Tống Hành lòng rối như tơ vò, bàn tay giấu trong tay áo bất giác nắm chặt thành quyền. Cổ họng khô khốc ngứa ngáy nhưng vẫn cố gắng trấn định, không để lộ ra hoảng loạn, trầm giọng hỏi: “Nàng sao rồi?”
Chu Nhị nương vô thức liếc mắt nhìn vị y công bên cạnh, ngập ngừng một lúc mới cắn răng trả lời: “Nương tử sốt cao không hạ, lại không uống được thuốc. Nếu cứ sốt cao không giảm e là tính mạng khó giữ.”
Bốn chữ “tính mạng khó giữ” không ngừng quanh quẩn bên tai Tống Hành, tiếng động đinh tai nhức óc như những nhát búa liên tục bổ vào đầu hắn, khiến hắn bắt đầu đau âm ỉ, nhưng vẫn cố nhịn không đưa tay vuốt dọc sống mũi, ngược lại còn mở miệng hỏi: “Sao lại không uống thuốc được?”
“Việc này…” Chu Nhị nương cũng khó mở miệng, ngập ngừng mãi vẫn không dám trả lời, đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn y công.
Tống Hành lúc này mới để ý đến vị y công ngoài năm mươi tuổi đang ngồi ở góc phòng, lúc trước vì quá lo lắng cho bệnh tình của Thi Yến Vi nên hắn mới không nhận ra sự có mặt của y.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, vị y công kia vuốt chòm râu, trầm ngâm một lúc, cũng không muốn nói bừa dối người nên thành thật đưa ra một lời giải thích tương đối hợp lý: “Bẩm Tấn vương, chứng nhiệt thường thấy rất ít khi khiến người bệnh không nuốt nổi thuốc, có thể là bệnh nhân đã mất đi ý chí muốn sống, không muốn uống nên mới thành ra vậy.”
Lời này vừa thốt ra, dọa Chu Nhị nương sợ đến mức tim đập như trống, lông tơ trên người không rõ đã dựng đứng cả lên từ lúc nào, chẳng may Tấn vương vì quá lo lắng cho Dương nương tử, lại thẹn quá hóa giận mà nổi cơn lôi đình, trút hết lên đầu bọn họ để xả giận thì biết làm thế nào được?
Mất đi ý chí muốn sống. Tống Hành đứng thẳng lưng, ngẩn ngơ tại chỗ, không ngừng nghiền ngẫm câu nói ấy, trong đầu một lần nữa lại vang lên những lời tàn nhẫn đến cực điểm, những lời giết người không dao mà hắn từng thốt lên với nàng. Chính tay hắn đã hủy đi chút dũng khí cùng hy vọng sống ít ỏi còn sót lại trên người nàng.
Cơn đau đầu kịch liệt như muốn nổ tung không ngừng giày vò hắn. Tống Hành miễn cưỡng lắm mới duy trì được sắc mặt trầm tĩnh ung dung nhưng mọi thứ gần như sụp đổ chỉ trong nháy mắt, cổ họng khô khốc nghẹn lại, tiếng nói trở nên trầm thấp: “Tất cả lui ra, bảo người sắc thuốc mang đến đây.”
Vừa nói, Tống Hành vừa lướt qua chậu đồng đặt trên chiếc ghế đẩu, rồi phân phó tỳ nữ bà mụ đang đứng trong phòng: “Cứ cách một khắc lại thay chậu nước lạnh vào, hai khắc thì đem thêm một lượt băng.”
Hắn vừa dứt lời thì Phùng Quý cũng đúng lúc chạy tới, Tống Hành liền sai hắn mang theo ngư phù bằng vàng của mình, mời cho bằng được Chương y sư giỏi nhất trong thành Lạc Dương đến đây.
Phùng Quý chạy bở hơi tai mới đuổi kịp đến nơi, mồ hôi đầm đìa thấm ướt cả lưng áo, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã vội vội vàng vàng gật đầu, hai tay đón lấy ngư phù, nhanh chóng rời đi.
Phùng Quý còn chưa kịp đi xa, Chu Nhị nương và những người khác cũng được lệnh, quỳ gối hành lễ, nhẹ nhàng nối đuôi nhau lui xuống, không quên khép hờ cửa lại.
Hồi bé Tống Hành cũng từng có một trận sốt cao không dứt, khi ấy là cha mẹ hắn thức trắng đêm ở cạnh, dốc lòng trông nom. Sau này hắn nghe kể lại, a nương hắn phải dùng khăn bọc đá lạnh chườm lên trán hắn, còn cha hắn thì lấy khăn ướt lau cổ, nách, tay và bụng hắn, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, hắn mới mới từ từ hạ sốt.
Còn đang mải mê suy nghĩ, chiếc khăn đặt trên trán Thi Yến Vi đã bị nhiệt độ trên người nàng làm ấm lên. Tống Hành lấy khăn xuống nhúng vào chậu, vắt khô một nửa rồi vén áo, để lộ bờ vai nóng hầm hập của nàng. Hắn dùng khăn lau vùng cổ và nách, tay và bụng cho nàng, sau đó lại đắp kín chăn.
Chỉ một lúc sau, tỳ nữ mang tới một chậu băng vụn. Hắn lệnh nàng mang thêm một chiếc khăn sạch, bọc thêm băng vụn rồi đặt lên trán Thi Yến Vi.
Tống Hành vốn nghĩ mình thủ đoạn cao minh, tung hoành sa trường nhiều năm chưa khi nào gặp phải thất bại, vậy mà lần này, trước một nữ lang, lần đầu hắn nếm được cảm giác hối hận, thiên ngôn vạn ngữ đều bị chặn ngay cổ họng, khiến hắn chẳng thể thốt nên lời.
Một luồng cảm xúc kỳ lạ xộc thẳng vào trái tim hắn, lồng ngực cũng cực kỳ ngột ngạt. Hắn chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, không dám rời mắt khỏi nàng, thỉnh thoảng lại phải dùng ngón trỏ thăm dò hơi thở của nàng thì mới nhất thời cảm thấy được trấn an.
Tiếng gõ cửa của Chu Nhị nương chợt vang lên. Lúc này Tống Hành đang tỉ mỉ lau lòng bàn tay của Thi Yến Vi, sau khi để người vào, hắn tự tay nhận chén thuốc từ tay bà, ra hiệu để bà lui xuống.
Tống Hành nhấp một ngụm thuốc đắng, một tay bóp cằm Thi Yến Vi khiến nàng phải mở miệng ra, một tay liên tục vuốt dọc cần cổ trắng muốt nàng, kiên nhẫn đút cho nàng từng chút một.
Cứ như vậy, hơn một khắc đồng hồ trôi qua, phải khó khăn lắm Tống Hành mới đút được cho nàng hơn nửa chén thuốc, sau đó hắn đặt chén xuống, lấy khăn tỉ mỉ lau khóe môi cho nàng, thêm vài khối băng vào miếng vải bọc trên trán nàng.
Chợt nhớ tới chén canh tránh thai mà nàng từng uống ở biệt viện hành sơn, hắn không khỏi tự hỏi: “Liệu thứ thuốc đó cũng đắng ngắt và khó nuốt như chén thuốc lần này?” Vị đắng còn chưa tan hẳn, Tống Hành vô cớ nghĩ đến việc này, đôi mày kiếm càng nhíu chặt hơn, mặc dư vị khó nuốt kia quẩn quanh nơi khoang miệng, hắn chỉ lặng lẽ chịu đựng mà không dùng đến nước trà để khử sạch nó.
Chừng nửa canh giờ sau, Phùng Quý dẫn Chương y sư vào phòng.
Chương y sư hỏi nguyên do khiến bệnh nhân phát sốt cao, Tống Hành liền thành thật trả lời. Chương y sư lại hỏi: “Mạn phép hỏi Tấn vương, có phải trước khi sốt cao, vị nương tử trong phòng có bị chảy máu không?”
Tống Hành lắc đầu, tự biết hôm ấy đã xuống tay tàn nhẫn, hành hạ nàng không chút nương tình, thậm chí còn không để nàng có thời gian thích ứng mà đã thô bạo ra vào, dù không thấy máu nhưng e rằng cũng không tránh khỏi có liên quan.
Nghĩ đến đây, hắn liền bảo người đi gọi Chu Nhị nương tới, đem kết quả chẩn đoán của y công báo lại cho Chương y sư.
Chu Nhị nương chỉ đáp vài câu rồi lui ra, tự mình đi tìm kết quả chẩn đoán, đơn thuốc và cả loại cao bôi mà vị y công đã kê trong lúc ông tiến vào nội thất, bắt mạch cho Thi Yến Vi.
Đợi đến khi Chu Nhị nương mang đầy đủ tới, Chương xem xét kỹ càng một lần nữa, giảm đi một vị thuốc nhưng bổ sung hai loại là bồ công anh và khổ địa đinh, đồng thời kê một loại thuốc mỡ bôi ngoài, dặn đến mua ở hiệu thuốc Miêu Xuân Đường, chuyên về các chứng bệnh phụ khoa.
Tống Hành lệnh Phùng Quý sai người đi mua thuốc trước rồi tiễn Chương y sư đến tận cửa, xong xuôi thì không quản những việc khác nữa, thức thâu đêm một lòng chăm sóc Thi Yến Vi.
Đêm dài đằng đẵng, Tống Hành ngồi bên giường thay nàng chườm mát lau người, bầu bạn cùng hắn chỉ có ngọn nến vô thanh vô tức và những tiếng mê sảng thi thoảng lại phát ra từ Thi Yến Vi.
Tống Hành ngồi ở mép giường, ánh mắt không rời khỏi Thi Yến Vi, lòng hắn nặng trĩu không thể nhấc lên nổi, cũng không hề thấy buồn ngủ. Gần qua giờ Tý, tỳ nữ lại mang thuốc tới, Tống Hành để người hầu lui ra, cẩn thận đỡ nàng tựa vào gối đầu, nhẫn nại từng chút một, ép nàng uống hết chén thuốc.
Đến tận nửa đêm gần sáng, hắn lại đút cho nàng thêm hai lượt thuốc nữa.
Qua tới giờ Thìn, cơ thể Thi Yến Vi dần hạ sốt, mãi đến khi trời xế trưa, nàng mới chậm rãi tỉnh lại.
Ánh nắng mùa thu xuyên qua tấm màn sa màu nhạt, rơi trên gương mặt không còn chút huyết sắc nào của Thi Yến Vi, nàng đảo nhẹ con ngươi dưới mí mắt, đưa tay che lại ánh sáng chói mắt, từ từ mở mắt ra.
Nàng nhớ đêm hôm trước bản thân nàng phát sốt, mê man một lúc rất lâu, đầu óc lẫn tứ chi đều như bị nghiền nát, xem ra bệnh tình cũng không nhẹ.
Trong lúc đầu óc và thị giác vẫn còn đang mơ hồ chưa thấy rõ quang cảnh xung quanh, Thi Yến Vi tự hỏi: Không biết nàng đã bệnh chết ở cổ đại rồi trở về hiện đại, hay đã chết rồi sa vào địa ngục nữa đây.
Rồi lại nghĩ, địa ngục nào lại có ánh sáng chói mắt đến thế này, có khi trời cao thương xót, đưa nàng quay về với hiện đại mà nàng luôn mong nhớ, nơi khiến nàng khắc khoải ngày đêm.
Cõi lòng được an ủi liền ngập tràn chờ mong, Thi Yến Vi chầm chậm rời tay khỏi mặt, nàng chớp mắt mấy cái để thích nghi với ánh sáng, muốn nhanh chóng khôi phục thị giác, nghiêng đầu nhìn về phía luồng sáng đang phát ra.
Thế nhưng, trước mắt nàng không phải là những tòa kiến trúc hiện đại, càng không phải địa ngục âm u, đó là chính căn phòng nơi nàng bị làm nhục, bị tra tấn trước khi phát bệnh và kẻ tội đồ là Tống Hành lại đang nằm gục, ngủ bên mép giường.
Thi Yến Vi nhìn hắn như nhìn phải một thứ ô uế, cõi lòng lạnh đi một nửa, nắm chặt chăn sửng sốt thật lâu vẫn không hoàn tỉnh được.
Không dám tin cũng không muốn tin, ông trời lại nhẫn tâm đến mức kéo nàng về từ quỷ môn quan!
Cảm giác tuyệt vọng và bất lực như chiếc lưới khổng lồ giam hãm cả người nàng. Thi Yến Vi dần thả lỏng tay, hai tay nắm chặt thành quyền, toàn thân thở gấp run rẩy.
Tống Hành có giác quan cực kỳ nhạy bén, không bao lâu đã bị động tĩnh rất nhỏ của nàng làm bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy nàng tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt mở to cuộn người trong chăn, tâm trí hắn liền trở nên minh mẫn, hàng mi dài cũng run lên vì kích động.
Hắn không giấu nổi niềm vui sướng, đang định mở miệng gọi nàng một tiếng “Nương tử ngoan” thì đã bị Thi Yến Vi giành trước một bước, nàng vơ lấy tấm chăn dày, không chút do dự ném thẳng vào khuôn mặt hốc hác kia.
Tầm mắt Tống Hành bỗng chốc tối sầm.
Thi Yến Vi tranh thủ khe hở đó, nghiến răng kéo lê thân thể bệnh tật lao đầu xuống giường, trong lòng chỉ nghĩ đến khung cửa chắc chắn phía sau bức rèm châu, chân trần loạng choạng cắm mặt theo hướng đó.
Trái tim Tống Hành đột nhiên thắt lại, như thể bị ai đó dùng năm ngón tay tùy ý nắn bóp, gần như đoán ngay được nàng muốn làm gì. Hắn cuống quýt kéo tung chăn hất xuống đất, tầm mắt trở nên rõ ràng, chỉ bằng hai bước chân đã chặn ngang ôm lấy eo nàng, xoay người tựa lưng vào khung cửa, khiến nàng đâm sầm vào lồng ngực rộng rãi vững vàng của hắn.
Vòng eo của nàng dường như còn mảnh mai hơn trước.
Phần bụng mềm mại kề sát cánh tay rắn như sắt, nhưng đôi tay hắn vẫn đang khẽ run rẩy, trong đầu toàn những tiếng vù vù, trái tim đập loạn như sấm, hơi thở nóng hổi.
Nếu chậm một bước nữa, chỉ một bước nữa thôi, máu nàng sẽ bắn tung tóe ngay trước mắt hắn.
Tống Hành kinh hồn bạt vía, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cảm giác sợ hãi ập đến, không dám nghĩ sâu thêm. Ngay sau đó, hắn buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, cố kìm nén sự hoảng hốt, gắng gượng làm ra vẻ điềm tĩnh, như thể không có gì khiến hẳn phải lay chuyển.
“Chỉ có những kẻ yếu đuối mới nghĩ đến cách tự tổn thương thân thể và mạng sống của mình để trốn tránh thực tại.” Tống Hành từ từ mở to đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó bế ngang nàng lên, hắn cất những bước trầm ổn về phía giường, bình thản chất vấn nàng: “Người mà nàng căm hận là ta thì vì sao lại tự làm tổn thương chính mình, thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống? Chẳng lẽ nàng nghĩ chỉ cần chết liền có thể kết thúc mọi chuyện?”
Tống Hành dừng bước ở cạnh giường, cúi người đặt nàng xuống giường, vẻ mặt lãnh đạm như có ý tốt mà ghé sát bên tai, nhắc nhở nàng rằng: “Nàng đừng quên người nhà họ Dương vẫn còn sống trên đời, bạn tốt của nàng là Vương Ngân Chúc chỉ mới đính thân với Triệu lang quân cách đây mấy ngày, chưa kể còn có tiểu lang quân tên là Đồng Quý ở thiện phòng kia nữa… Nếu nàng dám tự kết liễu đời mình, ta sẽ khiến tất cả theo nàng làm bạn, cả những tỳ nữ bà mụ đã chăm sóc nàng trong mấy ngày qua cũng thế. Đường xuống hoàng tuyền có những người này đi cùng, chắc hẳn nàng sẽ không thấy cô độc đâu.”
Lại một lần nữa, hắn dùng sự an nguy của người khác để đe dọa, ép buộc nàng phải nghe theo. Mà có khi, thủ đoạn duy nhất hắn biết cũng chỉ là dùng quyền lực để đàn áp người khác.
Thi Yến Vi sớm đã chịu đủ trò này, lửa giận trong lòng nàng không kìm được mà bùng phát. Nàng trợn tròn mắt tức tối nhìn hắn, vỗ vỗ lồng ngực vẫn còn đau âm ỉ, vặn hỏi: “Tống Hành, tên điên này ngươi mất trí rồi sao! Xưa nay ta tự nhận mình đối xử hòa nhã với tất cả mọi người, chưa bao giờ gây hấn với ai, càng chưa từng động chạm gì đến ngươi. Dù là năm ngoái ở thành Trường An ta buộc phải bỏ trốn nhưng vẫn là vì ngươi mặc kệ ý muốn của ta, cưỡng đoạt ta trước, nên đó cũng không phải là lỗi của ta. Vậy mà ngươi lại hành hạ ta đến mức này, lần này suýt nữa còn khiến ta mất mạng. Nếu ngươi hận ta vì hôm đó đã bỏ rơi ngươi thì cơn giận của ngươi lẽ ra cũng phải nguôi ngoai rồi chứ, sao ngươi vẫn không chịu bỏ qua cho ta?”
Trong mắt Tống Hành lúc này, nàng giống như con thỏ nhỏ bị dồn đến mức chỉ muốn cắn người, đôi mắt hồng rực tròn xoe vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, hắn bất giác hối hận thì đã lỡ lời, lẽ ra không nên kích động nàng ngay khi nàng vừa tỉnh lại.
“Dương Sở Âm, đúng là ta điên thật, nhưng ta điên là vì nàng.” Tống Hành vừa nói vừa thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười vô lại, không biết xấu hổ vươn tay xoa lên ngực nàng: “Trải qua chuyện lần này, rốt cuộc ta đã hiểu ra, lòng ta muốn nàng, cơ thể ta không thể rời xa nàng, nên đương nhiên không thể buông tha nàng; sau này, nàng cứ yên tâm ở bên ta. Chẳng những chuyện hôm đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa, mà ta còn có thể yêu chiều nàng gấp bội, cho nàng hưởng không hết vinh hoa phú quý. Chỉ cần ta còn ở đây, trên đời này ngoài ta ra, sẽ không có ai dám làm nàng chịu khổ, dù nàng có kiêu ngạo một chút cũng chẳng sao, người khác không ai dám nói gì trái ý nàng.”
Nàng không phải bậc thánh nhân đi theo tôn chỉ “tồn thiên ý, diệt nhân dục” [1], cũng không phải là người không màng đến tiền bạc hay những vật ngoài thân. Chỉ là nàng không muốn dùng thân thể, tôn nghiêm và tự do của mình để đánh đổi mà thôi.
[1] Tồn thiên lý, diệt nhân dục là một quan niệm triết học Nho gia, xuất phát từ tư tưởng của Chu Hy trong Tống Nho, nhằm đề cao đạo lý và kiểm soát ham muốn cá nhân. Cụm từ này có thể được giải thích như sau:
– 存天理 (tồn thiên lý) nghĩa là giữ gìn thiên lý, tức những nguyên tắc, chuẩn mực đạo đức tự nhiên, khách quan mà con người cần tuân theo.
– 灭人欲 (diệt nhân dục) có nghĩa là diệt trừ dục vọng của con người, tức là kiểm soát, hạn chế những ham muốn cá nhân, không để chúng lấn át lý trí và đạo đức.
Tóm lại, “tồn thiên lý, diệt nhân dục” khuyến khích con người tuân theo đạo lý, sống theo những chuẩn mực đạo đức và kiềm chế dục vọng cá nhân để không đi ngược lại với thiên lý và xã hội.
Thi Yến Vi vạn phần chán ghét gạt phăng tay hắn ra, ôm chăn lui vào trong giường, chẳng những nàng lười phải nhìn đến hắn mà còn thấy cực kỳ kinh tởm khi bị hắn chạm vào.
Lời hắn nói tuy rất chói tai nhưng câu “Người mà nàng căm hận là ta thì vì sao lại tự làm tổn thương chính mình” lại không phải là không có lý.
Người sai là hắn, bị dục vọng làm mờ mắt, hạ lưu vô sỉ cũng là hắn, kẻ đáng chết phải là hắn mới đúng, nàng tuyệt đối không nên vô cớ làm thương chính mình, càng không nên dễ dàng từ bỏ sinh mệnh mà khó nhọc lắm mới có được lần thứ hai.
Trước mắt còn chưa đến bước đường cùng thì sao không thử cược thêm lần nữa. Nếu một năm sau nàng vẫn không đạt được ý nguyện, cũng không tìm được bất kỳ hy vọng nào thoát ra khỏi ma trướng của hắn thì ít nhất nàng cũng đã từng chiến đấu hết mình, nếu phải hi sinh tính mệnh vì tự do thì ít nhất cũng không có gì phải hối tiếc.
Chi bằng lợi dụng chuyện này, dần dần thay đổi thái độ với hắn, khiến hắn giảm bớt cảnh giác, sau đó tìm cách để hắn đưa nàng trở về Thái Nguyên trước khi hắn lập quốc xưng đế, nếu tạm thời thoát khỏi tầm mắt của hắn thì chưa biết chừng, nàng sẽ tìm được cách để thoát thân.
Quyết định xong, nàng dằn xuống ý định tự sát, xoay lưng lại trùm kín chăn, dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ta mệt rồi, muốn ngủ thêm một chút. Xin Tấn vương niệm tình ta đang bệnh mà giơ cao đánh khẽ, cho ta chút thời gian hồi phục.”
Tống Hành chẳng lẽ lại không hiểu được đó là lệnh trục khách của nàng, nhưng lúc này hắn không thể đi, chỉ giả vờ như không nghe thấy, mặt dày ngồi xuống mép giường, hiếm khi dịu giọng dỗ dành người khác: “Nương tử ngoan, nàng đã hai ngày chưa ăn uống đàng hoàng, có muốn ngủ thì cũng nên ăn cơm trước đã rồi hẵng ngủ.”
Thi Yến Vi nhắm mắt giả vờ ngủ, không trả lời hắn.
Tống Hành mặc kệ nàng có muốn ăn hay không, lớn tiếng gọi rồi sai người phân phó nhà bếp chuẩn bị mấy món thanh đạm.
Chỉ hai khắc đồng hồ sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Nhị nương dẫn theo hai tỳ nữ mang theo các món thức ăn.
“Xuống giường ăn cơm nào.” Tống Hành cúi người nhẹ nhàng vỗ vai Thi Yến Vi, giọng điệu ôn hòa như muốn lấy lòng nàng.
Thi Yến Vi nghe thấy nhưng vẫn bất động im lìm, phớt lờ lời hắn, coi hắn như không khí.
Tống Hành chưa từng chịu cảnh mất mặt này, ban đầu, hắn định lớn tiếng gọi nàng dậy, bảo nàng đừng bày trò trẻ con với hắn nữa, nhưng nghĩ tới chuyện nàng bệnh nặng mới tỉnh, ban nãy còn ngu ngốc muốn tự vẫn thì đành phải nén cơn bực tức xuống, cúi xuống ôm cả người lẫn chăn sải bước ra ngoài. Hắn ôm nàng ngồi xuống sạp, sai người bới cơm.
Xuân Phi đơm đầy cơm vào chén sứ, nâng lên bằng cả hai tay, nhẹ nhàng nói: “Mời nương tử dùng bữa.”
