Thời tiết vào tháng sáu mùa hạ, tuy đã qua lập thu nhưng trời vẫn còn oi bức. Bảo y trân châu được dệt từ hàng trăm viên ngọc trai, mặc lên người không những mát mẻ mà còn có tác dụng xua tan cái nóng. Đó là món quà Tống Hành cố ý sai người tìm kiếm để tặng cho Thi Yến Vi.
Bảo y trân châu dù tốt nhưng vì tiếp xúc trực tiếp với da thịt nên có cảm giác hơi lành lạnh, bởi vậy nàng luôn mặc kèm một lớp áo lót bên trong.
Khi ấy, Thi Yến Vi khoác chiếc áo trân châu bên ngoài lớp áo tay lửng, nghe Tống Hành hỏi có cảm thấy thoải mái không, nàng liền gật đầu đáp ổn.
Tống Hành từ sau bức bình phong bước ra, ngồi xuống bên cạnh nàng. Bàn tay to lớn vòng qua eo nàng, ý định muốn thân mật một phen. Thi Yến Vi vội đưa tay ngăn cánh tay hắn, ánh mắt ra hiệu hắn đừng dựa vào quá gần.
Ánh mắt vừa chạm vào đôi ngươi trong trẻo của nàng, hắn liền hiểu nàng đang chê mình bôn ba nhiều ngày, mồ hôi nhễ nhại còn chưa kịp tắm rửa. Không đợi nàng cằn nhằn thêm, hắn đã tự giác lui lại, nói: “Âm Nương, đợi ta một chút. Lát nữa nhất định ta phải ngắm kỹ dáng vẻ của nàng khi mặc áo trân châu.”
Mấy lời vô vị này luôn được hắn nói một cách trực tiếp. Thi Yến Vi lười bắt bẻ hắn, vẫn cầm cuốn Nữ sử Tây Hán mới được cục Thượng sử biên soạn lại, chăm chú đọc.
Tống Hành ra khỏi điện, sai người sắc thuốc tránh thai mang đến, sau đó đi thẳng đến phòng tắm.
Sau khi tắm xong, lau khô tóc, cung nhân bưng chén thuốc đã sắc kỹ dâng lên. Tống Hành chờ thuốc nguội bớt, rồi uống một hơi cạn sạch. Vị đắng xộc lên đầu lưỡi, khiến hắn khó chịu vô cùng. Sợ hơi thuốc còn lưu lại làm ảnh hưởng đến Thi Yến Vi, hắn súc miệng tận ba lần, sau đó đuổi cung nhân ra ngoài, rồi bước vào nội thất tìm nàng.
Hắn bước vào, cố giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Âm Nương đang xem gì đấy?”
Hắn giả vờ hỏi, trong lòng đã nghĩ đến chuyện khác.
Thi Yến Vi đáp: “Là cuốn Nữ sử Tây Hán, do các nữ quan ở cục Thượng sử tra cứu cổ thư và biên soạn lại. Ngoài Lữ hậu, Đậu hậu, Vệ hậu, còn có những nữ nhân tài danh như Ban Tiệp dư, Trác Văn Quân, Phùng Liêu, Nghĩa Thược…”
Nghe xong, Tống Hành liền nói muốn xem thử, cầm lấy sách trong tay nàng, kiên nhẫn đọc vài trang. Nhưng chỉ lát sau hắn đã nghĩ: Mai đọc tiếp cũng được.
Hắn đặt sách xuống, nhanh chóng bế ngang nàng lên, bước thẳng về phía nội thất.
Tống Hành vội vã cởi bỏ nút thắng trên áo ngòa tay lửng, để lộ lớp áo lót bằng lụa trắng bên trong. Tống Hành nóng lòng, nhưng lại sợ làm hỏng áo, đành dịu giọng bảo nàng giơ tay lên.
Đợi khi lớp y phục bên ngoài đã được cởi bỏ, liền lộ ra chiếc áo trân châu trắng muốt cùng lớp kha tử màu hồng phấn.
Tống Hành tiếp tục gỡ dây buộc kha tử, nhưng lại không nỡ động đến chiếc áo trân châu kia, để mặc nó ôm sát thân hình của Thi Yến Vi. Hắn cẩn thận ngắm nhìn, chỉ thấy làn da trắng như tuyết của nàng cùng ánh sáng lấp lánh từ những viên ngọc trai hòa quyện một cách hoàn mỹ.
Những viên châu áp sát vào làn da, tỏa ra chút hơi lạnh. Thi Yến Vi đưa tay định tháo xuống, nhưng Tống Hành nhìn đến thất thần, vội vàng giữ chặt cổ tay nàng, giọng điệu như đang nài nỉ: “Âm Nương kiên nhẫn mặc thêm chút nữa thôi, chẳng mấy chốc sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa, sợ rằng còn thấy nóng ấy chứ.”
Lời vừa dứt, hắn đã ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình. Hắn dùng chính hơi ấm cơ thể mình để làm ấm từng viên châu trên áo nàng. Sau đó, hắn cúi đầu, bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, dễ dàng khiến nàng hé môi để đón nhận.
Thi Yến Vi cảm nhận được những gì hắn nói rất nhanh, toàn thân nàng nóng dần lên, nhiệt độ trong màn trướng cũng không ngừng tăng cao, thậm chí có phần hơi nóng bức. Chỉ duy chiếc áo trân châu là giữ lại được chút mát mẻ, khiến nàng không nỡ tháo ra.
Tống Hành hôn nàng đến mức gò má nàng đỏ ửng, tai cũng nóng bừng. Hắn chuyển hướng, giữ lấy cổ chân nàng, quỳ xuống trước mặt.
Thi Yến Vi ngượng ngùng, đôi má càng đỏ hơn. không dám cúi đầu nhìn hắn. Giọng nàng ngắt quãng, nhắc đến chuyện Dương Quân đã năm tuổi, nên mời tiên sinh đến dạy vỡ lòng cho bé.
Tống Hành cố gắng lắng nghe lời nàng nói, đến khi yết hầu chuyển động, nhấm nháp một ngụm nước lành, hắn nâng người rồi vòng tay kéo nàng ngồi dậy cùng mình.
“Trân Trân là công chúa, thân phận tôn quý, người dạy vỡ lòng cho con dĩ nhiên phải là bậc bác cổ thông kim, học vấn uyên thâm.” Vừa nói, hắn vừa cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nắm gọn trong lòng bàn tay mình.
Lòng bàn tay hắn nóng bỏng. Thi Yến Vi hơi rụt tay lại nhưng vẫn để mặc hắn nắm lấy. Nàng cúi đầu suy tư giây lát, rồi nhẹ giọng nói: “Học thức dĩ nhiên quan trọng, nhưng phẩm hạnh cũng không thể thiếu sót. Nếu tiên sinh ấy định dạy Trân Trân những thứ như tam tòng tứ đức hay Nữ giới Nữ tắc, thì nhất quyết không thể chọn.”
“Đó là điều đương nhiên. Nữ nhi của ta và Âm Nương cần gì phải học những thứ gò bó ấy.”
Thi Yến Vi nghe xong, sửa lại lời hắn: “Không chỉ riêng Trân Trân, mà mọi nữ lang trên đời đều không cần phải học.”
Tống Hành hơi nâng nàng dậy, vỗ về, dịu dàng thuận theo lưng nàng, khẽ thì thầm: “Được, Âm Nương nói không học thì không học. Đợi sau này mở trường nữ sinh, các nữ lang ở đó cũng sẽ không phải học những thứ ấy nữa.”
Nàng cảm thấy không thoải mái, cắn nhẹ môi dưới, nhịn không được mà cấu vai hắn, cần cổ trắng ngần hơi ngửa lên.
Tống Hành thấy nàng chau mày, dáng vẻ không dễ chịu, trong lòng không khỏi tự trách. Hắn chậm lại, đến khi nàng chủ động ôm hắn, tựa vào hắn, hắn mới mạnh dạn hơn.
Bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng gõ cửa rộn ràng không theo quy luật, sau đó là giọng nói hào hứng của Dương Quân: “A gia, a nương, a đệ có thể nói liền bảy… không, là tám chữ rồi đó!”
Thi Yến Vi vừa nghe thấy giọng nàng, vội vàng cắn chặt răng, không dám phát ra một tiếng nào, tức giận trừng mắt nhìn Tống Hành, như muốn trách hắn không biết kiềm chế.
Cung nhân đứng bên ngoài điện từ sớm đã nghe ra động tĩnh bất thường bên trong, vội vàng ôm lấy Dương Quân rời xa một chút, mặt không đỏ, tim không loạn, dỗ ngọt cô bé: “Thánh thượng và Hoàng hậu đang nghỉ ngơi, trong điện đã đóng cửa cài then mất rồi. Đợi hai người tỉnh dậy, nô tỳ sẽ bẩm báo với công chúa nhé?”
“Được ạ.” Dương Quân đành chấp nhận, chạy về thiên điện chơi với Tống Minh Đình.
Bên trong điện, Tống Hành cúi đầu, không dám biện minh lấy một câu, chỉ biết ôm nàng, dốc lòng chiều chuộng.
Sau khi xong việc, không chút lưu tình đẩy hắn ra, chỉ cho phép hắn đúng lần này. Tống Hành cũng ngoan ngoãn xuống giường, lấy khăn lau sạch cho nàng, giúp nàng mặc lại y phục.
Khi hai người bước vào tẩm điện nhỏ, Dương Quân đang dùng con hổ vải trêu Tống Minh Đình, cố ý giơ cao lên, để bé không chạm tới.
Tống Hành lặng lẽ đứng yên nhìn hai bé chơi đùa thêm một lúc. Hắn tìm một chiếc trống bỏi, cầm trong tay khẽ lắc, phát ra những tiếng “tùng tùng” vang dội. Cả Tống Minh Đình và Dương Quân đều bị thu hút, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Trẻ nhỏ vốn không nhớ lâu. Mấy tháng không gặp, Tống Minh Đình dường như không còn nhận ra hắn, chỉ biết rụt người, trốn ra sau lưng Thi Yến Vi và Dương Quân.
Thi Yến Vi cúi người bế bé lên, để bé đối diện với Tống Hành, trên mặt mỉm cười giải thích: “A Nô quên rồi sao, đây là a gia của con mà.”
Tống Minh Đình chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn hắn hết lần này đến lần khác. Dưới sự dẫn dắt của Thi Yến Vi đến lần thứ ba, bé mới chịu mở miệng gọi: “A… a gia.”
Tống Hành cẩn thận đưa tay ôm bé, ánh mắt dịu dàng nhìn sang Dương Quân, khẽ nói: “A Nô giỏi lắm, trên đời này ngoài a nương của các con, người mà a nương thương yêu nhất chính là các con.”
Đêm ấy, Tống Hành không thể đến gần Thi Yến Vi, hắn vẫn là nằm ở vị trí ngoài cùng, cách nàng bởi hai đứa trẻ.
Tống Hành ghi nhớ lời của Thi Yến Vi, sau khi suy nghĩ thấu đáo, hắn đích thân mời hai vị tiên sinh đến dạy cho Dương Quân. Một người là nữ tiên sinh, người còn lại là nam tiên sinh, từng viết sách ca ngợi Lữ hậu và Võ hoàng, đề xướng nữ lang cũng có thể tự lập môn hộ. Nam tiên sinh ấy chính là người mà hắn phải hai lần leo núi, tới tận Mao Sơn mới mời được.
Thi Yến Vi sau khi gặp mặt cả hai thì vô cùng an tâm để họ dạy bảo Dương Quân. Nàng lại nghĩ, học đường trong cung vốn rộng rãi, có thể mời thêm vài tiểu nương tử đồng trang lứa với Dương Quân đến học chung thì sẽ càng có lợi cho việc thành lập trường nữ sinh sau này.
Đêm đó, khi Tống Hành phê xong tấu chương, đến tìm nàng, Thi Yến Vi đem ý tưởng của mình kể lại cho hắn nghe.
Nghe xong, Tống Hành lập tức đồng tình: “Ý này rất hay, Trân Trân cũng có thể có bạn cùng học. Nếu Âm Nương đã có ý định này, chỉ cần ban một đạo ý chỉ, chọn người tiến cung. Nhị nương và phu quân của nàng ấy có một nam một nữ, con gái họ cũng trạc tuổi Trân Trân, cũng rất thích hợp.”
Thi Yến Vi khẽ nhíu mày: “Nhưng việc này vẫn cần sự đồng ý của cha mẹ đứa trẻ mới được.”
Hắn thấy dáng vẻ nàng nhíu mày, liền đưa tay vuốt nhẹ lên giữa chân mày nàng, ôn tồn an ủi: “Được học với công chúa, lại có dịp diện kiến Đế Hậu, cha mẹ chúng vui mừng còn chẳng kịp, có khi còn tranh nhau muốn gửi con vào. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nàng vừa nhíu mày, ta đây đã khó chịu trong lòng.”
Thi Yến Vi cảm thấy lời hắn nói có chút ngọt ngấy, liền giãn mày, gạt tay hắn ra, hỏi hắn đã đọc xong cuốn Nữ sử Tây Hán chưa.
Tống Hành nghiêm túc gật đầu: “Trong sách này có cả tâm huyết của nàng, ta nào dám không đọc kỹ. Nếu Âm Nương không tin, cứ việc kiểm tra xem.”
Nghe vậy, Thi Yến Vi hỏi hắn mấy câu, hắn đều trả lời đúng hết.
“Ta trả lời đúng cả rồi, lại còn phân tích được điểm hay trong sách. Nàng nói xem, tối nay định thưởng gì cho ta đấy?” Tống Hành vừa nói, bàn tay to liền không yên phận, vuốt ve eo bụng nàng.
Tống Minh Đình và Dương Quân đã được hắn phái người, đưa sang thiên điện nghỉ ngơi.
Hôm sau, Thi Yến Vi cho triệu nữ quan của cục Thượng cung đến soạn ý chỉ. Sau khi đích thân xem xét, xác nhận không có gì sai sót, nàng lấy ấn tín của Hoàng hậu để đóng dấu.
Ý chỉ vừa ban xuống, khắp kinh thành, từ tông thất cho đến quan lại và sĩ tộc, đều có người tình nguyện đưa các tiểu nương tử thích hợp trong nhà vào cung, học tập cùng Dương Quân.
Số lượng vượt quá dự tính, Thi Yến Vi đành phải bốc thăm, chọn ra hơn mười người.
Ngày mùng một tháng bảy là ngày đầu tiên Dương Quân nhập học.
Đúng giờ Mão, bé phải thức dậy. Tuy cảm thấy khó khăn, nhưng Dương Quân vẫn cố gắng vượt qua cơn buồn ngủ, đến lớp sớm hơn nửa canh giờ.
Hai vị tiên sinh tổ chức lễ khai giảng cho các tiểu nương tử, sau đó nữ tiên sinh giảng dạy bài học đầu tiên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã hai năm. Dưới sự chỉ dạy tận tâm của hai vị tiên sinh, Dương Quân đã nhận biết được hơn hai ngàn chữ, thuộc lòng và viết được gần trăm bài thơ.
Tống Minh Đình đã hơn ba tuổi, vóc dáng gần như vượt qua Dương Quân năm nay đã bảy tuổi.
Gần đây, vì bận rộn với việc phạt nước Ngụy, Tống Hành đã lâu không thể dành thời gian vui chơi cùng Tống Minh Đình. Hôm nay, nhân có chút rảnh rỗi, hắn liền đến điện Đại Nghiệp.
Năm nay, nhờ sự nỗ lực của Thi Yến Vi và Hội Nữ Thương, trong thành Lạc Dương đã có gần mười học đường dành riêng cho nữ tử, số nữ sinh lên tới hơn hai trăm người. Hội Nữ Thương cũng đã mở rộng phạm vi hoạt động ra phần lớn các khu vực của Trung Nguyên.
Thi Yến Vi đang ngồi trước án thư xem tấu trình do nữ quan Thất Thượng dâng lên. Tống Minh Đình chơi một mình cảm thấy chán, liền chạy đến quấn lấy nàng, đòi nàng bế. Thi Yến Vi đã xem tấu trình suốt cả buổi chiều, cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn gác bút sang một bên, dành thời gian chơi đùa cùng con.
Thấy bé cứ bám lấy mẫu thân, Tống Hành bước tới, nhấc bổng Tống Minh Đình lên rồi ôm vào lòng, giả bộ trách móc: “Con đã lớn thế này rồi mà còn quấn lấy a nương. Giờ con nặng chừng này, a nương làm sao mà ôm nổi? Cẩn thận đừng làm mệt nàng.”
Nói xong, hắn bế Tống Minh Đình đặt lên vai mình, để bé ngồi vững rồi chơi trò cưỡi ngựa. Sau một hồi, hắn đặt bé xuống, đưa cho bé một bộ Cửu Liên Hoàn để bé tự chơi, rồi không chút ngần ngại tiến đến nhấc bổng Thi Yến Vi, để nàng ngồi lên đùi mình, tiện tay xoa bóp bả vai và thắt lưng cho nàng.
Thi Yến Vi nhắm mắt dưỡng thần, giọng điềm tĩnh hỏi: “Nước Ngụy liên tiếp mất đi Trì Châu và Tuyên Châu, hẳn là cung giương hết đà. Lần này, liệu Quỳ Ngưu Nô có định đích thân dẫn binh, công phá nước Ngụy?”
Tống Hành không trả lời trực tiếp, chỉ đổi giọng, ngữ điệu kiên định, lần nữa đảm bảo với nàng: “Âm Nương đừng lo lắng quá, ta nhất định sẽ đưa a cữu của nàng trở về bình an.”
Thi Yến Vi nghe đến đây, im lặng một hồi lâu, sau đó chậm rãi mở mắt, ngoảnh lại nhìn hắn, bàn tay trái vuốt lên má hắn, giọng điệu chân tình: “Hồi còn ở Thái Nguyên, người từng lừa ta không ít lần, nhưng từ khi ta dẫn theo Trân Trân trở về Lạc Dương, người không còn lừa gạt ta nữa. Chuyện lần này, ta nguyện tin người.”
Hiếm khi thấy nàng chủ động gần gũi như vậy, Tống Hành vui sướng đến ngẩn người. Hắn chợt dừng tay, rồi như tỉnh ngộ, ánh mắt đầy lưu luyến. Hắn dùng tay trái đặt lên mu bàn tay nàng, nuốt khan một ngụm, giọng trầm thấp: “Âm Nương chịu tin ta, lòng ta rất thoả mãn.”
Chỉ nửa tháng sau, Tống Hành đích thân dẫn mười vạn đại quân tiến thẳng tới Hàng Châu.
Gần ba mươi ngày sau, hắn hội quân tại Diệp Châu với mười vạn binh mã của Vệ Tuân, Tiết Phụng và những người khác.
Trong đại trướng, Trình Diễm đứng trước sa bàn, mô phỏng tuyến đường hành quân của quân Ngụy.
“Đã hai mươi ngày kể từ khi Giang Thịnh bỏ thành chạy trốn. Thần cho rằng quân Ngụy rất có thể đã men theo Ái Châu và Cù Châu để tháo lui về Phúc Châu, hoặc có thể sẽ tiến xa hơn về phía nam, đến Kiến Châu.”
Tống Hành suy tính giống hệt Trình Diễm. Hắn lập tức quyết định, sáng sớm hôm sau chia quân làm hai ngả: một đường tiến về Việt Châu, chiếm lấy toàn bộ vùng Chiết Đông Đạo; đường còn lại truy kích quân Ngụy tại Ái Châu.
Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Vệ Tuân, Tiết Phụng và Thẩm Chân dẫn quân tiến về Việt Châu, còn Tống Hành hành quân mỗi ngày sáu mươi dặm, chỉ trong hai ngày đã phá thành Ái Châu.
Tại Cù Châu, Thẩm Kính An dẫn hàng vạn quân Ngụy trấn giữ, quyết bảo vệ Phúc Kiến và Đông Đạo Lĩnh Nam, kéo dài hơi tàn cho nước Ngụy.
Mười vạn quân Triệu sĩ khí ngút trời, đen nghịt như mây giăng. Quân Ngụy trong thành nhìn thấy từ xa, tinh thần đã suy sụp.
Chỉ một canh giờ sau, quân Triệu đã áp sát thành, phát động tấn công mãnh liệt.
Quân Ngụy cố thủ suốt nửa ngày, đến khi trời tối, quân Triệu tạm thời rút lui, hạ trại cách thành mười dặm.
Những ngày sau, quân Triệu đều duy trì chiến thuật tấn công nửa ngày rồi rút lui nửa ngày, không nóng không vội, như thể lương thảo dồi dào, muốn vây chết quân Ngụy trong thành.
Tinh thần quân Ngụy ngày càng rệu rã. Mỗi khi quân Triệu ngừng tấn công, quân trong thành lại bồn chồn, hoang mang không biết ngày mai liệu có thể giữ vững được thành hay không.
Đến ngày thứ mười, quân Triệu hô lớn dưới thành, khiến phòng tuyến tâm lý của tướng giữ thành Cù Châu gần như sụp đổ. Hắn mở cổng thành ra nghênh chiến. Tống Hành cưỡi ngựa Đại Uyển Hãn Huyết, xông thẳng về tướng Ngụy giữ thành, chỉ trong vài chiêu đã hạ sát y dưới lưỡi kiếm của mình.
Tinh thần quân Triệu càng thêm hưng phấn, hò reo vang trời: “Thánh thượng đã chém chết tướng giữ thành Cù Châu!” Quân Ngụy nghe tin, lập tức tan rã, tranh nhau tháo chạy vào trong thành. Tống Hành giương roi thúc ngựa, lớn tiếng hạ lệnh: “Chư tướng nghe lệnh, theo trẫm công thành!”
Chỉ trong chốc lát, tiếng hò hét của quân Hà Đông như sấm dậy vang trời, Tống Hành dẫn đầu đội quân, đột phá cửa thành.
Thẩm Kính An ôm quyết tâm tử thủ Cù Châu, dù quân ít địch nhiều, vẫn cầm thương xông ra nghênh chiến.
Thẩm Kính An đối đầu trực diện với Tống Hành, mỗi chiêu đều là đòn chí mạng. Tống Hành chỉ phòng thủ, vẫn chưa chủ động xuất kích.
“Ngụy tất phải diệt dưới tay Triệu. Cho dù a cữu không muốn quy hàng, ta vẫn có thể để a cữu rời đi.”
“Trước lúc ta xuất chinh, Âm Nương còn luôn nhắc về a cữu. Minh Đình thừa hưởng đôi mày mắt từ Âm Nương, còn mũi miệng thì giống ta. A cữu vẫn chưa từng gặp thằng bé.”
“Trân Trân cũng thường nhắc về a cữu. Con bé nói, trò ngoắc tay là a cữu dạy cho nó.”
“Câm miệng! Ai là a cữu của ngươi!” Thẩm Kính An gầm lên, giọng càng lúc càng kích động: “Nhị nương và Trân Trân đều bị ngươi bắt cóc, ngay cả Tống Minh Đình cũng là ngươi ép Nhị nương sinh ra! Ngươi đã phạm biết bao tội ác với Nhị nương, tội ngươi chết vạn lần cũng không đủ!”
Lời còn chưa dứt, y lại phóng thương, mũi thương lao thẳng về phía ngực Tống Hành. Tống Hành lập tức nâng kiếm đỡ, vận vài phần sức, trực tiếp bẻ gãy trường thương trong tay y.
Thẩm Kính An đã nhiều năm chinh chiến, chưa từng có kẻ nào bẻ gãy được cây thương của y. Vậy mà hôm nay, Tống Hành, không dùng sát chiêu, thậm chí chưa từng xuất toàn lực, lại có thể bẻ gãy cây thương của y.
Người này quả thật trời sinh thần lực, e rằng đây là ý trời muốn hưng Triệu.
Thẩm Kính An nắm lấy đoạn thương gãy, trong lúc đang trầm tư thì đã bị quân Triệu vây kín tứ phía.
Sợ y tự sát, bọn họ lập tức trói y lại, nhét giẻ vào miệng.
Ngay ngày hạ thành Cù Châu, Tống Hành đến gặp y.
Hắn phất tay ra hiệu cho tất cả lui ra, sau đó quỳ xuống trước mặt Thẩm Kính An.
“Từng ấy năm qua, là ta có lỗi với Âm Nương, ta đã sớm nhận sai và vô cùng hối hận. Giờ đây, Âm Nương đã là Hoàng hậu của ta, giữa chúng ta còn có một đứa con chung. Trân Trân cũng đã xem ta là cha, giờ đây nó là một tiểu nương tử vô lo vô nghĩ, cao quý vô cùng tại thành Lạc Dương.”
“Ở Triệu quốc, Âm Nương được đã làm rất nhiều việc nàng mong muốn: sửa đổi cung quy, hoàn thiện chế độ nữ quan, sáng lập thương hội nữ nhân, thiết lập cục Thượng sử biên soạn nữ sử, tương lai còn muốn phổ biến trường nữ… Hiện giờ nàng đủ cả trai gái, cuộc sống không thua kém khi còn ở Biện Châu. A cữu có thể không tin lời ta, nhưng chữ viết của Âm Nương, chắc hẳn người nhận ra được.”
Tống Hành vừa nói vừa lấy một bức thư từ trong ngực áo, cởi trói cho y rồi giao vào tay.
Trên phong thư viết bốn chữ lớn: “A cữu thân mến.”
Thẩm Kính An nhận ra nét chữ Nhạn của nàng, lập tức mở thư ra xem: “Đã lâu không gặp, a cữu vẫn khỏe chứ? Cháu, Lệnh Nghi và Trân Trân đều rất tốt, mong sớm ngày gặp lại a cữu.”
Nước mắt làm mờ đôi mắt y. Thẩm Kính An chăm chú nhìn những dòng chữ ngắn ngủi trên thư, sống mũi cay xè, cổ họng nghẹn lại, mãi không nói được lời nào.
Binh lính mang cơm đến, Tống Hành tự mình nhận lấy, đặt trước mặt y: “Nếu a cữu còn muốn gặp lại các nàng thì hãy ăn bữa cơm này đi. Đợi ta công phá nước Ngụy, a cữu không còn gì vướng bận nữa, ta sẽ đích thân đưa a cữu về Triệu quốc.”
Thẩm Kính An cất kỹ lá thư, lặng lẽ nhận lấy bát cơm, ăn ngấu nghiến từng miếng.
Chỉ trong vòng một tháng, thành Kiến Châu thất thủ, Giang Thịnh tự vẫn trong quân trướng.
Tống Hành khải hoàn hồi kinh, về tới Lạc Dương ngay trước lễ Lạp Bát. [1]
[1][1] Lễ Lạp Bát là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc diễn ra vào ngày mùng 8 tháng 12 âm lịch hằng năm. Vào ngày này, người Trung Quốc có tục ăn cháo Lạp Bát truyền thống.
Thi Yến Vi sớm đã nghe được tin tức, mấy ngày trước đã sai người đến cung Thiên Hữu mời Lý Lệnh Nghi.
Trước cửa Ứng Thiên Môn, Dương Quân và Tống Minh Đình đứng hai bên trái phải cạnh bên Thi Yến Vi.
Tống Minh Đình vừa qua sinh thần bốn tuổi không lâu, Tống Hành vừa nhìn thấy bé liền nói một câu: “Sinh thần vui vẻ.” Sau đó hỏi đến việc học hành của Dương Quân, ánh mắt hắn dừng lại trên người Thi Yến Vi, tựa hồ không muốn rời khỏi nàng dù chỉ một khắc.
Hắn nắm tay nàng, đưa nàng lên ngựa, sau đó bế hai đứa con vào phượng liễn. Hắn không chút kiêng dè, xoay người lên ngựa, hai tay ôm eo Thi Yến Vi, thân hình cao lớn của hắn gần như che khuất cả người nàng.
Tống Hành nắm chặt dây cương, thúc ngựa đi về phía trước.
Phượng liễn do người khiêng, tốc độ không bì được với ngựa. Không lâu sau, hai đứa trẻ đã bị bỏ lại phía sau.
Thi Yến Vi vô cùng lo lắng cho an nguy của Thẩm Kính An, bèn giục hắn đi chậm lại. Tiếng gió xung quanh dần nhỏ hơn, nàng liền mở miệng hỏi: “A a cữu của ta hiện đang ở đâu? Người có khỏe không?”
Tống Hành nhếch môi cười, tiến sát lại gần, mặt không biết ngượng đáp: “Nếu Âm Nương đồng ý lát nữa vào điện hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Thi Yến Vi không nghĩ ngợi nhiều, vội gật đầu đáp ứng, liên tục quay đầu nhìn hắn, giục hắn mau nói.
Tống Hành biết dừng đúng lúc, không dám quá trớn vì sợ chọc nàng cáu giận, buổi tối không chịu cho hắn làm chuyện hắn muốn làm, bèn nghiêm chỉnh đáp: “Âm Nương yên tâm, người vẫn khỏe. Hiện tại đang nghỉ ngơi tại trạm dịch trong thành, ngày mai người sẽ đến gặp nàng.”
Cả hai cưỡi ngựa đi đến điện Đại Nghiệp, Tống Hành xuống ngựa, bế nàng vào trong điện, vừa định nhắc nàng thực hiện lời hứa thì Thi Yến Vi lại đối đáp một cách qua loa: “Người đi rửa mặt trước đã, có gì tối nói cũng chưa muộn.”
Tống Hành không dám ép buộc nàng lúc này, đành đặt một nụ hôn lên trán nàng, sau đó bước nhanh về phía phòng tắm như gió cuốn.
Khi nãy ở trên lưng ngựa, hắn đã chịu đựng không ít. Chỉ vì mặc giáp mà mỹ nhân trong lòng không nhận ra.
Hắn đành miễn cưỡng tự mình giải tỏa đôi chút.
Thiên điện.
Thi Yến Vi và Lý Lệnh Nghi ngồi cùng một chỗ. Nàng nói Nước Nguỵ đã diệt, đất đai phía nam Trường Giang nay thuộc về Triệu quốc, hỏi nàng có muốn quay về Tuyên Châu không.
Lý Lệnh Nghi đáp: “Thật ra, trở về hay không cũng không có quá nhiều khác biệt. Những năm ở Lạc Dương này, thấy cô làm được biết bao việc lớn, ta cũng suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ, ta cũng nên làm những điều mình muốn, không cần phải mãi bó buộc trong thân phận công chúa Lý Lệnh Nghi.”
“Cô muốn làm gì?” Thi Yến Vi truy hỏi.
Lý Lệnh Nghi mỉm cười, trầm ngâm một lúc rồi dịu dàng đáp: “Buôn bán, chu du, phát minh sáng tạo. Các nước Tây Vực, ta đều muốn đến thăm thử. Nếu có thể làm nên sự nghiệp, có khi còn được các nữ quan dưới trướng cô chép vào nữ sử ấy chứ.”
Thi Yến Vi thấy nàng cười thoải mái, cũng bật cười theo, phụ hoạ: “Cô thông minh như vậy, nhất định sẽ làm được.”
Tống Hành tắm xong quay lại chính điện, tìm nàng khắp nơi nhưng không thấy, liền đến thiên điện tìm Vừa thấy Lý Lệnh Nghi, hắn lập tức thu mình, ôm Tống Minh Đình ra ngoài chơi đùa cùng bé.
Từ bốn năm trước, lúc hắn quỳ tại cung Thiên Hữu và gặp mặt Lý Lệnh Nghi lần đầu, về sau mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều nảy sinh cảm giác kính sợ, chính hắn cũng không rõ vì sao.
Khó khăn lắm mới đợi được đến tối, Thi Yến Vi quay về điện, Tống Hành không để nàng kịp phản ứng đã bế thốc nàng lên, khăng khăng nài nỉ: “Nhanh hôn ta đi mà.”
Thi Yến Vi bị hắn quấy đến chịu không nổi, đành đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn.
Nàng làm quá hời hợt, chưa kể còn phớt lờ hắn suốt buổi chiều. Tống Hành lòng đầy ấm ức, ôm nàng ngã xuống giường La Hán.
Hắn quỳ phía sau nàng, siết lấy vòng eo nàng, cúi sát đến bên tai, cất giọng trầm khàn: “Ban ngày ở trên lưng ngựa, ta đã muốn làm thế này với nàng rồi.”
Thi Yến Vi mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh nàng không còn bóng dáng hắn đâu, thân thể sạch sẽ, hẳn là đêm qua hắn đã giúp nàng tẩy rửa.
Ăn sáng xong, Tống Hành vào triều, Thẩm Kính An cũng được người đưa tới điện Đại Nghiệp.
Cậu cháu gặp nhau, cả hai đều đỏ hoe mắt.
Thi Yến Vi đỡ y ngồi xuống, cẩn thận quan sát. Năm năm không gặp, trông y như đã già thêm năm mươi tuổi.
Trên trán và đuôi mắt y thêm vài nếp nhăn, chẳng còn dáng vẻ phong độ ngời ngời như tám năm trước, khi nàng lần đầu gặp y.
“A cữu vẫn khoẻ chứ?” Thi Yến Vi nghẹn ngào hỏi.
Thẩm Kính An đáp: “Khoẻ, Nhị nương đừng lo nghĩ nhiều.”
“Trân Trân đã đi học, đến trưa cậu sẽ được gặp con bé. Lệnh Nghi lúc này đang ở thiên điện, A Nô cũng vậy. A Nô nó…”
Thi Yến Vi thoáng lưỡng lự, không biết nên giới thiệu Tống Minh Đình với y thế nào.
“A Nô là con của cháu và hắn, phải không?” Thẩm Kính An hỏi.
Đôi mắt nàng thoáng trầm xuống, gật nhẹ đầu.
Thẩm Kính An suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi mở miệng: “Nó là con ruột của Nhị nương, lát nữa thể nào ta cũng phải sang thăm nó.”
Sau lời nói ấy, căn phòng chìm vào sự im lặng kéo dài.
Thi Yến Vi suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định nói cho Thẩm Kính An biết ý định rời Lạc Dương để đến Tây Vực du ngoạn, kinh doanh của Lý Lệnh Nghi.
“A cữu này, nếu người vẫn còn tình cảm với nàng ấy, không muốn sau này phải hối tiếc, thì đây chính là cơ hội cuối cùng. Lần này nàng đi chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Dù thế nào, kết quả cũng chẳng thể tệ hơn, sao người không thử bày tỏ một lần xem.”
Thẩm Kính An lặng lẽ nghe nàng nói, đăm chiêu một lúc. Cuối cùng, y nắm chặt tay, khẽ đáp: “Được.”
Trong thiên điện, Lý Lệnh Nghi đang chơi oẳn tù tì với Tống Minh Đình.
Thi Yến Vi cùng Thẩm Kính An lần lượt bước vào, bảo cung nhân lui xuống. Nàng dắt tay Tống Minh Đình, cùng bé rời khỏi thiên điện.
Mấy năm không gặp, dung mạo nàng dường như chẳng thay đổi là mấy, nhưng y thì đã thêm phần già nua.
Thẩm Kính An có chút bối rối ngồi xuống đối diện nàng, giọng trầm ấm gọi nàng là “Công chúa.”