• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Âu Dương Lam| Beta: Dép



Lâm Tiếu Nhi kế bên Văn Dao phản ứng lại, cười nói: “Đang họp gia đình à? Mọi người cứ tiếp tục đi, chúng tôi chờ ở tầng dưới.”



Bà kéo Văn Dao và Thẩm Tuyền, sau đó nháy mắt với Văn Trạch Lệ và Văn Tụng Tiên. Văn Trạch Lệ cười ha ha, khoác vai bố mình rồi xoay người đi xuống lầu. Anh ta còn nói: “Cố lên.”



Văn Trạch Tân đen mặt, nói với Giang Thần: “Đóng cửa, cậu cũng ra ngoài đi.”



Giang Thần thở dài một tiếng, lập tức đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.



Rầm.



Trong thư phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh.



Trần Y xoa xoa mặt: “Sao mẹ và họ lại tới đây?”



Văn Trạch Tân vươn tay nắm lấy tay cô rồi kéo cô đến trước mặt mình, anh nâng cằm lên chặn môi cô lại, trằn trọc hôn: “Em ra ngoài chào hỏi họ đi, không cần quan tâm đến anh.”



Trần Y ngẩng đầu nhìn anh. Trong phòng sách không bật đèn, hô hấp giao nhau, Trần Y đưa tay ôm cổ anh, Văn Trạch Tân nhướng mày, nâng mông cô.



“Hửm?”



Trần Y vỗ bả vai anh: “Anh ngoan ngoãn một chút.”



Văn Trạch Tân sửng sốt, lập tức cười khẽ một tiếng.



“Được.”



Trần Y buông anh ra, cô đứng dậy đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại. Cô đứng ở trên lan can nhìn xuống. Bên dưới lầu, mấy người Lâm Tiếu Nhi hầu như không thường xuyên đến đây, một là vì Văn Trạch Tân không thích lắm, hai là trong khoảng thời gian sau khi kết hôn, tình cảm giữa vợ chồng Văn Trạch Tân vẫn không ổn định, Lâm Tiếu Nhi nghĩ vậy nên muốn cân nhắc một chút.



Lần này người một nhà đến hoàn toàn không có gánh nặng, chị Lệ cũng vội vàng đi tới rót trà, vui vẻ hòa thuận. Văn Dao nhìn cách bài trí của căn nhà, cô ấy vô cùng yêu thích. Cô ấy cảm thấy anh hai của mình quả là có phẩm vị, cho dù thay đổi đồ nội thất thì trông vẫn rất hợp với tông màu này. Văn Dao cầm điện thoại lên hết chụp chỗ nọ lại chụp chỗ kia.



Giang Thần xuống lầu vội vàng chào hỏi bọn họ. Anh ta quan sát nét mặt của bọn họ, không biết vừa rồi bọn họ có nghe được chút nào hay không, nhưng sắc mặt của bọn họ đều khá ổn định, trong lòng Giang Thần thở phào nhẹ nhõm, chắc là vẫn chưa kịp nghe thấy gì. Anh ta chào hỏi chị Lệ một tiếng, sau đó đi trước.



Gia đình đoàn tụ, một người ngoài như anh ta không thích hợp cho lắm.



Thật ra Trần Y cũng thấy hơi bất an, tâm trạng cũng phức tạp, không biết mẹ, Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền và Văn Dao có nghe thấy hay không. Nhưng cô nhìn thấy dáng vẻ lúc này của bọn họ thì cũng đoán được rằng chắc là bọn họ không nghe thấy. Cô cũng đi xuống lầu, Thẩm Tuyền đang dựa vào sô pha nghịch điện thoại, mỉm cười nhìn cô.



Lâm Tiếu Nhi tiến lên khoác cánh tay Trần Y, cười hỏi: “Nó phạm sai lầm gì à con?”



Trần Y cười nói: “Vâng, một ít chuyện nhỏ.”



Lâm Tiếu Nhi che miệng cười.



Văn Dao nhảy tới, cũng kéo cánh tay Trần Y, nói: “Chị dâu, cả nhà chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi? Đặc biệt tới đón anh chị đấy.”



Trần Y nhìn Văn Dao và cười nói: “Vậy cơm trong nhà đã nấu…”



Lâm Tiếu Nhi vuốt tóc Trần Y, dịu dàng nói: “Không sao, buổi tối trở về ăn cũng được.”



Bà ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: “Thằng bé có thể đứng lên được chưa? Hay là chúng ta đi ăn trước, lát nữa đóng gói mang về cho nó sau?”



Trần Y nhìn dáng vẻ thật cẩn thận của Lâm Tiếu Nhi, gương mặt cô chợt đỏ bừng, cô nói: “Có thể, có thể đứng dậy được rồi.”



Nói xong, cô khom lưng cầm lấy điện thoại nội bộ trên mặt bàn, gọi đến điện thoại nội bộ trong phòng sách, chỉ một lát sau, người đàn ông ở bên kia đã bắt máy: “Ừm? Bà xã.”



Trần Y nói: “Bố mẹ đến tìm chúng ta ăn trưa, anh đứng lên đi.”



Văn Trạch Tân im lặng vài giây: “Được.”



Nói xong, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.



Trần Y buông điện thoại xuống, nói với chị Lệ: “Chúng em chuẩn bị ra ngoài ăn.”



Chị Lệ mỉm cười và lau tay: “Được.”



Những món ăn khác đã được chế biến nhưng vẫn chưa nấu, mới chỉ nấu một nồi canh, đến tối còn ấm nên vẫn có thể ăn được. Lâm Tiếu Nhi liếc mắt nhìn chị Lệ: “Cô này nấu ăn ngon lắm, sau này mẹ sẽ cho cô ấy thêm chút tiền thưởng.”



Trần Y lập tức nói: “Mẹ, con cho là được rồi, sao có thể để mẹ cho được.”



“Cô ấy chăm sóc tốt cho các con thì cũng chính là chăm sóc tốt cho mẹ, mẹ cho là tâm ý của mẹ.”



Chị Lệ nghe lén ở phòng ăn trong bếp, cảm thấy mừng rỡ. Sau khi Giang Thần biết được thì hối hận muốn chết, tại sao lại đi sớm như vậy, nói không chừng anh ta cũng có phần.



Chỉ một lát sau.



Hành lang tầng hai.



Văn Trạch Tân đi ra khỏi thư phòng, chậm rãi cài nút áo sơ mi, sau đó lại cài nút tay áo, thân cao chân dài, không hề nhìn ra được dáng vẻ tự giác quỳ xuống lúc nãy.



Anh đi xuống cầu thang.



Văn Trạch Lệ chậc chậc hai tiếng, cười nói: “Đừng giả vờ nữa, bọn anh đều thấy cả rồi, thằng nhóc nhà em lại còn giấu.”



Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn anh trai mình một cái, không nói một lời nào. Sau khi xuống tới nơi, anh lấy bộ áo khoác dài trên giá áo xuống mặc cho Trần Y, Văn Dao chạy qua nói: “Anh hai, em có thể ở chỗ anh không?”



Văn Trạch Tân liếc nhìn cô nhóc: “Không được.”



Văn Dao bĩu môi, lại nói: “Được rồi, căn nhà của em đang trang trí, anh phải xem giúp em.”



“Bảo chị dâu giúp em.” Văn Trạch Tân kéo cổ áo cho Trần Y.



Lâm Tiếu Nhi kéo Trần Y, Văn Dao cũng kéo Trần Y. Văn Tụng Tiên vỗ vai Văn Trạch Tân, nở nụ cười sâu xa, cả nhóm người lập tức đi ra cửa.



Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền thì đang gọi điện thoại xử lý công việc.



Họ lái hai chiếc xe tới.



Văn Trạch Tân lại lái một chiếc nữa, Văn Dao nhất quyết đòi ngồi bên này, cô ấy ngồi bên cạnh Trần Y, kéo tay Trần Y với vẻ rất thân thiết.



Văn Trạch Lệ vẫn luôn giám sát tư thế của Văn Dao.



Thật ra tình cảm giữa Văn Dao và Văn Trạch Tân tốt hơn một chút, bởi vì Văn Trạch Tân giám sát thì giám sát, nhưng không nghiêm khắc như Văn Trạch Lệ. Thỉnh thoảng Văn Dao và Văn Trạch Tân còn có thể cùng nhau gây họa, hoặc là cô ấy gây họa, Văn Trạch Tân gánh chịu thay cô ấy, cho nên cũng có vẻ thân thiết một chút. Cô ấy cũng tự nhiên cảm thấy tò mò về Trần Y hơn, càng muốn thân thiết hơn.



“Anh, gần đây em thầm mến một người.”



Văn Trạch Tân đang lái xe, thản nhiên hỏi: “Ai vậy?”



“Anh đoán xem.”



Văn Trạch Tân lười hỏi. Xe chạy ra khỏi tiểu khu, đi theo sau hai chiếc xe phía trước. Nhìn tuyến đường thì là đi ăn ở tòa nhà thủ đô, Văn Dao liếc mắt nhìn Trần Y, hỏi: “Chị dâu, sao bây giờ anh trai em lại cứ im lìm vậy chứ?”



Thật ra Văn Dao vẫn cảm thấy hiện tại Văn Trạch Tân thay đổi rất nhiều, nhưng trước đó ra ngoài đi chơi với anh lại không hề cảm nhận được, cho nên cô ấy vô cùng nghi ngờ.



Trần Y mỉm cười và nói: “Anh ấy đang nghe em, cứ nói tiếp đi.”



Văn Dao: “…”



“Chính là trợ lý của Hứa Điện. Chẳng phải lúc trước chú út bảo em đi chăm sóc Hứa Điện sao, khi nói chuyện với dì Hứa bố mẹ còn có ý muốn kết thông gia, sau đó em rời đi, về sau không hiểu sao lại thêm wechat của trợ lý Hứa Điện. Anh ấy là một người rất dịu dàng, nên em dần dần bị hấp dẫn.”