Thi Yến Vi đưa tay đón lấy, nhẹ giọng cảm ơn nàng.
Tống Hành nhìn thấy thì khẽ cười thành tiếng, mắt phượng nheo lại, liếc nhìn nàng rồi nói một cách lấp lửng: “Nàng đối xử với ai cũng ôn hòa, sao cứ riêng ta là phải cứng như đá thế?”
Lời này khiến Xuân Phi đỏ bừng mặt, nàng cảm thấy bản thân ở đây thật thừa thãi, chỉ mong có thể lập tức ra ngoài.
Thi Yến Vi ngước mắt nhìn nàng, thấy Xuân Phi mặt đỏ như trái đào thì liền biết nàng đang cảm thấy không tự nhiên. Nàng không để ý đến thái độ quái gở của Tống Hành, quay sang nói với Xuân Phi: “Chỗ này của ta không cần ai hầu hạ, mấy ngày nay ta bị bệnh, mọi người vất vả cả rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Xuân Phi nghe người ta nói mấy hôm trước Tấn vương nổi trận lôi đình, trách phạt nương tử một trận, sau đó, không hiểu sao Dương nương tử bị trúng gió, sốt cao không hạ. Đến Dương nương tử mà Tấn vương còn có thể nhẫn tâm như vậy thì người hầu các nàng đã là gì.
Giờ chỉ có mỗi lời của Dương nương tử nhưng không có chỉ thị của Tấn vương, Xuân Phi làm sao dám tự ý hành động, đành đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích.
Tống Hành nghe vậy, bàn tay to rộng càng siết chặt trên thắt lưng của Thi Yến Vi, nghe tiếng nàng khó chịu mà khẽ kêu lên, lúc này hắn mới thoáng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Xuân Phi, con ngươi thâm thúy không có vẻ tức giận mà trái lại còn có phần hài lòng.
Hắn dần hòa hoãn sắc mặt, thong thả nói: “Nương tử đã bảo ngươi lui xuống thì cứ làm theo là được.”
Xuân Phi nghe vậy như được đại xá, vội vã quỳ gối thi lễ, lùi lại vài ba bước rồi mới xoay người đẩy cửa rời đi.
Tâm trạng Thi Yến Vi vốn không tốt, chỉ định ăn qua loa vài miếng cho xong, nào ngờ món ăn hôm nay lại đặc biệt hợp khẩu vị nàng, mới ăn mấy miếng mà cảm giác thèm ăn đã được gợi lên, liền không kìm được ăn trọn một chén cơm đầy.
Thấy hôm nay nàng ăn nhiều hơn thường lệ, Tống Hành cũng thấy vui mừng, hắn cầm bát đũa đã dùng qua của nàng một cách tự nhiên, cũng không ngần ngại gắp đồ ăn nàng đã từng động đũa.
Hai người dùng xong bữa xong thì có tỳ nữ mang chậu, khăn và nước trà cùng tiến vào. Tống Hành súc miệng bằng nước trà, lệnh Phùng Quý ngày mai đem mười quan tiền thưởng cho đầu bếp và những tỳ nữ đã tận tình chăm sóc Thi Yến Vi trong hai ngày qua.
Phùng Quý lén quan sát Tấn vương cùng vị Dương nương tử vừa trở về từ cõi chết, giờ đang chuyên tâm súc miệng nằm trong ngực ngài, nghĩ hai người đã hòa thuận trở lại thì mới tạm yên lòng. Hắn thở hắt ra một hơi, không giấu nổi nét vui mừng, nhận lệnh xong thì lui xuống dưới ánh mắt ra hiệu của Tống Hành.
Đúng lúc có người mang nước nóng vào, Tống Hành chỉ chiếc ghế đẩu cạnh giường để người hầu đặt xuống, ghé sát tai thì thầm với Thi Yến Vi: “Nương tử ra mồ hôi đầy người thì sao mà ngủ ngon được, hay để ta lau người cho nàng có được không?”
Người này ngoài mặt thì làm bộ làm tịch hỏi xin ý kiến nàng nhưng trên thực tế lại định sẵn câu trả lời trong lòng, nếu nàng dám trái ý hắn, nhất định hắn sẽ lập tức trở mặt, ép buộc nàng chiều theo ý hắn.
Thi Yến Vi đã nhìn thấu bản tính hắn từ sớm, lẳng lặng quay đầu không đáp, nàng không thèm đếm xỉa đến nữa, đỡ cho hắn lại nổi cơn điên.
Tống Hành dùng động tác thuần thục trút bỏ xiêm y trên người nàng, chỉ trong thoáng chốc, làn da trắng ngần, nõn nà như ngọc của nàng hiện ra trước mắt hắn.
Quả xứng với câu: “Da tựa ráng chiều hồng, chân mềm như măng trúc.”
Tống Hành cúi xuống, vô thức nuốt khan, ý thức được cơ thể lại không kiềm chế được mà sinh lòng ham muốn với nàng thì không khỏi tự giễu, hắn đúng như lời nàng nói, là một kẻ dâm ô, hạ lưu vô sỉ.
Trước giờ hắn luôn không gần nữ sắc, nhưng từ khi tìm được vui thú trên người nàng, hắn không còn đường lui, dù làm bao nhiêu cũng không cảm thấy chán ngấy, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn đến nữ lang nào khác, dù đó có là những nữ lang từ dáng vóc, dung mạo đến tính tình có tốt hơn nàng, chứ đừng nói nảy sinh hứng thú.
Hắn quả thật không thể rời xa nàng, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ôm nàng vào lòng điên loan đảo phượng, chỉ muốn trao hết nguyên dương cho nàng mới thỏa.
Hơi thở Tống Hành nóng dần lên, nhịn đến mức mồ hôi rịn đầy trên trán, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bụng dưới căng trướng như thanh sắt bị nung đỏ, may mà lúc này hắn đã hơi khom người, áo bào không dán sát vào hạ thân, nếu không khẳng định sẽ khiến cho nàng phát hoảng.
Nàng mới hạ sốt, không thể khiến nàng lại kinh sợ được.
Tống Hành mím nhẹ môi mỏng, cố xua đi cảm xúc oi bức, cắn răng lau người nàng một cách cẩn thận, sau đó, hắn lấy ra loại cao mà Phùng Quý phải chạy vài con phố mới mua được, ti mỉ thoa vào cho nàng.
Sau khi mọi việc hoàn thành, hắn lấy chiếc chăn mỏng vừa phải ở cuối giường đắp lên người nàng, vuốt nhẹ góc chăn, dịu giọng trấn an nàng: “Nương tử yên tâm dưỡng bệnh ở đây. Nàng không muốn học những thứ kia thì sau này cũng không cần phải học nữa. Nàng thích tỳ bà, ngày mai ta sẽ sai Phùng Quý chọn cây tỳ bà khảm trai bằng loại gỗ tử đàn tốt nhất đưa đến đây, dù nàng có đàn khúc nào, ta đều nguyện ý lắng nghe.”
Ai thèm đàn cho hắn nghe chứ. Thi Yến Vi không nhịn được lén lườm hắn, xoay người không nói năng gì, chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng mảnh mai.
Thấy cảnh này nhưng Tống Hành chẳng những không giận, ngược lại còn thấy cực kỳ an tâm. Hắn thầm nghĩ: Ngay cả những đôi vợ chồng già thành thân đã nhiều năm còn có những lúc giận hờn nhau thế này. Hôm đó hắn hành xử quá phận, nàng chịu giận dỗi với hắn, bày ra tính tình khó chiều thì xem ra, cũng không phải hoàn toàn không để hắn vào mắt.”
Càng nghĩ càng thấy cõi lòng như nở đầy hoa, hắn dùng chiếc khăn vừa lau người cho Thi Yến Vi để lau tay rồi nhanh chóng lấy một cái kha tử Thi Yến Vi từng mặc cất trong tủ, mặt không biến sắc nhét vào trong vạt áo bào, rời khỏi phòng, lại dặn Phùng Quý xuống lầu xách một thùng nước lạnh lên, để vào phòng tắm…