Bên trong Thúy Trúc cư, Tiết phu nhân dựa vào đệm mềm ngũ phúc phủng thọ ngồi trên giường La Hán, nhẹ nhàng nhắm mắt gẩy chuỗi phật châu, sau lưng bà là bức bình phong bằng lụa. Ánh trăng sáng tỏ từ bên ngoài tràn qua cửa sổ nửa khép nửa mở, rơi xuống thành những vết lốm đốm, loang lổ trên nền đất.
Tống Hành đạp ánh trăng mà đến, vừa tới ngưỡng cửa đã thấy Phùng Quý cầm đèn dương giác [1], đứng dưới mái hiên chờ đợi.
[1][1] Chú thích hình ảnh đặt ở cuối chương.
Đèn hoa sen treo trên trần được đốt hơn mười ngọn nến, trong phòng ánh sáng ngập tràn như ban ngày. Bên trên thư án là lư hương kim cang được đốt trầm thủy hương trứ danh, khói xanh tản ra từng đợt, cả gian phòng được huân kín bởi mùi hương thanh tân đạm nhã cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Tiết phu nhân nghe được tiếng đẩy cửa, chậm rãi mở mắt, động tác gẩy tràng hạt cũng có phần chậm lại, giương cằm ngước mắt nhìn Tống Hành, đều giọng nói: “Nhị lang đến rồi à, nhanh ngồi xuống đi.”
“A bà vạn phúc.” Tống Hành chắp tay trước ngực thi lễ một cách quy củ xong, lúc này mới ngồi xuống đệm mềm đối diện với Tiết phu nhân.
“Sơ Vũ, đi xem thượng trà mới bắc trên bếp đã ổn chưa.” Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Sơ Vũ, lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho nàng. Sơ Vũ lập tức hiểu ý, dẫn theo hai tỳ nữ nhỏ tuổi đang đứng cạnh bức bình phong cùng nhau lui ra ngoài.
Đợi ba người biến mất sau ngưỡng cửa, đôi mắt đục ngầu của Tiết phu nhân bỗng trở nên tinh tường, chăm chú nhìn Tống Hành hình như đang có tâm trạng rất tốt, trầm mặc một lúc mới lên tiếng hỏi: “Nghe nói gần đây Nhị lang đã đẩy một nhóm hơn mười người đến biệt viện hành sơn, đêm qua đến giờ Tý (23h-1h) mới về phủ, cháu không có gì muốn nói với ta sao?”
Tống Hành nghe thấy lời này liền khẳng định bà đã biết chuyện Dương Sở Âm dọn vào biệt viện của hắn. Dù sau hắn cũng không có ý định giấu diếm bèn nói rõ mọi thứ một cách đơn giản, khẽ mở môi mỏng, sắc mặt không đổi đáp: “Đúng như a bà nghĩ, Dương nương tử đã dọn vào biệt viện của mỗ, cẩn thận tính ra thì đến nay cũng đã gần mười ngày.”
Một cơn gió bỗng nhiên thổi qua, mang theo hơi lạnh đặc trưng của buổi đêm, ánh nến trên chân đèn đung đưa nhảy múa, ngọn lửa ám vàng thoáng chốc dao động, trong phòng sáng tối luân phiên, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tiết phu nhân chợt thấy không thể nói nên lời, lông mày nhiễm chút sương lạnh hơi cau lại, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi thử hắn: “Nếu Nhị lang muốn mang đến vận may cho nàng sao không nạp nàng vào phủ mà phải che che giấu giấu ở biệt viện? Sau này nếu để Tam lang, Nhị nương phát hiện ra thì dẫu sao đó cũng không phải cách hành xử quang minh chính đại, cháu định giải thích thế nào đây?”
Bức bình phong thêu hoa điểu bát giác chia làm ba nhuộm một màu ánh trăng dịu dàng, mắt phượng Tống Hành híp lại, nhìn họa tiết hoa điểu được khắc họa đầy sống động trên bức bình phong, vẻ mặt nhàn hạ hơi lơ đễnh, nói như mây trôi nước chảy: “Nàng muốn làm tuyết trắng trên núi, trăng sáng trên mây chứ không muốn làm thiếp của bậc phàm phu tục tử như mỗ, ngoài trừ chiều theo ý nàng thì mỗ còn cách nào khác nữa sao?”
Ngày ấy Tiết phu nhân đã chính tai nghe được những lời cự tuyệt của Thi Yến Vi, vốn chỉ nghĩ đó là một tiểu nương tử có tính cách cao ngạo, nhưng bà không ngờ, cho dù Nhị lang bức ra thủ đoạn cũng không thể khiến nàng khuất phục nửa phần, quả là một người chí khí không bị những thứ trần tục làm ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, Tiết phu nhân không khỏi than nhẹ, nhìn chén nước trà đã chuyển sang hơi lạnh, buồn bã nói: “Chuyện này đáng ra hai bên cùng tình nguyện thì mới tốt đẹp được. Nhị lang đã chiếm được nàng, ván đã đóng thuyền lão thân có nhiều lời cũng chẳng để được gì. Nhưng duy một việc Nhị lang cần phải nhớ kỹ, nàng là bào muội ân nhân cứu mạng Tam lang, tuổi còn nhỏ đã mất đi huynh trưởng, cô đơn lẻ loi một mình, quả là một người đáng thương. Cháu nhất định phải đối xử thật tốt với nàng, đừng khiến nàng phải chịu ấm ức. Chuyện con nối dòng tạm thời cứ thư thả cái đã, nếu tương lai nàng nghĩ thông cháu hẵng nạp nàng vào phủ, đợi cưới được chính thê thì để nàng sinh nhất nhi bán nữ sau cũng không muộn.”
Ngoài cửa sổ có gốc hải đường thu già cỗi, cành lá xum xuê tỏa bóng rậm rạp, thân cây cao vút như cái lọng. Bóng cây hắt lên màn cửa theo gió khẽ chập chờn. Tiết phu nhân vừa ngẩng đầu lên đã thấy đập vào mắt là bóng hoa bồng bềnh hỗn loạn, bà bỗng rơi vào trầm tư.
Tống Hành chỉ nghe lọt mỗi ba chữ “người đáng thương”, bất giác nhớ đến gương mặt như đóa phù dung ướt đẫm nước mắt của Thi Yến Vi khi nằm trên giường, hắn dời tầm mắt, nhìn bóng hoa hắt lên màn cửa sổ, ý vị thâm trường nói: “Nàng quả thực là một tiểu nương tử đáng thương, mỗ đương nhiên sẽ chăm sóc nàng chu đáo, a bà đừng nên lo lắng.”
Tiết phu nhân nghe vậy gật đầu, chuyển đề tài sang những chuyện phiếm không đầu không đuôi khác.
Sơ Vũ đã nấu trà xong, đứng dưới mái hiên một lúc mới nhẹ nhàng gõ cửa. Tiết phu nhân gọi nàng tiến vào rồi nói với Tống Hành: “Nhị lang cũng phẩm loại trà mà Tam lang mới đưa tới thử xem.”
Tống Hành khẽ vuốt cằm, nhận lấy chén trà từ tay Sơ Vũ, cảm thấy nước trà trong suốt, khoang miệng thoang thoảng hương trà thanh khiết, hậu vị ngọt lành.
“Quả là một loại trà ngon, hẳn là trà Minh Tiền Miên Châu Tùng Lĩnh, sinh trưởng ở đất Thục.”
Tiết phu nhân gật đầu, khẽ cười không tiếc lời khen ngợi hắn: “Nhị lang đúng là chuyên gia về trà đạo, không gì có thể gạt được cái miệng này của cháu.”
Tổ tôn hai người ngồi lại với nhau thêm một lúc, bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng sâu thẳm, vầng trăng sáng treo cao trên bầu thời, Tống Hành không nhanh không chậm đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy cáo từ rời đi.
Quay về Thối Hàn cư, Tống Hành lệnh Phùng Quý thắp đèn, trước khi đi ngủ, lại phân phó hắn ngày mai đến khố phòng lấy cái tráp khảm trai kia tới đây, sau đó hãy chọn ra một số đồ trang sức để đưa đến biệt viện.
Tuy bình thường gia chủ không phải hạng hiền lành gì cho cam nhưng trong lòng ngài vẫn luôn một mực thương yêu Dương nương tử. Phùng Quý âm thầm than thở trong lòng, rối rít cung kính tuân theo rồi thổi tắt ngọn nến trong phòng, cầm chân đèn khẽ khàng lui ra ngoài, cài kỹ cửa lại.
Hôm sau, Phùng Quý chiếu theo mệnh lệnh của Tống Hành, cầm thẻ đi vào khố phòng tìm cái tráp khảm trai kia, lại lấy thêm một cái tráp ngọc khắc hoa chứa đầy ắp đồ trang sức ra ngoài.
Hắn rời khỏi Tống phủ, đi thẳng một mạch đến biệt viện hành sơn.
Lúc này Thi Yến Vi đang tựa vào giường La Hán đọc sách, nàng khoanh tròn những chữ không thể đọc được chép vào trang giấy, lật quyển “thuyết văn giải tự” ra để tra nghĩa.
Luyện Nhi thấy Phùng Quý lại đây thì vào thông truyền qua cánh cửa. Thi Yến Vi vừa nghe thấy ba chữ “Phùng lang quân”, trái tim không khỏi lạc mất nửa nhịp, tuy rằng tình trạng ngày hôm nay của nàng đã tốt hơn không ít so với ngày hôm qua nhưng thực tình vẫn còn hết sức khó chịu, cũng không biết liệu có thể ứng phó nổi với Tống Hành không nữa.
Nghĩ lại thì hôm nay cũng không phải hưu mộc, có lẽ Phùng Quý kia chỉ phụng theo lệnh của Tống Hành đến đây tặng chút đồ vật hoặc thông báo gì đó, đợi ổn định lại tinh thần xong, nàng mới dịu dàng gọi người tiến vào.
Phùng Quý đặt hai cái tráp lên bàn, sau đó chắp tay trước ngực hạ thấp người thi lễ với Thi Yến Vi, nở nụ cười nói: “Dương nương tử à, gia chủ đặc biệt lệnh nô đưa hai cái tráp trang sức này lại đây, kính xin Dương nương tử cẩn thận xem qua.”
Thi Yến Vi khẽ “ừ” một cách hời hợt, tiện tay mở tráp ngọc khắc hoa kia ra, bên trong châu báu vàng son lấp lánh, mỗi một thứ đều có giá trị xa xỉ.
Hắn xuống tay rất hào phóng với con “chim hoàng yến” là nàng đây. Thi Yến Vi cười lạnh một tiếng, thuận tay lấy ra một chiếc trâm cài đưa cho Phùng Quý, giọng điệu điềm tĩnh nói: “Khiến Phùng lang quân phải phí tâm tự mình đến tận đây một chuyến, trâm này ta tặng cho anh, anh hãy giữ lại làm tiền trà nước nhé.”
Phùng Quý từ nhỏ đã đi theo Tống Hành, cũng không ít lần được hắn ban thưởng, tầm mắt đương nhiên không hạn hẹp, thấy Thi Yến Vi muốn đưa trâm cài cho mình liền do dự không biết nên nhận hay không, dù sao đi nữa trâm cài này cũng đủ để hắn uống trà tận mấy kiếp.
“Phùng lang quân không nhận, chẳng lẽ là bởi gia chủ chỉ cho ta mượn chút đồ trang sức này đeo cho vui? Vậy nếu sau này chẳng may ta làm rơi mất thì biết lấy đâu ra để đền bây giờ?” Thi Yến Vi thu tay, mỉm cười đầy vẻ vô tội.
Bị lý lẽ của nàng làm cho phát sặc, Phùng Quý càng lúc càng không đoán ra được đâu mới là tính nết thật của nàng, chỉ cảm thấy nàng rời phủ Tống chuyển ra ngoài mới được hai ba tháng nhưng công phu mồm mép phải nói là đột nhiên tăng tận mấy bậc, cùng dáng vẻ dịu dàng mềm mại trong trí nhớ thực lòng cách nhau rất xa.
“Dương nương tử nói thế sao được ạ. Gia chủ đã có lòng thưởng cho nương tử, những thứ nằm cả bên trong đương nhiên đều thuộc về sở hữu của nương tử.”
Hắn vừa dứt lời, ý cười trên mặt Thi Yến Vi càng sâu, hỏi hắn: “Nếu đã thuộc về ta, vừa rồi ta chỉ tặng anh một cây trâm cài thôi mà, sao lại không nhận?”
Phùng Quý bị câu hỏi bất thình lình của nàng chặn họng, mất một lúc lâu mới phản ứng kịp, vội vàng tiến lên nhận lấy, miệng liên tục nói lời cảm tạ rồi rời khỏi biệt viện hành sơn.
Giờ Dậu khắc thứ hai, Tống Hành cưỡi ngựa hồi phủ. Hắn bước nhanh tới hành lang gọi Phùng Quý lại hỏi chuyện, Phùng Quý cầm trong tay phần tạ lễ mà Thi Yến Vi thưởng cho hắn để uống trà, chợt thấy lòng bàn tay bỏng rát nhưng đang chạm phải củ khoai nóng bỏng.
Phùng Quý nhắc lại một lượt những lời mà Thi Yến Vi đã nói với hắn rồi dùng hai tay trình cây trâm cài lên trước mặt Tống Hành. Tống Hành chỉ thản nhiên quét mắt liếc qua một cái, cũng không có vẻ gì là bất mãn, ngược lại còn hơi cong môi cười, bình thản nói: “Dương nương tử đã thưởng cho ngươi uống trà thì ngươi cứ cầm lấy đi.”
“Nàng trời sinh đã có cốt cách phản nghịch, nghĩ làm sao để thuần hóa nàng mới là chuyện thú vị, mặt khác nếu nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời như những nữ lang sĩ tộc khác thì thực ra cũng chẳng hay ho gì.” Tống Hành vừa nói vừa nhấc chân vào phòng, lấy một cuốn sách từ trên giá tử đàn lật ra xem, lệnh Phùng Quý đến thiện phòng truyền thiện cho bữa tối.
Phùng Quý thấy trâm cài bằng vàng được chế tác vô cùng tinh xảo liền giấu vào lòng, thầm nghĩ mai phải tìm cơ hội đưa cho Thụy Thánh* ngay mới được.
*Tác giả viết hơi loạn. Theo như những chương đầu là Phùng Quý được định thân với Hoán Chúc.
Lại nói đến Thi Yến Vi, dù bên trong tráp ngọc khắc hoa là món trang sức giá trị xa xỉ nhưng nàng cũng chỉ nhìn sơ qua, sau đó bảo Luyện Nhi đem cất đi, cái tráp khảm trai kia càng không thấy nàng mở ra chạm vào. Hương Hạnh và lão mụ không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ nàng cùng lắm cũng mới chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng không thích son phấn trâm cài mà trái lại, có phần giống với nữ đạo cô thanh tâm quả dục.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, ngày mới lại bắt đầu. Đến buổi chiều, có một vị tỳ nữ váy xanh cầm mấy bình thuốc bôi đặt trong hộp gấm mang đến đây, giải thích là do tiểu dược đồng của Vương lão y đưa tới.
Thi Yến Vi hơi mím môi, kiên nhẫn đếm xem thì thấy có mười hai bình nhỏ, đây là muốn hạ quyết tâm khiến nàng mấy ngày tới đây đều phải dựa vào thuốc bôi mới sống nổi hay sao? Nàng chợt thấy cổ họng như nghẹn lại, thầm mắng Tống Hành quả nhiên không phải là người, không sợ chết bởi loại chuyện hư hỏng này vào một ngày nào đó.
Lão mụ thấy sắc mặt nàng xám xịt, vội vàng nháy mắt với Luyện Nhi và những người khác, đợi nhóm người kia vừa rời khỏi thì dùng những lời lẽ hết sức thành khẩn để khuyên nhủ nàng: “Thuốc bôi này được Vương lão thái y điều chế nên dược hiệu nhất định sẽ cực kỳ tốt, nếu đã thế thì sao nương tử cứ phải rầu rĩ không vui? Người không ngại thì cứ dùng thêm một ít, cũng khiến bản thân đỡ phải chịu khổ.”
Thi Yến Vi dù tức giận đến mấy thì cũng không muốn tự ngược đãi chính mình, đêm đó sau khi tắm rửa thì lấy ra thoa một ít, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái khiến nàng ngủ một giấc rất ngon, đến sáng hôm sau cũng cảm nhận được rõ ràng công dụng, lúc vận động thi thoảng lắm mới thấy hơi đau rát.
Hôm sau, Tống Hành bận rộn xử lý quân vụ xong, ở lại dùng bữa tối qua loa với các tướng sĩ rồi cưỡi ngựa đến biệt viện hành sơn
Giờ đã là cuối thu, trời tiết mát mẻ dễ chịu nhưng Tống Hành mất cả một buổi chiều trên sa trường thao luyện binh sĩ, lại cưỡi ngựa suốt cả chặng đường nên người hắn đã ám đầy mồ hôi. Thi Yến Vi cũng không chiều theo ý hắn, hai cánh tay ngọc chắn lại giữa hai người, nhíu đôi mày thanh tú bảo hắn vào phòng tắm gội trước đi đã.
Tống Hành thấy trời vẫn còn sớm nên cũng không bác bỏ, dặn Thi Yến Vi tới thư phòng luyện chữ trước trong thời gian đợi hắn đi tắm, nhưng cũng không quên bảo rằng nhất định sẽ kiểm tra xem nàng đã luyện viết thế nào. Dù sao thì kể từ lúc hắn cầm tay nàng chỉ việc đến nay cũng đã được bốn ngày, hắn cần biết nàng có chịu nghe lọt vào tai, ghi tạc trong lòng, cầm bút thực hành những điều hắn chỉ dạy hay không.
Nửa khắc đồng hồ sau, Tống Hành đổi thường phục cổ tròn rảo bước ra khỏi phòng tắm, lấy một cây trâm cài lưu tô trên bàn trang điểm cho vào ống tay áo rồi phân phó để Luyện Nhi mang cái tráp khảm trai kia đến đây. Hắn lấy đôi khuyên tai kim diệp mà Thi Yến Vi từng đeo nắm trong tay, lệnh Phùng Quý dẫn theo theo đám tỳ nữ rời khỏi viện tử đứng cách xa ba trượng, bất luận kẻ nào cũng không được phép lại gần.
Phùng Quý biết hắn lại đang nghĩ cách để chơi đùa Dương nương tử nên rối rít gật đầu, dẫn người lui ra ngoài.
Tống Hành ra khỏi cửa, đi thẳng vào thư phòng.
Thi Yến Vi nghe được tiếng đẩy cửa, trong lòng càng thêm phần bất an, nàng tạm đặt bút xuống, xoay người thi lễ với Tống Hành một cách gượng gạo.
Tống Hành cũng không vội kiểm tra chữ viết của nàng, ánh mắt sắc bén đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Nàng mặc một bộ váy áo màu hồng cánh sen, hoa văn hình đoàn viền ngang trước ngực, mái tóc dài đen nhánh như mực chỉ cài hai trâm bạch ngọc lỏng lẻo, sợi tóc mai dính lên xương quai xanh để hở càng tăng thêm ba phần phong lưu mị hoặc, cũng khiến người không thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
Hắn chậm rãi lấy kim trâm loan điểu ra khỏi ống tay áo, cắm nghiêng lên búi tóc được chải gọn sang một bên của nàng, hàng tóc mai của mỹ nhân liền nhiều thêm một vệt sáng hoàng kim lấp lánh.
“Dương nương tử có còn nhớ đôi khuyên tai này không?” Tống Hành dùng bàn tay quanh năm chỉ quen dùng kiếm đeo khuyên tai cho nàng bằng tất cả sự dịu dàng. Thái độ tương phản cùng hành động bất thường lần này của hắn khiến sống lưng Thi Yến Vi bất giác run lên, đầu ngón tay nàng cũng hơi co lại, cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng.
“Tất nhiên là nhớ.” Khóe môi Thi Yến Vi nhếch nhẹ lên, tiếng nhỏ như muỗi kêu. Nàng mặc kệ Tống Hành có nghe rõ hay không, áp lực kỳ lạ chặn ngang cổ họng khiến nàng gần như không thở nổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt.
Lúc này Tống Hành đã đeo trọn đôi khuyên kim diệp lên tai nàng. Hắn vươn tay khẽ vuốt vành tai trắng muốt tinh xảo, cúi người kề sát bên tai nàng nói nhỏ: “Hôm ấy lúc ở sân mã cầu ngoại thành, nàng đã đeo đôi khuyên này gặp mặt Vệ tam lang, đó cũng là khi ta nảy ra tâm tư muốn nạp nàng làm thiếp. Mỗi khi nhớ đến dáng vẻ nàng khi đeo đôi khuyên này, nàng có biết ta đã nghĩ gì không?”
Thi Yến Vi bị hắn dọa đến mức đầu óc mơ hồ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, ngơ ngác lắc đầu.
Tống Hành nheo mắt nhìn nàng thấp thỏm bất an còn làm ra vẻ giả vờ trấn định, hắn cảm thấy rất thú vị, giống như trêu đùa bao con khổng tước xinh đẹp được nuôi trong lồng khác.
“Không sao, sau này nương tử sẽ biết thôi.” Tống Hành vừa nói vừa kiễng chân bước một bước lướt qua nàng, đi thẳng đến bàn cầm tờ giấy Tuyên Thành được viết tràn lan hết một mặt.
Ở bên bàn, Tống Hành cũng không nể nang, chỉ ra từng chỗ sai của nàng, còn kết luận ngày ấy những gì hắn chỉ điểm nàng một chút cũng không học được. Hắn kéo nàng tới trước bàn, mạnh mẽ cầm tay, dạy nàng viết lại lần nữa.
“Nếu lần tới cũng viết sai, nhất định phải phạt nàng mới được.” Tống Hành nói xong ném bút lông sói vào chậu rửa bút, sau đó đứng lên đá văng ghế bành vướng víu sau lưng, dùng thân hình cao lớn áp lên người Thi Yến Vi thấp hơn hắn cả một cái đầu.
Cái bóng màu xám phản chiếu lên mặt bàn.
Tống Hành không có ý giấu đi ý muốn của mình, ghé lại sát bên tai Thi Yến Vi, tiếng nói trầm thấp: “Để trả lời câu hỏi vừa rồi, ta sẽ ôm nàng vào lòng, nhìn đôi khuyên tai nàng đeo rung động vì ta.”
Thi Yến Vi còn chưa phát giác được gì đã thấy cơn gió nhẹ thổi tung làn váy, kế tiếp là cảm giác lạnh lẽo dính vào da thịt.
Hơi thở trên người Tống Hành nóng rực, nhưng ấm áp.
Hai tay Thi Yến Vi níu chặt lấy mép bàn, đầu ngón tay có chút trắng bệch, búi tóc lỏng lẻo chỉ chực bung xõa ra.
Tống Hành hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm khuyên tai vàng hình chiếc lá run rẩy theo gió giữa hai hàng tóc mai tán loạn.
Những giọt nước to như những hạt mưa bắn ra khỏi chậu rửa bút, tí tách rơi xuống mặt bàn, tích tụ lại thành vệt.
Thời điểm chậu rửa sắp sửa bị đẩy xuống, Tống Hành đã kịp bế Thi Yến Vi lên, đi thẳng đến bên cửa sổ.
Thi Yến Vi hơi giật mình, theo bản năng vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn, nàng cắn nghiền môi dưới, hai mắt nhắm lại im lặng rơi lệ.
Tống Hành đi tới đi lui trong thư phòng hồi lâu, tiếng dậm chân nặng nề truyền ra từng đợt.
Thính giác bỗng trở nên nhạy bén, Thi Yến Vi nghe rõ từng âm thanh khi gió đập vào khung cửa sổ đan xen cùng tiếng bước chân nhỏ vụn. Bất tri bất giác, trâm bạch ngọc cùng trâm lưu tô vốn cài trên tóc nàng bỗng nhiên rơi xuống, chạm vào nền gạch bật ra thứ âm thanh trong trẻo rồi nằm trơ trọi mỗi thứ một nẻo. Mái tóc đen nhánh mất đi sự kìm kẹp, đổ xuống như thác nước, bị mồ hôi làm dính vào bả vai.
Có lẽ là đến giờ Thìn, Thi Yến Vi vịn vào song cửa để ánh trăng thuần khiết chiếu thẳng trên mặt, đuôi mắt vẫn còn hằn lại vệt nước chưa khô, trong suốt như pha lê.
Trong phòng tối tăm mờ mịt, Tống Hành sửa sang lại quần áo, bế ngang người nàng đưa vào giường trong, buông màn, giúp nàng xoa bóp đầu gối. Thấy hàng chân mày nàng có chút thả lỏng, lúc này mới tới cửa viện bảo Phùng Quý sai người nấu nước nóng mang đến.
Hương Hạnh mang nước nóng vào. Tống Hành chỉ vào ghế đẩu kê sát giường. Hương Hạnh hiểu ý cúi thấp đầu đặt chậu đồng xuống, nhẹ chân nhẹ tay lặng lẽ lui ra ngoài.
Tống Hành vắt khăn khô đến một nửa giúp Thi Yến Vi lau lại sạch sẽ rồi hỏi nàng để thuốc mỡ ở đâu. Thi Yến Vi chỉ kịp giơ ngón tay chỉ chỗ cho hắn, nửa khuôn mặt vẫn vùi vào gối đầu mềm mại, không chịu liếc mắt nhìn Tống Hành lấy một lần.
Mái tóc nữ lang xinh đẹp nằm trong chăn gấm thấm ướt nước mắt cùng mồ hôi, từng sợi từng sợi dính vào viền thái dương càng khiến nàng có vẻ mảnh mai vô lực, như sương như tuyết.
Tống Hành đi lấy thuốc, vừa quay lại thì đập vào mắt là dáng vẻ này của nàng. Hắn biết lần này hắn có phần càn rỡ quá mức, cả người dù hết sức sảng khoái nhưng kèm với đó là một chút không đành lòng cùng thương tiếc dành cho nàng, bèn kiên nhẫn an ủi: “Nàng yên tâm, vừa rồi bọn hạ nhân đều phải đứng cách xa viện ba trượng, không nghe được cũng không thấy gì, có gì đâu mà nàng phải ngượng ngùng.”
Hắn còn mặt mũi để mà nói. Thi Yến Vi dù tức nhưng không biết phải nói thế nào, ỷ vào việc Tống Hành đang đuối lý liền tức giận hạ lệnh trục khách: “Giờ ta vừa mệt mỏi vừa khó chịu vô cùng. Nếu Tống tiết sử không còn việc gì nữa thì kính mời ngài đi cho để ta được phép nằm yên nghỉ ngơi thêm một lúc.”
Tống Hành bị lời này của nàng chọc trúng, lực đạo trút xuống đầu ngón tay cũng nặng nề hơn mấy lần. Thi Yến Vi bị đau nhíu mày, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại vặn người véo vào cánh tay hắn, giọng nói mang theo tủi hờn xen lẫn buồn bực vẫn chưa kịp hồi phục như bình thường, nghẹn ngào trách mắng: “Ngài đi ra cho!”
“Nương tử ngoan nào, nếu còn không bôi thuốc, hai ngày nữa ta lại tới kiểm tra công khóa (bài tập), nàng có thể chịu được không?” Tống Hành ngưng mắt hỏi lại nàng, chẳng có vẻ gì là bực bội mà trái lại, giọng nói rõ ràng còn mang theo ý cười.
Lần này chỉ được ân xá mỗi hai ngày. Thi Yến Vi ngày càng cảm thấy mình thật sự đã rơi vào đầm rồng hang hổ, tạm thời chưa nói đến việc liệu Tống Hành có chịu tuân thủ đúng lời hứa hay không thì thân thể nhỏ xinh này có chịu được hắn ba năm không đã là cả vấn đề.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cắn môi nhíu mày, tâm tình càng thêm phần suy sụp, cảm giác âm ỉ đau từ tứ chi bách hài truyền đến càng chân thực một cách khó hiểu.
Tống Hành thấy nàng không nói không rằng, lau tay lột đi lớp y phục không còn nhìn ra hình thù trên người nàng, đổi thành trung y tiết khố mát mẻ sạch sẽ, xoa cái gáy trắng như ngọc của nàng ngữ điệu khinh mạn: “Nương tử ngoan, ta đang thương nàng đấy, sau này quen rồi nàng tự nhiên sẽ biết điểm tốt của ta.”
Thi Yến Vi thật sự không nghe lọt nữa lời ngụy biện vô vị của hắn, không để ý tới sự khó chịu trên người, cắn răng ngửa đầu nhìn hắn, châm chọc nói: “Tống tiết sử thương ta nhiều như vậy, có cần ta quỳ xuống, dập đầu tạ ơn ngài không?”
Tống Hành ấn vai nàng xuống, giúp nàng đắp chăn xong thì không biết xấu hổ đáp lại: “Không cần nàng dập đầu, chỉ cần nàng yên ổn sống ở đây, không gây sự nữa thì vừa hay đã là cách cảm ơn ta rồi.”
Nói xong, hắn lặng lẽ đứng bên giường, ánh mắt chuyên chú tỉ mỉ phác họa lại hình dáng mỗi một ngũ quan trên mặt nàng, chợt thấy nàng giống như ngó sen bị gió lớn tàn phá sau cơn dông, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu khả ái.
Một lúc lâu sau, Tống Hành thấy nàng đã ngủ say, liền chắp tay rời đi.
Ngoài phòng bóng đêm dày đặc, đình viện nối liền nhau san sát, Phùng Quý ngồi ở lan can ngáp một cái, thấy hắn đi ra thì cuống cuồng đứng dậy nghênh đón, lại dùng gậy đánh lửa thắp sáng ngọn đèn lồng, đi trước rọi đèn, soi đường cho hắn.
Về tới Thối Hàn cư đã là quá canh ba. Tống Hành rửa mặt cởi áo, lên giường ngủ một giấc không mộng mị.
Hai ngày tiếp theo, Thi Yến Vi bị dâm uy của Tống Hành bức ép, phần đa thời gian đều phải đến thư phòng luyện chữ, vậy nên những lúc rảnh rỗi còn lại để học từ mới cũng không nhiều.
Tống Hành nhận thấy chữ viết của nàng có chút tiến bộ, nhưng vẫn chưa thể khiến hắn thấy hài lòng. Hắn tự mình lấy bản ghi chép năm sáu tuổi đến cho nàng xem, dùng đó làm cớ để giễu cợt nàng, nhưng khi Thi Yến Vi ném bút muốn bỏ đi thì lại bị Tống Hành ôm chặt lấy, ngả người vào trên ghế.
“Chữ viết nương tử đã không đẹp còn không chịu để người khác chê, đúng là phải phạt nàng một trận mới được, có thế mới khiến nàng biết ra sức phấn đấu.”
Thi Yến Vi tựa như đã chết lặng, dáng vẻ không buồn không vui như thể đã hóa thành một bức tượng mỹ nhân được tạc ra từ gỗ, duy chỉ có nước mắt ấm áp đang chảy xuống là cho thấy nàng vẫn là một người đang sống sờ sờ.
Mười ngày tiếp theo cũng rơi vào vòng lặp, Tống Hành cách hai ngày hoặc ba ngày thì sẽ đến biệt viện hành sơn nhưng hắn không chịu đến chính phòng mà một hai đòi ở thư phòng kiểm tra chữ viết của Thi Yến Vi, sau khi nhận xét một thôi một hồi xong thì lại mạnh mẽ lôi kéo nàng hành sự ngay tại chỗ.
Những lần như thế nhiều đến mức Thi Yến Vi chỉ cần nhìn mọi thứ trong thư phòng là đã có cảm giác sợ sệt. Hôm đó Tống Hành cũng đến, nàng năn nỉ thế nào hắn cũng đều không chịu rời khỏi thư phòng mà đứng như đinh đóng cọc, cầm bút đề chữ.
Tống Hành thương nàng phải chịu vất vả những ngày gần đây nên cũng không ép buộc nàng quá mức, trong tiếng giục giã của Thi Yến Vi, hắn vào phòng tắm rửa trước khi vào việc. Thói quen này cũng là do một tay nàng luyện thành, và hắn thì đang phải cố gắng làm quen dần cũng như duy trì nó.
“Mấy ngày nay chữ viết của nương tử có vẻ tiến bộ hơn rồi đấy, xem ra tận tâm cố gắng cũng mang lại một chút kết quả.” Tống Hành miệng nói nhưng cũng không để tay nhàn rỗi, thuận thế bế ngang người nàng lên, đặt trên tầng tầng lớp lớp chăn bằng vải gấm.
Thi Yến Vi nắm chặt hai tay đặt hai bên tấm đệm cạnh gối, đôi mi thanh tú xoắn lại, quay mặt sang chỗ khác, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn.
Người kia giống như một con mãnh thú không biết mệt mỏi đuổi bắt con mồi, ròng rã trên thảo nguyên.
Sắc mặt Thi Yến Vi dần trở nên trắng bệch, nàng đang định lên tiếng thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Hứng thú của Tống Hành đột nhiên bị cắt ngang. Hắn nổi cáu đang tính bảo người kia cút đi thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo đầy lo lắng của Phùng Quý: “Hồi bẩm gia chủ, Trình tư mã đích thân tìm đến biệt viện, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm, hiện đang đứng đợi bên ngoài phủ.”
Tống Hành bên trong ậm ừ đáp lại, miễn cưỡng kết thúc rồi dùng khăn lau qua loa mấy lượt. Hắn mặc lại quần áo, phủ thêm ngoại bào màu đỏ tía bước ra khỏi ngưỡng cửa, Phùng Quý cũng vội vàng đuổi theo nhưng vẫn không quên ngoái lại sai Luyện Nhi bưng nước vào.
Thi Yến Vi kéo chăn đắp lên người, muốn mở miệng kêu người đưa nước vào thì nhận ra yết hầu khô rát, cổ họng khản đặc, có muốn thốt lên cũng phải lực bất tòng tâm.
Đúng lúc nàng đang giãy dụa muốn đứng dậy ra cửa gọi người thì đã thấy Luyện Nhi bưng chậu đồng chậu tiến vào, nhìn quần áo vải lụa rơi vãi đầy đất, không nhịn được cúi đầu càng thấp hơn, hai má nóng lên, gom hết can đảm ngập ngừng hỏi Thi Yến Vi: “Nương tử có muốn nô tỳ lau người giúp không ạ?”
Thi Yến Vi hơi rướn người nhìn về phía nàng, dịu dàng nói: “Không cần, đêm nay hắn sẽ không quay lại, em cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Luyện Nhi gật đầu nghe theo, đặt chậu đồng xuống ghế đẩu rồi rón rén rời khỏi phòng.
Thi Yến Vi nương theo ánh trăng, cố gắng đỡ người ngồi dậy xuống giường, vừa mắng mỏ Tống Hành mặt người dạ thú vừa gắng gượng rửa sạch cơ thể, lấy thuốc mỡ chịu đựng cảm giác khác thường tự mình bôi dược.
Tống Hành bỏ đi giữa chừng, mấy ngày nay cũng chẳng quay lại. Thi Yến Vi mừng rỡ vì được tự do tự tại, thầm nhủ sau này hắn cũng không cần phải đến đây tìm nàng nữa.
Nhoáng một cái lại là hai ba tiếp theo, ngoài việc Tống Hành không ghé qua thì nguyệt tín tháng này của nàng cũng không thấy đến, cẩn thận tính lại thì đã trễ khoảng chừng năm ngày. Từ khi nàng xuyên vào cơ thể này đến nay cũng chưa từng gặp phải tình trạng này.
Nhớ tới lần đầu tiên không được uống canh tị tử, hắn không nhịn được đã ép nàng làm ba lần, Thi Yến Vi càng nghĩ càng thấy sợ đến mức đứng ngồi không yên, càng không thể nuốt trôi nỗi uất nghẹn hiện tại. Gương mặt như đóa phù dung chỉ lớn xấp xỉ bằng bàn tay không có nửa phần ý mừng mà đầy vẻ buồn bã, giống như một đóa hoa xuân sắp sửa úa tàn…
*
Chú thích hình ảnh:
[1] đèn dương giác: (có thể có hoạ tiết hoặc không)