• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hành thầm than một câu, uống cạn một chén rượu lạnh làm dịu ngọn lửa bùng lên nơi cổ họng, hai tay vô thức chạm vào đai lưng ngọc điệp tiệp thắt trên hông.

Đợi khi nàng không chịu nổi nữa lao vào, hắn sẽ ngay lập tức cởi bỏ thứ cản trở này, ôm nàng vào lòng, dốc sức giải đi dược hiệu.

Vài chục nhịp thở trôi qua, Thi Yến Vi quả nhiên chật vật đứng dậy khỏi giường, bước chân loạng choạng đi về phía Tống Hành.

Bàn tay to lớn của Tống Hành khẽ siết lấy đai ngọc, nụ cười trên mặt ngày càng sâu, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng. Hắn tạm thời kiềm lại cơn xúc động định đè nàng xuống dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng từng bước từng bước tới gần.

Thi Yến Vi đưa tay chạm vào gương mặt góc cạnh của Tống Hành, bỗng cười khẽ thành tiếng, nàng hơi nhích chân, môi thơm phả ra hơi nóng, giọng nói đầy sự khinh miệt: “Sao Tấn vương cũng có dáng vẻ này, chẳng lẽ ngài cũng nuốt phải loại thuốc hạ đẳng đó rồi? Khuôn mặt đẹp đẽ, sáng sủa thế này nhưng biết sao được, dưới lớp da này, ngài cũng chẳng khác gì những tên khách làng chơi béo tròn thô bỉ ở giáo phường, dùng người để mua vui, định bày ra vẻ cao quý với ai đây?”

Nói xong, nàng chống tay lên thành ghế đứng dậy, cầm lấy chén rượu đang đặt trên bàn Tống Hành, ném mạnh về khung cửa treo bức rèm châu.

Chỉ trong chốc lát, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, chén rượu làm bằng sứ mỏng vỡ vụn thành từng mảnh, Thi Yến Vi bước chân lảo đảo, nghiêng ngả lại gần những mảnh vỡ.

Tống Hành dường như bị hành động đột ngột của nàng làm kinh ngạc đến ngây người trên ghế mãi không thốt nên lời. Cho đến khi Thi Yến Vi nhặt một mảnh vỡ, cắt vào đầu ngón tay, lúc này hắn mới bừng tỉnh, chỉ bằng hai bước đã lao đến bên nàng, giật mạnh mảnh sứ sắc nhọn khỏi tay nàng.

“Dương Sở Âm!” Cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh điểm, hắn trừng mắt rít lên từng chữ, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay cùng thái dương, đáy mắt lóe lên lửa giận khó có thể áp chế, “Trong mắt nàng, ta tệ đến mức khiến nàng thà tự làm đau mình còn hơn cúi đầu với ta đúng không?”

Hơi thở của Tống Hành càng lúc càng nặng nề, không muốn kiềm chế thêm nữa, hắn  ôm lấy eo nhấc bổng nàng lên, như dã thú mất đi lý trí: “Cũng được. Dù sao trong lòng nàng ta chẳng khác gì loại khách làng chơi đốn mạt. Tối nay, để ta cho nàng nếm thử cảm giác bị khách làng chơi đè lên người mà không thể phản kháng là thế nào.”

Vừa nói vừa bước nhanh đến bên giường, ấn Thi Yến Vi chăn gấm hoa văn hình đoàn in chìm, chỉ hai ba bước đã lột đi lớp y phục phiền phức trên người cả hai, bàn tay lớn giữ chặt lấy eo nàng.

Thi Yến Vi bị dược hiệu ăn mòn đến mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng đẩy hắn ra, cổ họng khóc lóc trong vô vọng: “Ngươi thả ra ta, ta không cần ngươi, ngươi cút đi, đồ điên này…”

Nhưng nàng còn chưa kịp nói hết thì đã bị từng cú thúc mạnh của Tống Hành làm kêu thành tiếng.

Tống Hành một tay siết chặt vòng eo thon nhỏ của nàng, một tay đè chặt bờ vai mỏng manh của nàng, cúi người ghé sát vào tai: “Nương tử ngoan, dược này nếu không giải sớm, người chịu khổ vẫn là nàng thôi.”

Sức lực hắn hoàn toàn áp đảo nàng, dù có dược tính kèm theo nhưng Thi Yến Vi vẫn không hề dễ chịu, chỉ một lúc sau, gương mặt nàng đã nhòe đi vì nước mắt, cắn môi dưới liều mạng nhịn xuống những thanh âm nhục nhã thoát ra từ cổ họng. 

Tống Hành buông tay khỏi vai nàng, nâng khuôn mặt nàng lên, bắt nàng đối diện với mình, khẽ hỏi: “Vừa rồi nàng cũng cựa mình, rõ ràng là cũng thỏa mãn thì vì sao lại không phát ra tiếng?”

