Beta: Cyane
“Anh đương nhiên không dám, bởi vì không ai tin anh hết!”
Những lời này quanh quẩn ở hành lang, sắc mặt Văn Trạch Tân trắng bệch dựa vào trên vách tường, dạ dày đau rút từng cơn. Anh nhìn rác rưởi trên mặt đất, sau đó đi qua, khom lưng cầm lấy bình giữ ấm.
Trần Y mở cửa cầm cây chổi và cây lau nhà, cô vừa nhìn thấy thì sửng sốt vài giây, tiếp theo cô đi qua rồi nói: “Tránh đường.”
Văn Trạch Tân đứng dậy, liếc cô một cái. Anh đi tới đặt bình giữ ấm trước cửa phòng 601, sau đó duỗi tay lấy cây chổi trong tay cô, tay Trần Y trống không.
Cô sửng sốt một giây, nhìn anh bắt đầu quét.
Áo sơ mi bó sát vào vòng eo, vòng eo săn chắc, cả người kiêu ngạo, nhưng quét cũng rất ổn. Trần Y lấy cây lau nhà đi phía sau anh, cây lau nhà lại lần nữa bị anh lấy đi.
Chỉ là anh lại hơi dừng lại, mồ hôi trên trán trượt xuống, nhỏ trên mặt đất.
Trần Y nhìn thấy, cô liền nhìn xuống bụng anh.
Bụng người đàn ông căng chặt, áo sơ mi kề sát vào da.
Trần Y: “Bệnh dạ dày của anh lại tái phát à?”
“Không có.”
Anh đưa cây lau nhà và cây chổi lại cho Trần Y, giọng nói lạnh nhạt: “Ngày mai tìm bảo mẫu đến đây, những việc này về sau giao cho bảo mẫu làm đi.”
Vừa nói anh vừa cầm bình giữ ấm lên.
Trần Y thuận tay lấy bình giữ ấm lại. Văn Trạch Tân dừng lại, đầu ngón tay dùng sức, anh nhấc đôi mắt lên nhìn Trần Y: “Cái này không phải cho anh à?”
Trần Y: “Bên trong chỉ có một chút cháo trắng mà thôi.”
Nói xong, cô hơi dùng lực, dạ dày Văn Trạch Tân càng đau, chậm chạp không chịu buông tay. Trần Y nhíu mày: “Bình giữ ấm này là của em.”
Văn Trạch Tân: “Cho anh thì là của anh.”
Nói xong, anh lại dùng lực.
Ngón tay Trần Y chạm vào một ít dầu, tay liền trượt ra khỏi bình giữ ấm, để anh cầm đi.
Văn Trạch Tân: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh xoay người đi vào cửa phòng 601. Trần Y một tay cầm lấy cây lau nhà và cây chổi nhìn cánh cửa đóng lại, sau đó cô liếc nhìn sàn nhà được dọn dẹp sạch sẽ.
Anh cần bình giữ ấm làm gì?
Cạn lời.
Cô xoay người trở về phòng của mình.
Cửa phòng 602.
Ầm.
Đóng lại.
Trong phòng 602, Văn Trạch Tân cầm bình giữ ấm đi đến trước ngăn tủ rồi đặt xuống, sau đó anh chống đỡ cơ thể mình, vài giây sau cầm lọ thuốc bên cạnh mở ra, đổ mấy viên bỏ vào trong miệng.
Mặt anh không biểu cảm mà nuốt vào, tiếp theo nhìn về phía bình giữ ấm. Hồi lâu, anh duỗi tay mở bình giữ ấm ra, cầm lên uống từng ngụm một.
*
Trần Y cầm cây lau nhà và cây chổi đi rửa, rửa xong đem đi phơi khô, sau đó mới đi ăn cơm tối, náo loạn đến bây giờ thì cũng đã khuya. Cơm nước xong, rửa xong chén, Trần Y lại đi tắm rửa. Lúc đi ngang qua ban công, cô nhìn xuống xem thử.
Hoa baby đầy đất lúc trước đã được dọn sạch rồi.
Trần Y thu hồi tầm mắt, đi đến phòng tắm. Khoảng 10 giờ 30 phút tối, Trần Y dựa vào đầu giường, xem WeChat, nói chuyện phiếm với thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền: [Không định gặp giám đốc chuyên nghiệp kia à?]
Trần Y: [Tạm thời không gặp.]
Thẩm Tuyền: [Được.]
Thẩm Tuyền: [Có phải lúc trước anh ta dùng Trần thị uy hiếp cậu không, cho nên cậu muốn tìm người chống lại anh ta.]
Trần Y: [Ừm.]
Đặc biệt là khi nhìn thấy bố vẫn ở trong phòng nghiên cứu muộn như vậy, tóc ở hai bên thái dương đã bạc trắng đang làm việc chăm chỉ. Ông rất muốn khiến Trần thị trở nên tốt hơn, nhưng ông còn muốn ủng hộ cô ly hôn nữa.
Cô thân là con gái lại không làm được gì, rất bất lực. Hiện giờ bố từ bỏ Trần thị, toàn quyền giao cho Văn Trạch Tân, Trần Y cũng không khó xử như vậy.
Giám đốc chuyên nghiệp này thôi không mời đến nữa vậy.
Thẩm Tuyền: [Anh ta dọn đến ở đối diện với cậu à?]
Trần Y: [Ừm.]
Thẩm Tuyền: [Tâm tư rất nặng.]
Buông di động xuống, Trần Y liền chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau ra cửa, cửa phòng 601 đối diện đóng lại. Trần Y nhìn một cái rồi đi đến thang máy, loại cảm giác này có chút kỳ lạ.
Cảm giác thành hàng xóm.
Lái xe đến văn phòng, đi theo tổ nhỏ tiếp tục kiểm tra công ty kinh doanh giấy kia. Bận rộn suốt năm ngày, Văn Trạch Tân cũng không xuất hiện ở căn hộ 601 nữa, nhưng cô lại gặp chị Lệ vài lần. Chị Lệ tới giúp Văn Trạch Tân vệ sinh nhà cửa, còn mang theo rất nhiều đồ ăn đưa cho Trần Y.
Từ trong miệng chị Lệ cô mới biết nửa đêm đó Văn Trạch Tân tạm thời đi công tác.
Trần Y nhớ tới trán người đàn ông đêm đó đổ mồ hôi, cô mím môi, nói chuyện với chị Lệ vài câu rồi trở về. Chị Lệ tỏ ý muốn giúp cô vệ sinh nhà cửa: “Phu nhân, tôi giúp cô quét nhà nhé?”
“Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.” Trần Y từ chối.
Chị Lệ à một tiếng, có chút mất mát. Phòng ở trung tâm thành phố hiện tại lại bỏ không rồi, tiên sinh đi theo phu thân chạy đến bên này, chị cũng phải chạy qua chạy lại giữa hai bên.
*
Sau khi kết thúc dự án của công ty kinh doanh giấy, tổ hạng mục mà Thẩm Lệ Thâm đưa đi cũng đã trở lại. Vừa thấy cô đến, cô ấy lập tức điền tên cô vào, vỗ bả vai cô nói: “Ngày mai đi đến Đông Thị.”
Trần Y vừa thấy lại có hạng mục mới, cô cười nói: “Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, xe nghiệp vụ lái tới đón Trần Y, đoàn người chạy tới sân bay. Lần này Lương Chấn Phong bị những người khác mượn đi rồi, Chu Yến ôm cánh tay Trần Y nói: “Thiếu anh ta, Hanh Cáp Nhị Tướng của chúng ta thiếu mất vị tướng Cáp rồi.”
(*Hanh Cáp Nhị Tướng: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.)
Trần Y không nhịn được cười rộ lên.
“Ừm, lần tới bảo chị Thâm đưa anh ta trở về.”
Chu Yến thở dài: “Nhưng mà may là cô đã trở lại. Đúng rồi, nghe nói lần này đến Đông Thị môi trường cũng không tồi, bên kia có rất nhiều sản nghiệp công nghệ cao.”
Trần Y: “Ừm, cô muốn đi xem thử à?”
Chu Yến thở dài: “Làm gì có thời gian đâu.”
Đến Đông Thị cũng không có thời gian nghỉ ngơi, họ đến thẳng công ty kia. Công ty kia cũng là một sản nghiệp với kỹ thuật khoa học mới, còn là lần đầu tiên hợp tác. Lần đầu tiên hợp tác tài liệu yêu cầu tương đối nhiều, mọi người trong nhóm đến cơm trưa cũng chưa ăn, vẫn họp suốt, đến 3 giờ hơn thì công ty đối phương mới gọi cơm hộp.
Ăn xong cơm trưa, một đám người tiếp tục họp, buổi tối đến mười giờ hơn mới tan tầm. Đoàn người trở lại khách sạn, Trần Y và Chu Yến ở chung một phòng, tắm rửa xong nằm xuống liền ngủ mất.
Ngày hôm sau vẫn rất bận rộn, xoay đi xoay lại như hình xoắn ốc.
Trần Y bận đến giữa trưa, cảm giác bụng có chút không quá thoải mái. Lúc này di động trên mặt bàn vang lên, cô nhìn xem, điện tới là Văn Trạch Tân, cô nhận máy.
“Alo.”
Tiếng nói trầm thấp của Văn Trạch Tân truyền đến: “Anh ở dưới lầu.”
Trần Y sửng sốt vài giây: “Em đang ở Đông Thị.”
“Anh biết, em xuống dưới đi.”
Trần Y đẩy ghế ra, sau đó liếc nhìn về phía dưới tòa nhà văn phòng. Cô dừng lại một chút, sau đó nhìn những người khác đang bận rộn, tiếp theo đi ra cửa.
Càng đi càng cảm thấy không thoải mái, đến cửa tầng một, chiếc Mercedes màu đen chậm rãi chạy tới, đi đến trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, Văn Trạch Tân cầm một cái túi đưa cho cô.
Trần Y nhấp môi: “Gì vậy?”
“Kinh nguyệt.”
Trần Y phản ứng lại, khó trách có chút không thoải mái: “Em có mang theo rồi.”
Văn Trạch Tân nhìn cô, sau đó buông lỏng đầu ngón tay ra, tỏ ý muốn ném đi. Trần Y chạy nhanh đến duỗi tay ra nhận lấy, đen mặt nói: “Anh cút đi.”
“Buổi tối có thời gian không?”
Trần Y cầm túi đặt ở phía sau: “Làm gì?”
Anh nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi em.”
“Không cần.”
“Vậy thì anh sẽ chờ ở đây.”
Trần Y: “…”
Cô lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Văn Trạch Tân: “Lúc trước em nói rằng nên xin lỗi em của quá khứ.”
Trần Y dừng lại.
Văn Trạch Tân từ bên trong vươn tay ra, ngón tay thon dài giữ chặt lấy tay cô, đôi mắt anh sâu lắng: “Được không?”
Trần Y đột nhiên rút tay về, nói: “Không tăng ca thì tính tiếp.”
Anh nói chờ thì thật sự sẽ chờ, Trần Y đến cùng đồng nghiệp chứ không phải một mình. Từ trước cô đã rất sợ đồng nghiệp biết đến việc tư của cô, hiện tại cũng vậy.
Cô xoay người đi vào tòa nhà văn phòng, lên thang máy mới nhìn đến túi trong tay, cô hơi dừng lại, đặt túi này vào trong túi xách. Không cần mở ra, Trần Y đã biết bên trong là đường đỏ và băng vệ sinh. Cô hơi ngây ra, sau đó cầm lấy túi nhỏ có băng vệ sinh dự phòng của mình, đứng dậy đi toilet.
Buổi tối.
6 giờ đã tan làm.
Một nhóm người đi ra sau khi ăn xong cơm tối ở khách sạn, một chiếc xe chạy đến ngoài cửa. Điện thoại Trần Y mang theo vang lên, cô lấy ra thì thấy là anh gọi điện tới.
Trần Y nói một tiếng với Thẩm Lệ Thâm, sau đó xoay người đi ra cửa. Trợ lý Giang xuống xe, nhìn cô cười: “Phu nhân.”
Tiếp theo, anh ta mở cửa xe cho cô.
Trần Y khom lưng nhìn người đàn ông ở ghế sau, hơi dừng lại rồi ngồi vào.
Văn Trạch Tân rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ừ.”
Xe khởi động, Trần Y hỏi: “Đi đâu vậy?”
Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng cùng váy chữ A, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác. Văn Trạch Tân tay đặt trên đùi, đôi mắt nhìn cô, anh trả lời: “Sắp tới rồi.”
Trong lòng Trần Y có chút suy đoán, bên này có phòng nghiên cứu mà hai nhà Văn và Thẩm hợp tác, phần lớn liên quan đến tâm lý sức khỏe và thí nghiệm. Lúc trước Văn Trạch Lệ vàng Thẩm Tuyền ở bên này đã thí nghiệm một lần.
Quả nhiên.
Nhìn đến tên công ty, Trần Y biết mình đã đoán đúng rồi.
Văn Trạch Tân xuống xe, Trần Y cũng xuống xe. Anh sửa tay áo, đi đến dắt tay cô. Trần Y giãy giụa vài lần, Văn Trạch Tân liếc nhìn cô, đôi mắt có hơi sâu.
“Anh sẽ gọi người ghi lại.”
Lời xin lỗi của anh.
Sẽ vĩnh viễn được lưu giữ.
Phòng nghiên cứu của Tưởng tổng vẫn chưa tan tầm, đang chờ bọn họ. Tưởng tổng nhìn đôi vợ chồng này thì nhớ tới Văn Trạch Lệ và Thẩm tổng, ông ta cười nói: “Tôi đang nghĩ, sau này chúng ta có thể phát triển trí tuệ nhân tạo gọi là mức độ trung thành trong hôn nhân, để giúp những cặp vợ chồng phải mượn đến máy móc mới có thể giải quyết vấn đề.”
Văn Trạch Tân cong môi cười nói: “Làm phiền ông rồi.”
Đêm nay không có ai ở đó, có thể là đặc biệt đang chờ bọn họ. Hai người đi thẳng đến đó. Trần Y đã xem qua các sản phẩm của công ty, đầu tiên sẽ có một nhân viên tư vấn nói chuyện với họ trước, phân biệt đối chiếu. Khi Trần Y ngồi xuống thì có hơi hoảng sợ, cảm giác như muốn lột chính mình ra.
Cô liếc nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhìn cô, vài giây sau, anh đi lên trước, cúi người hôn lên trán của cô rồi nói: “Anh đi sang bên cạnh.”
Đôi mắt Trần Y hiện lên một tia lạnh lẽo.
Văn Trạch Tân đứng dậy rời đi.
Sau khi chuyên gia tư vấn nhìn người đàn ông cao lớn kia rời đi, cười nói với Trần Y: “Không cần lo lắng, nếu tư vấn xong rồi mà cô không muốn làm thí nghiệm cũng được, những máy móc đó đều chỉ là hỗ trợ mà thôi.”
Trần Y gật đầu cười, có hơi thả lỏng.
*
Văn Trạch Tân không lập tức đi sang phòng tư vấn của mình, ngược lại anh đi đến phòng điều khiển, tay đút vào túi, đứng trước màn hình theo dõi. Anh xin lỗi là thật, muốn biết khúc mắc của cô cũng là thật, cho nên đã sắp xếp chuyện này.
Bên kia dần bắt đầu.
Điện thoại trên mặt bàn chậm rãi truyền ra đối thoại của hai người.
Trần Y đã hoàn toàn thả lỏng, theo sự dẫn dắt của người tư vấn, cô cũng bắt đầu trả lời vấn đề của người tư vấn. Lúc này người tư vấn hỏi: “Trong cuộc hôn nhân này, cô có cảnh tượng nào khó quên nhất không?”
Trần Y nhìn đôi mắt của người tư vấn, đột nhiên cô bắt lấy tay vịn phía bên cạnh nôn khan. Người tư vấn sửng sốt, Văn Trạch Tân đột nhiên xoay người đi về phía gian phòng tư vấn kia, chân dài vừa mới bước vào cửa.
Trần Y liền ngẩng đầu, đôi mắt cô mang theo sự tức giận, cười lạnh nói: “Có, khó quên nhất chính là Văn Trạch Tân chơi trò chơi với rất nhiều người phụ nữ khác.”
“Tôi thật sự cảm thấy buồn nôn.”
Bước chân Văn Trạch Tân dừng lại.
Trần Y chống lên tay vịn, nhếch môi cười lạnh nhìn anh rồi nói: “Muốn tôi thoải mái cũng được, ly hôn đi!”