• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yến nhìn khuôn mặt méo mó của Kì Sâm, mỉm cười nhẹ nhưng không trả lời câu hỏi của cậu ta, "Cậu đến tìm tôi làm gì?"

 

"Cùng hợp tác." Kì Sâm hít sâu một hơi, dồn nén tất cả sự không cam lòng và phẫn nộ lại, "Khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ chia cho anh 50% tài sản của Kì gia."

 

Một nửa tài sản? Thật có khí phách, điều này khiến Tô Yến nhìn Kì Sâm với ánh mắt khác.

 

"Rất tiếc, tôi không hứng thú với Kì gia." Tô Yến lắc đầu, không mấy quan tâm.

 

Kì Sâm ngẩn người, tưởng rằng Tô Yến đang mặc cả với mình, "Tôi nghĩ 50% đã thể hiện rõ sự thành ý của tôi rồi, hoặc anh muốn một phần khác..."

 

"Tôi không hứng thú với Kì gia."

 

Tô Yến nhắc lại một lần nữa.

 

"......Hả?"

 

Trong nhận thức của Kì Sâm, rõ ràng chưa từng gặp người con nhà giàu nào không muốn tranh giành tài sản.

 

Cậu ta há hốc miệng, ngẩn ngơ một lúc lâu không biết nên nói gì tiếp theo.

 

Tô Yến rời khỏi sự chú ý đặt lên Kì Sâm, để lại một câu nói đầy ý nghĩa, "Cậu không bao giờ nghĩ đến việc không dựa vào Kì gia sao?"

 

Kì Sâm không biết mình đã ra ngoài như thế nào.

 

Cậu ta tính toán đủ kiểu mà không ngờ rằng, Tô Yến lại hoàn toàn không quan tâm đ ến Kì gia.

 

Tại sao lại như vậy?

 

Những thứ mà cậu ta đã tính toán cả ngàn lần mà không có được, lại bị Tô Yến xem như cát bụi.

 

Rõ ràng cậu ta mới là thiếu gia thực sự của Kì gia, đúng không?

 

Tô, Yến!

 

Kì Sâm dùng tay không hái một bông hồng trong vườn, mặc cho những chiếc gai cứa vào lòng bàn tay mình, máu nhỏ giọt theo các kẽ tay.

 

Hazel vốn định ra vườn hít thở không khí, nhưng lại bắt gặp một cảnh tượng rực rỡ như thế này. [ê mỗi lần cha này xuất hiện là thấy bi3n thái =)))))]

 

"Kì......Sâm?"

 

"Hoàng tử điện hạ, chúc ngài buổi sáng tốt lành." Kì Sâm lập tức nở nụ cười.

 

Hazel hờ hững nâng cằm Kì Sâm lên, nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi tiếc nuối nói: "Có ba phần giống, cũng đã không dễ."

 

"Kì Sâm thiếu gia, có muốn làm bạn trai của tôi không?"

 

Sở thích của Hazel gần như đã trở thành bí mật công khai trong giới quý tộc.

 

Nhiều gia đình vì muốn thăng tiến, thậm chí đã gửi con trai của họ vào phòng của Hazel.

 

"Không... không."

 

Kì Sâm thở dốc, chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh này.

 

Hazel nắm chặt, cười một cách quái dị, "Cậu nghĩ cậu còn có quyền từ chối sao?"

 

Cơn đau sắc nhọn ở cằm khiến Kì Sâm tỉnh táo lại, đúng vậy, bây giờ cậu ta đã không còn quyền từ chối nữa.

 

Ánh mắt Kì Sâm dần trở nên sắc bén, "Ngài có thể cho tôi cái gì?"

 

Hazel cười vui vẻ, anh ta thích những người hiểu rõ tình hình.

 

"Thì còn phải xem cậu thể hiện ra sao..."

 

Hazel vòng tay quanh eo Kì Sâm, dẫn cậu ta đi sâu vào vườn...

 

Thiếu đi Kì Sâm, tiệc đính hôn vẫn không có gì thay đổi.

 

Tô Yến chán nản chống cằm, nhìn một đám người lòe loẹt đang tâng bốc nhau.

 

"Norn, em hối hận rồi, chúng ta không nên đến đây."

 

"Vậy bây giờ chúng ta quay về luôn?" Norn không chút nguyên tắc nói.

 

Tô Yến ngẩng đầu suy nghĩ một chút, "Ừm..."

 

"Tô Yến, tôi biết chắc sẽ gặp cậu ở đây."

 

Việt Tu bưng một ly rượu tiến lại gần.

 

"Gần đây sức khỏe tốt lên chưa?"

 

Tô Yến liếc nhìn anh ta một cái, không đáp.

 

Việt Tu nhìn có vẻ như không để tâm đ ến chuyện này, cầm ly rượu lắc lắc, "Nói thật, người máy này theo cậu đã gần ba tháng rồi phải không?"

 

Việt Tu tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Norn, "Đã gửi đi kiểm tra chất lượng chưa?"

 

Có phải cậu ta đang nghi ngờ về danh tính của Norn không? Tô Yến suy nghĩ.

 

"Có vài lần, sao vậy?" Tô Yến ngẩng đầu, hỏi một cách thờ ơ.

 

"Tôi chỉ cảm thấy, thứ này chất lượng khá tốt, có thể bán cho tôi không?"

 

Trong lòng Tô Yến giật mình, tuy rằng Kinh Trập có thể làm giả mọi dữ liệu, nhưng mã số dữ liệu của cái người máy này thì không thể làm giả được.