Đầu ngón tay của Văn Trạch Tân gõ tay lái: “Bây giờ Hứa Điện sống không dễ chịu, em nhân cơ hội theo đuổi trợ lý của anh ta, để cho anh ta đến bán mạng cho nhà họ Văn chúng ta, cũng có thể.”



Trần Y khiếp sợ: “…”



Văn Dao cũng khiếp sợ: “… Anh, anh đang nói gì vậy, xấu quá đi.”



Văn Trạch Tân hừ lạnh một tiếng.



“Vậy em xem cậu ta có dám đáp lại em hay không.”



Văn Dao: “…”



Phiền chết mất, mới đó mà đã nói trúng sự thật.



Trần Y: “Văn Trạch Tân.”



Văn Trạch Tân nhướng mày, không lên tiếng nữa.



Văn Dao ôm lấy Trần Y: “Chị dâu làm chủ cho em.”



Trần Y: “…”



“Anh trai em không phải là người.”



Trần Y: “…”



“Chị dâu.”



Trần Y dừng một chút, sau đó liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân: “Văn Trạch Tân.”



Giọng nói của người đàn ông đang lái xe phía trước rất trầm thấp, anh trả lời: “Ừ, anh sai rồi, Văn Dao, thích thì theo đuổi đi.”



Văn Dao: “!!!”



Vãi chưởng.



“Lá bài” chị dâu này hữu dụng ghê.



Không lâu sau đã đến bãi đậu xe của tòa nhà thủ đô, cả nhà xuống xe rồi lên lầu. Văn Trạch Tân nắm tay Trần Y, cả nhà vừa nói chuyện trong thang máy vừa nhìn tầng lầu đang dần chuyển lên, trong không gian nhỏ bé như vậy cũng lộ ra vẻ ấm áp. Văn Trạch Tân nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay Trần Y và đùa nghịch.



Đến tầng 68.



Cửa thang máy mở ra.



Một nhà hàng Trung Quốc xa hoa hiện ra trước mắt. Họ cố ý chọn nhà hàng này là vì Trần Y và Thẩm Tuyền, quản lý nhà hàng đi ra chào hỏi họ, sau đó tất cả vào phòng riêng.



Trong phòng cũng được trang trí rất đẹp, có chỗ ngồi uống trà, tủ sách, ghế sofa và bàn bi lắc. Cả nhà ngồi xuống, Văn Tụng Tiên nhận lấy menu và đưa cho hai con dâu.



Văn Dao ngồi bên cạnh Trần Y cũng dựa lại gần muốn nhìn, cô ấy lẩm bẩm nói: “Em muốn giảm cân, nhưng mấy món này em đều muốn ăn.”



Thế là ba người cùng chọn.



Lúc này điện thoại của Văn Trạch Tân vang lên, trong phòng có hơi ồn ào, anh cầm điện thoại đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, sau đó tựa vào cửa và bắt máy. Người gọi là chú út.



Hai người đang chuẩn bị nói chuyện, lúc này một thiếu gia thủ đô đi tới. Khi nhìn thấy Văn Trạch Tân, anh ta đột nhiên nở nụ cười, sau đó lại không nhịn được mà tiếp tục vội vàng nói: “Chào nhị thiếu, phụt, ha hả.”



Văn Trạch Tân híp mắt nhìn đối phương.



Thiếu gia kia bật cười, vội vàng bỏ chạy.



Văn Trạch Tân: “…”



Chú út ở đầu bên kia nói với giọng điệu bình tĩnh: “Có lẽ là video cháu bị phạt quỳ ở nhà đã bị phát tán ra rồi.”



Văn Trạch Tân: “…”



Ngoại truyện 5




Edit: Yomost| Beta: Dép



Sau khi cúp điện thoại, Văn Trạch Tân cúi đầu bấm vào nhóm chat của mấy anh em, quả nhiên mọi người trong đó đang trêu chọc về video của anh.



Cố Trình: [Video thật đặc sắc.]



Chu Dương: [Ha ha ha, thật là đặc sắc, đây là quỳ ở nhà? @Văn Trạch Tân, sao lại bị phạt quỳ thế, giống với anh của cậu, thoải mái quỳ ở bên ngoài tốt biết bao.]



Giang Úc: [Ha ha ha ha, chao ôi.]



Tiêu Nhiên: […]



Video không hề dài. Video được quay theo góc độ từ đầu cầu thang, Văn Trạch Tân gửi một biểu cảm vào trong nhóm chat của các anh em, sau đó gọi điện thoại cho Giang Thần.



“Video bị lan truyền ra ngoài rồi à?”



Giang Thần ở đầu bên kia lập tức nói: “Đã xử lý rồi, chỉ là, những người nên nhìn thấy video đều đã thấy được rồi.”



Văn Trạch Tân: “Người lan truyền ra ngoài là ai?”



Giang Thần phản ứng đầu tiên: “Dĩ nhiên không phải tôi.”



Đôi mắt Văn Trạch Tân đen lại: “Ồ.”



Giang Thần đổ mồ hôi đầy đầu.



Văn Trạch Tân cúp điện thoại, sau đó gõ một dòng chữ rồi gửi vào nhóm chat.



Văn Trạch Tân: [Các người cũng đừng chó chê mèo lắm lông.]



Giang Úc: […]



Hứa Điện: […]



Chu Dương: [Ha ha ha ha ha ha, có cả anh của cậu nữa @Văn Trạch Lệ.]



Văn Trạch Tân bỏ điện thoại vào trong túi quần, anh đứng thẳng người, đẩy cửa phòng VIP ra rồi đi vào trong. Giang Thần ở đầu dây bên kia thở dài, cam chịu số phận bắt đầu tìm cá lọt lưới còn giữ lại video. Sự việc là như thế này, người quay video là Văn đại thiếu gia, Văn đại thiếu gửi vào trong nhóm chat của các anh em và gửi cả cho chú út Văn.



Chú út Văn lại gửi cho Giang Thần, hỏi Giang Thần xem có phải là thật không?



Giang Thần lại gửi video vào trong nhóm chat của trợ lý, muốn nói tất cả mọi người cùng nhau chia sẻ. À, không biết là người trợ lý nào to gan lớn mật đã truyền video ra ngoài, một số người trong giới giàu có bắt đầu biết đến. Giang Thần sắp xếp đoàn đội, khó khăn lắm mới xóa đi được. Trước đây Văn đại thiếu bị phạt quỳ cũng có video bị lan truyền ra ngoài, nhưng vì e dè thân phận của anh ta nên có rất nhiều người cũng không dám lan truyền lung tung, xóa được thì đều xóa.



Nhưng cái mác thiếu gia ăn chơi ở bên ngoài của Văn Trạch Tân vẫn còn, thế là nguyên một đám thiếu gia thiên kim giới nhà giàu cũng dám lén lưu lại video, coi như lưu lại làm kỷ niệm.



Ông chủ cũng đỉnh thật, mới đó đã đoán được là do anh ta lan truyền video ra ngoài, haiz——



Nửa năm tiền thưởng lại đi tong rồi.



Nhưng anh ta lại nhìn thấy một đoạn bình luận trên diễn đàn.



“Tôi là tiểu đệ đi theo bên người Văn nhị thiếu đã nhiều năm, nhìn anh ta ngoài mặt phong hoa tuyết nguyệt, hàng đêm sênh ca. Nhưng mà không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, hầu như mỗi lần uống rượu xong Nhị thiếu đều rời đi một mình, hoặc là người trợ lý như đấng ba mẹ kia của anh ta tới đón. Thỉnh thoảng còn có một người tài xế già, tôi thường quan sát xe của anh ta, còn định quay mấy video tai tiếng tình dục hay video bằng chứng gì gì đó. Nhưng nhiều năm như vậy mà tôi vẫn không quay được video nào cả, nếu như Văn nhị thiếu thật sự giữ mình trong sạch, vậy coi như tôi chưa nói gì. Nhưng nếu không phải vậy thì quả thực năng lực giấu giếm của Nhị thiếu này đã đạt đến trình độ siêu việt.”



“Bây giờ nhìn thấy đoạn video quỳ này, mặc dù đã bị xóa, ông đây cũng không xem được, nhưng tôi đã lập tức hiểu ra. E rằng Văn nhị thiếu muốn làm chuyện xấu nhưng lại không có gan làm, trong nhà giấu một cô gái xinh đẹp như thế, thét một tiếng anh ta phải quỳ xuống ngay, đâu còn dám ở bên ngoài xằng bậy chứ! E rằng phải quỳ đến rách đầu gối mất. Nhị thiếu, tôi hiểu anh mà.”



Giang Thần: “… Sao anh không nói mấy câu này sớm, đưa cho phu nhân xem, rốt cuộc ông chủ cũng có bên thứ ba làm sáng tỏ rồi.”



*



Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đang bàn bạc chuyện công việc, thỉnh thoảng Văn Tụng Tiên cũng xen vào. Hai mẹ con Lâm Tiếu Nhi và Văn Dao đang thấp giọng nói chuyện, cả hai bên Trần Y đều không chen miệng vào được, đành chống cằm nghe họ trò chuyện. Cửa phòng VIP bị đẩy ra, cô quay đầu nhìn một chút, Văn Trạch Tân đi tới, anh kéo ghế ra và ngồi bên cạnh cô.



Trần Y sát lại gần chỗ anh, thấp giọng hỏi: “Điện thoại công việc à?”



Văn Trạch Tân nhẹ nhàng ôm eo cô, anh bưng ấm trà lên, rót nước vào chén cho cô rồi nói: “Ừm, em thấy chán à?”



Vừa vào cửa đã thấy cô chống cằm hơi ngẩn người, cả một bàn tròn nhưng trông dáng vẻ của cô lại có hơi cô đơn. Trần Y lắc đầu: “Không có, em nghe thấy rất thú vị. Phương pháp chữa bệnh mà Thẩm Tuyền và đại thiếu bàn tán đều là công nghệ cao, em nghe không hiểu lắm, họ đều nói thuật ngữ chuyên ngành.”



Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên nhìn anh trai mình một chút. Đừng thấy bình thường anh ta khoa trương kiêu căng, nhưng đó đều là bản lĩnh từ lúc đi học. Anh thu tầm mắt lại, rũ mắt nói: “Về sau em cũng gọi là anh trai, sao còn cứ gọi là đại thiếu.”



Trần Y cười thành tiếng, nói: “Đại thiếu cho người ta cảm giác, ừm, cảm giác được nuông chiều đến mức tự cao tự đại. Anh xem, mấy năm nay có mấy ai dám chủ động làm thân với anh ấy đâu.”



Văn Trạch Tân gãi đầu lông mày, bưng chén trà lên uống một ngụm: “Ừm, trong đầu đầy suy nghĩ xấu xa.”



Trần Y lại cười, cô liếc nhìn anh: “Anh nói mình hay là đại thiếu thế.”



“Anh ấy.” Văn Trạch Tân đặt chén xuống, cầm máy tính bảng bên cạnh lên, lướt mấy cái rồi hỏi: “Em gọi món em thích chưa?”



Anh tiện thể gọi thêm một món Trần Y thích.



Trần Y ấn chặt anh: “Đừng gọi nữa, đủ rồi.”



Lúc này Văn Trạch Tân mới bỏ máy tính bảng xuống.



Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được bày lên. Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đang bàn công việc đều dừng lại, Văn Dao cũng quay sang đây ôm lấy cánh tay Trần Y, gắp cho cô một miếng thịt kho tàu. Trần Y cười, gắp lại một đũa bách hợp cho Văn Dao, đây là món Văn Dao gọi. Văn Trạch Lệ nhìn điện thoại, anh ta “Chậc” một tiếng, nói: “Trạch Tân, tốc độ của em cũng được đấy, mới mười lăm phút mà đã xóa video rồi.”



Văn Trạch Tân liếc nhìn Văn Trạch Lệ: “Em cũng có không ít trò hay của anh đâu.”



Văn Trạch Lệ: “… Biến đi.”



Văn Dao ở bên cạnh cười nghiêng cười ngả. Lâm Tiếu Nhi sờ cánh tay Trần Y, bảo cô vào xem nhóm chat của gia đình. Vừa rồi Trần Y vẫn luôn không xem điện thoại, cô bèn lấy ra nhìn xem, khi thấy video Văn Trạch Tân vừa quỳ trong thư phòng, cô sửng sốt một chút, sau đó lại xem xét, người gửi là Văn đại thiếu.



Rồi xong.



Không ngờ lại bị Văn đại thiếu quay được.



Cô liếc nhìn Văn Trạch Tân, khẽ giật tay áo anh. Văn Trạch Tân nâng chén trà lên uống một ngụm, anh cụp mắt liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên: “Em lưu video lại, anh đã sai người xóa video bị lan truyền ra ngoài rồi.”



Lâm Tiếu Nhi ở bên cạnh cười nói: “Y Y, đúng đấy, lưu lại làm kỷ niệm.”



Trần Y: “…”



Văn Trạch Tân cầm lấy tay cô, lưu video cho cô, sau đó lại trả điện thoại cho cô.



Suốt bữa ăn, cả nhà ăn uống trò chuyện. Ăn suốt hơn hai tiếng, không có ai uống rượu, tất cả đều uống trà. Khoảng hơn hai giờ, mọi người đi ra khỏi cao ốc thủ đô, thời tiết bên ngoài vừa đẹp, có ít ánh nắng, rất ấm áp. Hai ngày nữa rất nhiều xí nghiệp sẽ phải khởi công toàn bộ.



Trên đường lớn của thủ đô, xe trở về cũng nhiều hơn một chút, ga đường sắt cao tốc và sân bay thì càng không cần phải nói, biển người dày đặc.



Hôm nay người nhà họ Văn chủ yếu đến xem hoàn cảnh chỗ ở của Văn Trạch Tân và Trần Y một chút, sau đó cả nhà ra ngoài ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, ba chiếc xe khởi động, từng người về nhà.



Chẳng mấy chốc Văn Dao sẽ phải tham gia show catwalk, lần này là đến Paris, đi mất nửa năm.



Văn thị bắt đầu làm việc, Văn Trạch Lệ cũng sẽ bận rộn, Thẩm Tuyền cũng thế.



Bên Văn Trạch Tân thì đã bắt đầu bận rộn. Thật ra mấy ngày này mấy người trợ lý như Giang Thần đều chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài. Đoàn đội trợ lý của Văn Trạch Tân có rất nhiều người, nhưng chỉ có Giang Thần là Văn Trạch Tân dùng nhiều nhất, anh ta hiển nhiên cũng biết nhiều nhất, đương nhiên tiền lương nhận được cũng nhiều nhất.



Về đến nhà.



Trần Y còn hơi no, vừa rồi ăn hơi nhiều, cô xoa xoa bụng, cảm giác bụng hơi trướng.



Văn Trạch Tân treo áo khoác xong thì đi tới, cúi người đè lên ghế sô pha, nhìn cô: “Uống mấy viên tiêu thực không?”



Trần Y gật đầu: “Ừm.”



Văn Trạch Tân ngẩng đầu liếc nhìn chị Lệ. Chị Lệ bưng một cốc nước tới, nhân tiện lấy một lọ thuốc tiêu thực từ trong hòm thuốc ra rồi đưa cho Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân nhận lấy rồi mở nắp, lấy một viên ra đặt ở khóe môi Trần Y. Trần Y há mồm ngậm lấy, tiếp đó Văn Trạch Tân cho cô uống nước.



Trần Y được chăm sóc đến mức có chút đỏ mặt, cô cầm cốc nói: “Em tự uống, có phải là trẻ con đâu.”



Văn Trạch Tân nhướng mày, xoa vành tai của cô: “Sao lại không phải, ở chỗ của anh thì em chính là trẻ con.”



Trần Y lườm anh một cái.



Văn Trạch Tân: “Nhưng thêm nữa… Là vợ của anh.”



Trần Y đỏ mặt đến mức luống cuống, cô nhanh chóng liếc nhìn chị Lệ. Chị Lệ giữ vẻ mặt bình tĩnh, hết lau bàn lại lau ghế, dáng vẻ như thể không hề nghe thấy, nhưng thực ra không biết lỗ tai đã vểnh lên cao nhường nào.



Trần Y: “…”



Cô uống nước xong thì đưa cốc cho Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân cầm lấy rồi để lên bàn, sau đó ngồi xuống ôm eo cô. Trần Y mím môi, nhích bả vai sát lại gần anh mà nói: “Trưa nay, thực ra em hơi lo lắng rằng bố mẹ sẽ nghe được cuộc đối thoại của chúng ta.”



Văn Trạch Tân ấn đầu cô vào trong lồng ngực của mình, đầu ngón tay thon dài gảy sợi tóc của cô, nói: “Họ không nghe thấy đâu.”



Trần Y gật đầu: “Ừm.”



Bàn tay to lớn của anh vuốt tóc cô, từng chút từng chút một.



Văn Trạch Tân nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ngủ một lát không?”



Trần Y suy nghĩ một chút: “Có.”



“Ừm.” Văn Trạch Tân đứng dậy, ôm ngang người cô lên, cụp mắt liếc nhìn cô một cái: “Anh ngủ cùng em một lát.”



Trần Y gật đầu.



Ngay sau đó Văn Trạch Tân bước lên cầu thang, vào phòng ngủ chính, sau đó đặt Trần Y lên giường rồi quay lại đóng cửa phòng. Anh cởi cúc áo sơ mi ra, tháo đồng hồ và nhẫn cưới, sau đó cởi quần dài rồi lên giường. Sau khi nằm xuống, anh áp sát lại gần cô, ôm cô từ phía sau. Trần Y đưa tay khoác lên cánh tay anh, cô nhéo mấy cái, hỏi: “Vì sao lúc trước bố và chú út lại giấu giếm đại thiếu và mẹ thế?”



Văn Trạch Tân đã buồn ngủ, anh hôn lên đỉnh đầu cô.



“Từ nhỏ anh trai đã được coi như người thừa kế, anh ấy cũng bị ép trưởng thành. Trước đây, lúc dẫn dắt anh ấy ông nội rất nghiêm khắc, hai chức danh là thầy giáo kiêm ông nội cũng khiến ông trở nên quan trọng hơn, cho nên không cần thiết phải nói.”



Văn Tụng Tiên và chú út cũng là sự lựa chọn từ sự phát triển lâu dài của một gia tộc. Khi đó cũng chính là thời điểm xí nghiệp Văn thị rung chuyển, Văn Trạch Lệ đã bước vào Văn thị, nói ra sẽ chỉ khiến toàn bộ Văn thị khủng hoảng. Một gia tộc phát triển không phải chỉ dựa vào một cá nhân, mà còn phải hy sinh và trả giá.



Nếu như trước đây nói ra, e rằng cổ đông của Văn thị sẽ thừa cơ làm loạn, chia thành hai phe, khơi mào chiến tranh gia tộc. Có người thì sẽ châm ngòi ly gián sau lưng, dẫn đến việc ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Mà uy nghiêm nhiều năm như vậy của Văn lão tiên sinh cũng sẽ tan rã theo, điều này đối với Văn thị mà nói cũng không phải là chuyện tốt.



Trần Y nhớ đến gia tộc nhà họ Trần của mình.



Có lẽ là bởi nhà họ Trần không có tinh thần đoàn kết này, cho nên nhà họ Trần mới đi đến tình trạng như ngày hôm nay.



Cô sờ tay của anh, đặt tay của anh ở bên môi rồi hôn một cái.



Văn Trạch Tân đã nhận ra, anh khẽ cười một tiếng, sau đó vén sợi tóc cô lên, hôn lên cổ của cô, giọng nói khàn khàn: “Nếu như em không muốn ngủ thì chúng ta làm.”



Trần Y lập tức buông cánh tay anh ra, nhắm mắt lại



Văn Trạch Tân lại mỉm cười.



Anh ôm eo cô sát lại, bờ môi mỏng hôn lên tóc của cô.



Chỉ một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, hai người trên giường đều chìm vào giấc ngủ. Điện thoại Văn Trạch Tân đặt ở đầu giường chợt vang lên.



Bác sĩ Lương: “Ngày mai nhớ dẫn vợ cậu tới kiểm tra lại, tôi trực ban.”



Bác sĩ Lương: “Cậu ngủ trưa? Cậu vậy mà lại ngủ trưa cơ đấy!”



Ông ấy gửi tin nhắn cho Giang Thần mới biết được không ngờ Văn Trạch Tân lại ngủ trưa, ngủ trưa đấy, thật không dễ dàng gì. Chẳng những ngủ ngon mà bây giờ còn ngủ trưa nữa.



Sau một tiếng rưỡi, Văn Trạch Tân tỉnh dậy. Trong ngực rất ấm, tóc cô xõa rối bù xù, hô hấp đều đều. Văn Trạch Tân mở to mắt, nhìn người phụ nữ trong ngực, sự bực bội khi mới tỉnh dậy đã tiêu tan đi một chút. Một lúc lâu sau, anh mới rón rén dậy khỏi giường, lại kéo chăn đắp lên cho cô.



Văn Trạch Tân ngồi bên giường, bỏ mép áo sơ mi vào trong lưng quần, đeo đồng hồ và nhẫn cưới lên.Đầu ngón tay khẽ xoay nhẫn cưới, sau đó dừng lại, anh quay đầu nhìn Trần Y đang nằm hơi khom người. Tay của cô buông xuống ở một bên, đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, chỉ là hơi trống trơn mà thôi.



Tiếp theo, anh đứng dậy đi về phía phòng để quần áo, kéo tủ đồ trang sức bên trong ra, tựa vào tủ chọn tới chọn lui. Cuối cùng anh chọn lắc chân cùng với nhẫn cưới hồi trước, ánh mắt tập trung vào một cái hộp mới. Anh cầm lên mở ra xem, bên trong là một cặp nhẫn cưới mới, Văn Trạch Tân cầm lên nhìn.



Trong đôi mắt lóe lên sự vui vẻ, anh tháo nhẫn cưới trên ngón tay xuống, đổi sang chiếc nhẫn cưới có chữ [Tân] này, sau đó cầm lấy một cái khác và cả một chiếc lắc chân rồi đi về phía phòng ngủ chính.



Trong phòng ngủ chính đang mở thiết bị sưởi, rất ấm áp.



Trần Y ngủ rất dễ chịu, chôn mặt mình xuống cái gối. Văn Trạch Tân đi tới mép giường ngồi xuống, dùng đầu ngón tay vén sợi tóc cô lên, ngồi ngắm cô.



Cô ngủ rất ngon.



Tay Văn Trạch Tân lùi về phía sau, đè bàn chân trắng nõn của cô lại, tiếp đó anh cúi đầu, đeo lắc chân lên cho cô.



Sơn móng chân của cô là màu hồng, trông rất trắng mịn, sau khi đeo lắc chân này vào thì càng đẹp hơn. Bàn tay to lớn của Văn Trạch Tân đè chân cô lại, lộ ra cảm giác rất đẹp đẽ. Anh nâng chân của cô lên, hôn từ đùi xuống dưới. Trần Y đang chìm trong giấc ngủ thì bỗng cảm thấy ngứa, cô co rụt chân lại.



Văn Trạch Tân đè lại, lập tức nhẹ nhàng đặt chân cô xuống dưới, sau đó kéo chăn đắp lên cho cô. Tiếp theo, anh trở lại bên này, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương kia, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay của cô.



Anh nhìn đắm đuối.



Rất lâu sau, anh cúi đầu, hôn lên mu bàn tay của cô, sau đó đứng dậy, đi đến cầm điện thoại trên tủ đầu giường rồi quay người đi ra ngoài. Dưới tầng, tiếng robot hút bụi đang kêu ong ong, Văn Trạch Tân quét mắt nhìn xuống dưới một vòng, anh đóng cửa thật kỹ rồi chỉ vào lỗ tai: “Nhỏ tiếng một chút.”



Chị Lệ à một tiếng, nhanh chóng cầm điều khiển từ xa lên chỉnh nhỏ âm lượng.



Chị ấy nhìn Văn Trạch Tân vào phòng sách, trong lòng vui vẻ, bởi vì Văn Trạch Tân rất ít khi ngủ trưa, giấc ngủ đối với con người thực sự rất quan trọng. Văn Trạch Tân vào phòng sách, đi tới phía sau bàn đọc sách rồi ngồi xuống bật máy tính lên, trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi. Có chú út, có Giang Thần, có Cố Trình, còn có không ít tin nhắn Wechat. Anh trả lời tin nhắn của Văn Trạch Lệ, nói về vấn đề của hệ thống Văn thị, tiếp theo mới cầm điện thoại di động lên, gọi lại cho chú út.



Chú út ở đầu điện thoại bên kia trêu chọc: “Tỉnh ngủ rồi?”



Văn Trạch Tân: “Vâng.”



Chú út cười một tiếng: “Chú nghe Giang Thần nói cháu đang ngủ trưa, còn có hơi không tin.”



Văn Trạch Tân nhìn màn hình máy vi tính, nói: “Tháng này hệ thống an ninh của Văn thị sập một lần, cháu sai người điều tra, địa chỉ IP là trong một phòng trọ ở Hải Thành. Sau khi truy tìm, đối phương đã trốn về hướng Dubai.”



Chú út thu lại vẻ cười cợt, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Khống chế người trong nhà hắn ta lại.”



Văn Trạch Tân: “Vâng.”



*



Lúc Trần Y tỉnh lại, bởi vì trong phòng mờ tối nên cô tưởng rằng mình ngủ một giấc đến tận trời tối, nghĩ thầm rằng mình ngủ giấc này lâu quá rồi thì đến đêm cần gì ngủ nữa. Sau khi cô cầm điện thoại lên xem thì thấy mới 4:30, vẫn may. Khi cô chuẩn bị để điện thoại di động xuống thì lại nhìn thấy trên ngón áp út tay phải của mình có thêm một chiếc nhẫn kim cương.



Trần Y sửng sốt một chút, cô khẽ xoay bàn tay thì nhìn thấy tên [Y] trên chiếc nhẫn kim cương này, là món quà tròn một năm kết hôn mà mẹ tặng. Cô nhớ rõ rằng nó được đặt ở trong hộp trang sức mà, sao lại xuất hiện ở đây. Trần Y gãi đầu và ngồi dậy, cô ngáp một cái, sau đó lại liếc nhìn nhẫn kim cương, chắc chắn là Văn Trạch Tân đeo lên.



Ngoại trừ anh ra thì không còn người khác.



Đeo thì đeo thôi, cô mang dép lê đi về phía phòng tắm. Đi được hai bước, cô lại cúi đầu nhìn, trên mắt cá chân phải của cô có thêm một cái lắc chân. Lắc chân này được làm bằng bạc, không giống với cái trước đó đã từng đeo, chắc là vừa mua. Cô mở to mắt liếc nhìn, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt. Cô ngủ đến mức đỏ hết cả mặt, mấy lần vỗ nước Trần Y đều nhìn thấy nhẫn kim cương trên ngón tay của mình. Cô nhìn một lúc, trong lòng thầm nghĩ rồi lại đeo nó lên.



Khoảng chừng mười phút sau, Trần Y đi ra khỏi phòng tắm, vừa mở cửa phòng ra thì thấy chị Lệ đang bưng một tách cà phê đi lên.



“Phu nhân tỉnh rồi, tối nay cô muốn ăn gì?” Chị Lệ mặt mày hớn hở, Trần Y liếc mắt nhìn phòng sách. Văn Trạch Tân đang họp qua video, đầu ngón tay day mi tâm, không biết đang nói cái gì.



Trần Y vươn tay, nói: “Để em mang qua đó, tối nay ăn gì cũng được, em tin tưởng tay nghề của chị Lệ.”



Chị Lệ nghe thấy vậy thì cười càng vui vẻ hơn: “Ôi, được, vậy để tôi suy nghĩ rồi làm cho cô nhé phu nhân.”



Trần Y gật đầu, sau đó nhận tách cà phê rồi đi về phía phòng sách. Lúc này ánh sáng trong thư phòng không tốt cho lắm, anh không có ý định mở rèm cửa sổ, cho nên chỉ mở một chiếc đèn trên đỉnh đầu. Ánh sáng có màu ấm, anh dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, đang giao nhiệm vụ gì đó.



Trần Y cong ngón tay gõ cửa một cái.



Ngón tay gõ mặt bàn của Văn Trạch Tân dừng lại, anh nhìn qua, trong đôi mắt hiện lên ý cười.



Trần Y cũng mỉm cười, cô đi vào, đặt tách cà phê ở trước mặt anh và nói: “Cà phê.”



Văn Trạch Tân liếc nhìn cà phê, sau đó lại nhìn ngón tay của cô. Đầu ngón tay anh lại gãi đuôi lông mày, nhìn cô thật sâu. Trần Y cứ đứng đấy, xuôi theo ánh mắt của anh, cô nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay mình.



Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy dường như anh đã hiểu lầm.



Trần Y vuốt nhẫn kim cương, nói: “Cặp nhẫn kim cương này là mẹ tặng, không phải em mua.”



Ngón tay đang xoay nhẫn cưới của Văn Trạch Tân dừng lại: “…”



Tác giả có lời muốn nói:



Hôm nay là Văn – tự mình đa tình – Tân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK