Trần Y nhìn anh mấy lần, không lên tiếng. Bên kia bác sĩ đi ra, Văn Trạch Lệ đi vào. Trần Y trượt xuống khỏi đùi của Văn Trạch Tân, cũng đi vào trong phòng.
Đến cửa phòng, Văn Trạch Lệ ôm lấy Thẩm Tuyền đang đứng. Hiếm khi Thẩm Tuyền được anh ôm vào trong lòng giống như một cô gái nhỏ, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ đau lòng mà ngấm ngầm chịu đựng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi của cô ấy, tất cả sức lực cánh tay đều dùng để ôm lấy vợ trong lòng ngực.
Trần Y thấy thế, lặng lẽ mà lùi về phía sau, tạm thời không đi vào trong làm phiền anh cả và chị dâu.
Cô xoay người trở lại, thấy dì Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi đứng ở cửa lau nước mắt thì sửng sốt. Cô đi qua cầm một hộp khăn giấy đưa cho họ.
Lâm Tiếu Nhi nhẹ nhàng ôm lấy Trần Y
Mạc Điềm cười nói: “Y Y vừa xuống máy bay à?”
Trần Y cười nói: “Dạ.”
Cô vỗ bả vai của Lâm Tiếu Nhi.
Đầu bên kia, Văn Trạch Tân đứng ở bên cửa sổ nói điện thoại, mắt nhìn phía bên này, Trần Y trừng anh một cái.
Văn Trạch Tân: “…”
Vài giây sau, anh gãi ấn đường, khóe môi hơi cong lên.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau, Văn Trạch Tân cúp điện thoại, đi tới bên này rồi khoác thêm áo khoác lên người Trần Y, cụp mắt nói: “Anh phải đến Văn Thị một chuyến, em ở chỗ này cùng chị dâu, tối nay anh tới đón em.”
Trần Y kéo chặt áo khoác, gật đầu: “Đi đi.”
Anh xoa tóc cô, lập tức gật đầu ra hiệu với dì Mạc Điềm, sau đó nói hai câu với Lâm Tiếu Nhi rồi xoay người đi ra ngoài. Anh vừa ra đến cửa thì tình cờ gặp đám người Thẩm Tiêu Toàn, Văn Tụng Tiên, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách. Sau khi trò chuyện một lúc ở cửa, Văn Trạch Tân bèn xoay người rời đi, trước khi đi còn dẫn theo Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn thì lại muốn đến Thẩm Thị.
Bé con của nhà họ Văn và nhà họ Thẩm ra đời, hai vị chủ tịch trẻ tuổi đều ở trong bệnh viện. Thẩm Tiêu Toàn là bố của Thẩm Tuyền nên đương nhiên phải kiểm soát tình hình trước, Văn Trạch Tân cũng phải đến Văn Thị xử lý chuyện, để anh trai mình ở cùng chị dâu.
Nhìn thấy Văn Trạch Tân ra khỏi cửa, Trần Y mới thu hồi tầm mắt. Cả ngày sau đó, Trần Y vào trong phòng với Thẩm Tuyền, nhưng dường như hoàn toàn không cần cô giúp đỡ.
Văn Trạch Lệ rất quan tâm Thẩm Tuyền, chỉ là rất ít khi đến thăm con trai mà thôi.
Trần Y bế Văn Thân. Đứa nhỏ trông hơi giống Thẩm Tuyền, gương mặt thì lại mang vẻ kiêu ngạo của Văn Trạch Lệ, nhưng mà đứa bé này đáng yêu hơn nhiều, thằng nhóc nhìn Trần Y rồi cười.
Trái tim của Trần Y cũng trở nên mềm nhũn, cô cười nói: “Tuyền Nhi, nó đang cười.”
Sắc mặt Thẩm Tuyền trở nên hồng hào hơn, không còn tái nhợt như buổi sáng nữa. Cô ấy tựa vào vòng tay chồng mình, nghe Trần Y nói. Cô ấy nhìn Trần Y bế đứa trẻ, nở nụ cười nhàn nhạt, không son phấn nhưng cũng rất đẹp.
Văn Trạch Lệ cầm lấy cốc, đút nước cho Thẩm Tuyền uống, nhưng anh ta vẫn không nhìn đứa bé.
Anh ta đã nói rồi, chỉ cần một người.
Đến chiều, Lâm Tiếu Nhi đưa thức ăn đến, là món ăn dinh dưỡng của sản phụ. Trần Y đặt Văn Thân đã ngủ lên trên chiếc giường nhỏ, đi tới giúp đỡ.
Đúng lúc này Văn Thân bật khóc oe oe, tiếng khóc vang khắp phòng. Trần Y hoảng sợ, xoay người định đi xem Văn Thân thì Văn Trạch Lệ đã đi đến, lúng túng cởi tã lót của con trai ra, thằng bé ị rồi.
Trần Y thấy thế thì nở nụ cười, liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền một cái.
Mặt mày Thẩm Tuyền nhợt nhạt, nhưng trên khóe môi vẫn mỉm cười.
Trần Y đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tuyền.
Nhìn Thẩm Tuyền ăn cơm tối xong, chỉ còn Văn Trạch Lệ ở lại cùng Thẩm Tuyền, những người khác thì đến nhà hàng dùng bữa tối, Thẩm Lẫm đến thăm Thẩm Tuyền một lát thì có việc cho nên đi trước. Lúc này chỉ còn lại năm người ăn cơm, Thẩm Hách, Mạc Điềm, Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên.
Ăn xong bữa tối.
Mấy người nói chuyện phiếm với Thẩm Tuyền để Văn Trạch Lệ đi ăn cơm. Người đàn ông này bận rộn cả ngày, không hề chăm sóc bản thân, bữa trưa cũng là người ăn cuối cùng.
Trần Y nhìn thấy, kéo Thẩm Tuyền, nói: “Đại thiếu càng ngày càng tốt rồi.”
Thẩm Tuyền mỉm cười, nhìn Trần Y: “Văn Trạch Tân cũng càng ngày càng tốt.”
Trần Y che miệng cười.
Hai người mẹ ngồi ở bên cạnh cũng mở miệng cười, bầu không khí thật ấm áp. Trần Y lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn Wechat cho Văn Trạch Tân, hỏi anh vẫn đang bận à? Rất nhanh, đầu bên kia đã trả lời.
Văn Trạch Tân: [Ừ]
Phía sau không có dấu chấm câu, như thể đang vội bớt thời gian ra để trả lời. Lúc này trên màn hình Tivi đang đưa tin tức, phóng viên chen chúc vây quanh cửa công ty con của Văn Thị. Văn Trạch Tân mặc âu phục mang giày da, tay để trong túi quần, dẫn theo Giang Thần cùng mấy trợ lý. Anh đi lướt qua trước mặt đám phóng viên dưới sự hộ tống của vệ sĩ, trong lúc đó anh lấy điện thoại di động nhìn lướt qua, vội vàng trả lời Trần Y.
Anh cũng phớt lờ các tay phóng viên báo chí, lên thẳng trên xe.
Lâm Tiếu Nhi thở dài, nói: “Quả nhiên rất nhiều người ở thủ đô đều mong nhà họ Văn sớm thất bại.”
Mạc Điềm xoa tay Thẩm Tuyền, nói: “Bọn họ cũng vậy đối với nhà họ Thẩm.”
Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Đừng lo lắng.”
Hai nhà Văn Thẩm sẽ tiếp tục bền vững.
Trần Y có thể đoán được là do tin tức trước đó. Khoảng 10 giờ tối, Thẩm Tuyền phải nghỉ ngơi, Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi đều ở lại cùng Thẩm Tuyền đang ở cữ, Văn Trạch Lệ cũng ở lại, còn có hai người giữ trẻ. Trần Y nhận được điện thoại của Giang Thần, anh ta nói đang chờ ở dưới lầu để đưa Trần Y về nhà.
Trần Y đứng dậy chào tạm biệt Thẩm Tuyền.
“Ngày mai mình lại đến thăm cậu.”
Thẩm Tuyền gật đầu:” Được”
Trần Y mỉm cười, xoay người đi ra ngoài, đi xuống lầu.
Văn Trạch Tân: [Em về cùng Giang Thần trước đi, anh sẽ về trễ.]
Trần Y: [Được.]
Ngoài cửa có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, Giang Thần xuống xe mở cửa xe cho Trần Y: “Phu nhân, buổi tối vui vẻ.”
“Chào buổi tối, trợ lý Giang.” Trần Y cúi người ngồi vào trong xe, trên lưng ghế còn vắt một chiếc áo gile. Sau khi Trần Y đóng cửa lại, cô cầm chiếc áo gile ôm vào trong lòng ngực.
Giang Thần ngồi vào ghế lái, liếc mắt nhìn Trần Y một cái, cười nói: “Ông chủ vẫn đang nói chuyện với người ta, vừa xuống xe đã cảm thấy nóng nên cởi áo gile ra, trông dáng vẻ rất mất kiên nhẫn, vứt thẳng áo vào trong xe.
Trần Y cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.
Cô nói: “Hôm nay có rất nhiều phóng viên phải không?”
Giang Thần khởi động xe, nói: “Nhiều, rất hiếm khi khó di chuyển như vậy, đi đâu cũng có người đi theo.”
Trần Y gật gật đầu.
Cũng may trong bệnh viện giữ bí mật, hiện không ai biết Thẩm Tuyền đang ở bệnh viện nào. Rất nhanh, xe đã đến căn hộ Duplex ở trung tâm thành phố. Bởi vì có một khoảng thời gian ngắn không có ai ở đây, hơn nữa hàng xóm xung quanh phỏng chừng cũng không ở nhà, cho nên đèn đường đều sáng trưng, duy chỉ có căn nhà này là tối mịt, tạo ra cảm giác hiu quạnh.
Trần Y nhìn thấy thì sửng sốt.
Giang Thần vỗ đầu, ông chủ đã sai anh ta cho người đến đây bật đèn trước, vậy mà anh ta lại quên mất.
Trần Y: “Đã lâu rồi anh ấy không về đây ở à?”
Giang Thần nở nụ cười: “Vâng, ông chủ đều ở khách sạn.”
Trần Y: “…”
Giây tiếp theo Giang Thần lập tức nói: “Nhưng phu nhân yên tâm, bên này có người tới quét dọn định kỳ, ngày hôm qua vừa mới quét dọn xong. Quần áo cứ ba tháng cũng sẽ đổi sang kiểu dáng mới nhất, còn có một ít vật dụng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.”
“Cho nên, lát nữa có thể phiền phu nhân nấu cháo cho ông chủ được không? Đêm nay ông chủ chỉ uống rượu, đoán chừng cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”
Trần Y: “Được.”
Sau khi xuống xe, Giang Thần lấy hành lý của Trần Y ra khỏi cốp, tiến lên ấn mật mã mở cửa. Sau khi vào nhà, đèn sáng lên, bầu không khí vẫn rất hiu quạnh, thế nhưng cảm giác nhà ở cùng với cảm giác gia đình lập tức ập đến. Giang Thần mang hành lý của Trần Y lên lầu, sau khi xuống dưới thì nói: “Phiền phu nhân rồi.”
Trần Y treo áo gile của Văn Trạch Tân lên giá áo, cười nói: “Anh ấy là chồng tôi, sao có thể tính là phiền được, tôi rất sẵn lòng.”
Giang Thần ngừng lại một chút, lập tức cười nói: “Đúng rồi, ha ha ha, phu nhân, tôi đi trước đây, tôi đi đón ông chủ.”
“Được, anh vất vả rồi.” Trần Y nhìn Giang Thần đi ra ngoài, lập tức vén tay áo lên, đi vào phòng bếp. Phòng bếp thay đổi không lớn, vẫn là dáng vẻ chị Lệ dọn dẹp trước đó, cũng là thứ quen thuộc với Trần Y.
Cô mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có trứng gà, còn có một ít lạp xưởng. Trần Y lấy hai quả trứng gà và hai cây lạp xưởng ra bày ở một bên, tiếp đó vo gạo nấu cháo trắng. Đã lâu rồi cô không nấu cơm nên ít nhiều có chút không quen tay, khoảng một giờ sau thì cháo chín, đang được giữ nhiệt.
Trần Y đi đến phòng ăn bên ngoài rồi ngồi xuống, nhìn về phía cửa chính.
Chỉ một lát sau, bên ngoài có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, đôi chân dài của Văn Trạch Tân bước xuống. Anh cởi áo sơ mi và cà vạt ra rồi bước vào cửa, vừa vào cửa thì nhìn thấy vợ mình đang ngồi đó.
Anh dừng một chút, cúi người thay dép, lập tức ném áo khoác và di động lên sô pha, đi tới chỗ cô.
“Sao còn chưa ngủ?”
Trần Y đứng lên, nhào về phía anh.
Văn Trạch Tân sửng sốt, lập tức vội vàng ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô: “Hử?”
Mí mắt Trần Y như dính vào nhau, cô tựa vào trong lòng anh: “Mệt chết đi được, mấy giờ rồi? Sao lại lâu như vậy?”
Cô phàn nàn một trận khiến Văn Trạch Tân im lặng vài giây, anh lập tức cười khẽ, nâng cằm cô lên, cúi đầu cắn môi cô, nói: “Đêm nay bị cổ đông của Văn Thị kéo đi bàn chuyện, uống chút rượu, không bỏ đi được.”
Quả nhiên, đầu lưỡi anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Trần Y nhíu mày né tránh.
Văn Trạch Tân chuyển hướng theo động tác của cô, ánh mắt nhìn cô: “Em nấu gì vậy?”
Trần Y né tránh ánh mắt của anh, nói: “Cháo, cho anh ấm bụng, để em đi chiên trứng cho anh.”
Văn Trạch Tân: “Tốt vậy à?”
Trần Y lườm anh một cái: “Một bát cháo cũng được coi là tốt ư?”
Cô đẩy anh ra, xoay người đi vào phòng bếp. Văn Trạch Tân đi vào theo, anh xắn tay áo lên, xem cô đánh trứng. Anh lấy chảo và xẻng xuống, đặt lên trên bếp gas.
Trần Y liếc anh một cái: “Anh định làm gì?”
Văn Trạch Tân mở máy hút mùi, nói: “Anh tự làm, em đi tắm rửa đi.”
Trần Y: “…”
Cô định đi tới lấy cây xẻng nhưng như vậy rất nguy hiểm, cho nên đành từ bỏ. Cô đi đến phía sau, ôm lấy eo anh, nói: “Em giám sát anh vậy.”
Cổ tay Văn Trạch Tân dừng lại một chút, cười thành tiếng: “Được”
Lập tức, anh bắt đầu rán trứng.
Rõ ràng là có lẽ anh đã từng học làm món Trung, kỹ thuật coi như cũng được, hai mặt vàng óng ánh. Anh nhìn lạp xưởng đã cắt sẵn ở bên cạnh, lập tức chiên cùng trứng.
Trần Y: “Em vốn định chiên cho một mình anh thôi, giờ thì hay rồi, chiên cả một chảo luôn.”
Văn Trạch Tiên: “Ăn đại một chút.”
Anh lấy trứng chiên và lạp xưởng lên, đặt ở trong đĩa. Trần Y buông anh ra đi múc cháo. Cô múc hai chén, sau đó đi ra ngoài, hai vợ chồng ngồi xuống bàn ăn.
Mỗi người một bát cháo, kèm theo trứng và lạp xưởng, vô cùng đơn giản, cũng không đến nỗi tồi.
Văn Trạch Tân cụp mắt xuống, húp hai bát.
Trần Y nhìn anh: “Trong khoảng thời gian em không ở thủ đô, có phải anh hay quên ăn cơm đúng không?”
Trước đó Trần Y để trợ lý Giang đi theo và báo cáo, nhưng không chừng thỉnh thoảng anh ta sẽ khai gian với cô. Văn Trạch Tân húp xong, cầm lấy khăn tay lau khóe môi, nói: “Không có, một ngày ba bữa đều ăn rất đúng giờ.”
Chỉ là ăn nhiều hay ít mà thôi.
Vô số lần anh muốn điều tên Giang Thần nhiều chuyện đi.
Cuối cùng đều nhẫn nhịn.
Trần Y yên lặng nhìn anh.
Văn Trạch Tân gãi ấn đường, tiếp đó đứng dậy, kéo ghế ran nói: “Lên lầu tắm rửa.”
Nói xong, anh cúi người ôm lấy cô.
Trần Y duỗi chân ra: “Phòng bếp.”
“Sáng mai để người làm tới dọn.”
Văn Trạch Tân đi lên lầu, Trần Y ôm cổ anh, mắt nhìn anh. Hai người vào phòng tắm tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, Trần Y dựa vào lồng ngực anh: “Hôm nay em đến thăm Văn Thân, cảm thấy nó rất đáng yêu.”
Tay của Văn Trạch Tân vuốt tóc của cô. Trong phòng tắm hai người không hề làm loạn, nhưng vì lâu ngày không gặp nên hôm nay không thể tránh được, đầu ngón tay anh dừng một chút, nói: “Ừ.”
Trần Y ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vừa nhìn, đôi mắt Văn Trạch Tân trở nên sâu hơn. Anh cúi đầu chặn môi cô, đêm nay Trần Y càng chủ động, thậm chí còn có hơi căng thẳng.
Văn Trạch Tân thừa nhận sự nhiệt tình của cô, anh kẹp đôi chân dài của cô, màu máu trong ánh mắt sáng lên. Trong lúc lơ đễnh, anh đột nhiên dừng lại, ấn bả vai cô, nói bên tai cô: “Vợ à, anh nói rồi, chuyện con cái không vội đâu.”
Trong lòng Trần Y trở nên luống cuống.
Sao lúc này rồi mà tên đàn ông xấu xa này còn giữ lý trí được nhỉ.
Tiếp đó, tiết tấu bị cô quấy rầy lại trở lại trong tay anh, anh ung dung làm xong biện pháp. Một lúc lâu sau, Trần Y đưa lưng về phía anh, bị anh ôm vào trong lòng. Cô thở dài.
Văn Trạch Tân thật sự làm.
Anh thực sự không muốn có con.
Cô thở dài khiến Văn Trạch Tân nghe thấy được, anh theo bản năng ôm sát eo cô. Trần Y né tránh vài cái, Văn Trạch Tân híp mắt, đè cô lại, nói: “Nói đi?”
Trần Y bĩu môi: “Chẳng có gì để nói cả, anh và em không cùng lý lẽ, không cùng ý kiến nên khó hợp tác.”
Câu này.
Văn Trạch Tân trở mình, một tay giữ người cô, cụp mắt nhìn cô.
Trần Y cũng nhìn anh, kèm theo vẻ bướng bỉnh hiếm có.
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân vuốt tóc cô, hồi lâu sau nói: “Tại sao em lại muốn có con đến vậy?”
Trần Y nhìn anh, nói: “Lúc nào anh cũng một thân một mình, nếu em không sinh con, lỡ một ngày em xảy ra chuyện, liệu anh có nghĩ thoáng được không?”
Văn Trạch Tân: “Câm miệng!”
Trần Y lại chỉ ra sự thật: “Anh nói xem, có phải không?”
Văn Trạch Tân không nói một lời.
Trần Y biết anh nghĩ như vậy, nếu cô thật sự xảy ra chuyện, lúc đó anh nhất định sẽ đi cùng cô. Anh hành động rất cực đoan.
Trần Y tiếp tục nói: “Hôm nay em thấy anh cả và chị dâu như vậy, thực sự rất tốt. Tiếng khóc, tiếng cười, sự trưởng thành và bầu bạn của đứa trẻ, thực sự rất kì diệu.”
Văn Trạch Tân: “Trong tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, có thể dùng tử cung nhân tạo.”
Trần Y: “Em có thể đợi đến lúc đó ư?”
Văn Trạch Tân: “…”
“Chồng!” Trần Y ôm eo anh.
Sắc mặt Văn Trạch Tân vẫn không tốt lắm, nhưng cơ thể nặng nề, để cho cô vững vàng ôm lấy. Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nói: “Không phải em còn muốn thăng chức à?”
“Em đã thi xong, cũng được thăng chức rồi, nhưng vẫn còn một chút khoảng cách với vị trí đối tác.”
“Vậy vượt qua khoảng cách rồi nói sau.”
Trần Y: “Này.”
Văn Trạch Tân ngồi dậy, ôm cô dậy theo, tiếp theo ấn cô vào đầu giường, cúi đầu nhìn cô: “Vậy thuận theo tự nhiên đúng không? Thỉnh thoảng cho thằng nhóc kia một cơ hội.”
Ý là thỉnh thoảng không làm biện pháp, có con được hay không thì phải xem duyên phận của đứa bé.
Trần Y trừng anh: “Anh sẽ dùng thủ đoạn.”
Ngay cả có con cũng phải sử dụng thủ đoạn như vậy.
Văn Trạch Tân nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, nói: “Nào, bây giờ chúng ta cho nó một cơ hội.”
Trần Y: “…”