*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Minh | Beta: Dép
Vợ chồng hôn môi xong, mấy người bên kia đã chơi mạt chược, tiếng mạc chược không ngừng vang lên.
Trần Y đi xung quanh tìm dây chun của mình, Văn Trạch Tân vươn tay ôm lấy cô, một tay đẩy ghế sô pha sang một bên, cúi người cầm một sợi dây chun màu đen từ trong đó ra.
Trần Y thở phào một hơi, cô nhanh chóng cầm lấy, tiện tay buộc hết tóc lên. Văn Trạch Tân dùng ngón tay lau khoé môi cô như thể đang lau vệt nước trên đó, cũng như thể lại muốn hôn lần nữa.
Trần Y luống cuống, vội vàng quay đầu.
Văn Trạch Tân dừng lại, anh cười thành tiếng, quay mặt cô lại rồi nhìn cô.
Trần Y buộc tóc thành hai ba vòng xong thì lập tức đứng dậy, kéo anh nói: “Chúng ta cũng đi chơi đi, ban nãy em xem cũng muốn qua bên kia chơi bi lắc.”
Cô có thể cảm nhận được loại nhiệt huyết này. Hồi ở câu lạc bộ biện luận của trường đại học chính là loại cảm giác này, bạn một câu tôi một câu, hai bên khẩu chiến, biện luận đến mức có thể toát mồ hôi.
Cảm giác lâu lắm rồi.
Văn Trạch Tân đứng dậy, một tay đút vào túi quần, tay kia bị cô kéo đi tới chỗ bàn bi lắc. Ở bên cạnh, Thường Tuyết, Thẩm Hách, Thẩm Lẫm, Cố Trình, bốn người họ đang chơi mạt chược. Nhiếp Tư đứng sau lưng bạn gái nhìn họ chơi, thỉnh thoảng nhúng tay vào.
Còn Tiêu Nhiên đang ở bên kia dựa vào ghế chơi điện thoại, thỉnh thoảng lại gửi voice chat, nhìn một cái là biết có lẽ là đang nói chuyện với bạn gái?
Trần Y xắn tay áo lên, cúi người cầm chặt tay cầm xoay.
Văn Trạch Tân đứng ở đối diện, anh cúi người, sau đó bắt đầu đánh bóng.
Trần Y chưa từng chơi trò này, mấy lần đều đá hụt, Văn Trạch Tân thảy bóng lại cho cô, bóng của Trần Y lăn tới chỗ anh thì anh đều bỏ qua, giả vờ không nhìn thấy.
Trần Y cầm tay cầm, chuẩn bị một phát đá trúng.
Kết quả bóng bị lệch sang một bên, còn bị kẹt.
Trần Y: “…”
Văn Trạch Tân thấy thế, cười nhẹ một tiếng: “Từ từ thôi.”
Trần Y liếc anh một cái.
Hiếm khi Văn Trạch Tân có được kiên nhẫn, Trần Y được cổ vũ, lại tiếp tục chơi. Văn Trạch Tân luôn chơi cùng cô, hầu như không dùng sức ngăn cản cô mà chỉ để cô vui chơi thỏa thích.
Ở bên cạnh, Nhiếp Tư nhìn thoáng qua một cái, rốt cuộc cũng hiểu Văn Trạch Tân thực sự đã dành hết mọi sự dịu dàng cho Trần Y.
Nào là nhường bóng, chơi cùng, còn không dùng sức, thỉnh thoảng còn giúp đỡ. Quả thực chính là đại thần cùng kẻ chẳng biết gì vượt qua rào cản. Nhiếp Tư nhướng mày, anh ta thừa nhận, về điểm này anh ta rất khó làm được.
Bộp.
Trần Y vào một trái.
Cô không dám tin, nhìn về phía Văn Trạch Tân. Trong mắt Văn Trạch Tân chứa đầy ý cười, anh nói: “Vào rồi.”
Trần Y lại nhìn trái bóng kia một cái, rất hưng phấn: “Đúng thật, haha.”
Văn Trạch Tân đá quả bóng kia ra, nói: “Tiếp tục.”
Trần Y ừ một tiếng, lại bắt đầu.
Thường Tuyết đang chơi mạt chược ở bên cạnh, nhìn qua bên này vài lần, sau đó lập tức quay đầu, trừng mắt liếc Nhiếp Tư một cái. Không so sánh thì không đau thương, anh cố gắng học hỏi Văn nhị thiếu một chút.
Nhiếp Tư: “…”
Anh ta biết ngay là sẽ thế này mà.
Lại chơi thêm một lúc, Trần Y ghi được thêm hai bàn, cô dần dần tìm được chút mẹo, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Một quả cuối cùng, Trần Y thật sự cảm thấy trình độ của mình không tồi, không giống như lúc nãy nữa, Văn Trạch Tân còn đá bóng lại cho cô. Cô buông tay cầm ra, xoa xoa cổ tay, nhào vào lồng ngực Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân ôm eo cô: “Chơi vui rồi?”
Trần Y ngẩng đầu nói: “Lần sau anh không cần nhường đâu, chúng ta vui vẻ chơi một ván.”
Văn Trạch Tân gật đầu: “Được, Tết Nguyên Tiêu em trở về đây, anh cùng chơi với em.”
Trần Y mỉm cười rồi gật đầu: “Được.”
Phía bên Cố Trình đã rời khỏi bàn mạt chược, Tiêu Nhiên thay thế vào chỗ đó. Cố Trình rót một ly rượu, cụng ly với Văn Trạch Tân. Trần Y rời khỏi vòng tay của Văn Trạch Tân, kéo ghế rồi ngồi xuống, không làm phiền họ nói chuyện. Cố Trình nhướng mày, nói: “Hai người đã làm hòa rồi, về chuyện con cái thì sao?”
Văn Trạch Tân: “Không vội.”
Cố Trình nhìn Trần Y.
Trần Y mỉm cười: “Cũng không vội, nhưng có thể tìm hiểu thêm.”
Cố Trình gật đầu: “Người phụ nữ mạnh mẽ như Thẩm tổng cũng có thai rồi, có lẽ hai người cũng nhanh thôi.”
Trần Y có chút xấu hổ, Văn Trạch Tân liếc nhìn Cố Trình, một hớp uống hết rượu trong cốc, giọng lạnh nhạt: “Sao tự nhiên cậu lại tò mò chuyện này?”
Cố Trình sững sờ, lập tức lắc đầu và cười: “Thì chỉ tò mò thôi.”
Văn Trạch Tân liếc anh ta một cái, không nói gì.
“Quao, tối nay vận may của Thẩm Hách không tệ nha.” Thường Tuyết lại thua một ván, hơi ghen tị nói. Trần Y quay đầu lại nhìn, Văn Trạch Tân ấn tay lên cổ cô, quay đầu cô lại, thấp giọng nói: “Chúng ta về trước đi?”
Trần Y có hơi sững sờ. Cô nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi tối rồi, ngày mai cô phải về Hội Thành. Cô đặt cốc nước trong tay xuống, nói: “Ừm”
Văn Trạch Tân đưa tay xuống, ôm eo đỡ cô dậy, nói với Cố Trình: “Chúng tôi đi trước đây.”
Cố Trình nhìn giờ, nói: “Được, chúng tôi cũng sắp về rồi.”
Văn Trạch Tân với tay lấy áo khoác trên giá xuống khoác lên cho Trần Y, Trần Y đi qua, khoác vai Thường Tuyết: “Chúng mình đi trước nha.”
Thường Tuyết bỏ quân bát đồng* trong tay xuống, cười nói: “Được, lần sau gặp.”
(*)Xem ảnh 1
Trần Y ừ một tiếng, sau đó tạm biệt Thẩm Lẫm và Tiêu Nhiên, lại nhìn sang nói bai bai với Thẩm Hách. Thẩm Hách ngẩng đầu liếc nhìn Trần Y, sau đó cúi đầu xuống, nói: “Đi cẩn thận.”
Trần Y mỉm cười, quay người đi về phía Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân cụp mắt, vươn tay nắm lấy tay cô đi về hướng cửa, sau đó vào trong thang máy. Cố Trình đi ra tiễn, anh ta dựa vào cửa vẫy tay. Văn Trạch Tân gật đầu, cửa đóng lại, đi thẳng xuống lầu một. Cửa thang máy mở ra, phục vụ cúi đầu, Văn Trạch Tân nói với quản lý ở bên cạnh: “Hoá đơn lầu tám tính cho tôi.”
Quản lý sửng sốt, lập tức gật đầu: “Được.”
Sau đó lập tức mở cửa, Văn Trạch Tân dẫn Trần Y đi ra. Trợ lý Giang lái xe hơi màu đen qua, đậu ở cửa. Anh ta xuống xe mở cửa, trời ban đêm rất lạnh. Trần Y run lên một chút, Văn Trạch Tân cụp mắt xuống nhìn cô một cái, anh cười thành tiếng, ôm cô nhét vào trong xe. Trần Y ngồi vững, ngáp một cái.
Văn Trạch Tân vòng qua bên kia, lên xe. Trợ lý Giang đóng cửa, vòng qua lái xe.
Trần Y lấy điện thoại ra xem vé máy bay.
Văn Trạch Tân nhìn một cái, nói: “Không cần xem, chúng ta đi bằng máy bay riêng.”
Trần Y: “Ồ.”
Cô cất điện thoại.
Xe bắt đầu chạy ra đường chính, cảnh đêm của thủ đô lướt qua trên đường. Trần Y nhìn cảnh vật quen thuộc, nảy sinh cảm giác không nỡ. Lúc trước rời đi là muốn đổi nơi sinh sống, muốn có một khởi đầu mới, nhưng thủ đô cũng là quê hương, cô lớn lên ở đây, kết hôn ở đây, đây cũng không phải nơi mà bất kỳ nơi nào cũng có thể thay thế được.
Văn Trạch Tân cụp mắt xuống nhìn cô, vòng tay ôm eo cô, để đầu cô dựa vào vai mình.
Trần Y thở ra một hơi, tựa đầu vào vai anh, ngồi yên lặng.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu hôn lên tóc cô, nói: “Anh sẽ dành thời gian đến thăm em, một tháng không dưới bốn lần.”
Trần Y ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy tương đương mỗi tuần một lần, anh đi tới đi lui cũng phải chú ý sức khỏe đấy.”
Văn Trạch Tân nhếch khóe môi.
“Được.”
Giang Thần cầm vô lăng, quan sát tình hình giao thông, trong lòng cũng có chút luyến tiếc. Phu nhân sắp rời khỏi thủ đô rồi, sau này anh ta muốn cáo mượn oai hùm cũng phải kiềm chế một chút.
Hơn nữa đối với Hội Thành, giác quan của Giang Thần cũng không tốt lắm. Hi vọng phu nhân sớm trở về thủ đô, thủ đô cần bà chủ, tôi cũng cần.
Về tới căn hộ duplex.
Chị Lệ vẫn chưa ngủ, chị vừa mới sắp xếp hành lý xong.
Trần Y nhìn một cái, quay qua nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân cởi áo khoác xuống cho cô, nói: “Chị Lệ sẽ đi cùng để chăm sóc cho em.”
“Vậy còn anh?”
Văn Trạch Tân nhìn Trần Y, nói: “Anh rảnh thì sẽ về nhà họ Văn.”
Trần Y: “Được.”
Chị Lệ vào bếp đem tổ yến cho Văn Trạch Tân và Trần Y ăn khuya. Hai vợ chồng ngồi ở bàn ăn, vừa nói chuyện vừa uống tổ yến. Mười mấy phút sau, Văn Trạch Tân nắm tay Trần Y lên lầu. Trước đó Văn Trạch Tân đã dặn dò nên chị Lệ đã bật hết máy sưởi trong phòng ngủ chính, Trần Y vừa vào cửa đã thấy rất thoải mái.
Cô duỗi lưng.
Văn Trạch Tân nhìn cô một cái, ôm cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Tắm chung nhé?”
Trần Y dừng động tác lại, hơi đỏ mặt, cô ừ một tiếng. Ngay sau đó, Văn Trạch Tân ôm Trần Y vào phòng tắm. Chỉ một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, trong tiếng nước thỉnh thoảng lộ ra một vài âm thanh khác, chỉ loáng thoáng, như có như không. Một tiếng sau, Trần Y kéo chăn phủ lên người, Văn Trạch Tân ngồi bên mép giường, lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Đôi chân dài của Trần Y hơi run lên, cô kéo váy ngủ xuống.
Cơ thể cô mặc dù mệt nhưng rất có tinh thần, có lẽ là do ngày mai phải rời khỏi thủ đô rồi. Văn Trạch Tân chậm rãi sấy tóc cho cô, cả hai đều im lặng. Trần Y nhìn anh, anh vươn tay nhéo mũi cô. Trần Y ôm eo anh, tóc rũ xuống, Văn Trạch Tân tiếp tục giúp cô sấy tóc.
Sấy được một lúc thì cô đã hơi buồn ngủ.
Văn Trạch Tân thấy thế, chỉnh máy sấy nhỏ xuống một chút.
Trần Y mơ màng ngồi dậy, nhìn anh.
Văn Trạch Tân nghiêng người, chặn môi cô, hôn vài cái, sau đó nói: “Ngủ thôi.”
“Ừm.”
Lát sau, đèn đầu giường trong phòng ngủ chính được chỉnh nhỏ hơn, Văn Trạch Tân ôm Trần Y từ phía sau. Trần Y ôm cánh tay anh, Văn Trạch Tân nắm lại tay cô, nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trần Y nói nhỏ.
Dứt lời, cánh tay Văn Trạch Tân siết chặt một chút. Trần Y dần chìm vào giấc ngủ, căn phòng rất yên tĩnh, hơi thở đều đều. Khoảng mười phút sau, Văn Trạch Tân lại mở mắt, ngửi mùi thơm trên người cô, ánh mắt không biết nhìn đi đâu. Rất lâu sau, anh cẩn thận buông cô ra, sau đó đứng dậy, xỏ dép lê, lấy một điếu thuốc và bật lửa từ trong ngăn kéo rồi ra khỏi phòng ngủ chính, đứng bên lan can hút thuốc. Chị Lệ dọn dẹp nhà vệ sinh xong, chị đi ra khỏi đó, vừa ngẩng nhìn lên thì đã thấy tiên sinh chưa ngủ.
Chị sững sờ.
Chị lập tức hiểu ra, có lẽ trong lòng anh cũng rất không nỡ, không muốn phu nhân rời khỏi thủ đô.
Haiz.
Một giây sau, thấy ánh mắt của Văn Trạch Tân sắp nhìn về bên này, chị Lệ lập tức nấp vào trong thang máy. Khụ, cũng may không bị phát hiện. Văn Trạch Tân nhìn thấy rồi, vẻ mặt của anh rất thờ ơ, đầu ngón tay vân vê điếu thuốc, mùi bạc hà thoang thoảng bay ra từ đầu thuốc khiến cho người ta lấy lại tỉnh táo.
Trong phòng truyền đến tiếng trở mình.
Anh cất điếu thuốc, đi tới bên cửa, dùng một tay mở cửa ra rồi nhìn vào.
Người phụ nữ trên giường trở mình, ôm một cái gối ôm. Văn Trạch Tân híp mắt, anh đi vào trong, dụi tắt điếu thuốc ở bồn rửa tay, sau đó vệ sinh cá nhân rồi đi ra, cẩn thận lấy cái gối ra khỏi tay cô. Trần Y trở tay bắt lấy tay anh, Văn Trạch Tân cúi người nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Vợ à, có thể đừng đi Hội Thành không?”
Anh hỏi rất khẽ.
Đáng tiếc là Trần Y đã ngủ say nên không nghe thấy.
*
Sáng sớm hôm sau, Giang Thần đợi ở phòng khách dưới lầu. Trần Y và Văn Trạch Tân vệ sinh cá nhân xong đi ra, Văn Trạch Tân nắm tay Trần Y đi xuống. Hành lý của anh và Trần Y đã được chị Lệ xếp vào xe. Mặc dù chị Lệ cũng phải theo cô đến Hội Thành nhưng sáng sớm chị vẫn làm bữa sáng, Giang Thần cũng cùng ăn.
Trần Y thì thầm: “Sao sớm vậy, em còn nghĩ nếu trưa nay rảnh em sẽ mang đồ ăn cho anh.”
Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn cô, anh lấy khăn giấy lau khoé môi cho cô, nói, “Qua đó sớm một chút, làm quen với hoàn cảnh.”
Mặc dù anh không nỡ, nhưng cái gì nên sắp xếp thì phải sắp xếp.
Trần Y à một tiếng.
Ăn sáng xong, mấy người đi ra cửa. Giang Thần mở cửa xe, Trần Y lên xe, Văn Trạch Tân cũng ngồi vào. Trần Y liếc nhìn căn hộ duplex, lập tức thu hồi ánh mắt, cô nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân không luyến tiếc. Chị Lệ cũng có chút không nỡ, sau khi đóng cửa xong, chị cũng theo lên xe.
Giang Thần khởi động xe, lái thẳng về phía sân bay.
Văn Trạch Tân nắm tay Trần Y, nghịch chiếc nhẫn cưới của cô, nói: “Đi đâu cũng đều phải để Như Mộng đi theo em. Nếu như cô ấy không làm tốt nhiệm vụ, anh sẽ không tha thứ cho cô ấy.”
Không làm tốt trách nhiệm ở đây chính là để Trần Y xảy ra chuyện.
Tuy anh chỉ nói có mấy câu đơn giản, nhưng những người trên xe đều nghe ra được sự nghiêm túc trong đó. Trần Y gật đầu: “Ừm.” Cô cũng không lấy tính mạng của mình ra đùa.
Chị Lệ quay đầu lại nói: “Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc phu nhân thật tốt.”
Văn Trạch Tân ừ một tiếng.
Rất nhanh, xe đã đến sân bay.
Bởi vì đi máy bay riêng nên không phải làm quá nhiều thủ tục, họ nhìn thấy Như Mộng và Đường Lập ở cửa lớn. Như Mộng thấy Trần Y thì mắt sáng lên, vẫy tay với Trần Y.
Trần Y mỉm cười đáp lại, dùng tay ra hiệu cho cô ấy.
Văn Trạch Tân dẫn Trần Y qua đó, mấy người bọn họ đi theo sau, đẩy hành lý đi thẳng vào trong cabin. Lần này vẫn là chị tiếp viên hàng không và anh tiếp viên hàng không lần trước phục vụ họ. Văn Trạch Tân cúi người cài dây an toàn cho Trần Y, vuốt tóc cô: “Sáng dậy sớm, ngủ thêm một chút đi.”
Trần Y vừa đi cả một đoạn đường, tay có chút lạnh, thời tiết hôm nay khá đẹp, nhưng nhiệt độ giảm xuống rồi. Cô nắm tay anh, làm ấm bản thân một chút.
Văn Trạch Tân nhướng mày, không rút lại, để cho cô sưởi ấm.
Khoảng một phút sau, anh hỏi: “Ấm rồi?”
Trần Y gật đầu: “Ấm rồi.”
Lúc này Văn Trạch Tân mới trở về chỗ của mình. Mặc dù tiếp viên hàng không phía sau đã chuẩn bị nhưng vẫn kinh ngạc lần nữa, Như Mộng bày ra vẻ mặt “Các người đúng là… Đã mấy lần rồi mà còn ngạc nhiên”.
Máy bay cất cánh, tiến vào trong mây.
Trần Y nằm xuống, cầm sách lên đọc.
Văn Trạch Tân cũng đọc sách, ngửa trán, ngón tay thon dài thỉnh thoảng nhéo ngón tay Trần Y, Trần Y liền rút tay về. Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng. Giang Thần đeo bịt mắt muốn nói, đừng hành hạ cẩu độc thân chúng tôi nữa, nhưng sau đó lại nghĩ lại, ở đây chỉ có mỗi anh ta là cẩu độc thân.
Khi đến Hội Thành, trời vẫn còn sớm.
Trần Y ngồi trong xe, nhìn thành phố Hội Thành, cô có cảm giác đã qua một năm, nơi đây lại có chút thay đổi. Cô ồ lên một tiếng, nói: “Sao tôi thấy ở đây có nhiều bốt cảnh sát hơn vậy?”
Giang Thần vừa cười vừa lái xe: “Công lao của ông chủ.”
Biết Trần Y còn muốn về Hội Thành, Văn Trạch Tân tận dụng mối quan hệ của chú mình để nói chuyện và chi tiền cho thị trưởng ở đây. Chưa đến một tháng, Hội Thành tăng thêm hơn hai nghìn bốt cảnh sát, chưa kể còn bổ sung thêm nhân viên… Quả thực là vì một người phụ nữ mà bố trí cả một thành phố.
Trần Y liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Văn Trạch Tân lật tài liệu trên tay, đang nói chuyện điện thoại.
Trần Y sáp lại gần, hôn anh một cái.
Văn Trạch Tân sững sờ.
Anh đè cô lại định hôn, kết quả chú anh ở bên kia điện thoại nói: “Vẫn chưa nói chuyện xong đâu, Văn Trạch Tân.”
Văn Trạch Tân: “…”