• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khắc sau, Phùng Quý tự tay xách nước lạnh lên lầu, đứng trước cửa khẽ hỏi Tống Hành có cần đưa nước vào luôn không.

Tống Hành nặng nề thở ra, hơi nóng hừng hực như thoát ra từ lồng ngực, thanh âm phát ra trầm thấp như cố kiềm chế, nghe vào hết sức lạ lùng.

Giữa bầu không khí yên tĩnh bao phủ xung quanh, Phùng Quý nghe rõ mồn một thứ âm thanh này thì sực đoán ra được gia chủ đang làm gì trong phòng, đành hơi hé cửa, lách người đặt thùng gỗ đựng nước nóng bên cạnh tấm bình phong rồi lặng lẽ rút lui.

Dưới ánh nến vàng cam, thân hình cao lớn hùng vĩ như ngọn núi của Tống Hành hắt lên bức bình phong bốn cánh thêu bướm vờn hoa mẫu đơn, mặc dù hắn đang ngồi trên ghế nguyệt nha nơi Thi Yến Vi vẫn thường hay để y phục, thì cái bóng đó vẫn to lớn đến lạ thường. 

Tống Hành cởi một nửa y phục, cẩn thận đặt chiếc kha tử màu hồng cánh sen lên bàn, trong đầu vẫn không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ khi cùng nữ lang thân mật, bằng một cách nào đó, cái bóng hắt lên bức bình phong bỗng đong đưa càng lúc càng dữ dội hơn. 

Không rõ đã qua bao lâu, lòng bàn tay Tống Hành như có đốm lửa đang được nhóm lên, bắt đầu tê dại dần. Tay còn lại nắm chặt lấy vách thùng nước, đầu hơi cúi xuống, một tiếng thở hổn hển nặng nề bật ra, cuối cùng hắn cũng vượt qua bể dục vọng vô bờ.

Để tránh cho ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, hắn không do dự vươn cánh tay dài đã tê rần nhấc thùng nước, đứng dậy kéo ghế ra xa rồi múc nước dội liên tục lên người để hạ hỏa.

Tống Hành cố gắng dẹp tan luồng tà hỏa, lau khô những giọt nước trên người, tự mình mặc lại trung y tiết khố, phủ thêm ngoại bào, sau đó bước vào phòng của Thi Yến Vi.

Không rõ Thi Yến Vi đã được Xuân Phi đỡ ngồi dậy từ lúc nào, nàng đang nửa tựa nửa ngồi vào gối trên giường La Hán, chậm rãi uống thuốc. Thấy hắn thong thả bước vào, cũng không đứng dậy hành lễ, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn, chỉ cúi đầu uống từng ngụm nhỏ thứ thuốc đắng ngắt trong bát.

Có lẽ sau chuyện vừa rồi, Tống Hành không còn cách nào khác ngoài việc phải nhìn nhận lại tâm tư hắn dành cho nàng. Vì là nàng nên hành vi dù có bất kính thế nào đi nữa thì Tống Hành cũng không thấy giận, ngược lại còn thấy khi nàng bướng bỉnh trông đặc biệt đáng yêu. Nàng giống như con nhím nhỏ, lúc đi thì như bàn chông di động, lúc nằm thì im lìm như quả cầu gai, hay là một con mèo hoang nhỏ luôn sẵn sàng giương móng vuốt sắc bén. Tất cả mọi thứ đều khiến hắn trở nên mê mẩn. 

Trước kia hắn vốn không thích những con mèo nhỏ, nhưng bởi vì nàng mà nhìn lâu cũng cảm thấy hợp mắt. Từ lúc nào không hay, mỗi khi nhìn thấy Đạp Vân ở Tống phủ, hắn không còn thấy chướng mắt nữa, thậm chí không còn trừng mắt hay đối xử một cách lạnh nhạt mà trái lại, càng về sau càng thấy nó có phần dễ thương, lúc rảnh rỗi thường không khỏi dõi theo nó một lúc, sau đó sực nhớ đến dáng vẻ dịu dàng của Thi Yến Vi khi ôm nó vào lòng.

Đôi khi hắn cũng nghĩ, dường như nàng đối xử với con mèo Đạp Vân đó còn thân thiện hơn cả với hắn.

Chắc hẳn nàng cũng rất thích mèo.

Nghĩ đến đây, Tống Hành đã nảy ra chủ ý để lấy lòng nàng, hắn chỉnh lại áo bào rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, lặng lẽ nhìn nàng uống thuốc một cách từ tốn. Đợi nàng uống xong, liền bảo Xuân Phi xuống bếp nấu một chén chè đưa tới.

Xuân Phi lĩnh mệnh lui ra ngoài, Thi Yến Vi không nói một lời, chỉ ngồi yên lặng trên ghế mềm, đưa tay định với lấy chén bạc, rót chút nước xua đi vị đắng trong miệng.

Trước khi nàng kịp chạm tay vào chén bạc, Tống Hành đã bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, khẽ mở môi mỏng nhẹ nhàng gọi tên nàng: “Dương Sở Âm.”

Hắn định hỏi nàng có muốn nuôi một con mèo đáng yêu như Đạp Vân không, nhưng đến lúc mở miệng lại nuốt lời, hắn nghĩ rằng nếu để nàng không biết gì rồi đột nhiên mang tặng cho nàng, có lẽ sẽ càng khiến nàng vui mừng và cảm động hơn chăng.

Mấy quyển thoại bản lưu hành trong những năm gần đây, phàm là liên quan đến chuyện tình yêu đôi lứa thì đều viết chung một kiểu thế này: lang quân tặng thứ mà nữ lang yêu thích trong lúc nàng không hề hay biết, nữ lang hết sức mừng rỡ, sau đó tình cảm giữa hai người họ sẽ càng trở nên gắn bó hơn.

Về phần Thi Yến Vi, rõ ràng là nàng cũng không ngờ hắn sẽ lấy ngữ điệu đó để gọi tên nàng. Trước đây hắn chỉ gọi thẳng tên thật của nguyên thân khi cực kỳ tức giận hoặc là khi cực kỳ sợ hãi. Còn bây giờ, giọng điệu hắn mang theo tình cảm gần gũi và biểu lộ ý tứ muốn làm lành khiến nàng thoáng chốc ngây người, xoay sang nhìn hắn bằng ánh mắt như thể đang nhìn một tên quái nhân. 

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Hành khẽ cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên phiến môi đỏ mọng, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được, hắn nâng mặt nàng lên, môi hắn phủ lên đôi môi mềm mại của nàng, bàn tay bóp nhẹ cằm nàng, buộc nàng phải hé miệng, đón nhận nụ hôn sâu. 

Trong miệng nàng vẫn còn quanh quẩn vị đắng chát của thuốc, nhưng lưỡi dài của Tống Hành không ngừng tiến sâu vào bên trong, hận không thể hút sạch hết vị đắng kia ra khỏi khoang miệng nàng. 

Thi Yến Vi cảm nhận được hôm nay hắn không giống như những lần trước, chỉ một mực bá chiếm cưỡng hôn nàng. Nụ hôn của hắn dịu dàng triền miên, đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh đầu lưỡi nàng, nhẹ nhàng dìu dắt rồi từ từ cuốn sâu vào bên trong, như đang thăm dò từng ngóc ngách nhỏ ở trong đó.

Bàn tay to lớn của Tống Hành lại bất giác đè lên bả vai thon gầy của nàng, hắn chìm đắm trong nụ hôn sâu, dù không nhận được chút phản ứng nào từ nàng thì hắn thấy vẫn thỏa mãn, như thể đang thưởng thức thứ quả chua chua ngọt ngọt, tươi ngon nhất của vụ đầu mùa. 

Một lúc lâu sau, Thi Yến Vi bị hắn hôn đến môi lưỡi chết lặng, hơi thở dần trở nên yếu ớt, từ vành tai cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng như màu ráng chiều, hình như lại bị sốt nhẹ. 

Tống Hành sợ nàng không thể chống đỡ nổi, dù không nỡ nhưng vẫn phải rời đi, đổi thành ôm lấy eo, đặt nàng ngồi trên đùi, một tay khẽ vuốt mái tóc đen nhánh chưa được búi lên, tay kia cầm chén bạc đưa đến bên môi nàng. 

“Nương tử ngoan, nàng cứ bướng bỉnh với ta thế này chẳng phải chỉ chuốc khổ vào thân đó sao? Sau này nàng ngoan ngoãn, đừng để bản thân bị thương thì sẽ không phải uống thứ thuốc đắng ngắt này nữa.” Tống Hành vừa nói, vừa dùng mu bàn tay chạm vào trán nàng, kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

Ngoan ngoãn, chẳng nhẽ nàng còn chưa đủ ngoan ngoãn sao? Thi Yến Vi thầm cắn răng, hai tay nắm chặt lớp vải áo. 

Tống Hành vốn chỉ có ý tốt muốn khuyên nhủ nàng, nhưng khi lọt vào tai Thi Yến Vi lại trở thành những âm thanh chói tai, quả thực là tức mà không biết phải nói sau, đành hậm hực uống xong chén nước ấm rồi giãy nảy muốn thoát khỏi người hắn. 

“Nương tử chớ có lộn xộn, bệnh nàng còn chưa lành hẳn, nếu lửa lại bị nhóm lên thì nàng cũng không chịu nổi đâu. Nương tử thông minh, chắc hiểu rõ ý ta muốn nói.” Tống Hành vừa nói vừa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chặp vào nàng, cười đến ý vị thâm trường.

Thi Yến Vi lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, không ngừng mắng hắn là cầm thú vô sỉ, hèn hạ không đáng làm người, cảm xúc nhất thời nổi lên, bất chấp hậu quả mà giơ nắm tay lên đấm hai cái xả giận vào ngực hắn.

Nàng gầy gò yếu đuối, sức lực vốn đã nhỏ lại thêm bệnh tình chưa khỏi nên chút sức ít ỏi ấy cũng chẳng thấm vào đâu so với hắn, càng không thể so với lúc bình thường. Tống Hành đến cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.

Thấy nàng có vẻ cáu giận, không còn đờ ra như khúc gỗ nữa, Tống Hành bèn đưa bàn tay thô to bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng. Hắn bỗng bật cười, có ý trêu ghẹo: “Người ta cứng như tường đồng vách sắt, đựng có đụng vào nữa kẻo làm đau bàn tay ngọc ngà này. Vừa rồi nàng “mạnh” tay lắm đấy, thế đã cảm thấy đau chưa?”

Vừa nói, hắn vừa ra vẻ nghiêm chỉnh hà hơi lên mu bàn tay nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như thể sợ làm nàng đau thật.

Đêm nay hắn đúng là bất thường. Thi Yến Vi rút ra kết luận này sau hàng loạt những hành vi kỳ quặc của hắn tối nay. Nàng không muốn dây dưa thêm với tên thần kinh này nữa, quyết định cứ mặc kệ hắn, quay lại làm một khúc gỗ vô hồn.

Đúng lúc này, Xuân Phi đã xách hộp đồ ăn tới đứng dưới mái hiên nhẹ giọng gõ cửa, tâm trạng Tống Hành có vẻ không tệ, cao giọng gọi nàng ấy tiến vào. 

Tống Hành không chút ngại ngần ôm chặt Thi Yến Vi vào lòng, những ngón tay thon dài mân mê từng lọn tóc bóng mượt của nàng. Hắn sai Xuân Phi để chén chè lên bàn nhỏ trước khi lệnh nàng lui xuống.

Chén chè kia vẫn còn tỏa hơi nóng, Tống Hành buông lọn tóc, dùng bàn tay to lớn hơi chỉnh lại dáng ngồi của nàng, cánh tay vươn dài bưng chén chè lên, cầm muôi múc một muỗng thổi bớt hơi nóng trước khi đưa tới miệng nàng, mở miệng dỗ dành: “Nương tử ăn miếng chè cho đỡ đắng miệng, kẻo đêm lại ngủ không yên.”

“Bình thường nương tử nghe lời nhất mà, nào, há miệng ăn một miếng đi.” Tống Hành hết sức kiên nhẫn, giọng điệu như dành cho trẻ con. 

Thi Yến Vi nghe vậy khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, rốt cuộc vẫn vươn tay nhận lấy chén chè.

Vì không muốn bị hắn làm phiền thêm nữa, nàng đành miễn cưỡng ăn mấy miếng, sau đó lấy mệt mỏi làm cái cớ, đòi lên giường nằm ngủ.

Nghe vậy, Tống Hành liền đặt chén chè xuống, thấp giọng đáp một tiếng “Được”, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn phớt lên trán nàng. Hắn bế nàng vào đến phòng trong, đặt nàng xuống dưới lớp chăn gấm rồi quay người bắt đầu cởi y phục của mình.

Thi Yến Vi liền nghĩ ngay rằng hắn sắp sửa làm điều gì đó, theo phản xạ lui vào trong giường, đôi mắt hoảng loạn mở to, cất giọng run rẩy cự tuyệt: “Ngươi… ngươi đừng qua đây. Ta vẫn còn chưa khỏi hẳn, không thể làm như thế được…”

Tống Hành thấy vậy, động tác hơi khựng lại. Hắn rũ mắt, nhất là khi bắt gặp đôi mắt trong veo hốt hoảng của nàng, ký ức về hôm ấy lại ùa về. Nàng ngất đi, bị hắn ép uống canh sâm, và rồi khi nàng tỉnh lại, vẻ sợ hãi khi bị hắn kẹp chặt lấy eo vẫn còn in hằn trong tâm trí hắn.

“Được rồi, nương tử ngoan, đừng sợ. Từ đêm hôm trước đến giờ ta cũng chưa ngủ được, cả người cũng mệt mỏi lắm rồi, sẽ không làm gì nàng đâu.” Tâm tình Tống Hành có chút suy sụp nhưng vẫn tận lực an ủi nàng, tiếp tục cởi y phục trên người.

Kha tử màu hồng cánh sen theo động tác cởi y phục của Tống Hành bỗng rơi xuống đất. Hắn vội cúi người nhặt lên, phủi sạch lớp bụi bám trên đó.

Thi Yến Vi nhìn chiếc kha tử kia, cảm thấy có phần quen mắt, nhất thời cảm thấy tò mò, ngồi dậy nhìn kỹ hai lượt thì liền chắc chắn đó là món kha tử nàng từng mặc qua trước đây.

Thảo nào lúc nãy hắn lục lọi tủ áo của nàng, rồi vội vàng chạy ra ngoài. Hóa ra là muốn dùng món đồ trong của nàng để làm chuyện bẩn thỉu trong phòng tắm.

Cái áo lót ấy về sau nhất định nàng sẽ không mặc đến nữa.

Ánh mắt Thi Yến Vi khi nhìn Tống Hành càng thêm phức tạp, nhận thức về hắn lại có thêm hai chữ “biến thái”.

Nhưng dường như Tống Hành chưa bao giờ có khái niệm xấu hổ khi đứng trước mặt nàng. Dưới ánh nhìn dò xét của nàng, hắn vẫn điềm nhiên như không, bình tĩnh gấp gọn kha tử làm bốn, nhét vào vạt áo, sau đó vén chăn chui vào trong, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang kháng cự của nàng, ấn xuống dưới.

“Nương tử không nói gì, có phải trong lòng lại đang ngấm ngầm trách móc ta không? Thân thể nàng nếu không điều dưỡng tốt trong vòng một tháng nửa tháng, sợ là khó mà khỏi hẳn được. Chẳng lẽ nàng còn mong ta đi tìm người khác trong khoảng thời gian này? Nếu ta thực sự làm vậy, liệu nàng có bận tâm không?”

Hơi thở Tống Hành bỗng trở nên nóng rực, lại hỏi: “Tay ta quanh năm cầm kiếm vừa thô vừa cứng, không thể khiến chỗ đó thoải mái được, cũng không sao bì được với đôi nhu đề này của nương tử.”

Càng nói càng không đứng đắn, Thi Yến Vi bực mình, hất mạnh tay hắn ra, làm bộ trịnh trọng đáp: “Tấn vương, giờ ta mệt mỏi lắm rồi, xin ngài làm ơn rủ lòng từ bi cho phép ta được ngủ một lúc có được không, coi như tích đức hành thiện.” 

Tống Hành nghe vậy, rốt cuộc không động đến nàng nữa, chỉ ôm chặt nàng vào lòng như trân bảo, cả người hắn dán sát vào người nàng, bao bọc lấy nàng dưới vây cánh. Hắn khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đặc biệt ấm áp, an tâm nhắm mắt lại rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. 

Thi Yến Vi ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng cao lớn của Tống Hành.

Ngày hôm qua, Tống Hành đã dành cả ngày ở biệt viện mà không hề đặt chân tới quan thự, nên đương nhiên có không ít sự vụ tồn đọng cần đến hắn xử lý. Không ít quan viên trong thành có việc cần bẩm báo nhưng vì hắn không có mặt, đành phải thất thểu quay về, hôm nay bỏ công chạy thêm một chuyến nhưng cũng may là không phải phí công. 

Giữa trưa, Tống Hành tranh thủ lúc dùng bữa, phân phó Phùng Quý tìm mua một con mèo Đại Thực quốc mắt xanh. Ăn trưa xong, hắn không nghỉ ngơi mà tiếp tục xử lý chính sự, mãi khi màn đêm buông xuống thì mới có chút nhàn rỗi, sau khi ăn tối qua loa liền cưỡi ngựa đến biệt viện thăm Thi Yến Vi.

Dù đã hạ sốt nhưng tâm trạng Thi Yến Vi thì vẫn chưa khá lên được, cơ thể cũng chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này đang mềm oặt ngả người trên sạp, dáng vẻ ốm yếu xanh xao. 

Chu Nhị nương sợ hơi băng lạnh buốt gây ảnh hưởng xấu đến nàng nên sai Xuân Phi đứng hầu, dùng quạt tròn phe phẩy làm tản đi hơi nóng. 

Trước khi bước vào phòng, Tống Hành xoa nhẹ sống mũi, xua đi cảm giác mệt mỏi sau cả ngày dài phê sổ con không ngừng rồi ngẩng đầu bước qua ngạch cửa. Hắn ngồi xuống trước sạp, lấy quạt tròn khỏi tay Xuân Phi, lẳng lặng ở cạnh Thi Yến Vi.

Trên bàn nhỏ là ngọn nến vàng cam, ánh nến bập bùng, trong tay Thi Yến Vi là quyển sách đã ố vàng. Nàng làm như không thấy Tống Hành bước vào, mặc hắn ngồi chờ.

Giữa tháng năm, qua tiết Lập Hạ, thời tiết ở Lạc Dương ngày càng oi bức. Chiều nay Tống Hành cưỡi ngựa đến biệt viện, mồ hôi đổ ra không ít, cả người hắn nóng phừng phừng, trong phòng lại không có lấy nửa khối băng, dù Tống Hành cầm quạt, quạt cho Thi Yến Vi nhưng nhiệt độ tỏa ra từ người hắn vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu, không khỏi dịch người vào trong, tránh xa hắn. 

“Biệt viện này không được tiện nghi như ở quý phủ, cũng không có sân vườn rộng để nàng tản bộ giải sầu. Đợi thêm vài ngày nữa, khi sức khỏe nàng tốt hơn, ta sẽ đón nàng về phủ ở với ta. Nếu nàng muốn ra ngoài thì cứ làm như lúc còn ở Thái Nguyên, chỉ cần gọi hạ nhân thị vệ theo là được.”

Thi Yến Vi chỉ ậm ừ cho qua, ngước mắt nhìn hắn một cái sau đó khép sách, nhắm mắt dưỡng thần.

Tống Hành một chạy như bay đến đây nên mồ hôi toát ra không ít. Hắn đã thấm mệt, lệnh Phùng Quý sai người chuẩn bị sẵn nước lạnh trong phòng tắm, sau đó ngồi ở mép giường, không rời mắt khỏi vẻ đẹp khi đang say ngủ của Thi Yến Vi, nghiêm túc quạt gió cho nàng.

Khoảng nửa khắc sau, Thi Yến Vi cảm nhận được ánh mắt của Tống Hành đang dán chặt vào người mình thì cũng không thể thoải mái, bèn lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng từ tay áo, đắp lên mặt xoay người vào trong.

Nàng không để hắn nhìn mặt nên hắn đành chuyển ánh mắt xuống ngắm phần cổ và vóc người của nàng, sau đó sửng sốt nhận ra tuy nàng gầy đi ít nhiều, nhưng đôi gò bồng đào dưới xương quai xanh lại có phần đầy đặn hơn so với trước khi trốn đi, căng tràn dưới lớp váy chẽn, nhìn qua càng có vẻ tròn đầy.

Ánh mắt sáng quắc phía sau như những nhát dao cứa qua người nàng, mãi không chịu dời đi. Thi Yến Vi bực bội giật chiếc khăn ra, định quay lại bảo hắn ngồi cách xa ra thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Phùng Quý báo rằng nước đã chuẩn bị xong.

Nghe vậy, Tống Hành đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một bộ trung y sạch, sải bước đi vào phòng tắm.

Thi Yến Vi cũng gọi người mang nước vào, rửa mặt xong, nàng nhặt quạt tròn lên, vén chăn nằm xuống giường, hoàn toàn không có hứng ngồi chung một chỗ để diễn tiểu phẩm với Tống Hành. 

Xuân Phi từng chứng kiến cảnh Tống Hành nổi cơn tam bành, giờ thấy Thi Yến Vi chẳng màng sống chết leo lên giường ngủ trước mà chẳng buồn để tâm đến Tấn vương thì không khỏi lo lắng thay nương tử, nàng thầm mong Tấn vương sau khi tắm xong, thấy nương tử còn chưa khỏe hẳn thì sẽ không tức giận mà trách mắng nàng vô lễ.

Không lâu sau, Tống Hành khoác hờ chiếc áo bào rộng rãi đi vào phòng, đang định bế Thi Yến Vi lên giường ngủ thì lại thấy Xuân Phi đứng cạnh giường với vẻ mặt thấp thỏm bất an.

Cho dù nàng rũ đầu không dám nhìn thẳng hắn thì Tống Hành vẫn rất có ý thức, khép lại vạt áo trên người, che đi lồng ngực vạm vỡ rắn chắc. 

“Bẩm Tấn vương, nương tử rửa mặt xong thì đã vào phòng ngủ trước rồi ạ.” Xuân Phi khom lưng uốn gối, chắp tay trước ngực hành lễ, run giọng cố nén sợ hãi, bẩm báo xong cũng không dám ngẩng đầu.

Tống Hành nghe thấy nhưng cũng không thèm liếc mắt lấy một lần. Hắn trầm giọng hạ lệnh cho lui, tự mình lấy thuốc mỡ bôi cho Thi Yến Vi.

Thi Yến Vi vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm nhưng khi Tống Hành dùng ngón tay dài cố tình chọc ghẹo lúc thoa thuốc thì bàn tay đang vung quạt vẫn không tránh khỏi hơi khựng lại. Khoảnh khắc quạt rơi xuống đất, Thi Yến Vi không nhịn nổi mà ngửa cổ lên, hai má thoáng ửng hồng, bàn tay nắm chặt gối mềm.

Tống Hành mượn ánh nến, khắc ghi cảnh tượng này trong lòng, dưới ánh mắt mê ly của nàng, hắn cởi đi trung y áo bào, để lộ cơ bắp rắn rỏi cùng eo lưng tráng kiện, kéo tay nhỏ nhắn của Thi Yến Vi đặt lên ngực mình.

“Bảo nương tử là Cô Xạ thần nhân thì đúng là không sai, nhưng tướng mạo và thân hình ta cũng đâu kém, bao người trong tranh chắc gì đã sánh được với ta. Quyền thế và địa vị hôm nay ta có được đều dựa vào bản lĩnh, đôi bàn tay cùng những thời khắc sinh tử trên chiến trường mà có, không phải những thứ mà những tên đệ tử hoàn khố kia có thể so bì được, nhưng hà cớ gì nương tử luôn không chịu nhìn nhận ta một lần cho ra hồn? Nếu nàng chịu quên đi những mâu thuẫn trước kia, thử chấp nhận ta, ta không tin nàng vẫn vô tâm, vô tình đến như thế.”

Lúc hắn nói những lời này, dáng vẻ ấy nhìn có khác nào công đực xòe đuôi không kia chứ? Thi Yến Vi vừa nghe đã cảm thấy buồn cười, dù hắn có tốt đến đâu nhưng không muốn là không muốn, không thích là không thích, nào có đạo lý trâu không uống nước thì ấn đầu bắt trâu phải uống nước. Hắn luôn mồm nói những tên hoàn khố phóng đãng kia không thể so với hắn, nhưng hắn xâm phạm nàng, giam cầm nàng, uy hiếp nàng, trong đó có chuyện nào là chuyện nên làm của bậc chính nhân quân tử?

Chẳng nhẽ vì hắn có tướng mạo có xuất thân, có tiền có quyền thì liền có thể coi mạng người như cỏ rác, mang những nữ tử không có gia thế tốt ra làm món đồ chơi, chỉ cần bị hắn để mắt đến thì đều phải bán thân, ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn dạng chân, mặc hắn đùa bỡn và lăng nhục.

Đợi mãi vẫn không thấy Thi Yến Vi đáp lại, Tống Hành chợt thấy một chút sầu muộn, nhưng ngẫm lại ngày tháng sau này vẫn còn dài, từ từ rồi sẽ có cách có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Nàng vốn ngang tàng cố chấp, bốn ngày trước vừa chịu cảnh đoạ đày thì đâu thể chỉ mới đó mà đã quên nhanh thế được.

Nghĩ tới đây, cơn giận kia lập tức tan thành mây khói, Tống Hành để trần nửa người xuống giường thổi tắt nến. Trong bóng đêm, hắn dò dẫm bước lên giường, ôm chặt lấy nàng từ phía sau giống hôm trước. 

Nhiệt độ người hắn quá nóng, Thi Yến Vi bị hắn làm nóng đến không thể ngủ nổi, ngay cả luồng gió thổi ra từ chiếc quạt tròn tựa hồ cũng biến thành hơi nóng.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bóng đêm càng lúc càng sâu, tiếng ve râm ran phát ra từ những tán cây một màu thăm thẳm.

Thi Yến Vi lắng nghe tiếng ve kêu, nâng mí mắt, nhìn lên màn trướng trên đỉnh đầu. Tiếng thở đều đặn của nam nhân cũng lọt vào tai khiến nàng lầm tưởng hắn đã ngủ say, liền nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi vòng eo mình, cẩn thận dịch người vào trong.

Tống Hành bỗng cảm thấy bên người trống rỗng thì mở choàng mắt, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại chỉ trong nháy mắt, bàn tay lớn chộp lấy Thi Yến Vi không chút chần chừ, kéo nàng ôm thật chặt ở trong ngực. 

Thi Yến Vi không thể nhịn thêm được nữa, nàng chán cảnh phải cùng hắn vòng vo, gọi thẳng tục danh mà nói rõ: “Tống Hành, ta nóng.”

Tống Hành nghe vậy, ra vẻ nhượng bộ, nới lỏng vòng tay khỏi phần eo thon nhỏ của nàng kéo giãn khoảng cách. Hắn nắm lấy bầu ngực nàng, cảm nhận sự đầy đặn mà trước đây chỉ vừa đủ cho lòng bàn tay nhưng giờ đã tràn cả ra ngoài.

“Nhớ ta à?” Tống Hành hơi siết nhẹ những ngón tay không mấy an phận, giọng nói có chút đùa giỡn. 

Thi Yến Vi lại một lần nữa nghi ngờ có phải thần trí hắn đã chạm vào đâu không mà trong đầu chỉ chứa toàn những chuyện đâu đâu, thầm nghĩ một ngày nào đó nếu hắn chết vì chuyện này thì đúng là quả báo chứ sao nữa.

Hai ngày qua Tống Hành đã thấy đủ bộ dạng lạnh lùng của nàng, vì vậy hắn muốn xem thử biểu cảm xấu hổ trừng mắt của nàng, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: “Giận rồi à? Ta mới nói đùa có một câu mà đã coi là thật rồi? Nàng vẫn đang bệnh, nơi đó cũng chưa lành hẳn, nếu ta chiều theo ý nàng, bất chấp làm thêm mấy lượt thì rõ là cầm thú đúng không?”

Thôi bỏ đi, mấy lời vô vị này hắn đã nói không phải chỉ một hai lần, cần gì phải tức giận với hắn.

Thi Yến Vi lười chấp nhặt với hắn, dời mắt quay lưng đi.

Nhưng Tống Hành vẫn nhất quyết không tha, hắn xoay người nàng lại, đè lên người nàng, hai chân quỳ xuống hai bên hông nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Thi Yến Vi cảm thấy bụng nàng bị đụng nhẹ một cái, vội vàng đưa tay ra đẩy vai hắn ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn từ dưới lên.

Gió đêm mùa hạ thổi qua cửa sổ, lay động tấm màn màu trắng nhạt nhưng lại không thể thổi tan sóng nhiệt đang bốc lên ở trong màn. Tống Hành sợ “lửa” lại nổi lên, đành phải dừng lại đúng lúc, sau đó nhanh nhẹn lăn xuống khỏi người nàng, giữ một khoảng cách thật xa.

Trong nửa tháng sau đó, Tống Hành cứ cách vài ngày lại đến nghỉ tại biệt viện một ngày, mặc dù từ đầu đến cuối chưa khi nào Thi Yến Vi bày ra sắc mặt tốt với hắn nhưng hắn vẫn không hề nản lòng. Chỉ cần có thể ôm nàng, vuốt ve nàng thế này thì tâm tình hắn đã trở nên phấn khởi.

Đảo mắt đã là những ngày hạ tuần, sức khỏe Thi Yến Vi dần tốt lên, trong thành Lạc Dương bắt đầu lan truyền tin đồn rằng Tống Hành bao nuôi ngoại thất mỹ mạo ở bên ngoài, đã nhiều ngày không có mặt ở quý phủ lẫn quan thự. 

Trình Diễm không biết nữ lang mà Tống Hành bao dưỡng ở bên ngoài là vị Dương nương tử đã trốn khỏi thành Trường An hồi năm ngoái, chỉ nghĩ rằng hắn tìm được niềm vui mới sau khi mất đi Dương nương tử. Thấy Tống Hành thường xuyên đến đó, Trình Diễm không khỏi lo lắng rằng hắn sẽ tiểu nương tử mê hoặc đến mất trí, bèn tìm cách ở lại sau khi những đồng liêu khác đã rời đi, một mình cầu kiến Tống Hành.

Tống Hành ngồi nghiêm chỉnh trước án thư, vẻ mặt vui buồn khó đoán, đùa nghịch một cây bút lông nhỏ làm bằng gỗ đàn hương được chế tác tinh xảo, nhẫn nại để Trình Diễm ngồi xuống rồi hỏi hắn có chuyện gì muốn bẩm.

Trình Diệm nhíu đôi mày rậm, mở đầu một cách vòng vo: “Ti hạ không hiểu, nếu Tiết soái đã sớm có ý tự lập thì sao vẫn trì hoãn, chưa vào hẳn Thượng Dương cung?”

“Trình tư mã không biết thật sao?” Đôi mắt phượng của Tống Hành khẽ híp lại, rũ mắt hỏi ngược lại.

Trình Diễm nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Giờ Định Đào vương vẫn còn sống, chẳng lẽ Tấn Vương có điều gì phải băn khoăn?”

Tống Hành từ chối cho ý kiến, biết Trình Diễm không thực sự muốn hỏi chuyện này nên chỉ tiện miệng đáp lại một câu, sau đó chuyển đề tài, giọng điệu trầm thấp: “Trình Tư Mã có gì muốn nói thì cứ nói đi, đừng ngại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK