Beta: Cyane
“Vâng.” Động tác của Giang Thần lập tức nhanh hơn. Điện thoại của Trần Y vẫn đặt ở trong phòng, vang lên một tiếng, cô cũng tiện thể đi vào. Văn Trạch giữ chặt tay cô, hỏi: “Tại sao lại lên đây?”
Trần Y cười nói: “Lên lấy điện thoại, tối hôm qua em đã nói với bố mẹ rằng hôm nay em trở về, sợ bây giờ họ đang đợi.”
Văn Trạch Tân sờ mu bàn tay cô: “ Buổi chiều anh về với em.”
Trần Y liếc mắt nhìn bình truyền nước, lại nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của anh: “Khi nào anh khỏe thì nói tiếp, em cũng không vội một hai ngày.”
Văn Trạch Tân dừng lại động tác đang sờ tay cô lại rồi nói: “Anh không sao.”
“Đúng vậy, lần nào cậu cũng nói mình không sao, năm nay cậu nằm bệnh viện mấy lần rồi? Cậu gọi tôi đến mấy lần rồi hả?” Bác sĩ Lương ở một bên không nghe nổi nữa, mắt trợn trắng châm biếm nói.
Giang Thần ở một bên điên cuồng gật đầu.
Trần Y yên lặng nhìn Văn Trạch Tân.
Cằm Văn Trạch Tân căng chặt, nếu Trần Y không ở đây thì anh đã làm mặt lạnh từ lâu. Trần Y rút tay về, đẩy Văn Trạch Tân: “Ừm, anh nghe lời bác sĩ Lương, em cũng nghe bác sĩ Lương.”
Bác sĩ Lương ở một bên bị điểm danh lập tức cảm thấy bản thân vĩ đại rất nhiều, anh ta khụ một tiếng: “Phu nhân, tôi dùng y thuật của mình ra đảm bảo rằng ngày mai cậu ấy có thể về nhà cùng cô.”
“Cảm ơn anh, vất vả rồi.” Trần Y mỉm cười nói.
Bác sĩ Lương: “Vì nhân dân phục vụ.”
Trần Y nhắc nhở Văn Trạch Tân: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em xuống ăn sáng.”
“Ừ.” Văn Trạch Tân gật đầu.
Trần Y xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa đi, Vân Trạch Tân liền lạnh mặt nhìn bác sĩ Lương, lời nói vẫn chưa nói ra mà đã khiến người khác hoảng sợ. Bác sĩ Lương câm miệng, im lặng điều chỉnh bình truyền nước.
Giang Thần thấp giọng: “Sếp, kỳ thật chúng tôi là vì muốn tốt cho anh. Tính tình này của anh lại không chịu yếu thế, phu nhân chắc chắn không biết gì cả.”
Cho nên anh ta mới gửi video đó cho phu nhân, vì muốn để phu nhân nhìn xem sếp để ý đến cô ấy nhiều bao nhiêu, đồng thời củng cố độ đáng thương của sếp trong lòng cô ấy một chút.
Người như sếp nếu không ai giúp, chỉ sợ thật sự sẽ bức chết chính mình.
*
Đi xuống lầu, chị Lệ bưng cốc sữa cùng trứng chiên còn có bánh cuốn tới. Biết Trần Y thích ăn nên chị Lệ đã đi học chuyên môn để nấu, một cái nồi sắt nho nhỏ có thể hấp một phần vừa miệng người ăn, tươi mới ra lò: “Đã rất lâu rồi tôi vẫn chưa ăn một món ngon như vậy.”
“Thật hả? Hì hì.” Chị Lê cảm thấy cực kỳ có thành tựu.
Trần Y gật đầu.
Khi ở Hội Thành cũng từng ăn nhưng cách làm lại không giống nhau, vẫn là chị Lệ làm ngon hơn một tí. Dù sao cũng là nước chấm làm ra theo khẩu vị của cô, Trần Y nói: “Lần sau tôi cũng sẽ học để khi đến Hội Thành có thể tự mình nấu.”
Chị Lệ vừa nghe xong liền nói: “Phu nhân, tôi đi cùng cô đến đó nhé.”
Chị đi theo cũng yên tâm, hơn nữa bên kia cách trường đại học của con trai chị cũng gần hơn một ít. Trần Y cười nhìn chị Lệ, lần này cũng không từ chối: “Lúc đó rồi tính.”
Trần Y uống xong một cốc sữa bò lớn, sau đó dựa lưng vào ghế, nhắn tin Wechat cho Liêu Tịch và Trần Khánh. Đại khái chính là có việc bận rồi, ngày mai cô mới qua đó được.
Trần Khánh: [Được rồi, bố và mẹ con đã có một năm rất buồn chán.]
Liêu Tịch: [Đúng vậy, công ty có chuyện gì thế, đến cả tết mà cũng không tha.]
Trần Y: [Không sao ạ, ngày mai là có thể gặp nhau rồi.]
Liêu Tịch: [À đúng rồi, nghe nói Văn nhị thiếu trở về rồi à?]
Nghe đến xưng hô nhị thiếu này, Trần Y sủng sốt, lập tức nở nụ cười.
Trần Y: [Vâng, trở về rồi.]
Liêu Tịch: [Ừ.]
Nhắn tin Wechat xong, Trần Y mới nhớ tới video mà trợ lý Giang gửi tới, cô click mở ra xem. Hình ảnh HD, là Văn Trạch Tân đang ôm cô, nhíu mày kéo cô vào lòng, nhiêu lần hai bên thái dương toát mồ hôi như đang gặp ác mộng. Lúc này chị Lệ từ trong phòng bếp đi ra nói: “Đúng rồi, phu nhân có phát hiện ra buổi sáng lúc tiên sinh không chịu buông cô ra, dáng vẻ đó giống như gặp ác mộng không?”
Trân Y ngẩng đầu nhìn chị Lệ.
Chị Lệ lau tay, dọn dẹp phía trước, nói: “Con trai tôi vào năm thi đại học cũng thường xuyên như vậy, thằng bé mơ thấy mình thi không đạt, lúc đấy thằng bé để ý nhất là thành tích, nửa đêm vì ác mộng mà bừng tỉnh. Có một lần nó còn ôm bài thi vừa mới phát ra, khi đó thật sự dọa tôi và bố nó sợ hú hồn.”
“Cho nên có phải tiên sinh mơ thấy cô không? Cho nên mới ôm chặt như vậy.”
Ôm chặt như vậy, sợ là ở trong mộng đã xảy ra chuyện gì đó không tốt khiến anh sợ hãi. Trần Y xem lại video rồi nói: “Cũng có thể lắm.”
Trợ lý Giang đúng lúc gửi tin nhắn tới.
Trợ lý Giang: [Phu nhân, ban nãy ác mộng đó sợ là không phải mơ thấy ly hôn mà là mơ thấy mất đi cô.]
Trân Y không trả lời.
Cô xem lại video một lần nữa, càng xem cô cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Văn Trạch Tân. Cô bỏ điện thoại xuống, lấy khăn giấy lau lau khóe môi, chị Lệ cũng chỉ là nói chuyện phiếm một chút mà thôi.
Chị nói: “Không biết trợ lý Giang và bác sĩ Lương có ăn sáng không nữa?”
Trần Y nói: “Tôi đi hỏi bọn họ thử, không ăn thì tôi bảo họ xuống ăn.”
Chị Lệ: “Vâng.”
Trần Y đứng dậy lên lầu, buổi sáng cô vẫn chưa thay đồ, vẫn còn đang mặc váy ngủ, mềm mại thoải mái. Cô đi lên phòng ngủ chính thì nghe được trợ lý Giang và Văn Trạch Tân đang nói chuyện công việc, bác sĩ Lương ngồi dựa vào cửa sổ. Trần Y bước vào hỏi: “Trợ lý Giang, bác sĩ Lương, hai người ăn sáng chưa?”
Giọng nói nói chuyện trong phòng liền dừng lại.
Trợ lý Giang quay đầu lại cười nói: “Phu nhân, tôi vẫn chưa ăn.”
Bác sĩ Lương mất tự nhiên nói: “Tôi cũng chưa ăn.”
Tết đến mọi người đều ở nhà ngủ nướng, chị Lệ cũng vừa nghe xong điện thoại là bật dậy chạy tới, nào có thời gian mà ăn đâu.
Trần Y mỉm cười: “Vậy hai người xuống lầu ăn chút bữa sáng đi.”
“Vâng, cảm ơn phu nhân.” Giang Thần trực tiếp xoay người đi xuống, cũng không nhìn xem sắc mặt của Vân Trạch Tân nữa, Bác sĩ Lương cũng đi theo. Nhà này á hả, phu nhân nói sao thì là thế đó, sếp thì tính là gì.
Bọn họ vừa đi, trong phòng liền an tĩnh trở lại, Văn Trạch Tân buông tài liệu trong tay xuống, duỗi tay tới vị trí chỗ mép giường. Trần Y cười đi về phía chỗ mà Văn Trạch Tân vừa chỉ. Cánh tay anh ôm lấy eo cô, nhéo vài cái: “Ăn gì rồi?”
Trần Y nghiêng đầu nhìn anh cười nói: “Bánh cuốn.”
Văn Trạch Tân cười: “Vậy à? Ngon không?”
Trần Y: “Ừm, rất ngon nhưng tiếc là anh không được ăn.”
“Anh không vội.” Anh cười nói.
Bệnh dạ dày mà còn nói không vội, Trần Y cạn lời. Cánh tay không bị thương của cô miết lại cổ áo của Văn Trạch Tân: “Không thể không vội, về sau phải ăn ba bữa sáng, trưa, tối đúng giờ.”
Văn Trạch Tân hục mắt nhìn động tác của cô, đáy mắt mỉm cười: “Được.”
Trần Y ngửa đầu nhìn anh: “Vừa rồi mọi người đang nói chuyện công việc à?”
Văn Trạch Tân gật đầu: “Nói được một lát, không phải lúc em đi vào là dừng lại sao?”
Cánh tay đang truyền nước của anh vươn ra vén sợi tóc dính vào má cô ra đằng sau, Trần Y bắt lấy tay anh rồi ấn tay anh lại: “Anh nói thật đi.”
Cô nhìn qua đống tài liệu đặt ở trên đầu giường, nhất thời không biết nên nói thế nào. Anh không quan tâm lắm với việc ăn cơm nhưng lại vô cùng có trách nhiệm với công việc, lúc này vẫn còn xem tài liệu.
Văn Trạch Tân thấy ánh mắt cô nhìn tài liệu, duỗi tay lật tài liệu nói: “Chỉ là nói một ít chuyện mà thôi, năm sau Văn thị muốn công bố sản phẩm mới, quan hệ công chúng cũng phải nhanh chóng triển khai.”
Trần Y: “Ồ.”
Cô nói: “Vậy hôm nay anh không thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt à?”
Văn Trạch Tân nhướng mày.
Qua một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Được, nghe em.”
Ngoài cửa.
Hai người nghe lén liếc nhìn nhau cảm thấy vô cùng hài lòng rồi rời đi, cuối cùng cũng có người có thể ép được sếp, phu nhân quá giỏi.
*
Buổi chiều, cơn sốt của Văn Trạch Tân giảm bớt nhưng vẫn phải tiếp tục truyền dịch. Trần Y dựa vào trong lòng ngực anh xem tài liệu, Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn cô rồi nói: “Chính em cũng xem đến nhập tâm nhưng lại không cho anh xem à? Ngay cả điện thoại của anh cũng tịch thu luôn hả?”
Trần Y cầm bút lên tính toán rồi nói: “Anh là người bệnh còn em thì khỏe mạnh, anh không thể so với em.”
Văn Trạch Tân: “…”
Chị Lệ bưng trái cây tiến vào thì nghe được, cố nhịn không phụt cười ra tiếng. Văn Trạch Tân ngẩng đầu lên nhìn chị, chị Lệ cười, đặt trái cây ở đầu giường rồi đi ra ngoài.
Văn Trạch Tân buông tay khỏi eo của Trần Y, duỗi tay cầm một miếng thanh long đưa cho Trần Y. Trần Y cúi đầu cắn, cô nói: “Năm nay phải thi chung.”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Trần Y: “Mệt ghê.”
Văn Trạch Tân duỗi tay xoa cái ót của cô: “Mệt thì đừng làm nữa.”
Trần Y không quan tâm đến anh.
Khoảng 4 giờ, bác sĩ Lương đến rút kim tiêm cho Văn Trạch Tân.Trần Y đang gối đầu trên đùi của Văn Trạch Tân nằm ngủ, bác sĩ Lương vừa vào cửa đang định nói chuyện.
Văn Trạch Tân đặt ngón tay lên môi, suỵt một tiếng.
Bác sĩ Lương lập tức bước đi nhẹ nhàng, sau đó rón ra rón rén đi tới, cúi đầu rút kim tiêm cho Vân Trạch Tân, nhỏ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này tốt nhất nên nghỉ ngơi thật nhiều, nếu cậu vẫn còn muốn sống.”
Ngón tay của Văn Trạch Tân vuốt tóc của Trần Y, trả lời cho có.
Bác sĩ Lương: “Nếu cậu chết trước vậy thì cậu bảo cô ấy phải làm sao?”
Động tác Văn Trạch Tân dừng lại.
Bác sĩ Lương lại nói: “Cậu làm vậy không ích kỷ à, cậu cho cô ấy nhiều sản nghiệp như vậy, không có cậu xử lý, cứ cho là cậu mời người khác đến xử lý thì cậu cảm thấy cô ấy thật sự sẽ có một cuộc đời vô lo vô ưu sao?”
“Lòng người khó đoán, người cậu mời về làm chưa chắc đã làm tốt bằng cậu.”
Văn Trạch Tân cúi mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ, qua một lúc anh mới nói: “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ Lương gật đầu: “Thế mới đúng chứ.”
Anh ta đóng hộp thuốc lại, năm đó Văn Trạch Tân ở Myanmar xảy ra chuyện, cả người bị thương trở về là bố anh ta chữa thương cho anh. Sau đó anh ta và Văn Trạch Tân trở thành bạn tốt, cũng trở thành bác sĩ riêng của Văn Trạch Tân.
Nhiều năm trôi qua nhìn anh thăng trầm như vậy thật sự không dễ dàng, vì vậy cho dù người bạn tốt này tính tình rất xấu, thay đổi thất thường thì bác sĩ Lương là anh ta đây vẫn muốn làm bạn với anh.
Văn Trạch Tân nhìn Giang Thần ở phía cửa, đầu ngón tay nâng lên gõ vài cái. Giang Thần gật đầu đã hiểu, đưa bác sĩ Lương trở về. Vân Trạch Tân lại nói: “Thuận tiện bảo chị Lệ lên đây.”
“Vâng.”
Giang Thần kêu chị Lệ một tiếng.
Chị Lệ lập tức đi lên, bác sĩ Lương cũng chuẩn bị xong xuôi, đi theo Giang Thần ra ngoài. Chị Lệ đi qua bọn họ, sau đó cẩn thận bước vào phòng của Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nói: “Quét dọn phòng cho bớt mùi đi, tấm rèm này cũng thay đi, còn cái giá áo này nữa, thay hết đi.”
Chị Lệ phản ứng lại, tật xấu của tiên sinh lại tái phát. Chị gật đầu, vâng một tiếng.
Mà Giang Thần và bác sĩ Lương ở phía sau liếc nhìn nhau, hai người tức giận nghiến răng. Bọn họ mới nhấc chân bước đi thì đã lập tức kêu quét dọn rồi, nói không phải ghét hai bọn họ mới là lạ đó!
“Haiz.”
Bác sĩ Lương: “Chó vẫn quen ăn cứt.”