• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Hoèn Hoèn




Beta: Cyane




Lúc học đại học Trần Y từng nhảy khiêu vũ đôi, nhưng lúc đó ở hội quân sự nhảy được một nửa thì có người bạn học cầm điện thoại đột nhiên đổi âm thanh, biến thành tiết tấu cực kỳ vui nhộn, toàn trường đều mông lung, sau đó cũng không biết ai khởi đầu nhảy điệu trồng lúa.



Lúc ấy, đàn anh cũng vừa vặn từ trên lầu đi ngang qua, thấy các cô điên rồ như vậy.



Hôm nay, hai người khiêu vũ còn chưa nhảy xong, Trần Y đột nhiên nhớ tới một màn này, lập tức nhảy dựng lên. Thường Tuyết thấy thế, cười ha ha chỉ vào Trần Y: “Đúng, đúng, lúc đó chúng ta cười điên lên. Trời ạ, tình cảnh tái hiện, ha ha.”



Đàn anh bị Trần Y đẩy ra thì sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại cũng nhảy theo. Trần Y nhìn đàn anh, khóe môi cong lên, không tự chủ mà nghĩ về thời đại học. Cô trở tay kéo Thẩm Tuyền và Thường Tuyết: “Mau, cùng nhau nhảy đi.”



Thẩm Tuyền có chút ghét bỏ.



“Không nhảy.”



Thường Tuyết lại cuồng nhiệt, xuống dưới lôi kéo một đống bạn học: “Nào, nào, nào… Âm nhạc vang lên!”



Trần Y cười ha ha, đi đến phía trước ôm Thẩm Tuyền rồi kéo cô lại đây, Thẩm Tuyền đành phải buông điện thoại ra. Đêm nay cô ấy chưa thay quần áo, vẫn là đồng phục ban ngày, nhảy nhìn không hợp, quan trọng nhất là điệu nhảy này không có phương pháp nhảy. Trần Y nhìn những bạn học khác, ôm lấy Thẩm Tuyền, cười nói: “Đột nhiên mình rất vui vẻ.”



Thẩm Tuyền nhướng mày.



“Vậy là tốt rồi.”



Đều phải vui vẻ, điện thoại của cô ấy ting ting vang lên vài cái, là Văn Trạch lệ gửi tin nhắn.



Văn Trạch Lệ: [Vợ à, mọi người ở đâu thế?]



Văn Trạch lệ: [Em trai anh đã xong đời chưa?]



Thẩm Tuyền nhìn điện thoại rồi cười lạnh, khả năng là đã chết luôn rồi. Trần Y ôm Thẩm Tuyền nhảy vài cái, tiếp theo xoay người sang chỗ khác nhảy cùng Thường Tuyết. Trong thời gian ngắn ngủi mà cô đã quên đi rất nhiều chuyện không thoải mái, quên những tranh đấu một năm này. Bạn học trước mắt khiến cô phảng phất như trở lại thời đại học, không có gia thế, không có liên hôn, không có yêu cầu thực hiện giao ước, không có tranh đấu, không có áp bức, không có tình yêu.



Thường Tuyết chống eo nói với Trần Y: “Xoay, cậu phải xoay như này nè.”



Trần Y lắc đầu, túm lấy Thường Tuyết, nói: “Chúng ta xoay như này.”



Đàn anh: “…”



Anh ta quay mặt đi.



Những người còn lại đều cười. Một bạn học nữa trong đó đột nhiên cầm lấy micro nói: “F*ck hôn nhân, F*ck công việc.”



Trần Y nhìn thoáng qua bạn học nữ kia, cô bụm mặt cười, đúng vậy, fuck.



Người trong phòng bao ồn ào náo loạn, cửa phòng bao bên cạnh không đóng, có thể nghe thấy. Bên trong mùi rượu nồng đậm, ánh sáng tối tăm, đầu ngón tay Văn Trạch Tân kẹp điếu thuốc, xem một cách nặng nề.



Cố Trình: “Cô ấy lúc này thật vui vẻ.”



Tiêu Nhiên ngồi ở sô pha nghịch di động.



Cố Trình nhìn người đàn ông đang u ám, anh ta nói: “Cô ấy diễn cho cậu xem mà cậu đã cảm thấy đau khổ rồi. Nếu không phải diễn mà là thật thì cậu nên làm gì đây?”



Nên làm gì đây?



Văn Trạch Tân gục xuống, kẹp điếu thuốc, nói: “Chịu đựng.”



Rút gân rút xương cũng chịu đựng.



Cố Trình: “Cậu cũng đủ tàn nhẫn với chính mình đó.”



Anh ta không hề nghi ngờ, Văn Trạch Tân sẽ chết sớm.



*



Náo nhiệt xong rồi, cửa phòng bao mở ra, xe đẩy đẩy năm cái bánh kem tiến vào. Đám người mới nhớ ra, đúng vậy, hôm nay là sinh nhật Trần Y.



Thường Tuyết đứng dậy đi đến bên cạnh xe đẩy, nói: “Sao lại có năm cái bánh gato vậy?”



Đàn anh nói: “Anh một cái.”



Bạn cùng phòng trước của Trần Y dịu dàng nói: “Mình một cái.”



Thẩm Tuyền: “Mình một cái.”



Thường Tuyết thăm dò nói: “Còn một cái là của dì Lâm Tiếu Nhi, còn cái này…”



Cô ấy duỗi tay mở xem.



Mặt trên ghi: “Vợ ơi, sinh nhật vui vẻ.”



Tay Thường Tuyết run lên: “A, là chồng của cậu.”



Trần Y nhảy ra xem, cô đứng đó nhìn cái bánh kem, sau đó nhấc đôi mắt, cũng không thèm nhìn lần nào nữa. Cô nhìn những người khác rồi cười nói: “Cắt bánh kem thôi.”



Những người bạn học nam bao gồm cả đàn anh cũng ngẩn người, sau đó hoàn hồn lại, có người lơ đãng nhìn hai chữ “Vợ ơi” trên bánh kem kia. Thời gian thực sự quá nhanh, người mình thích đã gả cho người khác rồi. Bọn họ cười cười, tiến lên nói: “Nào, mình giúp cậu.”



Bánh kem rất nhiều.



Trần Y ước hai điều.



Một là sớm ngày lên làm đối tác.



Hai là bố mẹ khỏe mạnh.



Lúc ăn bánh kem có mấy bạn cấp ba mò qua, hỏi Trần Y hỏi: “Mình nghe nói chồng cậu là lớp trưởng à?”



Trần Y cười nói: “Ừm.”



“Wow, sao tối nay cậu ấy lại không đến vậy?”



Trần Y ăn trái cây: “Anh ấy bận.”



Mấy cô đó cười nói: “Thật tốt.”



Thật tốt mà.



Tiệc sinh nhật kết thúc, Trần Y cùng Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đều uống rượu, tài xế nhà họ Thẩm tới đón các cô. Hôm nay tài xế nhà họ Thẩm đặc biệt lái một chiếc Rolls-Royce.



Thẩm Lẫm phải về viện nghiên cứu, cho nên Thẩm Hách về cùng các cô. Bốn người ngồi trong xe, Thẩm Tuyền ngồi cùng Trần Y, cô ấy nhìn Trần Y, sau đó mở video trên di động, đưa cho Trần Y xem.



Trần Y vừa ăn rất nhiều bánh kem, dạ dày lúc này trướng lên, cô mở video ra xem.



Nhìn thấy người đàn ông bên trong đang cầm điện thoại xem phát sóng trực tiếp sinh nhật của cô, cũng xem đến đoạn khiêu vũ của cô cùng đàn anh. Tuy rằng chỉ có một đoạn ngắn, anh hút thuốc, uống rượu, một ly rồi lại một ly, rồi đột nhiên đứng lên, bị người khác đè lại, cuộc nói chuyện có chút mơ hồ.



Nhưng vẫn nghe ra được một ít.



“Cậu nói cho cô ấy tự do không phải sao?”



“Đúng vậy.”



Anh lại ngồi xuống, cầm lấy điếu thuốc cho vào miệng.



Cách rất gần, đầu ngón tay thon dài của anh dường như đang run run.



Trần Y nhìn video, ngây ngốc thật lâu, trong chốc lát hốc mắt đỏ lên. Hít thở không nổi, cô che mặt khóc, nước mắt rơi từng hàng: “Anh ấy bảo mình trả thù, mình liền trả thù. Tại sao mình phải nghe lời anh ấy chứ? Tại sao mình không thể tìm một chút quyền tự chủ ở chỗ anh ấy chứ? Tại sao…”



Thẩm Tuyền và Thường Tuyết vội qua ôm lấy cô.



Thẩm Tuyền: “Bởi vì tính cậu quen mềm yếu rồi.”



Trần Y càng nói càng sụp đổ: “Mình còn sợ anh ấy nói dối, còn sợ anh ấy không thực sự yêu mình. Tại sao mình phải sợ…”



Thẩm Tuyền: “Từ giờ trở đi cậu có thể không cần sợ nữa. Tất cả những việc cậu làm đều có thể tự mình chọn lựa, tự mình gánh vác.”



“Đúng, mình sợ bản thân không gánh vác nổi, trở lại cái nhà kia, anh ấy muốn chạm vào mình, mình không dám, mình sợ lại một lần nữa ngã vào vòng tay dịu dàng của anh ấy rồi rốt cuộc không bò dậy nổi. Mình muốn ly hôn, muốn rời xa anh ấy… Mình không chơi nổi.” Cô vẫn luôn cảm thấy hôn nhân là thần thánh, là không thể khinh nhờn, mà cô lại gặp phải chuyện gì đây chứ.



Thẩm Tuyền: “Chỉ cần có thể chịu trách nhiệm với chính mình thì không có gì là không chơi nổi.”



Hai mắt Trần Y đẫm lệ mông lung nhìn Thẩm Tuyền.



Thẩm Tuyền bảo Thẩm Hách lấy khăn giấy lại đây, Thẩm Hách nhìn Trần Y thở dài, vội cầm một hộp khăn giấy. Thường Tuyết giật lấy khăn giấy khóc theo: “Con mẹ nó, đều là đàn ông chó má, không một thằng nào tốt cả.”



“Lau đi.” Thẩm Tuyền lau nước mắt cho Trần Y.



Trần Y ngơ ngác, đột nhiên hiểu ra gì đó. Cô là một người độc lập, tại sao phải sợ đông sợ tây. Một người đàn ông thôi mà, có gì mà phải sợ đâu.



Xe chậm rãi chạy đến Quân Duyệt.



Thân xe dài lập tức chiếm chọn toàn bộ cửa tiểu khu. Thẩm Hách xuống xe trước, sau đó đỡ Trần Y ra. Giày cao gót của Trần Y dẫm trên mặt đất, vẫn còn chút bối rối, cô ngẩng đầu lên nói với Thẩm Hách: “Cảm ơn.”



Hốc mắt cô còn đỏ, có hơi giống con thỏ.



Thẩm Hách thấy thế, tai đỏ lên, hỏi: “Có phải chị say rồi không?”



Trần Y lắc đầu mà buông tay anh ta ra, cô xoay người nói với Thẩm Tuyền và Thường Tuyết: “Mình đi vào đây.”



Thẩm Tuyền: “Ừm.”



Ánh mắt cô quét ra sảnh, một bóng người đàn ông cao lớn đứng ở đó, một bên tay đút trong túi, một bên tay kẹp thuốc lá, nâng lên thong thả đưa vào miệng.



Thẩm Tuyền thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Y: “Mình không tiễn cậu nữa.”



Thường Tuyết định từ bên trong chạy ra: “Mình nhìn hai chân cậu ấy mềm oặt, cần đỡ đấy.”



Thẩm Tuyền đẩy Thường Tuyết về.



Thẩm Hách nhìn thấy người đàn ông ở sảnh thì khom lưng chui vào trong xe. Trần Y thấy bọn họ đều vào rồi liền cầm túi nhỏ, lắc lư xoay người, quẹt thẻ đi vào tiểu khu. Cô hơi say, vòng eo thon thả trong chiếc váy đen xẻ tà, cô cụp mắt nhìn xuống nền gạch.



Vừa đếm vừa cố gắng đi trên một đường thẳng.



Trên bậc thang, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng phía trước. Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Văn Trạch Tân, đầu có chút choáng váng, mặt người đàn ông lạnh nhạt mang theo hung ác.



Trần Y nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Em không làm được giống như anh, mỹ nữ vờn quanh, du hí nhân gian.”



“Bởi vì em chân thành với hôn nhân.”



Văn Trạch Tân dập điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, anh nhắm mắt, sau đó tiến lên duỗi tay ôm lấy eo cô: “Uống rất nhiều rượu rồi à?”



Trần Y: “Đừng giả vờ.”



Cô đẩy tay anh ra.



Văn Trạch Tân nhấp môi, giữ chặt cô. Dáng người cô thật đẹp, luyện yoga giữ dáng, săn chắc mà mê người. Bàn tay to của Văn Trạch Tân đột nhiên dùng sức, hai người đi đến cửa thang máy, Trần Y đột ngột “A” một tiếng: “Anh đừng dùng sức như vậy nữa được không?”



Cô say rượu nên hung dữ.



Văn Trạch Tân sững sờ, bàn tay nới lỏng chút, cụp mắt nhìn cô: “Rượu vào thì gan cũng to thật.”



Trần Y nhấc đôi mắt, lạnh lùng nhìn anh, sau đó thu hồi tầm mắt. Dữ dội như vậy có chút mê người, Văn Trạch Tân híp mắt, đưa theo người vào thang máy.



Thang máy nhất thời yên tĩnh.



Lúc này đã có hơi muộn rồi.



Trần Y giơ tay sờ khóe mắt.



Văn Trạch Tân thấp giọng hỏi: “Sao thế?”



“Giống con thỏ không?” Trần Y lẩm bẩm tự hỏi.



Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn khóe mắt cô, đỏ thì đỏ nhưng da thì trắng, đúng là hơi sưng.



Anh nhàn nhạt nói: “Giống.”



Trần Y: “Bảo sao Thẩm Hách nói em giống con thỏ.”



Văn Trạch Tân hơi dùng sức ấn tay cô, sau đó lại thả lỏng ra.



Ra khỏi thang máy, trước cửa nhà Trần Y có rất nhiều quà tặng, đều là của những bạn học hôm nay tặng. Trần Y vừa ra thang máy, mặt mày liền hồ hởi, đẩy tay anh ra rồi đi nhanh tới. Văn Trạch Tân nhìn cô say lại còn nhào đến những món quà đó thì nắm lấy cánh tay cô kéo đi. Trần Y lấy chìa khóa mở cửa, nói: “Giúp em mang vào đi.”



Văn Trạch Tân nhướng mày, ánh mắt tốt hơn chút nhìn những món quà đó, anh ôm lấy mấy hộp quà mang vào nhà cho cô. Trong nhà bay ra mùi nước hoa nhàn nhạt, anh không nói gì mà nhìn một vòng. Trần Y dựa vào tủ giày, hỏi: “Anh nhìn gì thế, không được nhìn linh tinh.”



Cổ cô đều đỏ lên, hơi cồn bay lên, cả người cô càng to gan hơn. Văn Trạch Tân nhìn cô một cái, khóe môi cong lên: “Vậy em bảo anh nhìn nơi nào?”



Trần Y: “Anh chỉ xứng xem sàn nhà bên ngoài thôi.”



Văn Trạch Tân: “…”



Quà tặng mang vào rồi, Trần Y liền đuổi Văn Trạch Tân đi ra ngoài. Văn Trạch Tân kéo tay áo, một tay ôm eo cô, hỏi: “Uống bao nhiêu rượu rồi?”



Trần Y đã bắt đầu mơ màng, lúc này thích hợp nhất là trực tiếp nhào lên giường đi ngủ. Cô giơ tay đẩy cánh tay anh, Văn Trạch Tân đưa tay bế cô lên, để cô ngồi lên tủ giày.



Loảng xoảng một tiếng.



Trần Y giãy giụa đẩy anh ra.



Mái tóc rối tung.



Cô như này hơi giống hồi cấp ba, Văn Trạch Tân có hơi tham lam mà nhìn cô. Trần Y đột nhiên ngừng giãy giụa, cô cúi người ôm lấy cổ Văn Trạch Tân: “Anh ấy à, chỗ nào cũng tệ.”



“Ngoại trừ đẹp trai ra thì chỗ nào cũng tệ.”



Văn Trạch Tân: “…”



“Cũng không xứng làm chồng em.”



Cánh tay Văn Trạch Tân dần nới lỏng, đang muốn buông cô lại phát hiện hô hấp cô đều đều, đã ngủ rồi. Anh nghiêng đầu nhìn mặt cô, nhớ tới lúc cô vui vẻ tươi cười trong video tối nay. Đôi mắt Văn Trạch Tân tối sầm, sau đó lùi về sau một bước, ôm cô xuống dưới rồi đi về phía phòng ngủ.



Đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng ngủ này, có mùi hương phụ nữ nhàn nhạt nhưng lại thật sạch sẽ ngăn nắp, chỉ có gối ôm trên giường có hơi lộn xộn. Chắc cô thường xuyên ôm hai cái gối này, ôm đến mức hằn lại dấu vết.



Văn Trạch Tân khom lưng đặt Trần Y xuống, anh chống tay ở mép giường nhìn cô hồi lâu, lại không nhịn được đưa đầu ngón tay sờ mặt cô.



Rất lâu sau đó.



Văn Trạch Tân mở cổ áo sơ mi, bỏ chăn ra, lên trên giường, trực tiếp từ phía sau ôm lấy eo cô, mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực mình.



Anh nhắm mắt lại, có hơi buồn ngủ.



*



Ngày hôm sau, Trần Y đỡ trán ngồi dậy, chống tay ở mép giường, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh tối qua, hình ảnh trước khi đi ngủ.



Cô ngẩn người, vẻ mặt phức tạp, cô say rượu cái là nói năng linh tinh. Nhắm mắt vài giây rồi lại mở ra, đôi mắt sáng rõ, chỉ là có chút đau đầu, cô đi chân trần trên sàn nhà.



Nhìn quần áo của mình, cô cầm áo ngủ đi tắm rửa. Lúc trở ra, tin nhắn Wechat trên điện thoại vang lên nhiều lần, lúc rạng sáng nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật.



Liêu Tịch cũng gửi tin nhắn tới: [Buổi sáng có rảnh về nhà không con? Mẹ nấu cho con một bát mì trường thọ.]



Trần Y trả lời lại: [Đợi con nhé.]



Sau đó cô trang điểm một chút, xoay người ra phòng ngủ, liếc mắt nhìn thấy quà tặng chồng chất trong phòng khách thì nhớ hình ảnh tối hôm qua cô còn bảo anh dọn quà vào trong.



Trần Y nhấp môi, đầu ngón tay gãi tai rồi đi ra cửa, kéo cửa ra. Cửa đối diện cũng mở ra, Văn Trạch Tân mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, cánh tay cầm áo khoác, nhìn sang: “Em dậy rồi à? Có đau đầu không?”



Trần Y sững sờ, đi giày cao gót, nói: “Không đau.”



Cô đi ra thang máy.



Văn Trạch Tân đi sau cô, hai người một trước một sau vào thang máy. Văn Trạch Tân cúi đầu sửa sang lại tay áo, mở miệng: “Buổi tối về nhà họ Văn ăn cơm, mẹ muốn tổ chức sinh nhật cho em.”



Trần Y nhìn cửa thang máy: “Không tăng ca thì đi, em sẽ nói chuyện với mẹ.”



Văn Trạch Tân nhướng mày.



Cứ như vậy, thang máy đi thẳng xuống. Đến lầu một, Trần Y ở bên cạnh nhường đường, Văn Trạch Tân cầm áo khoác nghiêng người đi ra ngoài, rủ mắt nhìn cô: “Mẹ có nấu mì trường thọ cho em không, nếu không thì anh đưa em đi ăn.”



Trần Y ôm cánh tay, liếc anh một cái: “Không phiền đến Văn tổng.”



Văn Trạch Tân sững sờ, anh chỉ lỗ tai, tỏ vẻ trước đây bản thân có nghe thấy, nói: “Tối hôm qua em gọi anh là chồng.”



Trần Y đứng hình.



Cô nhìn anh nói: “Anh chắc không? Không phải nói anh không xứng làm chồng em à?”



Văn Trạch Tân híp mắt, cô nhớ à?



Trần Y duỗi tay đẩy anh: “Đi ra ngoài đi.”



Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn tay cô, chân bước ra ngoài. Trần Y ấn đóng cửa thang máy, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh, sau đó thì thu hồi tầm mắt.



Cằm Văn Trạch Tân căng chặt.



Cửa thang máy khép lại, tiếp tục đi xuống.



Sau khi cửa đóng lại, Trần Y thở phào một hơi nhưng tinh thần sảng khoái. Đến tầng B1, Trần Y lái xe đi. Thực ra vẫn còn sớm nên cô thuận tiện xin nghỉ một giờ ở văn phòng, cô đi thẳng về nhà họ Trần. Liêu Tịch vẫn chờ ở cửa, vừa thấy người tới liền chạy nhanh vào nhà làm mì trường thọ.



Trần Khánh cũng không đi làm, ông để tạp chí xuống, nhìn con gái đi vào, cười nói: “Tối hôm qua nghe nói có rất nhiều bạn học đến ăn sinh nhật con à?”



Trần Y đi vào phòng ăn, cười nói: “Vâng ạ.”



Trần Khánh đứng dậy, cũng đi về phía phòng ăn, kéo ghế dựa ra rồi nói: “Vậy tối nay chúng ta cùng con đón sinh nhật.”



Liêu Tịch ở đối diện nói: “Tổ chức gì? Tối nay đi qua nhà họ Văn ăn cơm, Tiếu Nhi đã chuẩn bị xong rồi.”



Trần Khánh sửng sốt nhìn Liêu Tịch: “Muốn đi thật hả?”



Liêu Tịch ngập ngừng nói: “Chị ấy gọi điện qua đây rất nhiều lần, chị ấy nhiệt tình lắm.”



Lâm Tiếu Nhi thực sự làm người khác rất khó cự tuyệt, Trần Y nhìn ra sự do dự của bố mẹ, cô nhanh chóng ăn mì trường thọ: “Không sao đâu, hai nhà ăn bữa cơm thôi mà, bố mẹ đừng nghĩ giống như gặp kẻ thù vậy.”



Nói xong thì cô buông đũa. Đúng vậy, từ ngày bắt đầu gả cho Văn Trạch Tân, nhà họ Trần luôn ở trạng thái bị động, tự cô thấy Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên đều không quá tự nhiên, giống như gặp kẻ thù vậy. Cho dù là Lâm Tiếu Nhi, người mẹ chồng này cực kỳ tốt, cô vẫn bị bồi hồi như vậy, bị động lại không dám nói ra yêu cầu gì đó.



Cho nên cô mới nhận cuộc gọi trước kia của Văn Trạch Tân. Thật ra lúc ấy cô nên để mẹ cô nhận điện thoại, cũng nên mắng Lâm Tiêu Sanh kia.



Trần Y cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn mì.



Ăn xong mì trường thọ, Trần Y đi làm, thuận tiện đưa Trần Khánh đến Trần thị. Trong thời gian này, Trần Khánh cũng không phải luôn lái xe đi, có hôm ông sẽ ngồi tàu điện ngầm, lối sinh hoạt này với ông thực mới mẻ, gì cũng có thể thử một chút. Trước khi xuống xe, Trần Khánh nói với Trần Y: “Chuyển nhượng cổ phần yêu cầu thông cáo bên ngoài, trong thời gian này có khả năng con phải đến công ty mấy chuyến.”



Trần Y gật đầu: “Vâng ạ, nhưng mà con không có muốn nhiều như vậy.”



Trần Khánh cười cười: “Cho thì con cứ lấy, có tư bản trong tay vẫn tốt, bố… người bố này, đời này chỉ có như vậy.” Ông nói rồi cười, kéo cửa đi xuống.



Chờ ông có thời gian rảnh mới phát hiện ra con gái mình đã thiệt thòi nhiều, nhưng ông đã bất lực, ngoài những cổ phần này thì cũng không có gì có thể cho Trần Y.



Trần Y nhìn ông đi lên bậc thang hồi lâu thì mới khởi động xe đi đến văn phòng. Mấy người Chu Yến đang ở khu văn phòng nói chuyện, vừa nhìn thấy Trần Y đến, Chu Yến xoay người lấy một hộp quà nhỏ trong ngăn kéo đưa Trần Y, giơ lên như hiến đồ quý, nói: “Sinh nhật vui vẻ, luôn luôn bình an.”



Trần Y sửng sốt nhận lấy: “Sao cô biết vậy?”



Chu Yến thổi tóc mái: “Đương nhiên là vì hôm qua thấy chị Thâm lén lút đưa cho cô đồ ăn vặt rồi. Chị ấy bất công ghê, còn nhớ sinh nhật cô nữa.”



Trần Y để hộp quà nhỏ xuống nói: “Lần tới tôi giúp cô tổ chức sinh nhật.”



Chu Yến thở dài: “Sinh nhật sang năm tôi cũng không biết còn ở đây nữa không.”



Lương Chấn Phong cũng trở về, anh ta bưng cà phê ra, tiếp lời: “Ai bảo cô không cố gắng thi CPA, đáng đời.”



Chu Yến trừng mắt liếc Lương Chấn Phong.



Vài người khác nhìn Trần Y rồi cũng sôi nổi chúc mừng. Nhưng mà có người biết được Thẩm Lệ Thâm lại tặng quà riêng cho Trần Y, những ánh mắt kia có chút không giống nhau, ít nhiều đều cảm thấy bất công, hoặc là có phải nguyên do vì chồng Trần Y hay không.



Dù sao sinh nhật của mọi người ai mà không bí mật tổ chức chứ, đâu có giám đốc nào chuẩn bị quà riêng đâu. Theo chế độ công ty, ngày sinh nhật thì tổ nhỏ có thể được công ty thanh toán chi phí liên hoan, nhưng buổi tối Trần Y không rảnh, giữa trưa tự mình bỏ tiền túi mời đồng nghiệp trong tổ đi ăn bữa tiệc lớn, còn mua không ít đồ ăn vặt về văn phòng.



Buổi chiều chủ yếu là chuẩn bị tài liệu, khoảng thời gian này công ty kiểm toán năm tương đối nhiều. Trần Y cũng không xin nghỉ buổi chiều, nhưng may mà hơn sáu giờ chiều có thể chuẩn bị tan tầm rồi.



Lúc Trần Y thu dọn đồ đạc, tiếng di động vang lên.



Văn Trạch Tân: [Anh ở dưới tầng.]



Trần Y: [Em tự mình đi.]



Gửi tin xong cô bỏ điện thoại vào túi nhỏ, sau đó đứng dậy xuống tầng. Tiếng Wechat lại vang lên, là Trần Khánh nhắn, có vẻ hơi xấu hổ.



Trần Khánh: [Y Y, bố ở trong xe của nhị thiếu.]



Trần Y sửng sốt, nghĩ thầm chắc chắn do Văn Trạch Tân bảo nhắn vậy.



Cô cúi đầu nhắn tin.



Trần Y: [Vâng, mẹ đâu ạ? Con đi đón mẹ.]



Trần Khánh: [Mẹ con cũng ở đây, có hai chiếc xe chờ ở cửa văn phòng con.]



Trần Y: […]



Trần Y: [Vậy bố mẹ ngồi đi, xe anh ấy tốt lắm.]



Cô gửi xong, mở cửa xe ngồi vào sau đó khởi động xe. Chỉ chốc lát sau, chiếc BMW ra khỏi cửa. Đúng là có hai chiếc xe dừng ở cửa văn phòng. Một chiếc xe Jeep Wrangler, một chiếc Maybach. Văn Trạch Tân đeo đồng hồ cầm tay lái, đôi mắt nhìn chiếc BMW cứ như vậy đi ra.



Thân xe đi qua nhau, Văn Trạch Tân hạ cửa kính xe xuống nhìn cô.



Xe Trần Y tương đối thấp, cô không nhìn Văn Trạch Tân mà là nhìn về phía trợ lý Giang trong chiếc Maybach: “Trợ lý Giang, vất vả rồi.”



Trợ lý Giang: “Không có gì, phu nhân, tôi đi theo sau cô nhé?”



Trần Y cười nói: “Được.”



Sau đó cô dẫm chân ga, trợ lý Giang quay đầu xe đuổi kịp. Anh ta nhìn người đàn ông tuấn tú trong chiếc Wrangler kia, đầu ngón tay Văn Trạch Tân gãi chân mày, sau đó cũng quay đầu xe đi theo sau, đuổi kịp chiếc BMW.



Ba chiếc xe trước sau đi vào đường lớn.



Cửa lớn nhà họ Văn mở ra, vừa thấy ba chiếc xe, quản gia liền sửng sốt. Ông ta nhìn thấy chiếc xe thứ nhất là của phu nhân của nhị thiếu, cô nhìn quản gia cười dịu dàng.



Chiếc xe thứ hai là của nhị thiếu, sắc mặt lạnh nhạt lái qua đây.



Chiếc xe thứ ba là của trợ lý Giang, thấy anh ta hơi mỉm cười, sau đó chạy xe qua cửa. Trợ lý Giang xuống xe mở cửa cho vợ chồng Trần Khánh. Trần Y dừng xe lại rồi đi qua cầm tay mẹ.



Cạch.



Văn Trạch Tân đóng cửa xe, cởi hai nút áo sơ mi đen lộ ra một chút da thịt, anh đi tới. Trần Khánh và Liêu Tịch theo bản năng vẫn hơi lo lắng.



Trần Y cầm tay mẹ, nói: “Thả lòng nào mẹ.”



Liêu Tịch cười cười nhìn con gái, không biết tại sao lại cảm thấy con gái mình cởi mở hơn so với trước đây, nếu đổi lại trước đây thì Trần Y với bà đều trầm mặc giống nhau.



Văn Trạch Tân nhếch khóe môi: “Đi thôi.”



Văn Tụng Tiên ở trong phòng chờ, vừa thấy người đi vào, lập tức cười đứng dậy chào đón: “Ông bà thông gia, mời ngồi. Y Y, ngồi đi con.”



Trần Khánh và Liêu Tịch có hơi câu nệ, Trần Y giúp bố mẹ ngồi xuống. Văn Trạch Tân ngồi một mình trên sô pha đối diện, vén tay áo lên đón lấy dụng cụ pha trà.



Trần Y nhìn có bóng người sau nhà, cô cười hỏi Văn Tụng Tiên: “Mẹ đâu ạ?”



Văn Tụng Tiên chỉ vào đằng sau: “Đang chuẩn bị phía sau đó.”



Trần Y: “Con đi giúp mẹ đây ạ.”



Cô nói xong liền đứng dậy, còn chưa đi qua thì Lâm Tiếu nhi xoa tay từ nhà sau trở về. Bà vừa thấy Trần Y thì lập tức cười nói: “A, Y Y, tối hôm qua các con nhảy điệu nhảy kia đáng yêu lắm đó.”



Đinh.



Âm thanh lanh lảnh vang lên.



Văn Tụng Tiên đưa mắt nhìn con trai.



Ngón tay Văn Trạch Tân cầm kẹp đang kẹp chén trà, đột ngột chạm vào một chén khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK