• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong giấc mộng, ký ức của nàng dường như chỉ dừng lại ở những ngày còn ở trong Tống phủ.

Động tác trên tay của Tống Hành bỗng ngừng lại, giọng hắn dịu dàng an ủi: “Âm Nương, đừng sợ. Ta sẽ không làm đau nàng, ta sẽ đưa nàng lên tiên cảnh, khiến nàng thư thái dễ chịu.”

Nàng chỉ đang sống nhờ ở Tống phủ, chẳng hề có liên hệ gì với hắn, làm sao có thể để xảy ra chuyện như vậy? Huống hồ, nàng cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn thân mật gọi nàng là Âm Nương.

Nhưng, nàng còn chưa kịp nghĩ thông suốt, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Một giọng nữ ôn hòa cất lên ngoài cánh cửa: “A Âm, vừa rồi cô đang nói chuyện với ai vậy? Có chuyện gì không?”

Nghe giọng, nàng nhận ra đó là Ngân Chúc. Với bộ dạng này cùng gia chủ, nàng làm sao có thể gặp người được?

Tống Hành dường như cố ý trêu chọc nàng, động tác cởi áo trên tay chẳng chút dừng lại.

Chỉ trong thoáng chốc, lớp áo mỏng màu trắng từ vai phải nàng trượt xuống, để lộ ra một khoảng da thịt trắng như tuyết. Trâm lưu tô mạ vàng cài trên tóc vô tình vướng vào tóc nàng, ánh vàng lấp lánh phản chiếu những giọt lệ còn vương trên khóe mắt,  khiến ai nhìn vào cũng không khỏi thương cảm.

Khác hẳn với dáng vẻ mảnh mai yếu đuối của nàng, Tống Hành lại cao lớn cường tráng, tựa như một dã thú hung dữ trong rừng sâu. Hắn tựa hồ lớn gấp đôi nàng, khiến nỗi sợ hãi của nàng cũng trở nên dễ hiểu.

Nhận thấy nàng khẽ rụt người lại, Tống Hành lập tức ngừng động tác, cúi người, dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn xuống làn da trắng nõn mềm mại trước mắt, hơi thở nóng rực kề sát tai nàng, thì thầm: “Âm Nương không muốn để người khác thấy nàng trong bộ dạng này, phải không? Nàng muốn tự bảo nàng ta đi hay để ta đuổi?”

“Xin ngài đừng như vậy, không được đâu…” Đôi mắt nàng đỏ hoe, hốt hoảng đến mức suýt bật khóc. Đôi mắt đào hoa long lanh, chan chứa tình ý, lại thêm màn sương mờ ảo khiến nàng vừa yểu điệu vô tội vừa cuốn hút đến tận cùng.

Tống Hành nhìn nàng như vậy, làm sao còn có thể kìm chế thêm chút nào. Một cơn nhiệt hỏa từ hạ thân bốc lên đỉnh đầu, tựa như thiêu đốt cả sống lưng hắn.

Ngón tay khẽ móc vào vạt áo nàng, làn da thuần khiết càng thêm lộ rõ. Hắn như thể đã mất hết kiên nhẫn, ghé sát tai nàng thủ thỉ: “Âm Nương ngoan, bảo nàng ta đi đi. Bằng không, ta cũng chẳng ngại để nàng ta biết bây giờ nàng đang ở dưới thân ta, chỉ sợ nàng ngượng ngùng không chịu nổi mà thôi.”

Nói xong, ánh mắt hắn hướng về cánh cửa gỗ, định lên tiếng. Nữ lang hoảng hốt, vội lấy tay che miệng hắn, mắt đỏ hoe, gạt bỏ mọi xấu hổ, cất giọng: “Không có gì, ta chỉ muốn nghỉ ngơi, ngày mai hãy đến nha.”

Một lát sau, bóng dáng ngoài cửa biến mất.

Bàn tay mềm mại của nàng vẫn phủ trên môi hắn. Tống Hành nắm lấy tay nàng, áp lên môi mình mà hôn, lưu luyến chẳng muốn buông ra.

“Âm Nương ngoan lắm.” Hắn khẽ bật cười, ánh mắt nóng rực lại dán lên gương mặt như đóa phù dung của nàng. Hắn thuần thục tháo dây buộc kha tử trên người nàng.

Làn gió đêm mát lạnh thoáng qua, áp vào làn da trần.

Thi Yến Vi gần như theo phản xạ mà đưa tay che lại, nhưng hành động quá đỗi vô dụng, nàng thậm chí không biết nên che chỗ nào trước.

“Che làm gì? Có nơi nào mà ta chưa từng thấy qua đâu? Ngoan, để ta nhìn cho rõ. Rồi nàng sẽ nhận được phần thưởng của mình.” Tống Hành vừa nói vừa ngăn bàn tay nàng đang cố gắng che chắn.

Nàng cho hắn xem hồi nào chứ? Vừa bực lại vừa sợ, đôi mắt ướt át đầy kinh hoàng, nàng lại bắt đầu giãy dụa: “Ngài không thể như vậy! Ta không muốn… Buông ta ra!”

Tống Hành hoàn toàn phớt lờ sự phản kháng của nàng, nắm lấy cổ chân nàng, chặn đứng lời nàng muốn nói. Hắn khẽ nhếch môi cười ngạo nghễ, giọng nói lộ rõ vẻ khiêu khích: “Vì sao lại không thể như vậy? Rõ ràng giữa chúng ta đã từng có vô số lần, ta sẽ khiến nàng nhớ lại.”

Nói dứt lời, hắn cúi xuống, nét mặt hiện lên sự mê đắm điên cuồng.

Dẫu chỉ là trong mộng, nàng vẫn nhỏ bé đến thế.

Tống Hành thoáng có chút hối hận, nhưng lại cố gắng tập trung tinh thần, dốc sức làm mọi cách để khiến nàng vui lòng.

Thi Yến Vi bất giác ngửa đầu, cần cổ trắng ngần như càng thêm nổi bật. Tay nàng bấu chặt lấy lớp áo trên vai hắn, đôi mắt hoe đỏ, dáng vẻ yếu ớt giống hệt những gì hắn từng thấy trước đây.

“Âm Nương, gọi ta là Quỳ Ngưu Nô đi.” Giọng hắn trầm thấp, từng lời như rót mật, ngón tay trêu chọc lướt nhẹ.

Trên mái tóc nàng là viên nam châu trắng không tỳ vết, tròn trịa mượt mà.

Đôi mắt nàng ngập nước, mỗi lúc một đầy, bất lực dùng móng tay cào vào vai hắn, giọng nói khẩn cầu: “Đừng như vậy, xin ngài tha cho ta…”

Nhưng những lời nói như thế chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu, càng khiến bản năng hủy hoại điên cuồng trong người hắn dâng cao.

Tống Hành nhẫn nại đến cùng cực, cuối cùng nghiến răng, chặt đứt hy vọng cuối cùng của nàng: “Tha cho nàng? Cả đời này, cả kiếp này, vĩnh viễn không thể.”

Vừa nói, bàn tay mạnh mẽ của hắn dễ dàng khống chế thân hình mảnh mai của nàng, chạm đến chiếc thắt lưng vàng trên hông.

Nữ lang không dám tin vào mắt mình, đôi đồng tử tràn đầy vẻ bàng hoàng, toàn thân run rẩy trốn tránh, nhưng làm sao thoát được. Khắp nơi đều là hơi thở của hắn, nàng bị giam cầm trong một không gian chật hẹp, không cách nào chạy thoát.

Tống Hành nâng khuôn mặt nàng lên, ánh mắt như nhìn một món bảo vật, dịu giọng vỗ về: “Không sao đâu, Âm Nương. Ta và nàng đã bao lần như thế, lần nào nàng cũng chịu được cả.”

Thi Yến Vi nhíu mày, tựa hồ không hiểu hắn đang nói gì. “Bao lần” là ý gì? Trong đầu nàng chỉ tràn ngập sự kinh hoàng, cố quay mặt né tránh ánh mắt hắn, một lòng một dạ vùng vẫy mong thoát khỏi sự kìm kẹp.

Thế nhưng sức lực của nàng quá yếu, yếu đến nỗi không khác gì gãi ngứa cho hắn.

Nước mắt Thi Yến Vi tuôn trào, như những chuỗi ngọc lăn dài trên má. Nàng bấu chặt vai hắn, ngón tay như muốn khảm vào da thịt, nghẹn ngào van xin: “Xin ngài đừng như vậy với ta, không được đâu… thả ta ra, ta xin ngài…”

Hắn còn chưa làm gì, nàng đã khóc thành một người đầy nước mắt như vậy rồi.

Tống Hành không dám hành động liều lĩnh thêm, nghiêng người nhặt lấy y phục vương vãi trên sàn, vo tròn lại đặt dưới lưng nàng làm điểm tựa.

“Âm Nương, thả lỏng một chút, đừng sợ hãi.” Tống Hành cúi đầu hôn đi những giọt lệ trên má nàng, từng chút một nuốt trọn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.

Dần dần, nàng không còn hoảng sợ như lúc đầu nữa.

Lúc này, hắn mới dám mạnh dạn hơn.

Dù vẫn chưa đủ, nhưng nàng lại khóc càng dữ dội hơn.

“Âm Nương, hay nàng cắn ta một cái cho bớt giận nhé?” Hắn không thể chịu được khi thấy nàng buồn bã như vậy, trong lòng cảm thấy bức bối. Nhưng bảo hắn buông tha nàng, hắn lại không làm được, đành cúi sát xuống, đưa bờ vai trái của mình đến trước môi nàng.

Thi Yến Vi không còn đường trốn, đành trừng mắt nhìn hắn, rồi không chút do dự, cắn mạnh lên bả vai hắn.

Tống Hành như thể vừa nhận được phần thưởng quý giá, không giấu nổi sự kích động, nói: “Âm Nương ngoan, tất cả những gì của ta đều là của nàng. Nếu muốn, cứ cắn thêm ở chỗ khác đi.”

Lời vừa dứt, đến lượt Thi Yến Vi ngây ra. Hiển nhiên, nàng không ngờ hắn có thể thốt ra những lời điên cuồng như vậy, kinh ngạc đến mức quên cả khóc.

Tống Hành vẫn không chịu buông tha nàng.

Một lát sau, sức lực giữa môi và răng nàng cũng yếu đi, không thể không rời khỏi vai hắn, giọng đứt quãng pha chút tức tưởi, thổn thức trong lòng hắn.

Thấy nàng khóc đến đáng thương như vậy, cuối cùng Tống Hành cũng động lòng, bế nàng rời khỏi chiếc sạp thấp, bước vào trong.

“Âm Nương, nàng chờ ta, chẳng mấy chốc nữa, ta sẽ đưa nàng và con của chúng ta trở về Triệu quốc. Khi ấy, gia đình ba người chúng ta sẽ cùng nhau sống vui vẻ, không ai có thể chia lìa chúng ta nữa.” Vừa nói, Tống Hành vừa cố gắng kiềm chế bản thân, để mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.

Nữ lang hơi sững lại, rõ ràng là không hiểu hắn đang nói gì. Nàng và hắn, làm gì có đứa con nào? Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, nàng đã không còn tâm trí để suy nghĩ, trong lòng âm thầm mắng người trước mặt sao lại có sức lực trâu bò đến thế.

Khi tất cả đã kết thúc, Tống Hành vùi cằm vào mái tóc đen rối bời của nàng, hạ giọng nói: “Ngôi vị hoàng hậu chỉ có thể thuộc về Âm Nương, và Âm Nương cũng chỉ có thể là của ta. Các con của chúng ta chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Ta sẽ biến cô bé trở thành nàng công chúa tôn quý nhất thiên hạ.”

Nữ lang trong lòng hắn dường như đã bị kiệt sức, lặng yên để hắn ôm lấy, Tống Hành cũng an tâm nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Trong mộng, hắn lại thấy người con gái hắn ngày đêm mong nhớ đang chơi đùa với một bé gái giữa trời tuyết. Tuy không thấy rõ khuôn mặt đứa trẻ ấy, nhưng hắn tin chắc rằng cô bé cũng sẽ có đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp giống như nàng.

Tống Hành bước nhanh về phía hai bóng hình trước mắt, định tham gia cùng họ. Thế nhưng, khi hắn vừa tiến lại gần, cả hai lại đột ngột biến mất, không để lại dấu vết nào.

Cảnh tượng xung quanh dần trở nên hoang vắng, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa. Lòng hắn tràn đầy hoảng hốt, bất giác choàng tỉnh từ giấc mộng.

Tay hắn siết chặt, từng giọt mồ hôi trên trán lớn bằng hạt đậu, y phục ngủ cũng ướt đẫm. Tống Hành mệt mỏi áp tay lên ngực, há miệng thở dốc.

Bên ngoài trời đã hửng sáng, nhưng giờ vẫn đang còn sớm.

Tống Hành xuống giường, đi giày, bước đến bên cửa sổ, mở ra. Làn gió thu se lạnh thổi qua, xua đi hơi nóng còn sót lại trên người hắn.

Hắn bước đến cửa sổ, chống tay đẩy ra. Bên ngoài, hoa mộc phù dung đã nở rộ.

Hắn bất giác nhớ đến sáng sớm hôm nàng rời khỏi Lạc Dương để đến Thái Nguyên ở biệt viện. Khi ấy, ngoài cửa sổ cũng đầy những đóa mộc phù dung rực rỡ. Nàng đứng bên cửa sổ ngắm hoa, nghĩ lại, chuyện đó đã là năm năm trước.

Khi ấy, nàng mới mười chín tuổi, giờ đây chỉ vừa hai mươi tư, còn hắn hơn nàng tám tuổi, nay đã ba mươi hai, không còn là lang quân tuổi đôi mươi năm đó.

Nàng vẫn trẻ trung mạo mỹ, còn hắn, so về tuổi tác, dường như không xứng với nàng nữa.

Nghĩ đến đây, lòng hắn càng thêm bất an. Tay siết chặt lấy gỗ cửa sổ, hắn hạ quyết tâm, phải nhanh chóng đưa nàng và con của họ trở về bên mình.

Trung thu vừa qua, Trùng Dương lại đến.

Tin tức sứ thần nước Triệu chuẩn bị đến nước Sở truyền đến nước Ngụy khiến triều đình xôn xao.

Giang Thịnh nghe tin này liền lập tức đưa ra nhận định: Tống Hành có ý muốn “xa giao gần công” (kết giao xa, tấn công gần), hoặc kết đồng minh với nước Sở chung sức bàn đại kế phạt Ngụy.

Đêm ấy, hắn vội triệu tập quần thần vào điện bàn bạc, quyết định tiên phát chế nhân, [1] tấn công nước Sở, phá vỡ liên minh giữa hai nước.

[1]

Thẩm Kính An cảm thấy chuyện này có điểm đáng ngờ, bèn khuyên Giang Thịnh chớ nóng vội, tránh hành động theo cảm tính.

Nhưng Giang Thịnh vốn là người ham công danh, lại thêm tài trí tầm thường, chẳng có chiến công gì nổi bật. Nay đăng cơ, thiên hạ vẫn chỉ tôn xưng phụ hoàng hắn là hùng chủ nước Ngụy. Giang Thịnh ôm mộng đánh bại nước Sở để xây dựng uy vọng, vượt qua thành tựu của tiên đế. Nhân cớ này, hắn quyết định xuất binh, lớn tiếng nói: “Nguyện vọng cả đời của tiên đế là thống nhất thiên hạ. Nay nước Ngụy ta ngày càng hùng mạnh, còn nước Sở chỉ là tiểu quốc ba trấn, có gì đáng sợ. Đợi sau khi chiếm được nước Sở, thống nhất miền Nam, tự khắc có thể Bắc phạt nước Triệu.”

Thẩm Kính An nghe vậy cảm thấy không ổn, định khuyên thêm lần nữa, nhưng Tể tướng Trình Cảnh đã lên tiếng trước: “Nếu lúc này tấn công nước Sở, chẳng phải lo sợ nước Triệu nhân cơ hội đánh úp chúng ta, khiến ta rơi vào tình thế lưỡng đầu thọ địch [2] hay sao?”

[2]

Giang Thịnh lòng đã quyết, không muốn nghe những lời trái ý, sắc mặt lập tức sa sầm: “Nước Triệu và nước Ngụy đã nghị hòa mười năm, đến nay mới qua ba năm. Nếu bọn chúng lúc này tấn công ta, chẳng phải là bội tín bội nghĩa, không sợ bị thiên hạ cười chê hay sao? Huống chi, chúng muốn lôi kéo nước Sở, đủ thấy rằng với sức của nước Triệu hiện tại vẫn chưa thể một mình đánh bại nước Ngụy. Nếu không nhân lúc này diệt Sở, chẳng phải để lại mối họa về sau?”

Dẫu Giang Thịnh đã quyết ý, Thẩm Kính An vẫn không quên bổn phận của bề tôi, bước lên trước khuyên nhủ: “Ti hạ cho rằng lời Trình công rất có lý. Kính mong Thánh thượng nghĩ kỹ trước khi hành động.”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thịnh càng thêm khó coi. Trong lòng hắn chỉ cảm thấy hai tâm phúc này của tiên đế luôn luôn đối đầu với mình, chẳng qua là không muốn thấy hắn làm tốt hơn tiên đế mà thôi.

Giữa lúc bầu không khí căng thẳng, Tể tướng Chu Bành bỗng nói: “Thần cho rằng, lời Thánh thượng không phải không có lý. Huống chi nước Sở nhiều lần quấy nhiễu biên cương ta, cướp bóc sinh sự. Nay xuất binh thảo phạt là điều đúng đắn. Thẩm công liên tiếp làm trái ý Thánh thượng, chẳng lẽ vì dựa vào quân công và sự trọng dụng của tiên đế, được phong hầu mà coi thường đương kim Thánh thượng hay sao?”

Thẩm Kính An nghe vậy, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Y nhớ lại khi xưa từng tín nhiệm Đông cung, khi rời khỏi Biện Châu còn giao binh phù cho hắn để bảo vệ tiên đế. Nhưng không ngờ tiên đế vẫn băng hà, trong lòng không khỏi hoài nghi liệu có phải Đông cung cố ý làm ngơ không.

Hai vị vương gia Khang Vương và Hạ Vương cũng lần lượt chết trong tay hắn.

Người xưa nay trông có vẻ trung hậu như Đông cung, giờ nhìn lại, đâu phải chỉ đơn giản như vậy.

Hiện nay, y không nắm binh quyền, lại không được lòng vua, còn có thể làm gì nữa? Nghĩ đến công chúa, cháu gái và Trân Trân trong phủ, Thẩm Kính An âm thầm nắm chặt tay, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cúi đầu ôm quyền thi lễ, dùng giọng điệu bình tĩnh đáp: “Ti hạ tuyệt không dám có ý này.”

Giang Thịnh không thèm nhìn hắn, chỉ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trẫm đã quyết, chư khanh không cần khuyên thêm. Nếu có kế sách gì thắng địch, cứ việc trình bày.”

Những lời sau đó, Thẩm Kính An không còn nghe lọt tai. Trong lòng y chỉ thầm tính, e rằng đã đến lúc phải để các nàng rời khỏi Biện Châu rồi.

Hôm sau, lúc lâm triều, Giang Thịnh ban chiếu chỉ, phong Quách Thừa, huynh trưởng của Hoàng hậu Quách thị, làm Nguyên soái, đồng thời cử thêm ba vị tướng quân khác, nhưng lại chỉ để Thẩm Kính An làm Phó tướng.

Chiếu chỉ này rõ ràng nhằm áp chế tâm phúc cùng cựu thần của Tiên đế, cũng như nâng đỡ bè phái thân cận với tân đế. Phía ủng hộ tân đế thì tự hả hê, mừng rỡ vô cùng.

Sau buổi triều, Giang Thịnh giữ Thẩm Kính An lại để nghị sự.

“Trẫm nghe nói, cháu gái của Thẩm công dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm. Nay Thẩm công sắp thân chinh nước Sở, dù muốn quan tâm cũng e rằng lực bất tòng tâm. Chi bằng để trẫm thay ngươi gánh vác trách nhiệm ấy.”

Nhị nương trước nay ít khi rời phủ, chẳng rõ từ khi nào đã lọt vào mắt xanh của hắn. Nghe đến đây, trong lòng Thẩm Kính An thảng thốt, vội vã phủ nhận: “Ti hạ không rõ Thánh thượng nghe từ đâu ra lời đồn ấy, nhưng cháu gái của ti hạ dung mạo tầm thường, đã quá hai mươi bốn tuổi, hơn nữa còn có một nữ nhi bên gối. Làm sao dám làm phiền Thánh thượng hạ cố?”

Giang Thịnh nghe vậy chỉ cười nhạt: “Thẩm công, ngày trước ngươi lừa Tiên đế, phạm tội khi quân, giờ lại muốn dối gạt trẫm sao? Thẩm công đừng quên, đêm Khang vương tạo phản, chính trẫm đã phái người đến Thẩm phủ cứu ngươi. Khi đó cháu gái của ngươi đã đích thân cảm tạ, dung mạo nàng ta đã hiện rõ trước mắt mọi người, chẳng lẽ lại không đến tai trẫm? Dù nàng chẳng phải hoàn bích cũng không sao, Tiên đế khi nạp thiếp cũng từng có người tái giá hay quả phụ. Huống hồ, loại phong tình ấy e rằng còn độc đáo hơn nữa.”

Cơn giận trong lòng Thẩm Kính An suýt không kìm được, đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay đến đau nhói. Sau mười mấy nhịp thở, y chậm rãi lên tiếng: “Thánh thượng đã nói vậy, ti hạ cũng không dám nhiều lời. Chuyện này nên thuận theo ý nguyện cả hai bên mới thỏa đáng. Xin Thánh thượng cho phép ti hạ về phủ bàn kỹ với cháu gái, để nàng ấy chuẩn bị tâm lý.”

Ngày trước ở bên phụ hoàng, hắn luôn là kẻ hiên ngang mạnh mẽ, chưa từng phải nhún nhường, hạ mình như hôm nay. Nghĩ thế nên Giang Thịnh càng cảm thấy đắc ý, quyết định ban ơn: “Cũng được. Đợi khi ngươi rời Biện Châu, trẫm sẽ phái người đưa nàng vào cung. Ngươi nhất định phải nói rõ tấm chân tình trẫm dành cho nàng, dặn nàng nhất định phải ăn vận chỉnh chu.”

Thẩm Kính An cố nén nỗi uất hận, khom người cung kính đáp: “Ti hạ tạ ơn Thánh thượng, thay mặt cháu gái cảm tạ thánh ân.”

Giang Thịnh thấy sự đã thành, liền vui vẻ cho lui. Hắn nghĩ, chỉ hai ngày nữa thôi,  giai nhân ngoan ngoãn nhập cung, hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

Ra khỏi cung, Thẩm Kính An lập tức đến Đô đốc phủ, dựa vào giao tình mà lần đầu phá lệ xin một tờ giấy thông hành trống. 

Trở về phủ, y cầm giấy thông hành đến gặp Thi Yến Vi, đồng thời sai người chuẩn bị cả bạc và vàng nén.

“A cữu, đây là ý gì?” Thi Yến Vi nghi hoặc hỏi.

Thẩm Kính An khẽ thở dài: “Kim thượng vừa thiếu đức vừa độc đoán, sợ rằng vận số nước Ngụy chẳng còn kéo dài được bao lâu. Sáng mai điểm binh xong, a cữu sẽ xuất chinh đánh Sở. Người kia sớm muộn cũng sẽ đem quân đánh nước Nguỵ, cháu cùng công chúa hãy mang theo Trân Trân đến Hải Châu trước. Nếu Ngụy bại trận, không cần bận tâm tới a cữu, cứ theo thương đoàn vượt biển mà đi. A cữu đã sắp xếp thị vệ đi cùng bảo vệ mọi người an toàn đến hải ngoại. Hắn dù có bản lĩnh lớn cũng không nghĩ ra cháu đã rời khỏi Trung Nguyên.”

Người kia… trong đầu Thi Yến Vi mơ hồ đoán được, chính là Tống Hành. Ba năm qua, nàng cố tình né tránh mọi chuyện liên quan đến hắn, chỉ nghe phong thanh rằng hắn cai quản nước Triệu rất tốt. Nhưng nàng chưa từng ngờ rằng, dù hắn từng nói sẽ quên nàng, ba năm trôi qua, hắn vẫn ghi nhớ nàng, thậm chí có ý truy đuổi mãi không buông?

“A cữu, cháu chưa hiểu.” Thi Yến Vi lên tiếng.

Thẩm Kính An khẽ cười chua xót: “Ta chưa từng nói với cháu, vì sợ cháu lo lắng. Nhị nương còn nhớ đêm Khang vương tạo phản, phủ ta vốn đã không chống đỡ nổi, vì sao lại giữ được cho đến khi quân Đông cung đến cứu không?”

Thi Yến Vi chẳng biết chút võ nghệ, cũng không có giác quan nhạy bén, nên hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của những tử sĩ. Nàng suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, chỉ đành ngơ ngác lắc đầu.

Thẩm Kính An mặt mày ngưng trọng, rồi nói: “Chính là người kia phái tử sĩ âm thầm bảo vệ cháu, lúc này sợ rằng họ đang ở quanh Thẩm phủ. Ba năm nay, hắn không lập hậu cũng chẳng nạp phi. Có thể thấy, hắn chưa từng quên cháu.”

“A cữu biết cháu từng bị hắn làm tổn thương, trong lòng chẳng còn chút tình ý nào, chắc chắn không muốn quay lại bên hắn sống khổ sở. Nhưng a cữu chỉ mong cháu và công chúa sống tốt, sống vui vẻ. Chính vì thế mới nghĩ ra cách này.”

Lời vừa dứt, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Nàng không muốn tin sự việc lại thành ra như vậy, nhưng dù không muốn tin thì thực tế cũng đã rành rành, không thể không chấp nhận.

Nàng lẽ ra phải nghe theo sắp đặt của a cữu mà rời đi, nhưng ba năm sống chung, nàng đã coi y như người thân. Thi Yến Vi thấy lòng đau xót, nước mắt tràn mi: “Nhưng a cữu, nếu chúng ta đi rồi, người phải làm sao?”

“A cữu đã nói rồi, nếu quân Ngụy bại trận, mọi người hãy rời ra hải ngoại. Còn nếu Ngụy thắng, ta sẽ thu xếp cho mọi người đến nơi khác. Hải ngoại dù sao cũng chẳng phải quê nhà, nếu không đường cùng ta cũng không muốn ba người liều lĩnh đến đất khách.”

Thi Yến Vi càng thấy khó hiểu, vì sao Ngụy thắng rồi mà họ vẫn phải rời đi, vì sao không thể tiếp tục ở Biện Châu cùng a cữu? Trân Trân cũng rất yêu mến vị cữu công này.

Thẩm Kính An nhận ra nỗi băn khoăn trong mắt nàng, bèn giải thích: “Thánh thượng nghe từ miệng người cứu viện hôm ấy rằng nhan sắc của Nhị nương hơn người, nên muốn đưa cháu vào cung để thỏa mãn tư dục. Ta không thể cháu nàng vừa thoát khỏi hang hổ lại sa vào miệng sói, nên chỉ có thể đến dùng hạ sách này.”

“Nhưng may thay, Thánh thượng vốn là kẻ ham mê sắc đẹp, nay thế này mai thế khác, sẽ không bận tâm đến một nữ lang quá lâu. Nghĩ đến vài năm nữa, khi Nhị nương lớn tuổi, hắn sẽ không còn nhớ đến Nhị nương. Đến khi đó, cữu cháu ta sẽ có ngày tái ngộ.”

Đến lúc này, Thi Yến Vi cuối cùng cũng thấm thía lời Tống Hành từng nói với nàng lúc ở biệt viện hành sơn. Nàng chỉ có nhan sắc, nhưng không có năng lực tự bảo vệ, nếu rời xa hắn, sẽ chỉ chuốc họa bởi hạng người lang sói.

Giờ đây, nàng chẳng những không thể tự bảo vệ mình mà còn làm liên lụy đến cậu của nguyên thân.

Thi Yến Vi lòng tràn đầy tự trách, song cũng hiểu rõ thời khắc này không phải lúc do dự. A cữu sắp đặt như vậy, tất nhiên có lý lẽ của người. Huống hồ, nước Ngụy đang lúc cần người tài, Thánh thượng cũng không mất trí đến mức vì muốn có nàng mà lấy mạng của a cữu.

“Được, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của a cữu.” Thi Yến Vi quyết ý, gật đầu thật mạnh.

Thẩm Kính An cố gắng giữ bình tĩnh, giọng điềm nhiên: “Sáng sớm mai, ta sẽ sai người cải trang thành cháu để đánh lạc hướng đám tử sĩ mà Tống Hành phái tới. Cháu và công chúa cải trang, dắt theo Trân Trân rồi đi qua cửa hông, sẽ có xe ngựa đến đón.”

Kế hoạch đã định, Thi Yến Vi thu dọn hành lý gọn ghẽ, lòng thấp thỏm đợi ngày mai đến.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cả đoàn người ra khỏi thành, thẳng tiến về Hải Châu cách gần ngàn dặm.

Thêm một ngày nữa trôi qua, Thẩm Kính An đã theo quân xuất chinh. Giang Thịnh sai nội thị trong cung đến đón người, nhưng trong Thẩm phủ giờ đây đâu còn vị cháu gái xinh đẹp như hoa như ngọc của Thẩm hầu nữa.

Biết tin, Giang Thịnh giận đến tím mặt, song việc này vốn kín đáo, không tiện công khai. Thẩm Kính An đã rời Biện Châu theo quân chinh chiến, hắn không có lý do chính đáng để làm khó người Thẩm phủ. Huống chi hắn vừa lên ngôi không lâu, e rằng sẽ bị người ta nắm thóp. Tạm thời, hắn đành nén cơn giận, chờ Thẩm Kính An hồi triều rồi mới tính sổ.

Quách Trừng tuy kinh nghiệm chiến trận không bằng Thẩm Kính An, nhưng vì hắn là chủ soái, dù quyết sách sai lầm, kẻ khác cũng không dám không nghe. Thành ra, quân đội kéo đến biên giới nước Sở đã nửa tháng mà chưa chiếm nổi thành trì nào.

Phía tiền tuyến còn đang giằng co, hậu phương lại gặp biến cố. Triệu quốc, dưới sự chỉ huy của đại tướng quân Vệ Trạm, đã dẫn năm vạn binh từ Kim Châu tiến đánh Quân Châu. Chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, quân Triệu liên tiếp chiếm được ba thành, áp sát Đường Châu.

Giang Thịnh nhận được chiến báo, long nhan đại nộ. Triều đình lúc này không còn binh để dùng, đành phải gấp rút điều quân từ Hoài Nam tiếp viện bằng lệnh tám trăm dặm hỏa tốc.

Điện Triều Nguyên.

Mọi chuyện dường như đều diễn ra theo kế hoạch của hắn, chỉ trừ một điều ngoài dự liệu.

Nàng lại một lần nữa biến mất ngay trước mắt những kẻ mà hắn phái đi.

Ngụy quốc chưa nằm trọn trong tay hắn, không thể huy động quy mô lớn để truy tìm nàng.

Muốn biết tung tích của mẹ con nàng, chỉ e vẫn phải bắt đầu từ Thẩm Kính An.

Thẩm Kính An vốn cẩn trọng, chắc chắn đã sắp đặt kỹ lưỡng cho nàng. Nơi nàng đi đến, nhất định là do Thẩm Kính An đích thân lựa chọn.

Tống Hành chăm chú nhìn tấm dư đồ trước mặt. Chiến báo hôm qua vừa đến, việc chiếm được Đường Châu chỉ là vấn đề sớm muộn. Khi quân Vệ Trạm áp sát trấn Trung Võ, hắn sẽ thân chinh dẫn quân hội ngộ tại Hứa Châu, rồi thẳng tiến Biện Châu.

Dù không thể nhất cử đoạt lấy Ngụy quốc, chỉ cần đẩy lùi bọn chúng xuống phía nam Trường Giang, đến Hàng Châu là đủ.

Đất nước mất đi một nửa, dù vẫn còn tồn tại, cũng chỉ là cầm cự trong cảnh suy vong.

Ngón tay trỏ của Tống Hành dừng lại ở vị trí Hàng Châu, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua Hải Châu phía trên. Dù vậy, hắn cũng không để tâm quá nhiều, chỉ thu tay lại, xoa nhẹ sống mũi để giảm bớt sự nhức mỏi trong đôi mắt và cơn đau âm ỉ nơi trán.

Mùa đông sắp tới, không biết nàng ngoài kia sống ra sao, liệu có cơm no áo ấm. Đứa trẻ của họ có biết đến sự tồn tại của người cha này, có biết hắn đang ngày đêm nhớ mong mẹ con họ hay không?

Là hoàng hậu, là công chúa, nào có thể chịu cảnh bôn ba phiêu dạt. Tống Hành nghĩ đến đây, chỉ hận không thể ngay lập tức tấn công nước Ngụy, lật tung cả nước lên, đem mẹ con nàng bình an vô sự trở về Triệu quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK