• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Pháo đài vi mô trong không gian thường được sử dụng để quan sát và ghi nhận các hiện tượng thiên văn.

 

Nhưng kể từ khi bước vào kỷ nguyên chiến tranh, Đế quốc đã biến các pháo đài không gian này thành "camera giám sát" để theo dõi động tĩnh của các chủng tộc khác.

 

Tóc tai Olive rối bù, trên người là bộ quân phục xộc xệch, khuy áo nghiêm chỉnh chẳng thèm cài.

 

Trong pháo đài ngoài không gian xa tít hoàng cung như thế này, hình tượng cá nhân rõ ràng không còn quan trọng.

 

""Báo cáo thường nhật lần thứ 710, mọi chuyện phía văn minh cơ giới đều——Cái quái gì vậy?!"

 

Olive trố mắt nhìn văn minh cơ giới vốn luôn yên tĩnh – bỗng trở nên náo động.

 

Từng chiến hạm được trang bị tận răng lần lượt rời khỏi cảng, luồng lửa phụt ra từ giáp máy hạng nặng hóa thành những ngôi sao băng rực rỡ lao vút qua vũ trụ đen ngòm.

 

Cơ hội tốt!

 

Ánh mắt của Olive sáng lên, mặc dù không rõ vì sao toàn bộ lực lượng vũ trang của nền văn minh cơ giới lại đồng loạt xuất phát, nhưng rõ ràng hiện tại phòng thủ của hành tinh này đang để ngỏ, nếu như có thể...

 

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, lớp vỏ ngoài của vài vệ tinh bao quanh nền văn minh cơ giới bắt đầu bong tróc, để lộ ra những pháo đài khổng lồ ẩn bên trong – tựa như quái vật khổng lồ nằm phục trong bóng tối, chỉ cần có ai dám tới gần sẽ lập tức lộ ra hàm răng chết chóc của nó.

 

Olive:......

 

Olive: Thôi, anh ta vẫn nên đi rửa mặt rồi ngủ một giấc thì hơn.

 

Trên chiến hạm, Tô Yến đang gõ liên tục trên màn hình, hàng loạt ký hiệu phức tạp cuộn qua như dòng nước.

 

"Điện hạ, chúng ta sắp tiến hành bước nhảy không gian đầu tiên, xin hãy chuẩn bị."

 

Tô Yến chỉ khẽ "ừ" một tiếng, tay không hề dừng lại.

 

"Điện hạ, phân tích dữ liệu phòng thí nghiệm ngầm ở Tinh Vân Hồng Vụ, thần có thể thay ngài thực hiện." Giọng của Kinh Trập đầy lo lắng vang lên.

 

"Không cần, tôi làm sẽ nhanh hơn." Tô Yến lắc đầu, "Không cần để ý đến tôi, các cậu cứ toàn lực tiến lên."

 

Kinh Trập im lặng, chỉ có thể điều khiển robot nhỏ trong chiến hạm đắp cho Tô Yến một lớp chăn mỏng.

 

Trong khi Tô Yến và văn minh cơ khí đang dốc toàn lực tiến về phía trước, tình hình tại Tinh Vân Hồng Vụ lại rơi vào trạng thái giằng co.

 

Phiên bản nâng cấp của thuốc thử B4 đã hóa thành sương mù, trôi lơ lửng dưới đáy hố, thẩm thấu qua da rồi vào máu để phát huy tác dụng.

 

Loại thuốc này có tác dụng khống chế trùng tộc cực kỳ mạnh mẽ, cộng thêm trường trọng lực gấp 80 lần kéo xuống, ngay cả trùng vương như Norn cũng cảm thấy hơi khó xoay sở.

 

Nhưng chỉ là "hơi khó xoay sở" mà thôi.

 

Dù Chad đã trải qua cải tạo gen, loại bỏ gen kính sợ trùng vương, thì về bản chất anh ta vẫn là một con trùng biến hình, thuốc thử B4 cũng có ảnh hưởng đến anh ta.

 

Vì vậy Chad chỉ dám đứng bên mép hố, không dám bước vào phạm vi tác dụng của thuốc.

 

Cứ như thế, hai bên giằng co – không ai làm gì được ai.

 

"Nhanh nghĩ cách đi! Bằng bất cứ giá nào, trong vòng ba tiếng phải lấy được gen sống của trùng vương!" Đàm Quan nghiến răng, ông ta không ngờ Chad lại vô dụng đến vậy.

 

Trên màn hình đang hiển thị hình ảnh giám sát toàn chiến trường trùng tộc, Đàm Quán không cần nhìn số liệu cũng cảm nhận rõ: Trùng tộc đang nhanh chóng phát triển khả năng kháng lại thuốc mê.

 

Sau một lần nữa phun thuốc mê mới, Đàm Quán nhìn lượng thuốc còn lại được đánh dấu đỏ đang nhấp nháy, trong lòng không kìm được mà nổi lên nỗi sốt ruột.

 

"Ta cảnh cáo ngươi, Chad, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu."

 

Chad nhìn phần cánh tay phải của mình – một mảng lớn máu thịt mơ hồ đã bị lớp ngoại cốt của Norn chém xuống.

 

Anh ta còn không biết thời gian chẳng còn bao nhiêu sao?

 

Là người trực tiếp đối đầu với Trùng Vương, Chad là kẻ cảm nhận rõ nhất khả năng thích nghi và tiến hóa đáng sợ của Trùng tộc.

 

Mỗi đòn tấn công của Norn đều mạnh mẽ và hiểm hóc hơn lần trước.

 

Trường trọng lực gấp 80 lần cùng thuốc thử B4 tăng cường chẳng khác gì món quà kinh nghiệm dâng tận miệng cho Norn, hoàn mỹ tái hiện câu nói: "Những thứ không thể giết chết ta, sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn."

 

"Thế nào? Hết chiêu rồi à?" Giọng nói châm biếm nhưng có phần mệt mỏi của Norn từ đáy hố vang lên, "Hay là về nhà hỏi xem còn chiêu nào chưa dùng?"

 

Đàm Quán nhìn thấy vẻ mặt khó coi và hoàn toàn bất lực của Chad qua màn hình giám sát, không nhịn được mà chửi một tiếng, "Đồ vô dụng."

 

"May mà Chủ Thượng có dự liệu trước... Lê Minh, lên đi!" Đàm Quán ấn vài nút trên bảng điều khiển.

 

Một bộ giáp máy hạng nặng kiểu X-II chầm chậm được nâng lên từ bệ nâng bên dưới, các dây sạc tách ra và rút về phía sau.

 

Đèn báo màu sẫm "ong" một tiếng sáng lên – trông như đôi mắt xanh lam lạnh lẽo.

 

"Lê Minh, nghe lệch: Bắt sống trùng vương Norn."

 

"Tuân lệnh!"

 

Dù trông có vẻ cồng kềnh, nhưng bộ giáp lại di chuyển vô cùng linh hoạt, động cơ đẩy phía sau gầm lên, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện cạnh Chad.

 

"Cậu......Lê Minh?"

 

Giọng nói của Đàm Quán vang lên từ đỉnh bộ giáp, "Chad, biểu hiện của ngươi ta sẽ báo cáo đầy đủ với Chủ Thượng. Giờ nhiệm vụ này do Lê Minh tiếp nhận."

 

"...Rõ." – Chad không cam lòng lùi lại, nhường chỗ cho Lê Minh.

 

Norrn – vẫn đang trong vùng trọng lực – ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, gã "khổng lồ" này còn nguy hiểm hơn Chad nhiều.

 

Lê Minh dựa vào hệ thống quét của giáp máy hạng nặng, nhanh chóng phân tích trạng thái hiện tại của Norn, khóa định vị trí, thiết lập đường đạn.

 

Pháo điện từ pha rung trời nổ vang, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, trực tiếp bắn thẳng vào Norn, Norn chỉ kịp đưa cánh dơi che chắn trước ngực.

 

Bụi khói khổng lồ lập tức cuộn lên, toàn bộ đáy hố bị bao phủ bởi làn khói trắng, hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

 

Lê Minh nhanh chóng lướt tới, bước vào trường trọng lực mà không có chút dấu hiệu bị ảnh hưởng nào.

 

Keng—!

 

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

 

Lưỡi dao sắc bén nơi cánh tay cơ giáp va vào bộ xương ngoài của Norn, làn khói trắng nhanh chóng tan đi, để lộ cảnh Norn với một bên cánh dơi cụp xuống bất thường, máu vẫn đang nhỏ giọt.

 

Lê Minh nhanh chóng lùi ra xa, khẩu pháo photon trên vai lập tức nổ về phía Norn lần nữa.

 

Thế nhưng bóng dáng của Norn như quỷ mị, dù trong trường trọng lực, anh vẫn linh hoạt đến mức luồng photon không chạm nổi một góc áo.

 

Lê Minh dường như chưa từng đối đầu với kẻ địch nào mà đến AI cũng không thể dự đoán được hành động. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ gửi về cho Đàm Quán không ngừng tụt xuống.

 

Đàm Quan không ngờ Trùng Vương lại khó đối phó đến vậy, đành phải lùi một bước, "Lê Minh, không tiếc mọi giá – lấy được gen của Trùng Vương!"

 

"Nhiệm vụ đã cập nhật."

 

Đèn báo xanh lam nơi giáp máy Lê Minh khẽ rung lên, đột ngột chuyển thành màu đỏ, toàn bộ vũ khí tầm xa trên người không chút kiêng dè đồng loạt khai hỏa về phía Norn.

 

Vô số đạn pháo lớn nhỏ đan xen, uy lực khủng khiếp, giăng nên một tấm thiên la địa võng vây chặt lấy Norn.

 

Không thể chạy, không thể tránh.

 

Từ xa, Chad chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, trong lòng vô cùng sảng khoái – cuối cùng... cuối cùng cũng đợi được ngày này!

 

Sau vài tiếng nổ rung trời "đùng đùng đùng—!"

 

Khói thuốc vẫn chưa tan, Lê Minh chuẩn bị tiến lên thu thập gen còn sót lại của Trùng Vương thì — một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện. Không biết từ lúc nào, quanh người Norrn xuất hiện một lớp lá chắn photon.

 

"Xong rồi! Là văn minh cơ khí!"

 

Đàm Quán lập tức nhận ra hệ thống phòng ngự đặc trưng của văn minh cơ khí, "Lê Minh, Chad, rút lui ngay!"

 

"Giờ mới muốn rút, không phải là... hơi trễ rồi sao?" – giọng nói lạnh lẽo của Tô Yến vang lên trong phòng thí nghiệm ngầm, "Đàm Quán, ngươi sẽ hối hận vì những việc mình đã làm."

 

Trên mặt đất, vô số chiến hạm đang lơ lửng trong tầng khí quyển, hàng loạt nòng pháo đen ngòm đồng loạt nhắm thẳng vào bộ giáp máy hạng nặng X-II đang đứng sừng sững phía dưới.

 

Giọng của Kinh Trập vang vọng khắp không trung, "Bỏ vũ khí xuống! Đầu hàng thì không giết!"

 

Norn cơ thể rã rời, tựa vào một tảng đá bên cạnh, mệt mỏi cười nhạt với Chad, "Quân cứu viện của ta, còn đáng tin hơn của ngươi nhiều."

 

Vô số cơ giáp từ trên trời giáng xuống, vừa chạm đất liền bắt đầu quét sạch chiến trường một cách không khoan nhượng.

 

Chiếc cơ giáp hạng nặng bị tháo dỡ tan tành, Lê Minh từ lâu đã chuồn đi qua mạng, không rõ tung tích.

 

Tô Yến từ chiến hạm bước xuống, không thèm để ý đến máu me và khói thuốc súng trên người Norn, lao thẳng vào lòng đối phương.

 

"Anh làm em sợ chết khiếp... nếu em đến trễ thêm một chút nữa..."

 

Norn vươn tay ôm chặt eo Tô Yến,"Đừng sợ, chỉ là một chiếc cơ giáp tồi tàn, chưa đủ giết ta đâu."

 

Đáp lại Norn là một cú cắn mạnh vào vai đến từ Tô Yến, "...Đồ lừa đảo."

 

"Ai da, dám lừa bảo bối nhà ta sao? Mau nhả ra, coi chừng sứt răng bây giờ." Norn dỗ dành Tô Yến, anh da dày thịt cứng, lỡ đâu gãy răng thật thì phiền.

 

"Thật sự không lừa em, anh còn chưa biến về hình thái nguyên thủy của trùng tộc nữa mà."

 

Đây đúng là thật – hình thái nguyên thủy của trùng tộc có khả năng phòng ngự mạnh nhất.

 

Nghe vậy, Tô Yến mới chịu buông răng, hừ lạnh một tiếng, "Chờ đó, sẽ xử lý anh sau, Flay! Kiểm tra cho anh ấy."

 

Con robot y tế chiến trường màu trắng nhanh chóng bắt đầu quét toàn thân, "Xác nhận tồn dư dược chất B4, xác nhận gãy xương cánh ngoài, đa chấn thương mô mềm toàn thân, trầy xước lớp biểu bì..."

 

"Khuyến nghị lập tức đưa vào khoang điều trị loại Y."

 

"Hả? Không cần đâu mà? Chỉ là vài vết thương—" Norn còn chưa nói hết đã bị ánh nhìn lạnh lùng như dao của Tô Yến chặn đứng.

 

"Anh sẽ đi ngay."

 

Nói xong, Norn cụp tai, lủi thủi đi theo Flay.

 

Luka, người nãy giờ làm phông nền chứng kiến toàn bộ quá trình – không khỏi cảm thán: Thì ra đỉnh cao chuỗi thức ăn của Trùng tộc... là Trùng hậu!

 

"Luka?"

 

"Có thần đây, Điện hạ." Luka lập tức chạy tới, vừa cười vừa xoa tay nịnh nọt.

 

"Bên kia chiến trường, đám Trùng tộc bị gây mê sắp tỉnh rồi, cậu qua đó xem thử đi." Tô Yến chỉ tay về một hướng, "Cẩn thận đám trùng cải tạo còn sót lại."

 

"Vâng!" Luka lập tức nhận lệnh rồi chạy đi.

 

Kinh Trập tỏ ra cực kỳ ghét bỏ môi trường tồi tàn của hành tinh này, nó điều khiển lũ robot nhỏ mang ghế sofa, bàn, chăn lông từ trong chiến hạm ra ngoài.

 

Tô Yến được sắp xếp ngồi trên một chiếc ghế sofa mềm mại, tay vẫn không ngừng gõ vào màn hình điện tử phát sáng.

 

Chẳng bao lâu, Chad và Đàm Quán bị hai cơ giáp hình người áp giải đến trước mặt Tô Yến.

 

"Lê Minh đâu?"

 

Hai người im lặng, dáng vẻ tỏ rõ thái độ không hợp tác.

 

"Rất tốt." Tô Yến dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, một con trùng tộc truyền tin bay đến tay Tô Yến, vui vẻ dụi đầu vào lòng bàn tay hắn như đang làm nũng.

 

"Giúp ta một việc, xem trong đầu hắn có cái gì." Tô Yến chỉ chỉ vào Đàm Quán.

 

Con trùng tộc truyền tin kêu một tiếng vui vẻ, vỗ cánh bay lên đầu Đàm Quán.

 

Chad thì vô cùng quen thuộc với phương pháp tra khảo của loài trùng này – bởi chính anh ta đã từng nhiều lần dùng nó với người khác.

 

Dù sao thì Chad vẫn được tính là một trùng tộc cao cấp, khí thế áp đảo với trùng tộc cấp thấp vẫn còn đó.

 

Trùng tộc truyền tin vừa cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ từ phía Chad liền vèo một cái quay về lại tay Tô Yến.

 

Tô Yến bật cười, đưa tay xoa xoa đầu trùng tộc truyền tin hai cái rồi quay lại nói với Kinh Trập: "Nghe nói Trùng tộc cao cấp có thể gây áp lực cho Trùng cấp thấp chủ yếu là nhờ vào ánh mắt, không biết có đúng không, Kinh Trập, làm thử một thí nghiệm nhé?"

 

"Như ngài mong muốn, điện hạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK