• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay của Trần Y nắm chặt lấy chăn, cuộn chặt lại, hoảng hốt nhìn anh, vừa ấm áp lại vừa lạnh lẽo. Cô không thể nói với anh, là mẹ anh bắt cô nghe máy. Cô biết rõ, anh không thích cô động vào điện thoại của mình.



Một lúc lâu sau, Trần Y ngả đầu lên bờ vai của anh, nói: “Em mệt rồi.”



Văn Trạch Tân nhướng mày, hôn nhẹ lên khuôn mặt của cô: “Biết rồi.”



Sau đó, anh ôm cô đi tắm. Nửa tiếng sau, Trần Y mặc đồ ngủ, vén chăn lên, nằm lên giường. Cửa phòng tắm lại mở ra một lần nữa, người đàn ông mặc trên mình bộ đồ ngủ bước ra.



Mái tóc hơi ẩm ướt, cổ áo rộng rãi, lộ rõ xương quai xanh.



Anh vòng sang phía giường bên kia, kéo chăn, bàn tay to lớn khẽ xoa xoa tóc cô: “Ngủ thôi.”



Trần Y ừ một tiếng, nghiêng người sang một bên.



Văn Trạch Tân lại nhàn nhạt nói: “Nằm lùi vào đây.”



Trần Y cắn cắn môi dưới, sau đó lui về phía sau, mãi cho tới khi chạm đến anh. Anh vươn tay, ôm cô xoay lại, Trần Y chỉ đành dựa vào vai anh.



Anh nhấc tay ấn một cái, đèn đã tắt.



Trong phòng chỉ còn lại bóng tối, hai mắt Trần Y vẫn mở thao láo, trong đầu không ngừng hiện lên tiếng gọi đầu tiên của người phụ nữ trong điện thoại kia. Trạch Tân, Trạch Tân, Trạch Tân.  



Rốt cuộc, anh có bao nhiêu người phụ nữ gọi anh một tiếng Trạch Tân.



Rốt cuộc, trong điện thoại anh có bao nhiêu bí mật.



Lại mấy phút nữa trôi qua, Trần Y xoay người, đưa lưng về phía anh, xuyên qua chiếc đèn ở đầu giường, nhìn về phía chiếc áo mưa* trên chiếc tủ ở đầu giường.




(*Ba con sâu)



Những thứ này đều là anh mua.



Trần Y nhìn một lúc, rất lâu, sau đó nhắm mắt.  



*



Sáng hôm sau, khi Trần Y tỉnh dậy thì đã hơn chín giờ sáng, vị trí bên cạnh giường đã trống không. Sau đó cô đứng dậy, đi tắm rồi xuống lầu. Lâm Tiếu Nhi vừa đi tập yoga về, vừa cười vừa nói: “Con không ngủ thêm à?”



Trần Y cười rồi lắc đầu, cô ngó trái ngó phải nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Văn Trạch Tân.



Lâm Tiếu Nhi thấy cô nhìn ngó xung quanh như thế thì nụ cười trên khóe môi có hơi nhạt đi, bà nói: “Nó ra ngoài từ sớm rồi.”



Trần Y hơi sững sờ: “Dạ, vâng.”



Lâm Tiếu Nhi nhìn cô có hơi đau lòng thì kéo tay cô đi tới phòng ăn, nói: “Con ăn nhanh chút đồ ăn sáng này đi, một lát nữa chúng ta sang nhà họ Thẩm nhé?”



Trần Y lắc đầu: “Thôi ạ, mẹ, con phải về nhà một chuyến đã, mấy hôm nay sức khỏe của ba con không tốt lắm ạ.”



“À, vậy sao, vậy thôi vậy.” Lâm Tiếu Nhi nghĩ một chút, nhìn thấy Trần Y đã ngồi xuống ăn sáng thì mới quay người đi ra phía sau chuẩn bị quà cho nhà Trần Y.



Trần Y cúi đầu ăn cháo.



Lúc này, mấy cô giúp việc đứng từ đằng sau cô đi tới, liếc cô mấy cái. Sau đó, bọn họ bắt đầu nghị luận.



“Thế mới nói cưới thì phải môn đăng họ đối mới được, nhị thiếu thế mà bỏ cô ta lại đây thế này.”



“Sáng sớm ra vì chuyện này mà phu nhân còn cãi nhau một trận với nhị thiếu đấy, vậy mà cô ta lại có thể say giấc trên gác như thế.”



“Cô ta đã không quản được nhị thiếu rồi, mà còn không biết điều đáp ứng mối liên hôn này ra sao nữa.”



“Còn chẳng phải là vì thế lực nhà họ Văn chắc, có cung thì có cầu thôi. Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi. Con người phu nhân tốt thật sự, phu nhân mắng nhị thiếu mãi, giúp con dâu lấy lại công bằng.” 



“Đúng đó, đúng đó, cơ mà tôi cảm thấy cổ cũng không quá thích tranh giành cho lắm đâu.”



Bàn tay cầm muỗng của Trần Y sững lại, không động đậy một lúc lâu, chỉ nhìn bát cháo hoa trăng trắng.



Ánh mắt của cô nhìn về phía chiếc điện thoại trên mặt bàn, nhìn mấy lần rồi mới cầm lên, suy nghĩ một chút rồi ấn.



Trần Y: [Sao buổi sáng anh đi không gọi em một tiếng.]



Bên kia rất nhanh đã trả lời.



Văn Trạch Tân: [Để cho em ngủ thêm một lúc.]



Trong lòng Trần Y cười lạnh, nào có cần, tôi nào có cần…



Ăn xong bữa sáng, Trần Y tạm biệt Lâm Tiếu Nhi. Lâm Tiếu Nhi tiễn cô ra xe, nắm lấy tay cô dặn dò: “Có rảnh thì về nhà mà ở, con với Văn Trạch Tân hai đứa ở bên ngoài chắc chắn không được ăn ngon như ở nhà đâu.”    



“Vâng mẹ.” Trần Y cười rồi gật đầu.



Lâm Tiếu Nhi cười cười, vuốt tóc Trần Y. Trần Y nhìn thấy quản gia xách mấy cái túi quà đặt vào ghế sau của xe, cô cụp mắt: “Mẹ, trong nhà con chẳng thiếu thứ gì đâu mà.”



“Cứ cầm đi.”



Trần Y không từ chối nữa, cô đi về phía xe của mình, ngồi lên vị trí ghế lái, khởi động xe, vừa gật gật đầu với Lâm Tiếu Nhi và quản gia, vừa quay đầu xe. Chiếc xe trắng rời khỏi cửa lớn.



Lâm Tiếu Nhi nhíu mày: “Ở nhà chúng ta, YY rất không cảm thấy thoải mái.”



Quản gia thở dài một hơi: “Mấu chốt vẫn là thái độ của nhị thiếu.”



Sắc mặt của Lâm Tiếu Nhi vừa đen vừa bất lực. Nuôi được hai thằng con trai, chẳng thằng nào để bà yên lòng. Mấy năm nay Văn Trạch Tân chủ yếu đi theo chú nhỏ làm việc, tính cách thay đổi rất nhiều, không thể nào hiểu được.



*



Về tới nhà họ Trần, Trần Y dừng xe lại. Liêu Tịch từ trong phòng đi ra, nhìn cô nói: “Ba con không có việc gì to tát cả, không cần phải đi khám ở phòng khám chuyên khoa đâu.”



“Con đang trong giai đoạn tân hôn, ở bên cạnh Trạch Tân nhiều chút.”



Trần Y cười cười, không cãi lại, lấy ra mấy hộp quà từ trong xe. Trần Ương cũng theo xuống lầu, nhìn thấy quà cáp thì có hơi đố kị. Cô ta nhớ lại một cảnh hôm qua kia ở quán cà phê, nói: “Chị ấy có muốn ở bên hay không thì cũng phải xem anh rể có muốn chị ấy sát sàn sạt bên mình hay không đó.” 



Trần Y bình tĩnh liếc nhìn Trần Ương.



Liêu Tịch nhận lấy quà cáp, nói với Trần Y: “Đừng quan tâm những lời con nhóc đó nói.”



Trần Y nắm tay mẹ, đi vào trong phòng. Biệt thự nhà họ Trần không thể nào so sánh với biệt thự nhà họ Văn. Ở đây gần núi, ánh sáng không tốt, lại có lịch sử lâu đời, xung quanh đã có mấy tòa nhà biến thành tòa nhà cho thuê.   



Nhà họ Trần chỉ mời duy nhất một người giúp việc, người giúp việc cầm lấy đồ đạc. Liêu Tịch nhìn thấy nhà họ Văn tặng nhiều đồ tốt như thế thì an tâm hơn nhiều, ít nhất thì ba mẹ nhà họ Văn cũng thích Trần Y.



Trần Y lên lầu xem ba mình. Nhà họ Trần đi tới bước đường suy bại như ngày hôm nay, nguyên nhân chủ yếu là do sức khỏe của độc đinh trong nhà luôn không tốt.  



Cho dù sản nghiệp có lớn tới thế nào đi chăng nữa,, nhưng nếu gặp phải con quỷ đoản mệnh, cũng rất khó duy trì. May mà sức khỏe của ba vẫn ổn, vậy nên chỉ cần ông mắc phải căn bệnh dù nhỏ như gió thổi mây bay, người trong nhà cũng rất lo lắng.   



Trần Ương vượt qua người của Trần Y đi tới, cầm cái bát trên kệ tủ, đút thuốc cho Trần Khánh.



Bước chân của Trần Y sững lại.



Liêu Tịch nói: “Tuy Trần Ương độc mồm độc miệng, nhưng nó đối xử với ba con rất tốt.”



Trần Y: “Vâng.”  



Trần Khánh thấy con gái đã tới thì cười cười, khuôn mặt hơi hồng hào, Trần Y năm lấy tay ba: “Ba đã đỡ hơn chưa?”



Trần Khánh gật đầu: “Đỡ hơn rồi.”



Ánh mắt của ông lướt về phía sau, dường như đang tìm người.



Trần Y hơi chần chừ: “Gần đây anh ấy hơi bận, việc kết hôn của bọn con đã làm lỡ rất nhiều việc của anh ấy.” 



Trần Ương đứng ở một bên nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, vô cùng khinh khỉnh nhìn Trần Y. Đôi mắt của Trần Y đột nhiên có hơi nhoi nhói, Trần Khánh vừa cười vừa gật đầu, nói: “Ba biết, là chuyện lần trước của Phùng Nhuận. Ba muốn hỏi xem nó định xử lý thế nào, ba không thể nào tự quyết định được.”



Đây cũng là một chuyện rất bi thương.



Con rể của nhà họ Trần lại thành cọng cỏ cứu mạng nhà họ Trần.



Trần Ương chậc một tiếng: “Chị, chị gọi điện cho anh rể, bảo anh ấy qua nhà một chuyến đi, thuận tiện ăn cơm tối ở đây là được.”



Trần Khánh lập tức chờ mong nhìn Trần Y.   



Lúc này Trần Y chỉ hận không thể ăn thịt Trần Ương, nhưng nhìn thấy trong tay cô ta vẫn cầm bát thuốc của của ba mình, cô đành nhịn lại, rút điện thoại ra: “Con gọi xem sao, nếu anh ấy không rảnh thì thôi vậy.”



Nói xong, cô quay người đi ra ban công. Khuôn mặt của cô in lên tấm thủy tinh, chiếc áo lông cao cổ màu đen mơ hồ như có như không che đi nụ hôn trên cổ. Cô mở mắt, tìm số của Văn Trạch Tân, gọi đi.



Cô rất ít khi gọi điện cho anh.



Rất nhanh, sau một chuỗi âm nhạc, đầu bên kia đã nghe máy. Người đàn ông còn chưa mở miệng thì ập vào tai cô đã là mấy tiếng nói tiếng cười, có cả nam lẫn nữ, nhưng tiếng phụ nữ lại rõ ràng nhất.



Là giọng của người phụ nữ tối qua gọi điện tới.   



Trần Y nắm chặt lấy điện thoại.



Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Tân truyền tới: “Ơi? Vợ.”



Trần Y nhìn chiếc cửa sổ thủy tinh rồi cười cười, sau đó nói: “Hôm nay anh có bận không?”



“Tàm tạm.” Giọng nói người đàn ông nhẹ như gió bay, anh không hề lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại cực kỳ nhẹ nhàng mà trả lời, rõ ràng là không nhiệt tình lắm.  



Trần Y có thể cảm thấy được ánh mắt của ba mình và cả Trần Ương từ đằng sau.



Cô nhàn nhạt cười: “Qua nhà em ăn một bữa được không? Tối hôm qua ba sốt nhẹ, ông muốn gặp anh.”



Giọng nói của cô không hề có chút tình cảm, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa vài phần năn nỉ.   



Văn Trạch Tân ở đầu bên kia đã nghe thấy, một tay của anh đặt trên đầu gối, xoay xoay cái bút ở bên cạnh, mấy giây sau, anh cười nói: “Được, ba rưỡi tôi qua.”



“Cảm ơn.”



Đầu bên kia, người đàn ông cúp điện thoại.



Trần Y nhẹ nhàng thở một hơi, cô nắm chặt điện thoại, quay người nhìn ba người trong phòng, cuối cùng nhìn Trần Khánh nói: “Bây giờ anh ấy đang bận, đợi lát nữa ba rưỡi anh ấy sẽ tới.”



Trần Khánh nghe thế, cười rộ lên, gật gật đầu: “Được, được.”  



Ông nói với Liêu Tịch: “Chuẩn bị một chút đi, buổi tối tôi với nó uống vài ly.”



Liêu Tịch nghe vậy, lông mày cũng giãn ra một chút, gật gật đầu, quay người xuống lầu. Trần Ương hừ một tiếng, rõ ràng chuyện này do cô ta mở đầu, lúc này ngược lại có hơi ghen tị.



Ba giờ rưỡi chiều.  



Trần Khánh thay một bộ quần áo đi xuống nhà, Trần Y đỡ lấy ông, Liêu Tịch đang bận rộn trong phòng bếp, Trần Ương đi theo sau hai ba con Trần Y, nhìn ra cửa.



Ở xa xa, một chiếc xe Porsche màu đen lái tới.



Trần Y nhìn thấy biển xe quen thuộc, nhẹ nhàng thở một hơi. Con người này bạc tình thì đúng là bạc tình, nhưng nói được là làm được. Chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, Văn Trạch Tân mặc một chiếc áo len màu đen cùng một bộ vest đi xuống, vung tay đóng cửa.



Anh rất cao, căn phòng này tưởng chừng như có vẻ quá chật hẹp so với anh.



Trần Y nhìn người đàn ông đang đi tới, Văn Trạch Tân bước lên bậc thềm, cười nói: “Ba vợ, cơ thể ba khỏe hơn chút chưa ạ?”  



Trần Khánh nhìn thấy anh, mắt sáng lên: “Đỡ hơn rồi.”



“Vậy thì tốt.” Văn Trạch Tuân nói xong nhìn về phía Trần Y, hai vợ chồng nhìn nhau. Trần Y cắn cắn môi, tiến lên phía trước, giơ tay chỉnh lại cổ áo anh.



Văn Trạch Tân rủ mắt, mấy giây sau, nắm lấy tay cô, tùy ý nắm lấy, một tay khác đỡ lấy Trần Khánh: “Ba vợ muốn tìm con nói về chuyện của Phùng Nhuận ạ?”



Trần Khánh sững sờ, trong lòng nghĩ thiếu gia của nhà họ Văn đúng là quá thông minh, ông cười rồi gật đầu: “Đúng vậy, con xem có nên giữ người này lại không?”



“Cứ giữ lại đi ạ.”



Ba người ngồi xuống, Trần Ương cũng ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt nhìn về phía Văn Trạch Tân. Cô ta nhìn Trần Y, lại liếc sang bàn tay của Trần Y đang bị một bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy, trong lòng suy nghĩ. Bảo sao Trần Y lại nín nhịn như vậy, người đàn ông như này, đã là phụ nữ thì không thể kháng cự lại. Người đàn ông như này, cũng chẳng trách sao được lại có nhiều thiên kim các nhà có gia thế cứ dán lên người anh như thế, cùng anh tung scandal.



Trần Ương cứ nhìn như vậy, khuôn mặt ửng hồng.   



“Giữ lại à?” Trần Khánh nhíu mày.



Văn Trạch Tân ngả ra sau, hai chân dài vắt vào nhau, đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười, bộ dạng công tử hào hoa: “Nếu bây giờ để ông ta rời đi, vậy thì quá đáng tiếc. Ít nhất cũng phải để cho ông ta trả giá một ít đã.”



Trần Khánh sững sờ, ngay lập tức hiểu ra.



Trần Y đứng dậy, đi rót cà phê. Sau khi quay lại, cô đặt cà phê lên bàn trà, điện thoại của Văn Trạch Tân đặt trên bàn trà, cô nhìn nó, tí thì đặt sai vị trí cái ly.



Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô một cái.



Mặt Trần Y không biến sắc đứng dậy, cũng liếc nhìn Văn Trạch Tân. Bốn mắt nhìn nhau, cô nhanh chóng liếc sang chỗ khác, không tự chủ mà nhớ lại chuyện tối qua.   



Lúc anh ở trong cơ thể cô, lại nói lời bạc tình đến thế.



Cô cắn cắn môi, cảm giác vui vẻ khi anh đến thăm ba cô chỉ trong chốc lát lại lạnh như tờ.



Cô nói với ba: “Ba, con vào phòng bếp giúp mẹ một chút.”     



Trần Khánh nghe xong, lập tức nói: “Con đi làm gì, ở đây với Trạch Tân đi, để em gái con đi.”



Trần Ương đang xem kịch hay, vừa lúc nãy khi chị và anh rể nhìn nhau, trong ánh mắt của anh rể nào có tí tình cảm yêu thích gì? Lạnh nhạt tựa như nhìn một người qua đường.



Trần Y thế này là muốn trốn trong phòng bếp.  



Trần Ương cười: “Con đi thì con đi. Chị, chị ở lại với anh rể vui vẻ nhé.”



Trên mặt cô ta tràn đầy ý cười, nhưng tiếc là ý tứ xem kịch hay trong mắt đã lộ rõ. Trần Y liếc nhìn Trần Ương, không đáp trả, một lúc sau, cô lại quay trở về ngồi cạnh Văn Trạch Tân.



Da cô trắng, hôm nay lại mặc áo len màu đen, lúc này dấu hôn trên cổ có hơi nổi bật. Văn Trạch Tân vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ áo len của cô.



Cơ thể Trần Y co rụt lại.



Văn Trạch Tân nhẹ nhàng hỏi: “Hửm?”



Trần Y không dám co lại nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK