Từ hôm qua Thi Yến Vi đã bắt đầu cảm thấy nhói lên ở vùng bụng, đến hôm nay cơn đau bỗng trở nên trầm trọng, khiến nàng đang ngủ trưa thì đột nhiên rùng mình tỉnh giấc.
Luyện Nhi bưng trà gừng đường cát đến cho nàng nhưng nàng gần như nôn ra ngay, dọa Luyện Nhi sợ đến mức cuống cuồng vuốt nhẹ sau lưng giúp nàng thuận khí rồi rối rít gọi Hương Hạnh mang ấm sưởi và lò cầm tay tới.
Thi Yến Vi rúc trong chăn, đau đến toát mồ hôi lạnh, cơm tối cũng không động tới mà chỉ bọc người trong chăn.
Đến giờ lên đèn, Lưu mụ thấy ống nhổ đặt ở phòng trà, lại nghe Hương Hạnh nói Dương nương tử không chịu dùng bữa tối thì nhận ra ngay là có điểm bất thường, mặc cho Luyện Nhi ngăn cản, xông thẳng vào phòng Thi Yến Vi, lẩm bẩm nói: “Sao nương tử lại không ăn tối, nhỡ nửa đêm dạ dày lại…”
“Nương tử sao thế này? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?” Vẻ mặt Lưu mụ bỗng trở nên lo lắng, lấy khăn lau mồ hôi trên trán nàng rồi vặn hỏi Luyện Nhi đang đứng kế bên.
Luyện Nhi như chim sợ cành cong, ấp úng trả lời: “Là chứng bệnh cũ của nương tử mỗi khi đến nguyệt sự, chỉ cần ngủ một giấc liền…”
Lưu mụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc và đôi môi tái nhợt của Thi Yến Vi, bà sa sầm mặt quay sang quát lớn Luyện Nhi: “Làm càn! Giờ này mà ngươi vẫn còn dám giúp nàng qua mặt lão thân, không sợ rước vạ đúng không!”
Hương Hạnh đang đứng ngoài cửa sổ nghe thấy động tĩnh trong phòng định đi vào khuyên giải mấy câu nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đập vào mắt là bóng người cao lớn xuất hiện ở cổng viện, theo sau hắn còn có bóng người khác thấp hơn chừng nửa cái đầu.
Thân hình cao lớn cường tráng này, trừ gia chủ ra, dõi khắp toàn đất Thái Nguyên cũng không tìm được người thứ hai.
Hương Hạnh bỏ qua sự tò mò không biết vì sao Lưu mụ nổi giận, gấp gáp chạy ra hành lang quỳ gối, chắp tay trước ngực thi lễ với Tống Hành: “Nô tỳ bái kiến gia chủ, gia chủ vạn phúc.”
Gió đêm mơn trớn y phục trên người Hương Hạnh, khiến nàng vô thức rụt cổ, hai má buốt lạnh.
Tống Hành chỉ thản nhiên quét mắt nhìn nàng một lượt rồi dời mắt, nhìn về cánh cửa gỗ sơn son, thấp giọng hỏi: “Dương nương tử có ở trong phòng không?”
Hương Hạnh hơi vuốt cằm, rũ mắt cung kính nói: “Hồi bẩm gia chủ, từ chiều đến nay Dương nương tử vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng rời đi nửa bước.”
Tống Hành phất phất tay, trầm giọng nói: “Lui xuống đi, không cần thông truyền.”
Dứt lời liền bước lên bậc thang, nhẹ nhàng đẩy cửa, khấp khởi mong rằng có thể tạo thành bất ngờ lớn với nữ lang trong phòng.
Nhưng từ khi hắn hắn rảo bước qua khỏi ngưỡng cửa, ở gian ngoài nửa bóng người cũng không thấy. Tống Hành thoáng chốc ngưng trọng, sải bước nhanh hơn đi vào phòng trong.
Luyện Nhi mắt đỏ hoe cúi gằm mặt, xoay người định ra ngoài đi mời nữ y thì bị một bóng người như bức tường chặn lại, tấm ngư phù bằng vàng treo trên hông người nọ đập vào tầm mắt khiến nàng sợ hãi, vội vàng dừng bước, đầu cúi càng lúc càng thấp khúm núm hành lễ: “Gia, gia chủ vạn phúc.”
Hai chữ “gia chủ” này khiến trái tim Lưu mụ nảy lên kịch liệt như chỉ chực vọt tới cổ họng, từng sợi tóc trên đầu căng chặt đến phát run.
Nhưng ngoài mặt sự lo lắng này vẫn chẳng được bà biểu hiện ra mà vẫn cố giữ sắc mặt như thường, dằn nỗi sợ trong lòng xuống bẩm báo với Tống Hành: “Chiều nay Dương nương tử đến kỳ nguyệt sự, giờ nàng vẫn đang cảm thấy không khỏe nên đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lão nô đã sai Luyện Nhi phái người ra khỏi phủ mời nữ y công tới.”
Tống Hành vốn không biết gì về nguyệt sự của nữ tử, chỉ biết trong những ngày này nàng sẽ không thể hành phòng cùng hắn. Nghe Lưu mụ nói nàng khó chịu trong người thì chợt nảy sinh cảm giác tiếc hận lẫn thương xót, vòng qua Lưu mụ đi thẳng đến cạnh giường, ánh mắt thâm thúy rơi trên người nàng.
Nàng cuộn tròn nép mình vào một góc, trên mặt sớm không còn khí sắc hồng hào như trước mà trắng bệch hệt như một trang giấy Tuyên Thành, cánh môi cùng hàng lông mi cong vút khẽ run run, mồ hôi lạnh ướt đẫm hai bên thái dương, cả người nhìn có vẻ đau đớn cực kỳ.
Tống Hành lập tức nổi trận lôi đình, con ngươi đen nhánh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Lưu mụ phẫn nộ quát lớn: “Đây là khó chịu trong người mà ngươi nói đó sao? Nương tử đã đau đến mức này rồi mãi đến giờ các ngươi mới phát hiện ra?”
Lưu mụ bị hắn trừng đến nổi da gà, sống lưng ớn lạnh. Bà biết rõ hắn là người trong mắt không chịu được hạt cát, nếu còn dám xảo biện chỉ sợ sẽ càng đổ thêm dầu vào lửa, liền run rẩy quỳ xuống đất khép nép nhận sai: “Lão thân tắc trách không dám xin gia chủ bỏ qua, chỉ mong gia chủ cứ thế trách phạt…”
“Hay cho câu cứ thế trách phạt.” Tống Hành lạnh giọng nói xong thì cất cao âm lượng hét lên: “Phùng Quý, lăn vào đây!”
Phùng Quý nhận ra sự tức giận trong giọng hắn, không khỏi khẩn trương, ôm một bụng nghi ngờ rảo bước tiến vào.
Vẻ mặt Tống Hành ẩn ẩn tức giận, nheo mắt không nhìn lại mà chỉ trầm giọng phân phó: “Đem hết những tỳ nữ lão mụ hầu hạ Dương nương tử lôi ra ngoài, đánh mỗi người mười bản.”
Lời vừa thốt ra thì đã khiến Thi Yến Vi bất chấp đau đớn, gượng nửa người dậy nắm chặt áo bào Tống Hành, vội vàng hô thành tiếng với Phùng Quý: “Không được!”
Phùng Quý biết đó là lời gia chủ thốt ra trong lúc nóng giận, giờ Dương nương tử ở bên khuyên can chưa biết chừng lại có thể khiến gia chủ thay đổi ý định. Nghĩ vậy bèn đứng lại theo dõi tình huống sắp sửa phát sinh.
Tống Hành thương xót nàng, thấy nàng không để ý bệnh tật níu lấy áo bào mình thì vội ngồi xuống mép giường, ấn bờ vai nàng nằm yên ổn trên giường rồi liếc mắt nhìn Phùng Quý, giục hắn mau tìm người kéo Lưu mụ xuống.
Thi Yến Vi vừa cuống vừa sợ, thầm nghĩ Lưu mụ đã ngoài năm mươi tuổi thì sao chịu nổi mười bản trút lên người, nàng không chịu từ bỏ, nắm lấy ống tay áo Tống Hành điềm đạm nói: “Chuyện này là do thiếp cố chịu đựng không chịu nói với các nàng, nếu gia chủ vì chuyện này mà phạt đánh các nàng thì lương tâm thiếp thực sự không thể nào yên được, ngài tha cho các nàng lần này có được không? Sau này thiếp không dám thế nữa…”
Đang nói thì bất giác vành mắt đã đỏ lên từ khi nào, vài giọt nước mắt trong suốt từ từ trượt xuống khỏi hốc mắt, khiến người không thể chịu nổi.
Tống Hành thấy vậy mới bình tĩnh lại, tay xoa lên đôi nhu đề đang nắm chặt lấy ống tay áo mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Thi Yến Vi biết hắn đang dao động, mạnh dạn lặp lại lần nữa: “Gia chủ nghe ta lần này đi, bỏ qua cho các nàng có được không?”
Được rồi, trừ những lúc thân mật ra thì hắn thực sự không tài nào chịu nổi khi nhìn thấy nàng khóc.
Lúc này sắc mặt Tống Hành mới dịu xuống, khẽ thở dài cầm tay nàng bỏ vào trong chăn, nhìn Lưu mụ cùng Luyện Nhi đang quỳ trên mặt đất trầm giọng nói: “Đứng lên đi. Nể tình nương tử đã cầu xin cho các ngươi nên việc này tạm thời cho qua, nếu sau này còn cả gan tái phạm thì thanh toán luôn một thể.”
Lưu mụ và Luyện Nhi như được đại xá cuống quýt dập đầu tạ ơn rồi dìu nhau đứng dậy. Luyện Nhi rụt rè dò hỏi: “Gia chủ có còn muốn nô tỳ tìm người thích hợp rời phủ tìm nữ y công không ạ?”
Tống Hành không thèm đếm xỉa đến những lời ngu ngốc này của nàng, quay sang sai phái Phùng Quý: “Ngày mai lại mời Vương thái y tới đây chẩn bệnh cho Dương nương tử.”
Lưu mụ tinh ý nhận ra chữ “lại” trong lời hắn liền lặng lẽ thúc khuỷu tay vào Luyện Nhi vẫn đang đứng ngu ngơ tại chỗ, hạ giọng nhắc nhở nàng: “Còn không mau đi đi?”
Luyện Nhi lúc này mới ngớ người, xoay người chạy ra khỏi chính phòng chạy đi tìm gã sai vặt nhanh nhẹn được việc bên ngoài viện, bảo hắn rời phủ đi mời nữ y công.
Dường như bên ngoài gió thổi càng lúc càng mạnh, bóng hoa in trên màn cửa khẽ chập chờn, vỗ vào song cửa bật ra thành tiếng lách cách.
Lưu mụ đứng trước tủ quần áo vò nát chiếc khăn tay đã cũ mất một nửa lén lút nhìn trộm Tống Hành, thấy sắc mặt hắn hòa hoãn đi đôi chút thì mới dám lại gần giường, khom lưng nhỏ giọng hỏi Thi Yến Vi: “Nương tử còn chưa dùng bữa tối, hay để lão nô dặn phòng bếp hầm cho người chút cháo ngọt được không?”
Bà vừa nói xong thì Tống Hành lại lần nữa dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt nhỏ trắng như tờ giấy của Thi Yến Vi, như có ý hỏi nàng vì sao không chịu dùng bữa tối.
Thi Yến Vi bị hắn nhìn đến lông tơ dựng đứng, dù vẫn không có chút khẩu vị nào như cũ nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt gật đầu, ôm lò sưởi cầm tay áp vào bụng, nói ra mỗi một chữ “được”.
Lưu mụ đang muốn xoay người lo liệu việc này thì bỗng bị Tống Hành gọi lại, hắn vặn mày kiếm hỏi bà: “Trước đây nương tử có khi nào bị đau nhiều như vậy chưa?”
Gió không biết từ đâu ùa vào khiến ánh nến trên chân đèn thoáng chốc bập bùng, ngọn lửa không ngừng lay động, sáng tối đan xen.
Lưu mụ quay người nhìn lang quân cao lớn đang ngồi ngay ngắn bên mép giường, dưới ánh sáng mông lung, khuôn mặt ngài vui buồn không rõ, môi mỏng mím lại.
Bà nhớ lại cảnh tượng xảy ra vào buổi sáng hôm ấy, Dương nương tử cau mày trán rịn đầy mồ hôi thì thầm nghĩ: Dương nương tử mỗi khi đến kỳ nguyệt sự đều đau đến khó nhịn, nhưng lần trước nguyệt sự đến vào ban đêm nên nàng mới có thể chống đỡ một cách thầm lặng. Lần này nếu không phải chuyện xảy ra vào ban ngày, chỉ sợ bà vẫn sẽ bị nàng và tiện nhân Luyện Nhi kia hợp mưu lừa gạt.
Nghĩ đến đây, Lưu mụ lộ ra vẻ thấp thỏm không yên, càng không dám quanh co, đứng tại chỗ thành thật đáp: “Hồi bẩm gia chủ, lần nguyệt sự đầu tiên khi nương tử mới đến biệt viện dường như không đau nhiều như vậy, chỉ nằm trên giường non nửa ngày là có thể xuống giường vận động. Tháng trước có một đêm nàng cũng bị đau đến mức toát đầy mồ hôi nhưng chỉ cần thêm hai ngày là bình phục được quá nửa. Lần này so ra có vẻ nghiêm trọng hơn hẳn, chỉ cần ăn vào là nôn sạch, cơn đau cũng đặc biệt giày vò.”
Tống Hành nghe xong rơi vào trầm tư, vừa đau lòng cho Thi Yến Vi nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ nàng đã đau đến mức đó rồi nhưng vì sao vẫn nín nhịn chịu đựng một mình?
Nàng không chỉ không chịu nói cho hạ nhân mà còn không muốn đề cập nửa câu trước mặt hắn, đủ để thấy trong lòng nàng hắn là ai chẳng hề quan trọng, nàng đều không muốn dựa vào.
Đôi tay buông thõng bên mép giường của Tống Hành nắm chặt thành quả đấm, xương ngón tay cọ vào nhau phát ra âm thanh “răng rắc”, lạnh giọng lệnh Lưu mụ lui ra.
“Sao không nói cho ta biết?” Tống Hành vừa nói vừa cụp hàng lông mi dài, quay sang nhìn thẳng về phía nữ lang nằm trong chăn gấm vì nhịn đau mà chau mày mím môi, ngữ điệu trầm thấp mang theo ý chất vấn.
Thi Yến Vi nghe vậy, hơi nâng cằm nhìn hắn, gần như không chút do dự nói bừa: “Vốn chỉ là bệnh cũ mà thôi, thiếp không muốn gia chủ phải lo lắng cho thiếp.”
Nàng thực sự muốn giữ khoảng cách thật xa với hắn nên vừa mở miệng đã bao biện, không chịu thử nghĩ cho kỹ.
Hắn cho rằng dù nàng cứng như đá lạnh như băng nhưng thời gian nàng ở bên hắn đến nay, từ ăn đến mặc có thứ nào mà không phải tốt nhất, còn tưởng sẽ khiến nàng có chút gì đó dao động.
Tống Hành giận đến bật cười, ngón tay thong thả giữ cằm nàng, trầm giọng nói: “Kỹ năng nói dối của nương tử không tốt lắm đâu. Nếu nàng quan tâm ta đến vậy hẳn sẽ bằng lòng làm quý thiếp, bình thường cũng không bày ra vẻ này nọ.”
Thi Yến Vi bị hắn nói trúng tim đen nhất thời không tìm được lời phản bác. Nàng dứt khoát quay đầu đi, hốc mắt ửng đỏ, ngón tay hắn không giữ chặt cằm nàng liền bị nàng dễ dàng hất ra.
Trong phòng ánh nến sáng rực, bầu không khí bỗng thật khó để diễn đạt thành lời, hai người một người lẳng lặng ngồi, một người lẳng lặng nằm, không ai chịu xuống nước với ai, im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe lọt.
Không biết phải mất bao lâu, bên ngoài mới truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là giọng Lưu mụ vọt vào trong truyền lời: “Hồi bẩm gia chủ, nữ y công hiện đang đợi bên ngoài.”
Tống Hành nhìn tấm rèm châu phát sáng, ngoài mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, cất cao giọng nói: “Mời người vào đi.”
Hắn vừa dứt lời, Lưu mụ đã nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khom lưng làm tư thế mời với Đỗ Tam nương đang mặc y phục mùa đông màu trắng.
Lần trước Thi Yến Vi bị sốt, Đỗ Tam nương cũng từng được người sốt ruột thỉnh đến đây, vì vết thương do bị xé rách trên người vị nương tử ấy không nhẹ nên cũng có vài phần ấn tượng. Lần này tới thấy Tống Hành như một bức tường ngồi cạnh giường thì nhất thời hiểu được, lòng chắc mẩm đâu là kẻ đã gây ra những vết thương cũ kia.
Dưới màn ngủ màu trắng, toàn thân Tống Hành toát ra khí thế của bậc bề trên, chỉ cần ngồi yên cũng có thể khiến người khác cảm thấy không giận mà uy.
Nhưng Đỗ Tam nương lại không sợ hắn, cũng không ngó ngàng gì đến thân phận hắn, bình tĩnh lên tiếng: “Thiếp muốn cẩn thận chẩn bệnh cho nương tử, lang quân ở đây có chỗ bất tiện nên thỉnh lang quân hãy rời đi.”
Tống Hành đã quen với việc được người khác sợ hãi bợ đỡ nhưng cũng không vì thái độ không hề khách khí của Đỗ Tam nương mà tức giận, ngoái nhìn Thi Yến Vi thêm lần nữa, cổ họng gằn một tiếng đáp lại rồi đứng dậy rời khỏi phòng, ngồi xuống giường La Hán đặt bên ngoài bức rèm châu.
Đúng là hợp tác đến bất ngờ.
Gương mặt hồng nhuận của Đỗ Tam nương hơi cúi xuống, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Thi Yến Vi một lúc lâu mới hỏi thăm bệnh tình của nàng.
Thi Yến Vi cũng không giấu diếm, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, ngoài mặt cũng không có lấy nửa phần ngượng ngùng, nàng hé môi đáp một cách tự nhiên: “Từ ba tháng trước nguyệt sự của thiếp đã bắt đầu rối loạn, ngày đầu tiên thường đau đến không chịu nổi, tay chân lạnh buốt, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, lúc đi tiểu cũng cảm thấy nhoi nhói, vùng bụng đau quặn thành cơn, phải nôn ra mới cảm thấy dễ chịu.”
Đỗ Tam nương mím môi im lặng một lúc rồi hỏi: “Nói như vậy thì ba tháng trước đó, nguyệt sự của nương tử cũng không đến mức như giờ?”
Thi Yến Vi yếu ớt gật đầu, cơn đau vặn xoắn bất thình lình ập tới khiến nàng cau mày, cắn chặt môi dưới, hít vào mấy hơi thật sâu mới đủ sức mở miệng: “Lúc trước thì chỉ đau khoảng hơn nửa ngày đầu tiên, nhưng cũng không khó chịu nhiều và không đau đến mức nôn mửa.”
Đỗ Tam nương nghe vậy liền cảm thấy đã nắm được ba phần, lại mời nàng đưa tay phải ra, tập trung bắt mạch.
Một lúc sau, Đỗ Tam nương hỏi thẳng: “Vậy xin hỏi nương tử khoảng thời gian này có đang dùng thuốc tránh thai không?”
Thi Yến Vi ngước mắt nhìn nàng, lọt vào mắt là nữ lang mặt như hải đường, thần thanh cốt tú, khí chất lạnh nhạt nhưng mềm mại duyên dáng, rất dễ khiến người bệnh có cảm giác tin tưởng, bèn thấp giọng đáp: “Đã uống đến tháng thứ tư.”
“Xin hỏi nương tử có đang giữ phương thuốc tránh thai kia không?” Đỗ Tam nương dịu dàng hỏi.
“Phương thuốc hẳn là đang để ở chỗ Lưu mụ, nữ y có thể nhờ người bảo bà ấy đưa tới.”
Đỗ Tam nương gật đầu, vén rèm châu ra gian ngoài rồi tự đẩy cửa, bảo người gọi Lưu mụ lại đây.
Dưới ánh nến lung linh, Tống Hành tùy tiện ngồi trên giường La Hán, thấy nàng ấy cau mày thì liền muốn hỏi thăm, nhưng vì sợ làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ nên tạm thời dằn xuống không biểu lộ ra, hoàn toàn là dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Khi Lưu mụ đi tới mái hiên thì Đỗ Tam nương đã đợi sẵn ngoài cửa, hỏi bà về phương thuốc tránh thai kia.
“Tất nhiên là có, xin Đỗ nương tử chờ một lát.” Lưu mụ nói xong thì đi lấy đơn thuốc mang tới.
Đỗ Tam nương cầm đơn thuốc quay lại phòng trong, đứng cạnh chân đèn kiểm tra lại từng vị dược liệu được phối trong thang thuốc, tuy không có những loại mang độc tính như thủy ngân, xạ hương nhưng rất nhiều vị lại mang tính hàn như hoa hồng, phượng tiên, bạch thược, thục địa, xuyên khung…
“Nương tử đang phải chịu đau đớn nên trước mắt, thiếp sẽ kê thuốc giảm đau, nương tử uống xong chén thuốc này triệu chứng đau bụng sẽ từ từ thuyên giảm.” Đỗ Tam nương vừa ôn tồn nói vừa lấy tập giấy nhỏ và bút mực ra khỏi hòm thuốc, mài mực, chấm bút kê đơn.
Lưu mụ chỉ nhận ra một số chữ, thấy trên đó viết tên hai vị thuốc ít ỏi là huyền hồ, bạch chỉ [1] thì âm thầm kinh ngạc, gọi gã sai vặt tay chân nhanh nhẹn ra khỏi phủ bốc thuốc.
[1][1] Bản gốc là nguyên hồ, bạch chỉ nhưng mình đã điều chỉnh lại là huyền hồ và bạch chỉ. Huyền hồ là một cây thuốc thuộc họ thuốc phiện (Papaveraceae). Có tác dụng chỉ thống (giảm đau), phá huyết ứ, điều huyết và hoạt huyết. Bạch chỉ thì tác dụng chính là hạ sốt, giảm đau và kháng viêm.
Đỗ Tam nương viết xong thì lấy đầu bút chống vào chiếc cằm trắng nõn, suy nghĩ hồi lâu lại viết thêm đơn thuốc thứ hai, tự mình giải thích tình trạng của Thi Yến Vi với Tống Hành:
“Lang quân có lẽ không biết nhưng thuốc tránh thai thực ra rất có hại với sức khỏe của phụ nhân. Dùng liên tục trong thời gian dài thì nhẹ nhất là khiến kinh nguyệt không đều, nặng hơn thì làm lạnh tử cung khiến nàng khó thụ thai, thậm chí là giảm đi tuổi thọ. Nương tử vốn có thể chất yếu ớt từ khi còn trong bụng mẹ, thân thể cũng không khỏe mạnh như những phụ nhân bình thường khác. Giờ mới dùng thuốc tránh thai được hơn ba tháng mà chứng đau bụng do nguyệt sự đã trầm trọng thế này chứng tỏ tử cung đã bị ảnh hưởng, nếu còn tiếp tục uống thêm hai ba tháng thì chỉ e sẽ mất đi khả năng làm mẹ. Còn nếu không ngừng thuốc tránh thai thì uống thuốc gì thêm cũng vô dụng. Cuối cùng, có điều trị để nương tử khỏe lại hay không thì đều do lang quân định đoạt.”
Nàng nói xong, nàng đặt phương thuốc điều dưỡng cơ thể trải trên bàn, dùng cái chén chặn lên.
Tống Hành nghe xong lời này vẻ mặt đương nhiên xấu đi, gọi Lưu mụ vào trả tiền chẩn bệnh rồi tiễn chân nàng.
Hai người bước ra ngoài, Lưu mụ xoay người đóng cửa lại, sau đó dẫn Đỗ Tam nương rời khỏi viện.
Rèm châu lặng lẽ ngăn cách giữa Tống Hành và Thi Yến Vi, trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.
Hắn chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc chén thuốc tránh thai kia sẽ gây ra tổn hại lớn đến thế với nàng, cõi lòng như có thứ gì đó bám rễ rồi sinh trưởng một cách nhanh chóng mặt. Loại cảm giác nặng nề ấy khiến hắn gần như không muốn đối mặt với sự thật này.
Nếu hắn biết chén thuốc tránh thai kia gây trở ngại lớn đến sức khỏe phụ nhân từ sớm thì liệu hắn có liều lĩnh để một ngoại thất sinh con nối dõi trước khi chính thất vào cửa không?
Tống Hành suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhận được đáp án, im lặng ngồi một góc.
Hắn sai rồi sao? Tống Hành tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời đích đáng.
Hắn không nên có cảm giác hối hận mà nhẽ ra nên chỉ có ở những kẻ nhu nhược, nhưng vào lúc này, nỗi đau khó nhịn mà nàng phải cắn răng chịu đựng cứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Cảnh tượng ấy dường như đã hóa thành trùng cổ gặm nuốt cõi lòng hắn, khuấy đảo tinh thần hắn, cơn đau như búa bổ ập tới khiến đầu óc hắn co rút liên hồi.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy bao bọc hắn như một cái kén. Hắn chống khuỷu tay lên bàn gỗ đàn hương, nhắm mắt liên tục xoa sống mũi nhằm giảm đi cơn đau mà trước giờ hắn chưa hề trải nghiệm.
Phải rất lâu sau, Tống Hành mới chậm rãi mở mắt, đứng dậy đi thẳng vào phòng. Chiếc giường vì động tác này của hắn mà lún xuống một đoạn, chân giường bằng gỗ ma sát vào sàn, phát ra thành tiếng “cót két”.
Nữ lang nằm dưới chăn gấm chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ lúc, hàng lông mày dãy núi lục bảo vì đau đớn mà hơi chau lại, cần cổ trắng như tuyết còn mơ hồ nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng rịn ra.
Tâm tình Tống Hành hết sức phức tạp, hắn cảm thấy không thể dễ chịu, xắn tay áo để lộ ra trung y trắng tinh, dùng động tác nhẹ nhàng từ từ lau đi mồ hôi dính hai bên tóc mai và cổ nàng, đầu ngón tay khẽ vuốt mi tâm phác họa từng đường nét trên gương mặt nàng.
Dường như có thứ gì đó nghẹn ngay cổ họng, khiến hắn không thể thốt thành lời
Mãi đến khi Hương Hạnh đứng dưới mái hiên, nhẹ nhàng gõ cửa, nói rằng cháo nóng đã được nấu xong thì Tống Hành mới thu tay, nhỏ giọng đánh thức Thi Yến Vi rồi cao giọng truyền Hương Hạnh tiến vào.
Hương Hạnh đi vào phòng trong, đặt hộp thức ăn lên mép giường của ghế nguyệt nha trước khi tới tủ quần áo, lấy một cái gối kê ở đầu giường.
Tống Hành nâng niu từng tí một đỡ nàng ngồi tựa vào gối đầu, hiếm có lúc lại kiên nhẫn để dỗ nàng ăn: “Nương tử ngoan, nàng ăn tạm ít cháo lót dạ để lát còn uống thuốc.”
Thi Yến Vi thấy hắn không đề cập gì đến bệnh tình của mình thì cũng trầm mặc không hỏi, nàng khẽ gật đầu, mở miệng nuốt từng muỗng cháo mà Tống Hành tận tay đưa đến miệng.
Tống Hành cũng không nói gì mà chỉ đút cháo cho nàng. Gần nửa canh giờ cứ thế trôi qua, Luyện Nhi bưng chén thuốc vừa được sắc xong tới, Tống Hành vươn tay nhận lấy, mùi thuốc đắng ngắt bốc lên xộc thẳng vào mũi nhưng hắn vẫn muốn tự mình cầm muỗi rồi đút tiếp cho Thi Yến Vi.
Mùi của chén thuốc kia thực sự khá khó ngửi. Thi Yến Vi cảm thấy làm như vậy thật quá mức giày vò, liền dứt khoát tự bưng chén uống một hơi cạn sạch, cách thức giống hệt lúc nàng phải uống loại thuốc tránh thai kia.
Tống Hành nán lại trông chừng nàng thêm một lúc, thấy nàng cũng không có gì muốn nói với mình thì bình tĩnh lên tiếng trước: “Nàng yên tâm nghỉ ngơi đi. Hai ngày nữa ta lại đến thăm nàng.”
Hắn nói xong, thấy Thi Yến Vi hơi gật gật đầu thì mới rời biệt viện, trở về Tống phủ.
Ngày hôm sau, Lưu mụ đích thân đi mời Vương thái y. Vương thái y không lường trước việc vị nương tử kia không dung nạp nổi lương dược [2], cũng không nghĩ một người có tiếng là không gần nữ sắc như Tống Hành nhưng chuyện phòng the lại diễn ra thường xuyên.
[2][2] lương dược: thuốc có tính hàn
Lưu mụ lấy phương thuốc mà Đỗ Tam nương đã viết ra cho Vương thái y xem.
Vương thái y nhìn thử không khỏi trầm trồ trong lòng: “Vị nữ y công này tuổi còn trẻ nhưng phương thuốc này đánh đúng bệnh trạng, mài giũa thêm một thời gian khẳng định sẽ biến thành châu báu.”
Sau khi xem xét thêm một lúc thì lấy bút gạch đi một vị thuốc, mặt khác lại bổ sung thêm hai vị nhưng chẩn đoán cuối cùng vẫn đồng nhất với Đỗ Tam nương.
Cũng chiều ngày hôm đó, Phùng Quý phụng theo lệnh Tống Hành, mang theo rất nhiều đồ bổ quý giá đến biệt viện hành sơn.
Ngày kế tiếp, Tống Hành xử lý công vụ phức tạp ở quan thự xong thì dùng qua bữa tối. Đợi đến khi ngoài trời đã chập choạng tối thì tự mình cưỡi đại mã phi như bay về hướng biệt viện, đi vào thẳng phòng thăm Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi đã uống thuốc được hai ngày nên cơ thể so với ngày đầu tiên đã tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa cơm.
Việc đầu tiên Tống Hành làm sau khi đến nơi là gọi Lưu mụ tới hỏi thăm tình hình, biết sức khỏe nàng đã ổn hơn ít nhiều thì mới thoáng yên tâm, ngồi xuống cạnh Thi Yến Vi, tay đặt lên đầu gối không nói năng gì xem nàng dạy Luyện Nhi chơi cờ song lục.
Sự hiện diện của hắn cùng cảm giác áp bách nặng nề khiến Luyện Nhi vốn chất phác không thể ngồi một cách thoải mái trước mặt hai người, nàng cố nén sợ hãi chơi nốt ván cờ với Thi Yến Vi rồi thi lễ, nhẹ nhàng tránh ra ngoài.
Tống Hành đứng lên, ngồi vào chỗ mà Luyện Nhi vừa rời đi, dịu dàng hỏi: “Ta chơi với nàng một ván nhé?”
Thi Yến Vi không nhìn hắn mà chỉ gật đầu đồng ý, lặng lẽ xếp lại những quân cờ.
Lúc hai người chơi cờ cùng nhau, dù Tống Hành có ý nhường nàng nhưng Thi Yến Vi lại không có nhiều tâm tư để chơi cờ với hắn, nàng hạ cờ theo kiểu chiếu lệ nên đương nhiên là thất bại thảm hại.
Chỉ trong nháy mắt, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, giữa hai người dường như đang bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
Tống Hành không tìm ra được chủ đề gì để nói nên chỉ có thể hỏi sức khỏe nàng đã tốt lên chưa, hàn huyên thêm một hai câu nhưng từ đầu đến cuối thái độ mà nàng dành cho hắn đều hết sức dửng dưng nên đành sa sầm mặt, phất tay áo bỏ đi.
Hôm đó là ngày mà Tiết phu nhân bày gia yến ở Thúy Trúc cư, còn đặc biệt sai người đến Mạnh phủ mời vợ chồng Tống Thanh Âm.
Tống Hành dựa theo thứ tự lớn bé mà ngồi xuống, một bên hắn là vợ chồng Tống Duật còn bên kia là một nhà ba người của Tống Thanh Âm.
Mạnh Lê Xuyên tỉ mẩn nhặt xương cá cho Tống Thanh Âm và Mạnh Phù, dùng giọng dịu dàng dỗ dành bé Mạnh Phù phấn điêu ngọc trác: “Đoàn Nô ăn chậm thôi con, đừng để bị nghẹn.”
Mạnh Phù chớp đôi mắt to xinh đẹp, chiếc cằm trắng nõn phúng phính hơi nâng lên lúng búng đáp: “Đoàn Nô biết rồi ạ, cha cũng ăn chậm thôi.”
Ăn cơm xong, Tiết phu nhân lệnh hạ nhân dọn bàn. Nhóm tỳ nữ dâng những thứ như nước trà, ống nhổ, chậu đồng lên để mọi người trong nhà súc miệng rửa tay, sau đó lại bưng lên các món điểm tâm trái cây được đặt trên khay trà.
Tiết phu nhân được người đỡ ngồi xuống giường La Hán, cười tủm tỉm nhìn Mạnh Phù thì bỗng không nhịn được cảm thán: “Đoàn Nô nhìn giống hệt Đại nương lúc còn để tóc trái đào, mày dài mắt hạnh này như từ một khuôn đúc ra, chỉ có mũi với miệng là giống Mạnh Cửu.”
Lời này của bà khiến Tống Duật hào hứng đặt chén trà men trắng trong tay xuống, xoa nhẹ phần bụng nhô cao của Tổ Giang Lan, mỉm cười nói: “Mỗ cũng thấy trai gái gì cũng được, nếu là tiểu nữ lang thì tốt nhất nên giống Thập Nhất nương, còn nếu là tiểu lang quân thì mặt mày giống Thập Nhất nương còn miệng mũi giống mỗ.”
Tống Thanh Hòa ôm Đoàn Nô trong ngực, lấy túi thơm bằng bạc hoa văn bồ đào mạ vàng dỗ dành cô bé, Tống Thanh Âm nhớ tới chuyện vui sắp tới giữa nàng và Cửu lang quân thì hạ giọng trêu ghẹo, chọc nàng chẳng mấy mà đã đỏ bừng mặt.
Tiết phu nhân đang ngồi trên ghế cao nhìn khung cảnh đoàn viên ấm áp thì cười đến không khép miệng được, phân phó lão mụ hâm nóng ba chung rượu tam lặc đưa tới.
Mọi người nâng ly cạn chén, vui vẻ nói cười, duy chỉ mình Tống Hành lẳng lặng ngồi trên ghế thiền đàn hương, ngón trỏ điểm nhẹ vào tay vịn, ánh mắt sâu thẳm, ngoài mặt không hiện rõ vui buồn, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Ánh mắt Tiết phu nhân lướt qua hắn, nụ cười hơi ngưng trọng nhưng chỉ thoáng sau đã kín đáo thu lại tầm mắt, quay lại uống rượu cười đùa như cũ.
Hết ba tuần rượu, sắc trời cũng không còn sớm, Tiết phu nhân đã có tuổi nên cảm thấy hơi mệt mỏi, liền bảo mọi người lần lượt giải tán.
Phùng Quý xách đèn đi trước soi đường, Tống Hành không băng qua viện mà ngược lại đi vòng theo lối cửa hông, tự đến chuồng ngựa dắt ngựa ra rồi giơ roi giục ngựa chạy vào ngõ nhỏ, hướng về biệt viện hành sơn.
Trên không trung vầng trăng sáng tỏ, ánh hào quang như tựu vào một chỗ.
Lúc Tống Hành đến thì Thi Yến Vi đã khỏe hơn rất nhiều. Nàng ngồi dưới ánh đèn dùng chỉ màu đan thành túi lưới với Luyện Nhi.
Luyện Nhi thấy hắn đến thì hốt hoảng đứng dậy hành lễ, trong khi Thi Yến Vi không nhanh không chậm buông túi lưới đã được đan một nửa xuống nên bị chậm mất nửa nhịp.
Tống Hành chỉ liếc nhìn Luyện Nhi một cái, Luyện Nhi lập tức hiểu ý vội vàng thi lễ thêm lần nữa trước khi rón rén rời khỏi phòng.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại hắn và Thi Yến Vi.
Gió đêm ùa vào khe cửa khiến ngọn lửa chẳng được yên thân, tỏa ra vầng sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt trắng như sứ của Thi Yến Vi. Giữa ánh nến hư ảo, Thi Yến Vi hơi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng lan tỏa trong gió, nàng cảm thấy khó chịu, không khỏi khẽ cau mày cắn nhẹ môi.
Thi Yến Vi đứng lên thi lễ muốn bảo hắn đi tắm trước nhưng người kia lại không màng tới, ôm lấy nàng bế lên giường La Hán.
Dù lúc này nàng đang đứng trên giường La Hán nhưng vẫn thấp hơn hắn cả một khoảng, Tống Hành ôm mặt nàng, cúi đầu phủ lên phiến môi, gần như tham lam mà hút hết hơi thở thơm mát trong miệng nàng, như thể chỉ sợ nàng sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt.
Hơi thở của Thi Yến Vi tràn ngập mùi rượu thanh mát trên người Tống Hành, nàng ghét bỏ vươn tay đẩy vai hắn ra nhưng lại bị Tống Hành chỉ bằng một tay cản lại. Hắn ôm nàng xoay qua đảo vị trí giữa hai người, khi nàng đã bị ép phải ngồi trên người hắn thì Tống Hành không kìm nổi nữa, vội vàng cởi bỏ thắt lưng ngọc điệp tiệp quanh hông, không nói gì ôm chầm lấy nàng.
Một lúc lâu sau, Tống Hành giơ tay giúp nàng vuốt hai viền tóc mai ướt đẫm mồ hôi, trầm ngâm một lát, bốn mắt đan xen cùng nhau rồi từ từ mở môi mỏng nói: “Loại lương dược kia làm tổn hại sức khỏe, sau này nương tử đừng uống nữa.”