Ăn trưa xong, Trần Y ngủ một lát rồi đến phòng để quần áo soạn đồ đạc. Chị Lệ đi lên phụ, thấy món nào cũng muốn đưa cho Trần Y đem theo.
Trần Y ngăn cản mấy lần, nếu không chắc lại thêm vài cái vali mất. Hai người soạn đồ xong, Trần Y bèn xuống lầu, vào phòng bếp làm một ít bánh quy, sau đó nói với chị Lệ: “Em đi nha chị.”
Chị Lệ đáp một tiếng, liền tay đưa cái túi nhỏ cho Trần Y, nói: “Phu nhân, dưới tầng hầm có chiếc xe mới, là tiên sinh mới mua cho cô đó.”
Trần Y sững sờ, xuống tầng hầm nhìn thử, hóa ra là chiếc Cadillac được đổi thành Audi, vẫn chung thủy một màu đỏ. Trần Y hỏi chị Lệ: “Thế chiếc cũ đâu? Nó sao rồi chị?”
Chị Lệ cười một tiếng nói: “Không có gì đâu, tiên sinh cho người lái ra nhà kho đằng sau á.”
Trong khu dân cư phức hợp có bán nhà kho, Văn Trạch Tân mua một cái nhà kho rộng thênh thang dưới đất sau nhà, hễ chiếc nào không hay chạy là quăng vào đó.
“Dàn xe của tiên sinh trong nhà kho đúng là lóa mắt.”
Trần Y cười nhẹ, mở cửa xe đi lên và nói: “Lần này em về nhà, sẵn tiện ghé thăm nhà họ Văn với nhà họ Thẩm luôn. Nếu anh ấy có về, chị nhớ gọi cho em.”
“Ừ.”
Trần Y khởi động xe, chẳng mấy chốc xe đã biến mất ngoài cổng. Chiếc xe màu đỏ dưới ánh mặt trời đầy chói chang, lâu rồi Trần Y không lái xe nên cô chạy hơi chậm. Cô về nhà họ Trần trước thăm Liêu Tịch. Hai mẹ con trò chuyện cả buổi, chủ yếu là nói về chuyện cô sắp về Hội Thành.
Hai ngày nay, Liêu Tịch thấy khởi công là biết Trần Y sẽ chuẩn bị về Hội Thành.
Bà đem đống đồ ăn và đồ dùng dự phòng chuẩn bị mấy ngày nay cho Trần Y chuyển ra ngoài, kêu dì Lưu để lên xe Trần Y.
Trần Y cản cũng không nổi, bất lực nói: “Con đâu thể mang nhiều vậy?”
Liêu Tịch suy nghĩ rồi kêu dì Lưu xách xuống lại. Trần Y vội can ngăn: “Đừng xách lên xách xuống nữa. Lấy xuống xong mẹ cũng gửi qua cho con đúng không?”
Liêu Tịch: “Sao biết hay vậy.”
Trần Y: “…”
Thôi kệ, lấy cho rồi, đem theo được thì đem, không được thì để ở trung tâm thành phố cũng được.
Rời khỏi nhà họ Trần, Trần Y lái xe đến nhà họ Văn. Lâm Tiếu Nhi không ngờ Trần Y về, bà hồ hởi nắm chặt cánh tay cô, bảo tối nay cô phải ở lại ăn.
Trần Y cười nói: “Mẹ, con tới để báo với mẹ một tiếng, ngày mai con phải về Hội Thành đi làm.”
Văn Tụng Tiên pha trà, nghe cô nói thì hỏi: “Về một mình thôi à?”
Trần Y đáp: “Chắc Trạch Tân sẽ về cùng con ạ.”
Lâm Tiếu Nhi lập tức gật gù: “Ừ, nên về với con mới phải. Đến lúc đó có cần gì thì nói, mẹ gửi cho con.”
Trần Y cười ôm cánh tay Lâm Tiếu Nhi: “Dạ.”
Lâm Tiếu Nhi nhìn nụ cười của Trần Y lại nhớ tới thằng hai nhà mình, bà thở dài, vươn tay ôm lấy Trần Y thấp giọng thủ thỉ: “Y Y, cảm ơn con đã ở bên Trạch Tân.”
“Thật ra, trước đây bố mẹ đã nhìn ra nó có tình cảm với con rồi, cho nên lúc nào bố mẹ cũng bắt ép nó. Bây giờ hai đứa hòa thuận, mẹ vui hết sức. Con đúng là cô gái tốt.”
Nghĩ tới những đau khổ Văn Trạch Tân phải chịu, bà tưởng tượng, nếu hôm nay Văn Trạch Tân vẫn bất hòa với Trần Y, đánh mất con bé, đứa nhỏ này sẽ đau đớn xiết bao.
Trần Y cảm giác được Lâm Tiếu Nhi lại rơi nước mắt, cô vỗ vỗ lưng bà, nói: “Mẹ, đã qua hết rồi.”
“Cảm ơn con, Y Y.”
“Cảm ơn con đã không bỏ nó.”
Rời khỏi nhà họ Văn, thời gian đã qua nửa tiếng, Trần Y ngồi trong xe một hồi mới khởi động xe chạy đến nhà họ Thẩm. Thẩm Tuyền đang ở nhà dưỡng thai, cô ấy dựa vào ghế sofa ăn nho. Trần Y vừa vào cửa là cười: “Hi, nữ hoàng.”
Thẩm Tuyền ngồi thẳng người, vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Trần Y ngồi xuống, hỏi: “Cậu thấy sao?”
Thẩm Tuyền đẩy đĩa trái cây cho Trần Y, nói: “Hôm nay tự nhiên hơi mệt nên không đi khởi công, bố mình đi.”
Trần Y gật đầu.
Bụng Thẩm Tuyền vẫn chưa lộ rõ lắm.
Thẩm Tuyền hỏi: “Cậu sắp về Hội Thành à?”
Trần Y: “Ừ.”
Thẩm Tuyền: “Lúc mình sinh cậu có tới không?”
Trần Y cười đáp: “Đương nhiên là tới, dù có mượn máy bay tư nhân cũng phải tới.”
Thẩm Tuyền: “Chuẩn.”
Hai người bạn chí cốt tám cả buổi, Trần Y hỏi: “Văn đại thiếu đâu?”
“Đến công ty rồi, bị gãy xương thôi chứ có bị cái chi đâu. Hôm nay, Văn thị khởi công, bận bịu lắm.”
Trần Y lột vỏ nho cho Thẩm Tuyền, vừa nghe vừa gật đầu. Thẩm Tuyền nhìn Trần Y, nói: “Chồng cậu, có thể được như ngày hôm nay. Tài giỏi dữ.”
Trần Y cười nhìn Thẩm Tuyền: “Chồng cậu cũng giỏi lắm mà.”
Thẩm Tuyền: “Đương nhiên rồi, làm người thừa kế đâu phải giỡn. Bị biết bao người nghi ngờ, lúc làm sai là bị một đống người lôi ra vạch tội. Văn Trạch Lệ và mình đều phải gánh chịu những chuyện này để tiến tới. Nên là, chẳng ai dễ dàng cả.”
Văn Trạch Lệ không dễ, Văn Trạch Tân cũng không dễ.
Trần Y gật đầu: “Phải.”
“Bởi vậy hai anh em họ đều thấu hiểu lẫn nhau.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
*
Khoảng năm giờ chiều, chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa nhà. Chân dài của Văn Trạch Tân bước xuống xe, đóng cửa xe rồi mở cửa lớn vào nhà. Đặt chìa khóa xe xuống, anh nhìn lên lầu.
Chị Lệ ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Tiên sinh, cậu về rồi hả?”
“Y Y đâu?” Văn Trạch Tân cởi áo khoác đưa cho chị Lệ.
Chị Lệ nói: “Phu nhân về nhà họ Trần một chuyến rồi.”
Văn Trạch Tân vốn định lên lầu, nghe câu này, anh vội ngừng bước, sửa lại ống tay áo, nói: “Tôi đi đón Y Y về.”
Chị Lệ bật thốt: “Phu nhân mới báo cho tôi. Cô ấy nói đang trên đường về nhà.”
Văn Trạch Tân dừng lại, hỏi: “Báo bao lâu rồi?”
“Mười phút trước.”
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn ra cửa, ánh mắt nhìn thấy mấy quyển sách đặt trên bàn. Anh hất cằm: “Của phu nhân à?”
“Không phải, là hôm nay bà chủ cho lái xe đưa tới.”
Văn Trạch Tân đi qua đứng cạnh bàn trà, cụp mắt nhìn tên cuốn sách.
Chị Lệ đứng sau lưng cười tủm tỉm nói: “Toàn là liên quan tới em bé.”
Văn Trạch Tân bạnh quai hàm nhìn mấy giây. Anh quay phắt người đi về cầu thang, nói: “Vứt hết đi.”
Chị Lệ: “Hả?”
Văn Trạch Tân nhìn chị Lệ một cái.
Chị Lệ kịp phản ứng lại, hình như bây giờ tiên sinh không quá muốn có con. Chị vâng một tiếng, khi đang tính đi dọn thì ngoài cổng bỗng có tiếng giày cao gót lộp cộp đi vào. Trần Y nhìn Văn Trạch Tân” “Anh về rồi hả?”
“Ừ.” Văn Trạch Tân xoay người.
Anh cong người rút hai tờ khăn giấy, sau đó đi qua nâng cằm cô lên lau mặt cho cô: “Sao em đổ nhiều mồ hôi thế?”
Trần Y vừa đổi giày vừa nói: “Lúc em ra khỏi nhà họ Thẩm, dì Mạc Điềm nhiệt tình quá, cứ đòi nhét đống đồ ăn vặt cho em. Em không cầm nên chạy hơi nhanh.”
Văn Trạch Tân cười khẽ một tiếng.
Trần Y thay giày xong, liếc anh: “Anh ăn cơm trưa chưa?”
Văn Trạch Tân nhăn mày, nắm tay cô đi về phía sofa, nói: “Sao anh dám không ăn?”
Anh nhận lấy cốc nước chị Lệ đưa, đem qua đút cô uống. Trần Y uống một ngụm lớn. Liếc mắt thấy chị Lệ cầm vài cuốn sách đi, cô hỏi: “Cái gì vậy chị?”
Bước chân chị Lệ dừng lại, chần chừ nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân đặt ly xuống, nói: “Mấy cuốn sách mẹ đưa tới thôi.”
“Sách chăm trẻ?” Trần Y nhìn sơ qua đã thấy.
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
“Đưa em xem xem.” Trần Y giơ tay.
Văn Trạch Tân nhìn chị một cái, ngoắc tay ra hiệu chị Lệ đưa cô. Chị Lệ đưa cho Trần Y, cô cầm lấy, kéo Văn Trạch Tân ngồi lên sofa rồi mở ra đọc.
Văn Trạch Tân nhìn cô lật đến mê mẩn say sưa, nói: “Anh nói rồi, không gấp.”
Anh thật sự cảm thấy hai người là đủ rồi.
Trần Y: “Biết nhiều chút cũng tốt mà.”
Văn Trạch Tân cau mày, vắt chéo chân ôm eo cô, vậy mà lại cùng cô đọc sách. Chị Lệ đứng sau thấy thế bèn che miệng cười trộm, thả hết mấy cuốn sách trong tay xuống, sau đó vô bếp chuẩn bị bữa tối.
Những quyển sách này đều được viết tỉ mỉ, minh họa tốt. Ngồi xuống xong, Trần Y lật ra mục lục trước rồi mới đọc nội dung. Văn Trạch Tân rủ mắt đọc, đầu ngón tay khều tóc Trần Y.
“Con nít phiền phức quá.” Anh nói.
Trần Y liếc anh: “Hồi nhỏ anh cũng phiền lắm đấy.”
Văn Trạch Tân nhíu mày, không đáp, song vẫn cùng cô đọc tiếp. Tiếng điện thoại thình lình vang lên, anh cầm lên nhìn, là Cố Trình gửi Wechat tới rủ tối đi chơi. Văn Trạch Tân không trả lời, anh mát-xa bả vai Trần Y: “Vợ ơi, tối nay đi chơi không?”
Trần Y: “Đi đâu?”
“Cố Trình với đám Tiêu Nhiên rủ anh đi chơi.” Anh nói vô cùng tỉ mỉ, y như đang báo cáo.
Ngược lại Trần Y không chú ý điểm này, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tụ tập hả? Em đi có ổn không?”
“Ổn, có lẽ Thường Tuyết cũng đi.”
Trần Y im lặng nhìn anh cả buổi. Văn Trạch Tân bị cô nhìn đến hơi hoảng hốt, anh gãi gãi đỉnh mày nói: “Vậy thì không đi…”
“Em đi.” Trần Y nói.
Văn Trạch Tân khựng lại: “Được.”
Trần Y tiếp tục đọc sách, Văn Trạch Tân tựa vào lưng ghế nhắn tin trả lời Cố Trình. Cố Trình trả lời lại ngay tắp lự: “Cuối cùng cũng lôi cậu ra được!”
Văn Trạch Tân đọc xong, đặt điện thoại lên bàn trà, cùng Trần Y đọc sách tiếp. Đọc một hồi hai người đều nghiêm túc hẳn lên, đọc hết trang này là lật tới trang kia. Nếu Văn Trạch Tân đọc hết trước, anh sẽ chờ Trần Y một lúc.
Chị Lệ nấu cơm trong phòng bếp, nhiều lần cứ ngỡ hai người ngủ mất tiêu.
Nghiêm túc dữ vậy trời!
Không lâu sau, đồ ăn chín, chị Lệ bày ra, cười gọi: “Ăn cơm thôi.”
Giờ này trời chiều vẫn chưa sụp tối, Văn Trạch Tân rút quyển sách trong tay Trần Y khép lại, để trên bàn trà. Trần Y vặn vặn cổ, Văn Trạch Tân cũng thuận tay giúp cô xoa bóp.
Trên bàn ăn toàn là món Trần Y thích, Văn Trạch Tân kéo ghế ra ấn cô ngồi xuống. Chị Lệ cười nói: “Chị đi bưng canh ra, tối nay cũng là canh phu nhân thích đó.”
Trần Y cười nói: “Cảm ơn chị.”
Kết thúc bữa tối.
Trần Y đang nghĩ có cần thay quần áo khác không, Văn Trạch Tân liếc nhìn cô, mỉm cười: “Không cần thay, em mặc bộ này là được rồi.”
Trần Y nhìn anh: “Ai biết các anh tới chỗ thế nào.”
Văn Trạch Tân véo mặt cô, lấy chiếc áo khoác trên kệ xuống cho cô mặc vào, nói: “Đi là biết.”
Dứt lời anh liền nắm tay cô đi ra ngoài. Màn đêm buông xuống, nhiệt độ cũng hạ theo, Văn Trạch Tân mở cửa xem, che trần xe để Trần Y ngồi vào, trong xe ấm áp hơn hẳn.
Trần Y ngáp một cái.
Văn Trạch Tân vòng qua chỗ ghế lái, nổ máy xe, chiếc xe chạy ra hòa vào đường lớn. Tối nay Cố Trình bao cả tầng tám của một câu lạc bộ.
Cửa ra vào màu xám đóng chặt, vừa mở cửa, phong cách bên trong vô cùng đặc sắc.
Văn Trạch Tân dừng xe, dắt Trần Y ra khỏi xe. Hai người đi lên cầu thang, được nhân viên phục vụ chỉ dẫn mà vào thang máy. Thang máy đi thẳng tới tầng tám, tới nơi, Văn Trạch Tân ôm eo Trần Y đi tới cửa. Đẩy cửa ra, bên trong đốp đốp đốp, đống ruy băng lụa lập tức bắn vào người Văn Trạch Tân và Trần Y.
Văn Trạch Tân phản xạ ôm Trần Y vào lòng, nhìn chằm chằm đám người.
Cố Trình: “… Chúc mừng… Rước được người đẹp… Về?”
Người anh em, đừng nhìn tôi vậy chứ.