 

Muốn giao dịch người máy, phải xuất trình mã số dữ liệu, Việt Tu đang công khai thử thách hắn!

 

Tô Yến nhất thời không biết phải làm sao.

 

Bất kỳ lời nói nào lúc này đều tương đương với việc gián tiếp thừa nhận.

 

Ánh mắt của Norn từ từ toát ra sát khí.

 

Việt Tu chậm rãi chờ đợi câu trả lời của Tô Yến, cậu ta ngẩng đầu uống một ngụm rượu vang, lộ ra cổ và yết hầu đang lăn lăn.

 

"Cạch——"

 

Là tiếng ly rượu đặt xuống bàn.

 

Giọng Việt Tu lười biếng vang lên, "Có vẻ đúng là như vậy."

 

"Cậu muốn làm gì?" Tô Yến nghiêng đầu, trong lòng thực sự không có quá nhiều sóng gió.

 

"Chúng ta hãy bàn một cuộc giao dịch, được không?"

 

Tô Yến đột nhiên cười, "Sao hôm nay mọi người đều đến tìm tôi để bàn chuyện làm ăn vậy?"

 

"Trước tiên, cậu phải rõ rằng, làm ăn phải dựa trên nền tảng quyền lực của cả hai bên là ngang nhau..."

 

Việt Tu lắc lắc cơ thể, một tay vịn vào cột bên cạnh, bên tai tiếng nói về Tô Yến ngày càng mơ hồ, "Cậu..."

 

"——Nhưng hiện tại, rõ ràng cậu vẫn chưa đủ tư cách."

 

"Rầm!"

 

Việt Tu, một người trưởng thành, nặng hơn tám mươi ký, đột ngột ngã xuống, đổ cả một hàng thức ăn bên cạnh, vải nhung đỏ hòa lẫn với một đống thức ăn phủ lên người cậu ta.

 

Cảm giác này thật kỳ lạ, rõ ràng đầu óc cậu ta rất tỉnh táo về những gì đã xảy ra, nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát.

 

"Việt thiếu gia!"

 

"Sao lại ngã? Say rồi à?"

 

"Chẳng phải chỉ say thôi sao, nhanh chóng đưa người về nhà đi."

 

Tại tiệc đính hôn xảy ra một rắc rối lớn như vậy, mặt của Kì Cẩn Xuyên ngay lập tức không còn giữ được thể diện.

 

Ngược lại, bên cạnh, thái độ Tô Tuyết San rất tự nhiên, "Nhanh chóng mời Việt thiếu gia đi nghỉ ngơi thay đồ, rồi cử người đưa cậu ấy về, chỉ cần nói rằng Kì gia đã tiếp đãi không chu đáo."

 

......

 

Norn dẫn Tô Yến trốn dưới tấm rèm dày.

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

 

"Anh đã làm gì?" Tô Yến hỏi bằng giọng khẽ, hơi ấm phả vào vai Norn, khiến trong lòng trùng tộc cảm thấy nóng bừng.

 

"Một lượng nhỏ độc tố thần kinh, không gây chết người nhưng sẽ khiến người ta ngất xỉu."

 

Norn tạo hình ngoại xương ở đầu ngón tay, "Chỉ cần cho vào ly rượu của cậu ta."

 

Vào khoảnh khắc Việt Tu hỏi "Có thể bán cho tôi không", ngón tay của Norn đã lặng lẽ chạm vào ly của anh ta.

 

Không ai ở đó nhìn thấy quá trình này, chỉ có Tô Yến cảm nhận được Norn lén lút viết một chữ "đã xong" trên lưng mình.

 

Tô Yến cười và chôn mặt vào vai Norn, "Anh đã giúp em tiết kiệm được nhiều việc quá... Ừm, phải thưởng cho anh thế nào đây?"

 

Làm sao Norn có thể bỏ qua thịt dâng tới tận cửa, "Hà tất phải suy nghĩ nhiều như vậy?"

 

Anh cúi người hôn lên môi của Tô Yến.

 

Hơi thở mãnh liệt và nóng bỏng ngay lập tức tràn vào phổi của Tô Yến, khiến hắn phải nắm chặt cổ áo của Norn để duy trì tư thế.

 

Cánh tay mạnh mẽ siết chặt quanh eo Tô Yến, như thể muốn hòa tan toàn bộ cơ thể hắn vào trong xương máu của mình mới chịu buông tay.

 

Ngoài rèm, tiếng cười nói rộn ràng, chén bát va chạm, một không khí náo nhiệt; dưới rèm, bóng dáng giao thoa, mờ ảo và mập mờ, một nơi tĩnh lặng đầy tình cảm.

 

"......Có......có thể rồi."

 

Đuôi mắt Tô Yến ngấn lệ, đôi mắt lấp lánh như một dòng nước thu.

 

Norn lại không kìm được mà hôn nhẹ hai cái lên đuôi mắt của Tô Yến, "Yến Yến của anh thật đẹp."

 

"Hừ." Tô Yến kiêu ngạo nhẹ hừ một tiếng, "Vốn dĩ là vậy, cần gì anh nói!"

 

"Đúng đúng đúng, em nói đúng."

 

"Đi thôi." Tô Yến kéo tay áo của Norn, "Về nhà còn việc quan trọng!"

 

"Việc gì?"

 

"Đối phó với Việt Tu!"

 

"......Yến Yến, sao việc quan trọng của em lại không phải là anh mà lại là một người đàn ông khác?"

 

Tô Yến: ? ? ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK