi mắt chứa đầy khí lạnh: “Giang Thần.”
Giang Thần ở đằng trước kinh hãi, anh ta vội vàng nói: “Sếp, thật xin lỗi, nhưng phu nhân thật sự sắp trễ rồi, chẳng lẽ anh muốn phu nhân chạy như điên đi bấm thẻ sao?”
Anh ta quay đầu nhìn về phía Văn Trạch Tân nói.
Văn Trạch Tân trầm mặc lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng không nổi giận nữa.
Trong lòng trợ lý Giang lặng lẽ thở phào một hơi, mặc dù tính tình sếp không tốt, khuyết điểm nhiều, nhưng ở phương diện công việc, anh còn kính nghiệp hơn bất kỳ người nào khác.
*
Trần Y thật sự sắp trễ, bấm thẻ xong vừa ngồi xuống, chợt nghe âm thanh điểm đến giờ làm. Cô bỏ túi xách nhỏ vào trong ngăn tủ, chống ngăn tủ ngây ngẩn một lát.
Cô còn tưởng rằng buổi sáng Văn Trạch Tân mềm lòng như vậy là bởi vì phải bàn về chuyện ly hôn, ai ngờ anh vẫn vậy. Cô nói không ra là thất vọng hay là đã nằm trong dự đoán, nói tóm lại là không bình thường.
Thế nhưng tưởng tượng mái đầu bạc trắng kia của bố, cô nhắm mắt lại.
Văn Trạch Tân phiền ghê.
Thế nhưng những lời đó của anh cũng không sai, cho dù bố cô đồng ý ly hôn, Văn Trạch Tân không quan tâm đến Trần thị nữa, Trần thị ở trong tình trạng kia thì sau này bố có thể hối hận việc đồng ý để cô ly hôn hay không? Ông có thể bởi vì mệt nhọc mà sức khỏe càng không tốt hay không, mà cô có thể chịu đựng tất cả những chuyện này hay không?
Người sống dù sao cũng phải có chút hy vọng.
Hy vọng của bố là Trần thị, còn hy vọng của cô thì sao?
Điện thoại trong tay ting ting vang lên, Trần Y lấy ra nhìn, là Thẩm Tuyền. Cô ấy gửi tin nhắn đến hỏi cô gần đây có thời gian rảnh tụ tập không. Mắt Trần Y nhìn thời gian, soạn tin nhắn.
Trần Y: [Có rảnh, cậu rảnh lúc nào?]
Thẩm Tuyền: [Buổi chiều phải tham gia hội nghị thương vụ của nhà đầu tư Thiên, tham gia xong thì rảnh, trong khoảng thời gian này cậu muốn thi CPA à?]
Trần Y: [Ừ, thi trong bốn ngày.]
Trần Y: [Đúng rồi, hội nghị thương vụ kia mình có thể tham gia không?]
Thẩm Tuyền: [?]
Thẩm Tuyền: [Được, có thể, ba giờ chiều.]
Trần Y: [Đi đón cậu.]
Thẩm Tuyền: [Ừm.]
Để điện thoại di động xuống, Trần Y lại nhìn nhật ký trò chuyện một lát, lúc này mới theo ngăn tủ đứng thẳng người dậy, sau đó quay người đi ra ngoài. Chu Yến nhìn thấy cô đến, lập tức chạy đi pha cà phê cho cô.
Một đám người cười nói: “Chu Yến thật sự rất thích Trần Y đấy nhé.”
Trần Y cười một tiếng, sau khi ngồi xuống, đưa tài liệu cho Thẩm Lệ Thâm. Thẩm Lệ Thâm nhíu mày, nói: “Cô cũng thật là, đã phải chuẩn bị thi sao còn tham gia hạng mục nữa?”
Trần Y: “Đúng là cân nhắc không chu toàn.”
Thẩm Lệ Thâm lấy tài liệu đi, gõ đầu Trần Y một cái: “Là cô quá chuyên nghiệp, thi xong cô nghỉ ngơi một chút, chờ chúng tôi đến chúng ta lại tụ tập.”
Buổi chiều bọn họ phải xuất phát đến công ty động cơ của Trần thị công tác, sau khi đến thì phải bước vào hạng mục kế tiếp.
Mỗi một năm khoảng thời gian này vừa vặn là thời điểm bận rộn, phải bận rộn đến tháng tư năm sau mới hơi nhẹ nhõm một chút.
Toàn bộ tổ này trước mắt năm nay chỉ có Trần Y thi.
Chu Yến lười biếng.
Lương Chấn Phong suy nghĩ, cảm thấy không chắc chắn sẽ thành công, vì vậy dự định sang năm cố gắng.
Những người khác không phải đã thi xong, chỉ là năm ngoái không thi năm nay có bóng ma, cũng có một vài người thi xong bốn môn, người khác có môn thi vẫn luôn không đạt tiêu chuẩn, mắt thấy cũng ở lại văn phòng thời gian dài như vậy, trong lòng có kế hoạch muốn nhảy việc đi làm PE hoặc là chờ chức tài vụ quản lý của người khác.
Buổi sáng ở văn phòng giúp đỡ, Trần Y còn dành thời gian xem tài liệu ôn thi, không ít người đi công tác, trống nhiều vị trí, có người ở tổ khác cũng chuẩn bị thi đều ở chỗ này cùng nhau xem. Tiêu Tiểu Nhàn cũng ở trong đó, cô ta ngồi bên cạnh Trần Y, liếc nhìn cô một cái, nói: “Năm ngoái thì đã thi xong, cô giờ mới thi.”
Trần Y lật sách, không phản ứng lại.
Tiêu Tiểu Nhàn nhún vai, tiếp tục xem tài liệu của mình.
Một người khác bên cạnh muốn thi SA1 cười nói: “Tiểu Nhàn, cô thi ba môn cũng không đạt tiêu chuẩn nữa.”
Tiêu Tiểu Nhàn trợn mắt trừng đối phương.
*
Giữa trưa tan tầm, Trần Y không về nhà họ Trần, cô quay về chung cư, mua một ít rau rồi tự mình nấu bát mì ă. Một người ăn cơm mặc dù yên tĩnh, thế nhưng cũng khiến người ta thả lỏng.
Chung cư này giống như là một chỗ tránh nạn, ở chỗ này cô không cần ứng phó bất kỳ người nào, có thể toàn tâm toàn ý với bản thân. Ăn cơm trưa xong, Trần Y nghỉ ngơi một lát. Khoảng một giờ rưỡi, cô thay quần áo, tính chất nghề nghiệp không rõ ràng như vậy, cầm lấy chìa khóa xe đi đón Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đang ở Thẩm thị.
Xe dừng ở dưới tầng, Trần Y không đi lên tìm Thẩm Tuyền mà đợi cô ấy ở sảnh lớn. Khí thế lúc họp kia của Thẩm Tuyền cũng rất mạnh mẽ, Trần Y may mắn thấy vài lần, vừa ghen tị vừa bội phục.
Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên bước xuống thang máy. Trần Y vừa liếc mắt liền nhận ra kia là chú họ và thím họ, cô dừng một chút, đứng dậy dịu dàng chào hỏi.
“Chú, thím.”
Người kia dừng bước rồi quay đầu lại nhìn cô, sửng sốt mấy lần, lập tức thím họ mím môi, đẩy bả vai chú họ. Chú họ nặn ra nụ cười: “Trần Y, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, mấy ngày trước bố cháu còn nhắc tới hai người.” Trần Y đi lên trước, cười nói.
“À, gần đây tương đối bận rộn, không có thời gian đến công ty.” Chú họ cười nói, Trần Y vài lần muốn đáp lời với thím họ, thế nhưng nhìn gò má thím họ dường như không muốn đáp lại.
Trần Y có chút nghi hoặc, cô không kiên trì đáp lời. Chú họ nói với Trần Y thêm vài câu, sau đó liền đùn đẩy nói phải đi. Trần Y cười nói: “Cháu tiễn hai người.”
Sau khi tiễn hai người ra cửa, Trần Y liền nghe tiếng giày cao gót, cô lập tức nhìn thấy Thẩm Tuyền mặc bộ vest đi xuống. Cô ấy khều lông mày, cánh tay khoanh lại.
Trần Y khoác tay cô ấy, nói: “Ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Giọng điệu Thẩm Tuyền nhàn nhạt: “Văn Trạch Lệ nhất định phải đưa cơm trong nhà đến cho mình ăn.”
Trần Y cười nói: “Được đấy.”
Hai người xuống bậc thang. Bạn thân nhiều năm như vậy, mặc dù ngày thường ít khi gặp mặt nhưng cảm giác này bất cứ lúc nào cũng có thể nhận thấy. Trần Y mở cửa xe chỗ ghế lái phụ cho Thẩm Tuyền, sau đó khởi động xe: “Mình đi thế có quấy rầy các cậu không?”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Không đâu, cậu có lòng học tập là chuyện tốt.”
Trần Y cười cười, lại không phản bác.
Xe lái về phía trung tâm thương vụ, cũng ở bên kia Quốc Mậu, vừa vào đường lớn liền kẹt xe. Hai người bạn thân trò chuyện, chỉ chốc lát sau đã tới trung tâm thương vụ.
Xe có bảo vệ chuyên trách lái đi, đón tiếp Thẩm Tuyền nộp vé mời, Trần Y khoác tay cô ấy, đi lên tầng ba. Tầng ba có sảnh lớn, có một cánh cửa lúc này đang mở ra, bên trong người đến người đi. Nhiều người chào hỏi Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền hơi gật đầu, dẫn Trần Y đi về phía ghế sô pha dài ở giữa kia.
Những người này đều nổi tiếng xinh đẹp, còn có không ít người có tiếng tăm có thể thấy trên TV. Trên mặt Trần Y mang nụ cười, bất kể nhà họ Trần nghèo túng như thế nào, nhưng ngọn nguồn nhà họ Trần cũng ở trong giới thế gia, cộng thêm khí chất dịu dàng động lòng người trên người kia, không ít ánh mắt của người khác sẽ hoặc nhiều hoặc ít lễ độ rơi vào trên người cô.
Thẩm Tuyền giới thiệu với người khác: “Đây là Trần Y của nhà họ Trần, đến để học tập.”
“Xin chào.” Có người đưa tay ra bắt.
Trần Y nhẹ nhàng bắt tay với người kia.
Lúc này cửa bên kia đẩy ra, người đàn ông cao lớn tay đút túi, nghiêng đầu nghe người ta nói, đi tới, thân hình cao một mét tám chín đáng chú ý.
Cặp mắt hoa đào quét qua phía bên này, đột nhiên bước chân anh dừng lại. Trợ lý Giang bên cạnh cũng giương mắt nhìn lại, đây không phải là phu nhân à.
Người đàn ông nói chuyện bên cạnh Văn Trạch Tân cũng dừng bước lại, có chút kinh ngạc nói: “Nhị thiếu? Sao vậy?”
Văn Trạch Tân nhìn cô bắt tay với người khác.
Mắt anh nhìn cái tay kia, sau đó thu hồi ánh mắt, khoé môi kéo ra cười nhạt, nói với người kia bên cạnh: “Không sao, ngài cứ tiếp tục.”
“Là như vậy, chúng tôi hy vọng hôm nay…”
Thẩm Tuyền thấy Văn Trạch Tân đi vào, cô ấy kéo Trần Y ngồi xuống ghế sô pha. Trên mặt Trần Y còn mang theo nụ cười xã giao, sau khi ngồi xuống, cô nhìn Thẩm Tuyền: “Cậu thường xuyên như vậy có mệt không?”
Thẩm Tuyền nhíu mày, dựa về phía sau: “Vẫn ổn.”
Trần Y cũng ngồi xuống theo, dựa vào ghế sô pha dài. Có không ít ánh mắt quét về phía bên này, có một phần lớn là vì Thẩm Tuyền, một phần nhỏ là vì Trần Y, nhiều người đều đang suy đoán thân phận của Trần Y.
Sau lưng có hơi xôn xao, không quá rõ ràng. Tiếp theo, Trần Y rõ ràng cảm thấy có người đè thành ghế sô pha lại, trên đầu một mảng tối đen, cô ngẩng đầu nhìn.
Văn Trạch Tân tay đút túi, một tay đè ghế sô pha, nhìn cô: “Buổi chiều không cần đi làm à?”
Trần Y không trả lời, môi đỏ nhếch lên.
Thẩm Tuyền vểnh chân dài lên, giọng điệu có chút khiêu khích: “Cô ấy tới học tập.”
Văn Trạch Tân khều lông mày: “Học tập.”
Anh nhìn người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, biết cô đang muốn gì, cô muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
Anh thu cánh tay đang đè ghế sô pha lại rồi đút tay vào trong túi, một mực không lên tiếng.