Thi Yến Vi hơi nhướng mắt, ánh mắt oán hận nhìn hắn, cắn chặt răng không nói lời nào, hai tay trắng nõn nắm chặt đệm giường mềm mại, mu bàn tay căng cứng, xương bàn tay cũng gồ lên.

Tống Hành chưa thể nghe được âm thanh mà hắn muốn nghe nên cũng không vui, ôm nàng lại càng chặt hơn, “Nương tử quả là biết nhẫn, hay là vì ta chưa đủ tận tâm?”

Vừa dứt lời thì rút ra, xoay người nàng đối diện với mình rồi bế nàng xuống giường.

Cảm giác chao đảo ập tới, Thi Yến Vi theo bản năng bấu chặt vào cánh tay dày rộng của hắn.

Cảm giác chiếm đoạt không thể bỏ qua, rõ ràng và đáng sợ?

Thi Yến Vi dùng hết sức cắn nát môi dưới nhưng vẫn không ngăn được thân thể mất kiểm soát, dần hóa thành làn nước mỏng. 

Nước mắt bất giác rơi xuống đôi môi, vị mặn hoà cùng mùi máu tanh nồng kích thích vị giác của nàng, dược tính liền có vẻ thuyên giảm.

Tống Hành rũ mắt nhìn nàng, thấy trên môi nàng ẩn hiện vết máu đỏ nhưng vẫn cứng cỏi không chịu phát ra tiếng, không khỏi tâm phiền ý loạn, lại sợ nàng sẽ tự cắn rách môi mình nên không thể không giữ chặt khuôn mặt nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Thi Yến Vi ghét bỏ xoay mặt đi khiến nụ hôn sượt qua gò má. Nàng áp má lên cánh tay hắn, cau mày nhắm nghiền mắt. 

Tống Hành bị hành động này của nàng chọc giận, ôm nàng ngã vào tầng tầng lớp lớp chăn gấm, nâng mặt nàng áp môi xuống phủ lên, cậy mạnh cạy mở hàm răng nàng, đầu lưỡi thô ráp tiến vào, tham lam cuốn đi hơi thở thơm mát. 

Chân giường bằng gỗ quẹt mạnh với nền đá, phát ra những tiếng rít chói tai.

Thi Yến Vi bị tiếng động kia làm phiền não, nước mắt nóng hổi đầm đìa trên gò má, nàng muốn trút giận bằng cách cắn loạn vào lưỡi lẫn môi mỏng của Tống Hành đến bật máu, ngay cả trên cổ hắn cũng xuất hiện hai vết xước dài, chưa kể là vô số vết cào sưng đỏ nằm chằng chịt trên tấm lưng phủ đầy những sẹo do đao kiếm.

Tống Hành tựa hồ đã triệt để chìm sâu vào mê loạn, không hề cảm thấy đau đớn. Hắn càng thô bạo hôn sâu, mùi rỉ sắt của máu tươi xộc lên nhưng hắn vẫn không biết mệt mỏi.

Thi Yến Vi khóc nức nở, rút lại bàn tay vô lực đang cào vào ngực hắn. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, muốn thoát khỏi sự kiềm giữ nhưng Tống Hành bỗng chốc xoay người, kéo nàng ngồi lên trên người mình, hai tay chống lên người hắn.

Thi Yến Vi đầu óc mờ mịt, không ngờ hắn sẽ làm ra hành động này, hốc mắt đẫm lệ mông lung, ngơ ngác nhìn hắn, còn chưa kịp phản ứng để trèo xuống thì đã bị hắn ra sức ấn xuống. 

Tống Hành lau đi nước mắt ở đuôi mắt nàng, khẽ vuốt tóc mai sớm bị mồ hôi cùng nước mắt làm ướt nhẹp, dỗ dành nói: “Nương tử ngoan, vẫn còn sớm lắm, dược này đâu dễ gì mà giải hết ngay được.”

Và thế là, một đợt công thành đoạt đất mới lại bắt đầu.

Thi Yến Vi ngửa đầu, cần cổ thiên nga trắng nõn vươn ra, móng tay nàng cắm sâu vào cơ bụng rắn chắc của Tống Hành, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại gục vào lòng hắn, nhắm mắt ôm chặt lấy cổ hắn, cắn mạnh để chặn lại những âm thanh đáng xấu hổ.

Hai người ầm ĩ đến tận giờ Tý, lúc này Thi Yến Vi mới sức cùng lực kiệt, mí mắt nặng trĩu nằm vật ra trên đệm giường mềm mại. 

Nhìn dáng vẻ của nàng, Tống Hành biết dược tính đã được giải hết, liền gọi người mang nước ấm vào, lại lau rửa và bôi thuốc cho nàng như thường lệ.

“Hai ngày nữa ta sẽ khởi hành về Thái Nguyên, khoảng hơn nửa tháng mới quay lại. Sau này nàng cứ ở yên đây, không cần ra ngoài kiếm tiền nữa, ta đã sắp xếp thị vệ canh giữ nên sẽ không có nửa phần nguy hiểm.”

Dứt lời, Tống Hành lại quen tay quen mắt hầu hạ nàng thay tẩm y sạch sẽ, sau đó mới tự lau người sơ qua, mặc trung y áo bào rồi ra ngoài rót một chén nước ấm để nàng từ từ uống. 

Dưới ánh trăng huyền ảo, Tống Hành gọi y sư vào kiểm tra cho Thi Yến Vi, còn hắn thì đi gặp kẻ đã dùng đến thủ đoạn bỉ ổi kia.

Tống Hành từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng hỏi: “Ngươi có biết ngươi đã động đến ai không?”

Hắn vừa dứt lời, đã có tử sĩ rút miếng vải nhét trong miệng người kia ra. Kẻ đó vừa có thể phát ra tiếng liền giãy dụa muốn đứng lên, liên tục kêu gào: “Cha ta là quan tứ phẩm ở Lạc Dương, a cữu là đại quan tam phẩm của triều đình, cô cô là hầu phu nhân của Trung Tín hầu phủ. Ngươi dám động đến ta, họ nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Tống Hành ánh mắt rét lạnh, như đang nhìn một con kiến hôi, hắn cười khẩy trầm giọng nói: “Ngô [1] là tiết độ sứ Hà Đông, nắm trong tay mấy chục vạn binh quyền, lẽ nào lại sợ hai viên quan văn và một Hầu phu nhân? Loại người bẩn thỉu hạ lưu như ngươi, chết là đáng.”

[1] Ở đây Tống Hành sử dụng từ “ngô” (吾) thay vì các đại từ nhân xưng khác. “Ngô” là một từ cổ, có nghĩa là “ta”, thường được các nhân vật quyền cao chức trọng tự xưng, thể hiện địa vị tuyệt đối và vượt trội. 

Tiết độ sứ Hà Đông, Tấn vương Tống Hành? Người kia nhận ra thân phận hắn, gần như thất hồn lạc phách, cả người run rẩy, không ngừng dập đầu xin tha mạng.

Tống Hành cũng không để ý đến tiếng khóc van xin, dứt khoát rút kiếm, một nhát đâm thẳng vào tim hắn, hai người khác cũng chung số phận tương tự.

“Kéo xác hắn vào bãi tha ma cho chó ăn, giúp hắn tích chút âm đức.” Nói xong, Tống Hành lạnh lùng bước ra khỏi cửa.

Sáng sớm hôm sau, Chu Nhị nương ăn sáng xong liền đến thăm Thi Yến Vi. Thấy nàng yếu ớt, vùi mình nằm trong chăn gấm thì chỉ nghĩ đêm qua nàng chủ động quấn lấy Tấn vương nên giờ mới kiệt sức.

“Nương tử vạn phúc.” Chu Nhị nương thi lễ rồi ngồi xuống mép giường.

Thi Yến Vi hơi nghiêng đầu nhìn bà, không vội hỏi chuyện đêm qua mà chỉ hỏi xem chỗ bà có loại thuốc tránh thai nào không.

Chu Nhị nương thường xuyên giao du với những người ở Giáo phường tư, chẳng những biết rõ ở đó không thiếu những loại thuốc này mà còn biết thuốc này tính hàn, nếu dùng thường xuyên thì chưa đầy ba đến năm tháng đã khiến nữ lang tuyệt đường sinh sản. Nếu còn xui xẻo có thai, không biết chừng phải dùng tới loại thuốc có độc tính mạnh hơn để phá bỏ, nhiều khi mất đi nửa cái mạng.

Biết không thể qua mặt nàng, lại sợ nàng nghĩ đang bị bà làm khó, Chu Nhị nương đành nặn một nụ cười gượng gạo, cung kính nói: “Dĩ nhiên là có, không chỉ có thuốc sắc mà còn có cả thuốc viên. Nhưng Tấn vương không dặn thiếp để nương tử dùng đến loại thuốc này, thiếp không dám tự ý quyết định, kính xin nương tử thông cảm.”

Thi Yến Vi khẽ ừ một tiếng, sau đó chuyển sang chuyện khác: “Trời cũng nóng hơn rồi, mỗi buổi chiều nhớ sai người đưa thêm ít băng vào phòng ta.”

Chu Nhị nương vốn biết một chút y thuật, nghe nàng nói vậy thì tự nhủ: Mới đầu tháng tư, dù đã vào hè nhưng đã nóng đến mức đó đâu? Hay vì Tấn vương thường xuyên gần gũi khiến nàng hao tổn thận khí, dẫn đến âm hư, cơ thể luôn thấy oi nóng, sợ rằng đêm nằm ngủ cũng ra đầy mồ hôi trộm.

Càng nghĩ thì càng nhíu chặt đôi mày: Vừa mới từ chối không cho nàng uống thuốc tránh thai đã là làm trái ý nàng, nếu ngay cả chút băng cũng không chịu chìa ra chẳng phải quá đắc tội với nàng rồi sao. Tuy sức khỏe nàng yếu ớt nào dám tùy tiện mời thầy thuốc đến kê thuốc cho nàng? Nếu có gì bất trắc xảy ra, ắt hẳn Tấn vương sẽ tính hết trên đầu bọn họ, thêm một việc không bằng bớt một việc, để nàng tự lo, dù sao âm hư hỏa vượng cũng không phải chứng bệnh gì nghiêm trọng. 

Ngẫm nghĩ một lúc lâu sau, Chu Nhị nương mới mở miệng đáp: “Hầm băng ở quý phủ rất lớn, trời cũng nóng rồi, nếu nương tử muốn dùng đến băng, thiếp sẽ sai người mua thêm, nương tử cứ thoải mái sử dụng.”

Nói xong liền lớn tiếng gọi người mang bữa sáng vào. Khi bà chuẩn bị rời đi thì Thị Yến Vi bỗng lên tiếng, gọi bà lại.

“Chuyện hôm qua, Tấn vương đã xử lý những người đó thế nào rồi?” Thi Yến Vi dùng đôi mắt đào hoa vẫn còn hơi ửng đỏ, nhìn chằm chằm hỏi bà.

Ba kẻ kia chết rất thê thảm, Chu Nhị nương sợ dọa đến nàng, chỉ đáp Tống Hành đã giải quyết ổn thỏa, khuyên nàng đừng nên nghĩ nhiều.

Thi Yến Vi nghe xong, tiếp tục cúi đầu dùng trà.

Chu Nhị nương lại lựa lời khuyên nhủ nàng: “Nương tử hãy bình tâm nghe thiếp nói một câu. Khắp thiên hạ này, Tấn vương đích xác là lang quân bậc nhất, nương tử đã ủy thân cho ngài, hà tất phải cố chấp giữ lòng oán hận mãi, làm trái ý ngài thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn chỉ là bản thân người thôi. Nếu người chịu một lòng nghe lời ngài, khiến ngài vui lòng thì lo gì không có tiền đồ rộng mở về sau. Đời này kiếp này, một nữ lang như người còn có thể làm gì hơn nữa? Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với nữ lang ở giáo phường.” 

Thị Yến Vi nghe xong, khẽ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn bà rồi nghiêm mặt nói: “A di không cần dùng những lời ý đẹp nhưng toàn là bao biện ấy để dỗ dành ta. Những nữ lang ở Giáo phường tư nếu được chọn, tuyệt đối sẽ không chôn vùi cuộc đời trong chốn địa ngục ấy. Ta vốn là người thanh sạch, có lương tịch đàng hoàng, rõ ràng có thể sống yên ổn ở bên ngoài, nào ngờ lại bị hắn đoạt đi, bảo ta không oán, không hận thế nào được?”

Chu Nhị nương nghe nàng nói rành rọt từng chữ từng lời, lúc này mới thực sự tin vào những gì Tấn vương đã nói. Bà thầm nghĩ, vị nương tử này đâu chỉ ngang ngạnh ương bướng mà còn cứng nhắc như đá tảng, dù nói gì cũng chẳng thể được nàng nghe lọt.

“Tấn vương đã dặn, từ giờ về sau nương tử không cần ra ngoài làm việc nữa, cứ an tâm dưỡng sức.” Nói xong, bà đứng dậy rời khỏi phòng.

Đến giữa trưa, ánh mặt trời dần trở nên gay gắt, Thi Yến Vi vén chăn xuống giường, chậm rãi ngồi xuống sạp thấp kê sát cửa sổ, nàng ngồi non nửa canh giờ thì một lão mụ mang theo khối băng đến, nhẹ nhàng đặt xuống bàn gỗ lim.

Thi Yến Vi nói lời cảm tạ, không giữ bà ở lại hầu hạ mà chốt kín cửa, đem khối băng đặt vào chậu gỗ rồi cởi giày vớ, dẫm lên mặt băng. 

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương nhanh chóng xuyên qua da thịt. Thi Yến Vi nhắm chặt mắt, cắn răng nhịn xuống, hy vọng tử cung sớm bị nhiễm lạnh, không còn khả năng thụ thai.

Trước đó, nàng đã uống không ít thuốc tránh thai tính hàn, tử cung vốn đã không quá tốt, những chén thuốc điều dưỡng cơ thể cũng bị nàng tự tay đổ đi, chưa hề uống lấy một giọt, nếu giờ lại dùng hàn băng kéo khí lạnh vào sâu bên trong, tử cung ắt sẽ càng lạnh hơn. 

Lại nói, Tống Hành mỗi ngày hành quân hai trăm dặm, chỉ trong hai ngày đã trở về Thái Nguyên.

Hắn định sau khi chiếm được Sơn Nam Tây Đạo thì sẽ định đô ở Lạc Dương. Vì vậy, lần này đến Thái Nguyên là để phó thác việc quân quan cho Tống Duật và Mạch Lê Xuyên cùng xử lý. Để đảm bảo an toàn thì phải đợi đến khi tự lập xưng đế xong, hắn mới phái người về đón Tiết phu nhân và mọi người đến Lạc Dương. 

Ở Tống phủ.

Tiết phu nhân mở tiệc tẩy trần cho hắn.

Tống Hành mặc trung y màu nguyệt bạch, bước ra khỏi phòng tắm. Phùng Quý thấy trên cổ hắn có vết cào còn rất mới, mùa hè cổ áo bào thường khá trễ nên tìm mãi cũng không có y phục nào che được hai vết kia. Hắn không khỏi khó xử, thầm nghĩ chẳng lẽ phải nói gia chủ dùng phấn che đi để kịp thời ứng phó?

Tống Hành như hiểu được ý nghĩ ấy, đặt sách xuống thản nhiên nói: “Không sao, tùy tiện lấy một bộ trường bào viên lĩnh mặc vào là được.”

Nghe vậy, Phùng Quý càng đoán già đoán non ai là người đã để lại những vết cào đó. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ nghĩ được mỗi ba chữ là “Dương nương tử”, bèn dè dặt mở miệng hỏi dò: “Có phải gia chủ đã gặp Dương nương tử ở Lạc Dương rồi không?”

Tống Hành từ chối ý kiến, đứng dậy khỏi ghế quét mắt nhìn hắn, mày kiếm đen nhánh hơi cao lại, môi mỏng mở ra lạnh nhạt nói: “Hôm nay ngươi có vẻ nhiều lời.”

Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, giờ mới đầu hè, dù là sẩm tối thì cơn gió kia cũng không phải quá lạnh. Ấy vậy mà Phùng Quý vẫn bị gió tạt đến lông tơ dựng dứng, lập tức ngậm miệng, im lặng lấy xuống một bộ trường bào viên lĩnh đỏ thẫm, treo trên giá gỗ hoa lê khảm xà cừ.

Tống Hành thay y phục xong, đi thẳng về Thúy Trúc cư.

Khi ấy, Tiết phu nhân đã an tọa trên một trong hai chiếc ghế có vị trí cao nhất, vẫy tay gọi Tống Hành ngồi xuống.

Tống Hành bước qua mọi người, đi về phía vị trí cao nhất.

Tiết phu nhân tuổi ngoài sáu mươi, thị lực có phần suy giảm nhưng chưa tới mức không nhìn rõ ngưởi ở khoảng cách ba mét, phát hiện cổ Tống Hành có vết thương thì bị dọa không nhẹ, vội vàng hiệu cho hắn lại gần.

Tống Hành cất từng bước một, thong thả tiến lại gần Tiết phu nhân, một mực cung kính hành lễ.

Lúc này Tiết phu nhân mới chăm chú nhìn hắn, thấy mắt hắn đầy tia máu đỏ ngầu, tựa hồ đã nhiều ngày mất ngủ thì không khỏi cảm thấy lo âu. 

Chưa kể vết cào trên cổ hắn chỉ vừa mới kết vảy, bà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, chẳng mấy đã hiểu rõ sự tình. Lần này mục tiêu của hắn là cả Trường An và Lạc Dương, chắc hẳn đã bỏ qua lời khuyên của bà, lại bỏ ra không ít nhân lực công sức truy tìm tung tích của Dương nương tử, cưỡng ép nàng ở cạnh hắn giống như trước.

Mọi người dù thấy vết cào khả nghi kia nhưng không ai dám thắc mắc gì. Độc mỗi Tống Thanh Hòa nghĩ gì nói đó, và câu hỏi bất thình lình ấy khiến Tống Hành thoáng ngây người, trong khi sắc mặt Tiết phu nhân hay Tống Duật đều trở nên căng thẳng. 

Một lúc sau, Tống Hành cười khẽ, tư thái đạm mạc: “Mùa hè nhiều muỗi, chắc là đêm qua ta mơ ngủ bị muỗi đốt, vô tình gãi mạnh chút thôi.”

Tống Thanh Hòa tính tình đơn giản, từ trước đến nay luôn kính trọng hắn nên không nghi ngờ gì thêm, gật gù một lúc lại hỏi: “Nhị huynh nhớ bôi thuốc cẩn thận đừng để bị sẹo trên cổ. Đúng rồi, lần này Nhị huynh thu phục Trường An thì có gặp được Dương nương tử không ạ?”

Tiết phu nhân nghe thấy, hô hấp như trì trệ, thầm trách Tống Thanh Hòa sao lại hỏi trúng tim đen của Tống Hành, bèn lẳng lặng lén nhìn hắn, xem hắn định đối đáp thế nào. 

Nhưng Tống Hành lại chẳng mấy bận tâm, sắc mặt vẫn ung dung, từ đầu chí cuối vẫn là dáng vẻ đoan chính thận trọng như bình thường, từ tốn đáp: “Chưa từng. Trong thành Trường An dân cư lên đến gần trăm vạn, biển người mênh mông, nếu nàng có ý tránh mặt thì dễ gì tìm được tung tích nàng.”

Tống Thanh Hòa nghe xong, có chút tiếc nuối, bĩu môi, nhẹ gật đầu: “Huynh nói đúng, Trường An đông đúc đâu dễ mà gặp được nhau. Huống chi nàng cũng không phải dạng thấy người sang bắt quàng làm họ, dù biết Nhị huynh đã bình định Trường An thì cũng sẽ không chủ động đến tìm đâu.”

Thì ra “khí tiết thanh cao” của nàng đã sớm truyền ra ở Tống phủ, ngay cả Nhị nương cũng nghĩ thế về con người nàng. Tống Hành nheo mắt, phát ra một tiếng cười lạnh, cúi đầu tự rót rồi nhấp một chén rượu trắng Lang quan.

Đêm đó, Tiết phu nhân giữ Tống Hành lại hỏi chuyện, nhỏ giọng hỏi hắn có muốn định đô ở Lạc Dương không. Tống Hành không muốn giấu bà, gật đầu xác nhận. Tiết phu nhân biết hắn thực sự có tâm tự lập, lúc này mới thoáng yên tâm. Bà chậm rãi gẩy chuỗi Phật châu trong tay, tỏ ý chấp thuận.

Hai bà cháu hàn huyên thêm một lúc, Tiết phu nhân lại nhắc tới hôn sự của Tống Thanh Hòa, tháng ba vừa rồi hai nhà đã đưa bát tự để tính ngày, định vào sau tết Trung Thu, mười sáu tháng tám xuất giá.

Biệt viện ở Lạc Dương.

Nhiều ngày liền, Thi Yến Vi đều dẫm trên khối băng, mặc cho hàn khí xâm nhập sâu vào bên trong cơ thể.

Chu Nhị nương nhận được mệnh lệnh mới từ Tống Hành, bắt đầu dạy nàng một ít lễ nghi, cách thức hầu hạ lang quân.

Ban đầu, chỉ là những việc nhỏ nhặt như dâng trà rót rượu, cởi áo cởi giày, về sau thì đổi thành cách để lấy lòng, ve vãn nam lang làm chuyện phòng the.

Thi Yến Vi nghe xong như muốn chết lặng, chỉ nghĩ đến việc dùng những cách này để lấy lòng Tống Hành thì đã nàng đã thấy ghê tởm, buồn nôn đến mức nuốt không trôi. Bà ta vừa đi thì những gì được dạy đều bị nàng ném thẳng ra khỏi đầu, đợi đến chiều chiều, hoàng hôn vừa buông liền ra sau vườn tản bộ cho thoáng. 

Đã hơn nửa tháng nhưng Tống Hành đi mà vẫn chưa về. Đầu tháng tư, Thi Yến Vi đến kỳ nguyệt tín, lượng tuy ít nhưng đau đến mức nàng toát mồ hôi lạnh, môi tím tái, giữa trưa còn nôn một lần rồi ngất đi, qua tận hôm sau vẫn chưa thể xuống giường được. 

Chu Nhị nương nghe thấy chuyện này, không khỏi hoảng sợ, nhưng cũng không dám để nàng uống thuốc bừa bãi, chỉ sai người mang trà gừng đường cát và ấm sưởi lại đây. 

Thi Yến Vi cố gắng gượng dậy, trấn an bà: “A di xin đừng tự trách, đây là do trước kia ta từng uống quá nhiều lương dược, cũng không cần phải báo cho Tấn vương. Ta và hắn sớm chiều ở bên nên hắn cũng không lạ gì khi thấy cảnh này. Nếu a di còn nhiều lời trước mặt hắn, chỉ sợ hắn nghĩ ta làm trò rồi lại hắt hủi ta.”

Chu Nhị nương nghe xong, cảm thấy có lý, tạm thời đồng ý để vỗ về nàng, định bụng đợi Tấn vương trở về, dò hỏi thêm rồi tính tiếp.

Đến giữa tháng tư, sự vụ ở Thái Nguyên mới cơ bản hoàn tất, Tống Hành lĩnh ba ngàn tinh binh quay về Lạc Dương. 

Vì hắn đã nhiều ngày không Lạc Dương nên từ công vụ đến quân vụ đều chất cao như núi. Tống Hành thức xuyên đêm để giải quyết từng việc, canh năm trời vừa tảng sáng mới lên giường ngủ khoảng hai canh giờ. Vừa tỉnh dậy thì đúng lúc Phùng Quý vào bẩm, nói phủ doãn Lạc Dương đang đợi ngoài phủ để cầu kiến.

Tống Hành bóp nhẹ sống mũi, đứng dậy mặc quần áo, lệnh Phùng Quý mời ông ta đến sảnh nghị sự.

Phùng Quý nghe lệnh, dặn Thương Lục đến phòng bếp truyền thiện rồi tự mình ra ngoài mời khách.

Phủ doãn Lạc Dương không vòng vo, vào thẳng vấn đề: “Tháng trước, người của ngài đã dẫn vị nương tử ở phường Tùng Thiện đi. Vị nương tử ấy lại có quan hệ rất tốt với phường buôn họ Lâm ở phường Tuân Thiện. Đại lang Lâm gia nghe hàng xóm nói nàng bị phường đinh dẫn đi thì đã nhiều lần đến nha môn lẫn ngục thất để tìm người, làm loạn suốt mấy ngày nay. Vì mấy ngày trước đó Tấn vương không ở trong thành Lạc Dương, hạ quan không dám tự quyết, chỉ tạm thời trấn an bên đó, hôm nay đặc biệt đến vì muốn trực tiếp xin chỉ thị của Tấn vương.”

Tống Hành vốn đã quên mất chuyện này, nghe phủ doãn Lạc Dương nhắc đến chuyện hắn chạy đôn chạy đáo vì Dương Sở Âm, không khỏi chợt nhớ tới nội dung trong thư, càng chắc chắn người này có tình ý riêng với nàng. 

Nghĩ đến việc bảo vật trong tay lại bị kẻ khác dòm ngó, Tống Hành không sao bình tĩnh nổi nữa, đè nén cơn giận đang sục sôi trong lòng, đều giọng phân phó: “Không sao, sai người dẫn hắn đến phủ nha, mỗ sẽ đích thân cho hắn lời giải thích.”

Phủ doãn nhận lệnh, cáo từ rời đi.

Tống Hành lệnh Phùng Quý mang theo một trăm lượng vàng, thay y phục xong thì xử lý nốt công việc còn lại từ đêm trước, cuối cùng cưỡi trên lưng một thất ngựa uy dũng, một mạch tiến về phía phủ nha. 

Lâm Việt đã ở phòng nghị sự đợi hắn từ sớm. 

Tống Hành bước vào không thèm nhìn thẳng vào hắn, đuôi mắt quét qua người hắn nhưng lại bị thu hút bởi chuôi quạt xếp hắn đang cầm trong tay.

Thân quạt treo một chuỗi ngọc bằng san hô đỏ. 

Nhớ mang máng, trên thư từng viết to năm chữ này, thì ra là cố tình mua tặng kẻ này sao?

Tống Hành mặt mũi sa sầm, bước thẳng lên ngồi xuống ghế cao, lạnh lùng hỏi: “Tua quạt này phải chăng là món quà mà Trịnh Tam nương tặng cho lang quân?”

Lâm Việt hoang mang không biết vì sao hắn lại biết, nhưng vì không rõ kiểu quan hệ giữa hắn và Trịnh Tam nương nên chỉ thật thà gật đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Hồi bẩm minh công, vật này đúng là do Tam nương tặng. Hạ nhân ngu dốt, không biết Tam nương phạm vào chuyện gì mà lại bị phường đinh dẫn đi? Hiện giờ nàng đang ở đâu?”

Một câu lại một câu “Tam nương”, gọi cũng thân thiết lắm chứ!

Bình thường đến một câu tử tế nàng cũng lười nói với hắn nhưng lúc lang bạt bên ngoài lại tặng tua quạt cho một kẻ thấp hèn. 

Máu nóng cả người như sôi lên, cơn thịnh nộ từng bước xâm chiếm, thiêu rụi gần như sạch sẽ lý trí hắn. Hắn cố nhịn để không lập tức nổi cơn tam bành, mắt phượng thâm trầm dính chặt vào cây quạt xếp, giọng điệu vô cảm nói: “Thời gian vừa rồi đúng là phải cảm tạ Lâm lang quân cùng a tỷ ngài vì đã hết lòng chăm sóc ái thiếp của mỗ. Nàng còn nhỏ, tính cách hiếu thắng, vì giận hờn mỗ nên mới lén bỏ đi nhưng giờ nàng và mỗ đã làm hòa như lúc ban đầu, sau này lang quân cũng không cần phải lo lắng nữa. Ở đây có một trăm quan tiền, kính mong lang quân vui vẻ nhận cho.”

Nói xong, hắn mặc kệ Lâm Việt đang ngây ra như phỗng, đứng dậy sải bước ra khỏi cửa, nhảy lên lưng ngựa, giơ roi giục ngựa phi thẳng về hướng biệt viện. 

Phùng Quý thấy hắn rời đi quá nhanh, cuống quýt vội nhảy lên ngựa, hớt hải đuổi theo hắn.

Tống Hành phóng ngựa như bay đến biệt viện, sắc mặt âm trầm, bước thẳng vào trong.

Tỳ nữ ở quý phủ hối hả chạy ra nghênh đón, thấy vẻ mặt hắn đằng đằng sát khí, đáy mắt lóe lên hung hiểm liền biết ngay tâm trạng Tấn vương đang cực kỳ tồi tệ.

Hắn đến giờ này nếu không phải vì vị nương tử đang ngồi trong phòng kia thì còn có thể vì ai được nữa? Chu Nhị nương sợ đến mức không dám thở mạnh, trầm mặc đi trước dẫn đường.

Đến dưới lầu, bước chân Tống Hành bỗng chậm lại, gọi người mang rượu lên, muốn đích thân kiểm tra xem nàng đã học được những gì.

Chu Nhị nương cúi đầu, cung kính nhận mệnh, như được đại xá quay ngoắt rời đi. 

Lúc này Phùng Quý mới đuổi đến kịp, theo hắn lên lầu. Tống Hành tiện tay đẩy cửa, vừa bước vào thì thấy Thi Yến Vi đang ôm tỳ bà cùng Ôn nương xem phổ khúc để luyện tập.

Trước khi tới, Ôn nương đã nghe Chu Nhị nương nói qua, vị Dương nương tử này là người được Tấn vương đặt trên đầu quả tim, tuyệt đối không được khinh mạn nàng.

Nhìn Tống Hành sinh ra với vẻ ngọc chất kim tương, dung mạo uy nghi, toàn thân quý khí thì rối rít đứng lên hạ bái. 

Tống Hành chẳng buồn nhìn nàng ta lấy một lần, điều chỉnh sắc mặt “ừ” một tiếng xem như đáp lại nhưng cũng không bảo nàng ta lui ra. Hắn không lên tiếng, Ôn nương không dám thoái lui, chỉ còn cách rón rén tránh sau bức bình phong. 

Thi Yến Vi thấy tâm trạng hắn hình như không tốt nhưng chỉ nghĩ là do chính sự bừa bộn, giờ này tìm đến chắc vì muốn giải khuây, nàng nhếch môi thờ ơ hỏi: “Sao gia chủ lại đến đây giờ này?”

Tống Hành vén áo bào ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt dừng trên mấy cây quạt tròn nàng để trên án kỷ, không hỏi thẳng mà thăm dò theo một cách quanh co: “Đêm qua không có việc gì, ta lật xem mấy bức thư của thị vệ gửi lên, trong đó có nhắc đến việc nàng từng mua một chuỗi tua quạt bằng san hô đỏ. Giờ cũng nóng hơn rồi, nàng có muốn ta sai người về tiểu viện lúc trước nàng ở, tìm tua quạt đó mang đến đây để nàng treo vào quạt tròn không?”

Tháng trước nàng đã dùng tua quạt đó làm quà đáp lễ cho Lâm Việt thì sao mà tìm lại được. 

Trong lòng Thi Yến Vi thoáng giật mình, hoảng hốt nhớ về ngày nàng bị giam trong ngục, Tống Hành không chỉ gọi Lâm Việt là “gã thấp hèn” mà còn nói toàn những lời thô tục vô liêm sỉ. Nếu nàng nói thật, hắn vốn là kẻ đa nghi, nếu hắn lại phát điên lên, ai biết sẽ làm ra chuyện gì. 

Sau một hồi cân nhắc, nàng mỉm cười, mặt không đổi sắc bịa chuyện để qua mặt hắn: “Lâm Nhị nương thích nhất là màu đỏ, nên tua quạt đó ta đã tặng cho Lâm Nhị nương, nó cũng không đáng mấy đồng, không phiền ngài phái người đi lấy. Nếu gia chủ đã có lòng, hôm nào mình cùng đi chợ mua cái khác đẹp hơn có được không?”

Nếu nàng biết điều mà khai thật ra, chịu nhún nhường một chút thì thôi cũng đành, đằng này còn dám lấp liếm thay loại ti tiện kia. 

Cơn giận trong lòng Tống Hành càng thêm dữ dội, hai bàn tay nắm chặt đến mức các khớp xương kêu lên răng rắc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK