• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, kể từ khói lửa chiến loạn ở Trường An lắng xuống, bất tri bất giác đã là mồng mười tháng hai, đông qua xuân đến, thời tiết dần ấm lên.

Thi Yến Vi mang sách đã chép xong đến thư trai. Chưởng quầy họ Trần sảng khoái chiếu theo ước định ban đầu, trả cho Thi Yến Vi tám trăm văn tiền.

Vì hôm sau là lễ Hoa Triêu hằng năm nên khắp các ngõ lớn nhỏ ở thành Lạc Dương đều tràn ngập sạp bán hoa tươi. Thi Yến Vi dùng gần một văn tiền mua cành hoa đón xuân bỏ vào giỏ trúc, sau đó tự mình ra chợ mua rau củ tươi, đậu xanh, bột mì, táo đỏ khô và bột nếp.

Hôm sau, Thi Yến Vi dậy sớm làm món bánh trứng gà để ăn sáng, rồi dùng những nguyên liệu đã mua làm bánh đậu xanh, bánh nếp và bánh mứt táo, tất cả đều được để trong hộp thức ăn, nàng đội mũ che mặt rồi đến Lâm phủ tìm Lâm Vãn Sương cùng Lâm Doanh.

Lâm Doanh đang ở độ tuổi thích ăn đồ ngọt, thấy Thi Yến Vi mang theo nhiều món điểm tâm ngon miệng, giọng nói ngọng nghịu gọi tỳ nữ đang đứng bên cạnh pha trà nóng mang tới, sau đó ngoan ngoãn rửa tay theo lời a nương dặn trước khi ăn, lúc này mới lấy một miếng bánh đậu xanh cho vào miệng.

Thi Yến Vi không thấy Lâm Vãn Sương, liền hỏi thăm một câu.

Lâm Việt đang đứng ngay đó nghe được thì cao giọng trả lời: “A tỷ đi kiểm tra sổ sách ở hai gian tửu lâu, có lẽ chiều muộn mới về.”

“Thì ra là vậy.” Thi Yến Vi vừa nói vừa đưa cho Lâm Việt một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo bằng gỗ lim, mỉm cười nói: “Không biết Đại lang thích gì nhưng mãi chưa có cơ hội tặng quà đáp lễ cho Đại lang. Hôm qua đi chợ thấy người ta bán tua quạt, nhớ đến Đại lang hay đi Tây Vực, nơi đó mùa hè nóng bức, hẳn sẽ dùng quạt nên ta chọn tua quạt là chuỗi vòng san hô đỏ rất có nét phong tình dị vực này, làm quà cho Đại lang.”

Lâm Việt nghe vậy, vui mừng như nhặt được chí bảo. Hắn vội vã đón lấy bằng cả hai tay, cẩn thận cầm vững rồi mới tiện tay mở ra xem, ngắm nghía chuỗi vòng rất lâu, một lúc sau mới kìm nén niềm hân hoan trong lòng, chậm rãi lấy lại tinh thần, nói lời cảm tạ với Thi Yến Vi. 

“Chuỗi vòng gắn trên quạt của mỗ không biết đã rơi mất bao nhiêu lần, vốn định đợi thời tiết nóng hơn mới ra chợ mua sau, không ngờ đã có Tam nương mua sẵn rồi đưa tới, vừa vặn giúp mỗ giảm bớt chuyện phiền lòng, mỗ thành tâm cảm ơn Tam nương.”

Thấy hắn yêu thích chuỗi tua quạt kia nên Thi Yến Vi cảm thấy vui lây, nàng cười nói: “Chỉ là có qua có lại thôi mà, Đại lang không cần khách khí thế.”

Lâm Doanh chỉ mải mê với những món ăn, không để ý đến chuyện hai người kia đang nói gì hay làm gì. Bé ăn xong miếng bánh trắng trẻo thon dài bằng bột nếp thì chạy đến giục giã Lâm Việt: “A cữu thử món bánh trắng dài này đi, ăn vào mềm mềm dẻo dẻo, còn ngon hơn cả bánh hoa quế nhà ta nữa đấy.”

Giọng nói trong trẻo của hài đồng truyền vào tai Lâm Việt, lúc này hắn mới lưu luyến rời đi ánh mắt chăm chú đang nhìn chuỗi tua quạt, nhỏ giọng “ừ” một tiếng đáp lại trước khi đặt hộp gỗ lên bàn một cách ngay ngắn, rửa tay trong bồn xong, hắn cầm miếng điểm tâm dài màu trắng mà Lâm Doanh nhắc đến cho vào miệng.

Thi Yến Vi nghiêng đầu nhìn hắn, bằng bản năng của thợ làm bánh, tràn đầy mong chờ hỏi: “Đại lang thấy vị bánh này thế nào?”

Nàng vừa dứt lời, Lâm Việt dù còn chưa kịp nuốt hết miếng bánh trong miệng nhưng đã liên tục gật đầu, mặt mày vui vẻ không tiếc lời ca ngợi: “Mềm mại thơm ngon, ngọt mà không ngấy, hương vị rất tuyệt. Tam nương khéo tay thế này sao không mở một tiệm bánh ngọt ở Lạc Dương, chắc chắn sẽ rất hút khách, làm ăn phát đạt.”

Những lời khen ngợi ấy đã chạm đến cõi lòng Thi Yến Vi. Nàng thầm nghĩ bao lâu này dù không có cơ hội động tới nhưng xem ra bảo đao này vẫn chưa cùn, lại tự nhủ chờ thêm một hai năm nữa, đợi người không tiện nhắc tên ấy quên nàng đi, nàng sẽ tìm cách chuyển đến thành Cẩm Quan, mở một tiệm bánh của riêng mình. 

Tiệm bánh ngọt.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Thi Yến Vi càng thêm rạng rỡ, nàng hé môi son, dịu dàng nói: “Mùa thu có củ từ và khoai môn, nếu làm bánh củ từ trà xanh và bánh khoai môn xốp giòn thì không gì ngon bằng.”

Lâm Doanh nghe vậy liền phấn khích vỗ tay, hai bàn tay nho nhỏ kéo ngón út của Thi Yến Vi, “A di không được gạt con đó, chúng ta cùng ngoắc tay nào.”

Thi Yến Vi nhìn dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của cô bé, tính hình trẻ con cũng trỗi dậy, không cảm thấy trò này ấu trĩ mà trái lại còn ngoắc tay với bé, cao giọng nói: “Một trăm năm không được đổi ý…”

Khi đó, cảnh xuân êm đềm xuyên qua cửa sổ khép hờ, ánh nắng hắt vào, phủ lên sườn mặt nõn nà như ngọc của Thi Yến Vi, sắc màu ấm khiến nàng càng có vẻ nhu hòa, đôi mắt trong veo tựa như giấu cả dòng suối, rực rỡ như đóa hoa xuân, lấp lánh như mặt sóng biển. 

Lâm Việt ngồi trên giường La Hán, lặng lẽ ngắm nhìn nàng, thưởng thức từng chút một miếng bánh trong tay, trái tim không biết đã bay tận nơi nào, giống như cánh nhạn vừa ngốc nghếch vừa ngơ ngẩn.

Mãi đến giờ Dậu (17h-19h), Lâm Vãn Sương mới thong thả về phủ, nhưng vì chiều nay nàng không có mặt ở nhà, Thi Yến Vi cũng không tiện ở lại lâu nên đã sớm rời đi từ trước giờ Dậu. 

Vì Lâm Doanh không ngừng hối thúc nên Lâm Vãn Sương còn chưa kịp uống một ngụm nước trà đã dùng thử món bánh củ từ trà xanh mà cô bé mang tới. Nàng cũng tấm tắc khen ngon, lập tức nảy sinh ý định mời Thi Yến Vi đến phường trà làm việc.

Ngày nào đó phải sai người hầu mời Tam nương tới quý phủ, bàn bạc kỹ hơn về chuyện này mới được. Lâm Vãn Sương quyết định xong, tự rót một chén trà uống, vì đang đói nên lại gọi tỳ nữ đi phòng bếp truyền thiện. 

Ở ngõ Điềm Thủy. 

Thi Yến Vi bận bịu suốt cả một ngày nên không khỏi có chút mệt mỏi, nấu nước ấm ngâm chân xong, nàng ngồi trước cửa sổ chép thêm đôi ba trang sách, sau đó rửa mặt chải tóc, đi ngủ sớm hơn thường lệ. 

Mười hai tháng hai là tiết Hoa Triêu.

Trời còn chưa sáng hẳn thì Lâm Vãn đã thức dậy. Việc đầu tiên là sắp xếp thỏa đáng những việc phải làm trong ngày, ăn xong bữa sáng rồi cùng Lâm Doanh rời phủ, có ý mời Thi Yến Vi cùng đến miếu Hoa Thần để tế lễ. 

Trong miếu Hoa Thần phần lớn là các nữ lang đến dâng hương, Lâm Việt không tiện đi cùng nên một mình đi chợ mua về mấy cây giống tường vi, lại sai tiểu tư mua thanh gỗ để dựng giàn hoa, từ giữa trưa bắt đầu đợi Thi Yến Vi về nhà. 

Những cành cây rậm rạp che khuất ánh nắng chói gắt của buổi trưa, Lâm Việt lòng đầy chờ mong, đứng đợi trước cửa nhà Thi Yến Vi suốt nửa buổi chiều, đến gần giờ Dậu, rốt cuộc cũng thấy xe ngựa Lâm phủ lấp ló ngay đầu ngõ Điềm Thủy.

Thi Yến Vi vừa mới xuống xe đã gặp ngay Lâm Việt một thân một mình đứng dưới tàng hoa quế, ánh nắng ấm áp của buổi chiều ngày xuân khiến gò má hắn nóng bừng lên, nhìn như quả táo chín mọng. 

“Sao Đại lang lại ở đây, anh đợi lâu lắm rồi đúng không?” Thi Yến Vi hết sức ngạc nhiên, cũng có mấy phần ngượng ngùng, chắp tay trước ngực thi lễ với hắn. 

Lâm Việt nghe thấy giọng nàng, mặt càng đỏ hơn đáp lễ: “Tam nương quá lời rồi, mỗ mới đứng đợi có một lát mà thôi.”

Nói xong, thấy sắc mặt nàng có vẻ nhẹ nhõm, tâm tình không tệ, lúc này mới dè dặt biểu lộ tâm ý của chính mình: “Giờ đã là tháng hai cuối xuân, thời tiết ấm áp, mưa thuận gió hòa, đúng là lúc thích hợp để trồng hoa. Vừa hay hôm nay lúc ra chợ mỗ có thấy người ta bán cây giống tường vi, nhớ ra năm ngoái Tam nương từng nói muốn dựng giàn tường vi ở sân viện nên đã tiện tay mua về tặng cho nương tử. Gỗ để dựng giàn trồng hoa mỗ cũng mua đủ cả rồi, mong rằng Tam nương không chê.”

Đang yên đang làm sao lại muốn giúp nàng dựng giàn hoa?

Cho dù Thi Yến Vi có chậm tiêu đến mấy trong chuyện tình cảm thì lúc này, không khó để nàng nhận ra tâm tư mà Lâm Việt dành cho mình. Nhưng nàng không định kết hôn nên chẳng chần chừ đã khéo léo cự tuyệt, nói rằng hôm đó chỉ là những lời nói vu vơ, cũng chưa chắc nàng sẽ ở đây lâu dài, đợi sau này nàng mua được viện tử của riêng mình rồi dựng giàn tường vi cũng không muộn. 

Lâm Việt nghe ra ý từ chối trong lời giải thích uyển chuyển của nàng, không tránh khỏi cảm giác mất mát, nhưng vì sợ Thi Yến Vi đặt nặng trong lòng, càng sợ sẽ đâm thủng tầng quan hệ vốn đã mỏng manh giữa hai người, đến cơ hội làm bạn cũng tuột mất nên tỏ vẻ không quá quan tâm, miễn cưỡng nở nụ cười có phần gượng gạo.

“Tam nương nói phải, là tại mỗ suy nghĩ chưa được chu toàn, cũng không liên quan gì đến Tam nương. Cây giống này mỗ sẽ mang về, sai người trồng trong vườn phủ.” Lâm Việt nói xong, bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm nhẹ thành quyền, rũ mi đứng ngẩn ra tại chỗ.

Lâm Vãn Sương ngồi trong xe nhìn thấy hết cảnh tượng này, phỏng đoán có lẽ Tam nương đã có người trong lòng, bằng không với phẩm hạnh, dung mạo và phong thái của Đại lang, Tam nương nỡ nào lại từ chối dứt khoát đến như thế? 

Thi Yến Vi cũng cảm thấy khó xử, sau khi khách sáo thêm vài câu với Lâm Việt, nàng mở khóa bước qua ngưỡng cửa rồi đóng cửa cài then.

Cánh cổng vừa khép lại, nụ cười trên mặt Lâm Việt ngay lập tức biến mất, ánh mắt phủ tầng mây đen, khó giấu buồn bã. 

Lâm Vãn Sương không muốn lại đường đột bước lên an ủi, buông rèm xe ngăn cách tầm mắt, hạ giọng phân phó xa phu lái xe rời đi.

Lâm Việt cứ ngẩn ngơ đứng ngoài viện rất lâu sau, mãi đến khi chiều tà ngả về phía tây, trăng non mọc ở hướng đông, hắn mới lững thững về phủ. 

Vừa trở lại phủ thì ngồi một mình trong phòng, cũng không sai người chuẩn bị bữa tối. Một lát sau, hắn chạy ra ngoài, sai người mang gỗ đến, tự mình dựng giàn hoa trong sân viện của riêng mình.

Giàn trồng hoa đã được dựng xong, từng gốc tường vi non nớt được vùi vào lớp đất mềm ẩm, lúc này hắn mới chịu đứng dậy để quay về phòng. Cõi lòng nặng trĩu khiến hắn chỉ kịp lót bụng một cách qua loa, rồi lại ra mái hiên ngắm nhìn giàn hoa trống vừa mới hoàn thành.

Hắn nghĩ, nếu sau này có thể đứng dưới giàn tường vi này, cho dù hai người họ không còn gặp lại nhau thì vẫn coi như nàng và hắn có chung niềm hứng thú tương đồng.

Hạ tuần tháng hai, Tống Hành lĩnh năm vạn Hà Đông Quân đến hội quân cùng hai vạn quân Hà Dương, chuẩn bị tấn công Lạc Dương.

Hôm đó Thi Yến Vi bỗng nhiên thèm ăn, liền đội mũ che mặt ra ngoài, đến chợ mua hoa tươi về làm món bánh hoa.

Từ sau tiết Hoa Triêu, mỗi ngày trước cửa tiệm bánh ngọt Trương Ký đều có hàng dài người đứng xếp hàng mua bánh, nhưng hôm nay lại vắng vẻ hơn không ít, Thi Yến Vi thầm nghĩ chẳng lẽ món bánh hoa đã hết hàng từ sớm. Tính tò mò nổi lên, khiến nàng không nhịn được lại gần hỏi thăm đôi chút. 

Tiểu lang quân trông cửa hàng có lẽ cũng đang rảnh rỗi, liền ngả người về phía trước, cười khổ nói với nàng: “Nương tử chưa nghe nói sao? Tiết độ sứ Hà Đông, Tống Nhị lang mới đây đã dẫn quân Hà Đông bình định Trường An, giờ đang đến Mạnh Châu, sắp sửa tiến về Lạc Dương? Không biết tình thế ra sao, nếu chẳng may lại nổ ra chiến tranh cũng không chừng. Dân chúng trong thành nghe tin đều cuống cuồng tích trữ lương thực thì lòng dạ nào để nghĩ đến chuyện mua bánh. Ai chà, nói vậy thôi, nương tử có muốn mua ít bánh hoa không?”

Tống Hành sắp đến Lạc Dương…

Khoảnh khắc đó, cõi lòng Thi Yến Vi rối bù cả lên, đầu não toàn những tiếng đinh tai nhức óc, những âm thành ồn ào kia khiến nàng gần như mất đi khả năng suy nghĩ, cau mày nói với tiểu lang quân: “Hai cái là đủ rồi.”

“Được thôi, hai văn tiền.” Tiểu lang quân vừa nói vừa cầm một tờ giấy gói hai miếng bánh hoa lại, tay phải đưa cho Thi Yến Vi.

Trong lúc mơ hồ Thi Yến Vi còn đưa nhầm ba văn tiền thay vì hai văn tiền, khiến tiểu lang quân bán bánh hoa phải vội vã tìm nàng để trả lại một văn. Thi Yến Vi thẫn thờ nhận bánh hoa và chút tiền kia, xoay người xốc mành lên, ánh mắt trống rỗng cắn một miếng bánh.

Món bánh hoa này được làm từ gạo nếp, hoa tươi và đường cát hấp lên mà thành, cho vào miệng vừa ngọt lịm vừa thơm ngon, cũng là món điểm tâm nàng thích nhất kể từ khi đặt chân đến Lạc Dương. Nhưng hôm nay cho vào miệng thì chỉ thấy nhạt nhẽo vô cùng, hậm hực ăn thêm hai miếng thì gói lại trong giấy, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, bước chân vô định trên ngã tư đường. 

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, nàng chợt nghĩ cầu may không bằng phòng hờ, quyết định phải nhanh chóng rời khỏi một nơi đầy thị phi như Lạc Dương, về phần Lâm Nhị nương, tốt nhất vẫn nên gặp một lần để cáo biệt.

Nếu sau này hữu duyên thì ắt sẽ gặp lại, còn nếu vô duyên, chỉ mong đôi bên bình an, vẹn toàn một mối giao tình. 

Hạ quyết tâm xong, Thi Yến Vi như thể đã tìm được điểm tựa, không còn cảm giác bần thần hoảng loạn như trước nữa. Nàng bước nhanh ra khỏi con ngõ, đợi ở đường chính, mướn một chiếc xe lừa, bảo xa phu chở nàng đến nha hành lớn nhất ở phố Nam. 

Nhưng lần này lại không thuận lợi như lần trước, nha bà nói với nàng rằng: Gần đây tình hình bất ổn, quan phủ đã ban lệnh cấm. Để bảo toàn an ninh trong thành, các cổng thành và bến đò đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt. Cho dù có cấp bách phải rời Lạc Dương thì vẫn phải báo lên từng cấp rồi ngồi im, đợi phủ doãn Lạc Dương định đoạt.

Nha bà tuy muốn kiếm tiền nhưng trước mắt lực bất tòng tâm, đành khuyên Thi Yến Vi đợi thời cuộc ổn định hơn, lệnh cấm được dỡ bỏ rồi quay lại hỏi sau cũng chưa muộn.

Đợi thì phải đợi cho đến bao giờ. Thi Yến Vi không còn cách nào khác, ngoại trừ kiên nhẫn đợi ra thì chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Rời khỏi nha hành, lòng nàng trĩu nặng suy tư, đôi mày chau lại, men theo ngã tư đường đến thẳng bến tàu nam thị. Từ một nơi thập phần đông đúc giờ trở nên vắng vẻ thưa thớt, lác đác còn hơn mười người đi tới đi lui.

Hai bên bờ kênh liễu rủ xanh um, lá cành đung đưa trong gió. 

Ánh tà dương ngả dần về phía tây, những tia nắng cuối ngày gợn trên mặt nước, chỗ sáng thì đỏ rực, chỗ tối lại xanh biếc.

Nhưng giờ đây Thi Yến Vi chẳng còn tâm trí để ngắm nhìn cảnh đẹp, nàng ngước mắt nhìn về phía mặt trời lặn, tâm tình càng thêm nặng nề, ngơ ngác gọi một chiếc xe lừa trở về ngõ Điềm Thủy.

Sau ngày hôm đó, Thi Yến Vi nơm nớp lo sợ chỉ ở trong nhà suốt hơn mười ngày, hai lần ra ngoài đều phải che kín mít, chỉ để mua ít gạo, rau dưa và những thứ cần thiết. Cuộc sống cứ thế trôi qua, một ngày dài bằng một năm nhưng lại không thể làm gì khác đi được.

Đến giữa tháng ba, vào một buổi sáng, nàng bỗng nghe thấy tiếng huyên náo từ ngoài ngõ vọng vào, vì nghi ngờ nên đội mũ che mặt, ra ngoài xem thử. 

Ngõ nhỏ chật kín những người là người, tiếng ầm ĩ nối liền nhau không dứt, Thi Yến Vi càng cảm thấy băn khoăn, cất bước đón đường vị thư sinh thần sắc có vẻ hối hả, nhỏ nhẹ hỏi hắn: “Lang quân vội đi đâu vậy?”

Thư sinh mặc thanh sam viên lĩnh dừng bước, thở gấp vài hơi, hướng mắt về đám đông phía trước rồi đáp: “Nương tử không biết hôm nay là ngày đón Hà Đông quân vào thành sao? Mỗ cùng mọi người đều đang vội đến Đông thành, Tuyên Nhân môn để xem lễ.”

Mới đó mà hắn đã hạ được Lạc Dưng rồi ư? Thi Yến Vi ngạc nhiên đến ngẩn người, hỏi tiếp: “Trong thành không nghe thấy tiếng binh mã hành quân, quân Hà Đông đã thắng rồi sao?”

Lang quân áo xanh nghe xong, nghĩ ngày thường nàng chỉ quen ru rú trong nhà nên mới không rõ về tình hình bên ngoài, bèn đáp: “Chắc nương tử chưa biết nhưng quân Hà Đông và quân Hà Dương vẫn chưa công thành, chỉ tạm thời đóng trại ở ngoại thành, binh lính dàn hàng dài tới hai mươi dặm. Quân thủ thành tự biết không địch nổi, lại thêm Thánh nhân nhường ngôi, Ngụy vương tách riêng, không được ai cứu viện, để tránh cảnh sinh linh đồ thán nên chỉ sau mấy ngày đã chủ động mở cổng thành xin hàng.”

Hắn hiện giờ chắc hẳn đã ở thành Lạc Dương. Nghĩ đến đây, lòng Thi Yến Vi lạnh đi một nửa, nàng cụp mắt, nói lời cảm tạ một cách lơ đãng: “Hóa ra là vậy, đa tạ lang quân đã tận tình giải đáp.”

“Nương tử quá lời rồi, cũng không phải chuyện to tát gì.” Nói xong thì thi lễ cáo biệt với Thi Yến Vi rồi đuổi theo dòng người chạy ra đầu ngõ. 

Thi Yến Vi cúi đầu, xoay chiếc vòng tay trên tay mình, thầm nghĩ: Lạc Dương đã nằm trong tay Tống Hành, hai ngày nữa có khi lệnh cấm sẽ được dỡ bỏ. Tục ngữ có câu: có tiền mua tiên cũng được, điều quan trọng nhất trước mắt là phải đem chiếc vòng tay vàng này nấu chảy, đổi ra thành bạc. 

Vừa nghĩ, nàng vừa bước vào viện, đóng kín cổng rảo bước vào phòng, tự mình kiểm kê lại tài sản, sau đó giặt quần áo và phơi ngoài sân.

Chớp mắt đã đến giờ Dậu nhị khắc, mặt trời lặn sau dãy núi phía tây, hào quang tỏa ra vạn trượng.

Thi Yến Vi đã mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, buổi chiều lại tất tả làm việc nên giờ cũng thấy đói bụng, thế là đổ nước vào nồi, nhóm lửa nấu mì.

Nước trong nồi bắt đầu sôi lăn tăn, bọt trắng li ti nổi lên, Thi Yến Vi đổ thêm nước dùng, đậy nắp gỗ, rút củi dụi xuống đất rồi dùng tro vùi kín tàn lửa, múc mì trong nồi đổ ra bát.

Mì trứng gà tỏa ra mùi hương ngào ngạt, Thi Yến Vi bưng bát vào nhà, đợi ăn tối sẽ thu dọn quyển sách đang chép dở trên bàn. Nàng quyết định ngày mai sẽ mang sách trả sớm cho thư trai, mua sắm ít đồ rồi nghĩ cách trốn khỏi thành.

Tống Hành kia vừa mới đến Lạc Dương, nhất định còn có rất nhiều việc cần đến hắn xử lý, hơn nữa chắc gì hắn đã biết nàng đang ở trong thành. Nếu hắn biết thì đã dán cáo thị truy nã khắp nơi, chứ nào phải bình chân như vại, hoàn toàn không có động tĩnh gì. 

Hành tung của nàng chắc chưa bị lộ chi bằng núp ngay dưới đèn, đợi thời cơ chín muồi, thuyền được phép xuất bến thì lại như lần trước, thần không biết quỷ không hay lặng lẽ rời khỏi Lạc Dương cũng không muộn. 

Ngẫm nghĩ một lúc thì không còn thấy căng thẳng sợ sệt như trước nữa, Thi Yến Vi nấu nước ấm rửa mặt qua loa, sau đó vén chăn nằm lên giường ngủ. 

Đêm đó Tống Hành nghỉ lại ở tòa phủ đệ mà Tống gia đã mua từ trước trong thành Lạc Dương.

Chạy đôn chạy đáo suốt mấy ngày liền nên Tống Hành cũng chẳng vội sai người đi bắt Thi Yến Vi, sau khi xử lý xong tất cả sự vụ ở thư phòng thì vào bồn ngâm nước nóng, thay áo ngủ sạch sẽ, cả người lập tức thư thái nhẹ nhàng đi không ít, vừa ngả người mà đã ngủ được ngay. 

Hôm sau.

Tống Hành gặp riêng phủ doãn Lạc Dương rồi bàn giao binh quyền cho tướng lĩnh thủ thành, trời dần tối, cơm nước xong, bận rộn thêm một lúc thì nền trời đã có màu thăm thẳm. 

Vừa buông bút thì không ngờ lại nhớ đến nàng. Tống Hành tuy giận bản thân nhưng vẫn chiều theo ý mình. Hắn vào phòng thay thường phục màu đen, cưỡi ngựa sai người dẫn đến ngõ Điềm Thủy, giữa đường nếu lính tuần đêm thì chỉ cần để lộ ra ngư phù bằng vàng treo trên thắt lưng, những viên sĩ quan kia nhìn thấy đều không níu chân hắn thêm, lập tức để hắn rời đi. 

Tống Hành buộc ngựa vào gốc cây, sai người chờ ở đó, rồi dùng khinh công dễ dàng vượt qua bờ tường. 

Từ khi nghe tin Tống Hành sẽ đến Lạc Dương, không đêm nào Thi Yến Vi ngủ ngon giấc, lúc này nàng đang ôm một cái gối mềm, má áp lên đó, một tay thả bên ngoài chăn, khoác hờ lên gối, mày khẽ nhíu, môi đỏ như son cũng mím lại. 

Tống Hành dùng dao nhỏ cạy nhẹ chốt gỗ bên trong cửa sổ, nhẹ nhàng lẻn vào, mượn ánh trăng tìm đường vào phòng trong. 

Trên giường đúng là nữ lang mà hắn ngày đêm mong nhớ. Tống Hành sợ khiến nàng bừng tỉnh, không một tiếng động chậm rãi ngồi xuống mép giường, bàn tay thô to chạm vào gương mặt trắng nõn thuần khiết của nàng, giật mình nhận ra nàng trông còn đầy đặn hơn so với khi còn ở bên hắn.

Trước kia kia hắn từng dùng đủ mọi cách khiến nàng ăn uống nhiều hơn để có da có thịt, nhưng dường như chưa khi nào nàng chịu nghe lời hắn. Đừng nói là có da có thịt, chỉ cần không gầy đi đã là nể mặt hắn lắm rồi, ôm vào lòng cứ như thể Tây Thi mắc bệnh, mỗi lần nắm eo chỉ cần hơi dùng sức thì đã sợ sẽ làm nàng đau. 

Thấy cánh tay nàng đang để ngoài chăn liền cau mày, đem tay nàng bỏ vào trong chăn, run rủi thế nào dịch lại góc chăn giúp nàng. 

Hắn cũng không rõ mình vừa làm gì, ở thành Trường An là nàng bỏ hắn mà không thèm ngoảnh lại, vì để tránh hắn tìm ra, nàng còn một thân một mình chạy đến Lạc Dương, lẽ ra hắn nên trừng phạt nàng chứ không phải giống như bây giờ, ngồi bên giường săn sóc nàng từng li từng tí. 

Tống Hành nghĩ vậy, cơn giận trong lòng bị gợi lên, hằn học vươn tay miết nhẹ phiến môi nàng, cho đến khi nàng cau mày, theo bản năng muốn gạt bỏ lực đạo kia. 

Nhưng hắn đã kịp thời hạ cánh tay xuống, vuốt ve chiếc cổ trắng mịn, luồn tay vào chăn nắm hờ như những lần nàng còn chưa rời xa hắn. 

Thi Yến Vi bị hắn áp có phần khó chịu, nàng mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ thì mơ hồ thấy một bóng đen lờ mờ, không khỏi giật mình, dụi dụi mắt, mở to hai mắt cố nhìn cho rõ thì lần này lại không thấy gì. 

Chắc là do mấy ngày nay nàng quá căng thẳng, ngủ không ngon, nên mới nhìn nhầm thôi. 

Mí mắt cứ thế sụp xuống, Thi Yến Vi không buồn nghĩ ngợi nữa, trở mình quay vào trong giường ngủ tiếp. 

Tống Hành bước ra từ sau cột giường, vì không chiếm được lợi gì nên nhìn nàng thêm một lúc rồi lại theo lối cửa sổ, thoát ra ngoài. 

Hôm sau, thuộc hạ đưa tới một quyển tập, trong đó ghi rõ nhất cử nhất động của Thi Yến Vi kể từ lúc bị theo dõi đến nay,

Đại đa số thời điểm, nàng chỉ qua lại giữa chợ và thư trai. Hoặc cách vài ngày sẽ đến Lâm phủ một lần, hoặc có người của Lâm phủ tìm đến. 

Trong số đó, tần suất hai chữ “Lâm Việt” xuất hiện cũng không tính là ít. 

Bốn tháng nay, hắn vì nàng ăn không ngon ngủ không yên, trong khi nàng lưu lạc bên ngoài thì thường xuyên gặp gỡ nam nhân khác, hoàn toàn quên sạch hắn, không hề có chút ăn năn, đúng là giỏi lắm!

Tống Hành giận đến tím mặt, siết chặt tay vịn ghế thiền, cao giọng gọi thuộc hạ tiến vào.

Chiều hôm sau, Thi Yến Vi lấy nắm mì cuối cùng trong nhà cho vào nồi, gác đũa chèn lên nắp gỗ thì bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

Âm thanh kia không giống với tiếng gõ cửa của tỷ đệ họ Lâm, hai người họ không đời nào lại đập cửa gấp và mạnh đến như vậy. 

Thi Yến Vi không khỏi cảm thấy hồi hộp, lập tức trở nên cảnh giác, cầm xẻng dời thanh củi, để lửa nhỏ đi một chút, lúc này mới chậm rãi rời bước ra tới cổng viện. 

“Ngoài cửa là ai đấy?” Thi Yến Vi thận trọng hỏi.

Đứng ngoài cửa là hai phường đinh hông đeo trường đao, một người trong số đó giơ cao lệnh bài có khắc chữ, lớn tiếng nói: “Mỗ là phường đinh của phường Tùng Thiện, đến vì việc công, kính xin nương tử hãy mau mở cửa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK