Sau khi cửa khách sạn đóng lại, Trần Y nhìn Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân có chút khó chịu kéo cổ áo, cầm một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa. Trần Y nhìn anh, nói: “Hút thuốc thì càng khỏe hơn chắc?”
Văn Trạch Tân dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, một giây sau dùng đầu ngón tay dập tắt tàn thuốc.
Trần Y đứng dậy, cắm phích cắm của máy sấy tóc, loay hoay mất một lúc. Sau khi chắc chắn rằng đã có thể sử dụng, cô dựa vào cửa sổ, nói: “Chồng ơi, em cũng nhớ anh. Đây là lần đầu tiên em không biết máy sấy tóc để đâu đấy.”
Rõ ràng trước đó cô đã sống một mình ở đây rất lâu, nhưng hôm nay đột nhiên không tìm thấy.
Văn Trạch Tân nghe vậy, nhướng mày nhìn cô, thật lâu sau mới nói: “Vợ.”
“Anh yêu em.”
Trần Y liền đỏ mặt.
Văn Trạch Tân nhìn thấy tấm rèm bên kia lung lay, anh nói: “Em sấy tóc trước đi. Anh đi tắm. Đừng tắt video.”
Trần Y nhìn đầu ngón tay của anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lộ ra một chút xương quai xanh. Trần Y mặt đỏ bừng bừng mà níu: “Không phải anh định cầm điện thoại vào trong phòng tắm đấy chứ?”
Văn Trạch Tân vốn dĩ định đặt điện thoại xuống liền có chút sững sờ. Anh cúi người, đặt hai tay trên bàn, nhìn cô rồi nói: “Anh mang điện thoại vào thì em nghĩ có thể nhìn được gì?”
Tai của Trần Y cũng hồng cả lên: “Có thể nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh.”
Văn Trạch Tân bật cười, sờ khuôn mặt cô trên màn hình điện thoại: “Không chỉ thế đâu, còn có thể nghe thấy anh gọi tên em.”
Trần Y nhìn những ngón tay thon dài kia, ngay lập tức sững sờ, cô mặt đỏ tai hồng: “Thôi thôi anh đừng đem vào nữa, em sấy tóc đây, anh ra rồi lại nói chuyện với em ha.”
Văn Trạch Tân nhìn cô một cái, mặt mày tràn đầy ý cười, quay người vào phòng tắm. Áo sơ mi có hơi nhăn nhúm, nhìn có vẻ loạn xạ. Phía bên Trần Y nhanh chóng cầm máy sấy lên bắt đầu sấy tóc, điện thoại để ở trên mặt bàn, có thể nhìn thấy cửa nhà vệ sinh được đánh nhám của anh. Trái tim của Trần Y ngược lại yên tĩnh hơn rất nhiều, vừa nhìn dòng người dưới nhà mình vừa sấy tóc.
Hai mươi phút sau, tóc của cô đã khô, cô dựa vào đầu giường đọc tài liệu kiểm tra. Cửa phòng tắm trong video call mở ra, Văn Trạch Tân buộc dây lưng áo choàng tắm đi ra, nhìn về phía bên này.
Vạt áo trước lồng ngực anh chưa được buộc chặt, vẫn còn đọng vài giọt nước, cơ bụng lộ rõ ra ngoài.
Trần Y lại đỏ mặt.
Văn Trạch Tân cầm điện thoại đi tới bên giường rồi ngồi xuống, nói: “Đừng đọc quá muộn, đi ngủ sớm đi, đêm nay ai ngủ cùng em?”
Trần Y: “Chị Lệ, chắc chị Lệ ngủ rồi, đèn trong phòng khách cũng đã tắt.”
Văn Trạch Tân gật đầu.
Trần Y đặt sách xuống, nhìn anh: “Ngày mai em sẽ đến Diên thị.”
“Ừm.”
“Còn anh? Ngày mai anh có công việc gì?”
“Ngày mai đến câu lạc bộ.”
Trần Y ồ lên: “Câu lạc bộ thể thao điện tử?”
“Ừm.”
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Trần Y thấy hơi buồn ngủ, định cúp video, nhưng Văn Trạch Tân lại đột nhiên nói: “Đừng cúp máy, anh nhìn em ngủ.”
Trần Y dừng lại.
Văn Trạch Tân nhìn cô chằm chằm.
Trần Y ừ một tiếng rồi nằm xuống, cố định điện thoại trên đầu giường. Đồ ngủ của cô hơi lộn xộn, lộ ra bờ vai. Văn Trạch Tân nhìn thấy, nói: “Anh muốn em.”
Trần Y càng đỏ mặt hơn, bấm điện thoại.
“Ngủ đi.” Cô nói.
Trạch Tân: “Dựng video call lên.”
Người đàn ông này đòi hỏi nhiều thật đấy, Trần Y lẩm bẩm hai tiếng, nhưng vẫn dựng điện thoại lên rồi đặt cẩn thận. Cô không thể chống lại cơn buồn ngủ mà nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Văn Trạch Tân nhìn cô ngủ một lúc lâu, không biết muộn đến khi nào mới cảm thấy hơi buồn ngủ.
Thật không may, anh vừa nằm xuống thì lại trở nên tỉnh táo hơn.
Anh có chút cáu kỉnh che trán, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong video. Cô cách anh xa như vậy…
*
Nói thì một tuần, nhưng khoảng ba ngày nữa là Văn Trạch Tân lại trở về Hội Thành. Sau khi tan làm, Trần Y vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy anh ngồi trong xe. Cô liếc mắt nhìn nơi đó, đây là Diên Thị à nha.
Văn Trạch Tân mở cửa xe, vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo người cô vào lòng.
Dưới cái nhìn của một đám đồng nghiệp, Trần Y bị anh kéo lên xe, đóng cửa lại.
Đồng nghiệp của Trần Y chết lặng.
Như Mộng vội vàng bước xuống xe, cười nói: “Mọi người tối nay đi ăn uống đi, sếp tôi đãi mọi người. Về phần vợ sếp tôi, chúng tôi đưa đi trước vậy.”
Thư ký kịp phản ứng lại, lập tức cười nói: “Được rồi, cảm ơn.”
Chồng của Trần Y dính người quá đi.
Đi công tác lần nào cũng phải tìm cô.
Chậc chậc.
Xe vừa khởi động, Trần Y thở hổn hển ngồi ở ghế sau, bám vào cổ anh, nhìn anh: “Sao mới ba ngày anh lại tới rồi vậy.”
Văn Trạch Tân vùi vào cổ cô: “Anh rất nhớ em.”
Trần Y mỉm cười, ôm chặt lấy anh.
Ai mà chẳng thế chứ?
Cuộc sống yêu xa tiếp sau đó chính là đi đi về về như vậy, mỗi lần anh đều nói khoảng một tuần, thế nhưng lần nào cũng ngày thứ ba thứ tư đã quay trở lại, bốn lần một tháng đã biến thành tám lần một tháng.
Giang Thần cũng chuẩn bị một vài bộ vest mà anh thường mặc trên máy bay riêng. Thỉnh thoảng có hẹn tham gia một số hoạt động với người khác, Văn Trạch Tân trực tiếp lên xuống máy bay, thay quần áo rồi đi tham gia.
Vân Trạch Lệ cực kì sửng sốt: [Gần đây chú em dùng máy bay nhiều ha, có phải đến lượt anh đây rồi không?]
Văn Trạch Tân: [Anh đi đâu? Em nhờ Giang Thần đặt vé máy bay cho anh.]
Văn Trạch Lệ: […]
Trần Y xin nghỉ trước, định ở cạnh Thẩm Tuyền trong tuần 40 của thai kỳ, ai biết được mới tuần 37 Thẩm Tuyền đã sinh. Một cuộc điện thoại khiến Trần Y sực tỉnh từ trong mộng, cô nghe thấy Thẩm Tuyền vào phòng phẫu thuật thì vội vã xỏ giày, nhanh chóng đi mua vé máy bay.
Văn Trạch Tân gọi điện thoại tới nói: “Anh đã kêu người mua vé cho em rồi.”
Trần Y thở phào một hơi: “Được.”
Vừa thu dọn hành lý, cô vừa hỏi: “Tiểu Tuyền thế nào rồi?”
Trạch Tân: “Anh còn chưa đến bệnh viện, bố mẹ anh đã vội vàng tới đó trước, anh trai anh cũng đã lên máy bay.”
Trần Y gật đầu: “Được.”
Văn Trạch Tân: “Tới đó anh sẽ đón em.”
“Ừm.”
Chị Lệ nhìn thấy Trần Y dọn đồ thì cũng lo lắng theo. Trần Y để chị Lệ nghỉ mấy ngày, để chị đi thăm con trai mình. Chị Lệ sững sờ, nhất thời có chút cảm động.
Chị nhanh chóng mở cửa cho Trần Y.
Như Mộng cầm lấy hành lý của Trần Y, cả ba người xuống lầu, chạy nhanh ra sân bay.
Trần Y đến Thủ đô cũng là lúc mà Văn Trạch Lệ về đến thủ đô. Ngay sau khi xe của Vân Trạch Lệ rời đi, Văn Trạch Tân liền xuống xe, ôm lấy eo Trần Y và lên xe.
Trần Y có hơi lo lắng, cô nhìn về phía Văn Trạch Tân: “Tiểu Tuyền thế nào rồi?”
“Mẹ con bình an vô sự.” Văn Trạch Tân ấn gáy cô, hôn lên trán cô. Trần Y thở phào nhẹ nhõm, thoải mái mà dựa vào người Văn Trạch Tân để anh vuốt tóc cô.
Xe nhanh chóng đến bệnh viện.
Văn Trạch Tân đưa cô lên lầu.
Vì sự riêng tư, nên trên tầng lầu mà Thẩm Tuyển ở chỉ có một mình cô ấy. Phòng ở cữ rất rộng, đến cả rạp phim tại gia cũng có. Nhưng vừa bước vào, Trần Y nhìn thấy mặt Thẩm Tuyền tái nhợt, lòng bàn tay cô cũng đổ mồ hôi, nắm lấy tay Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cười cười nhìn cô: “Vội qua đây à?”
Trần Y gật đầu: “Ừ.”
“Sao nhóc này lại gấp vậy chứ?” Trần Y liếc mắt nhìn tên nhóc, bàn tay nho nhỏ của thằng nhóc gãi gãi mặt. Trần Y thả tay Thẩm Tuyền ra, Văn Trạch Lệ cúi đầu hôn lên môi Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền mỉm cười nhìn chồng mình.
Một lúc sau, bác sĩ bước vào, kiểm tra vết thương cho Thẩm Tuyền, Trần Y và Văn Trạch Tân đều đi ra ngoài. Văn Trạch Tân ngồi ở trên ghế sô pha duỗi tay về phía cô. Trần Y bước tới, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, vừa định nói chuyện thì từ trong phòng liền truyền tới không ít âm thanh lộn xộn.
Văn Trạch Tân lập tức đứng dậy đi tới.
Trần Y quay đầu nhìn một cái.
Vân Trạch Vân kéo cô lại, kéo cô vào lòng mình, vòng tay qua eo cô, thấp giọng hỏi: “Em còn muốn có con không?”
Trần Y hơi sững sờ, nhưng không trả lời.
Văn Trạch Tân vuốt lưng cô, thấp giọng nói: “Hay thôi đi, khỏi muốn vậy.”
Trần Y: “Em còn chưa trả lời mà, là anh không muốn chứ gì!”
Văn Trạch Tân siết chặt tay cô: “Ừ.”
Đau như vậy, sinh làm gì.