• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Tô Yến tối sầm lại, "Vậy thì giữa chúng ta không còn gì để nói nữa."

 

"Tôi thừa nhận, lúc đầu nhắc đến chuyện Tô Hi Nhĩ với cậu, đúng là muốn chuyển sự chú ý của cậu." Việt Hàm Bách thở dài.

 

"Nhưng tôi tuyệt đối không muốn cậu bị cuốn vào chuyện năm đó, tôi đã có lỗi với mẹ cậu, không thể tiếp tục có lỗi với cậu nữa."

 

Tô Yến cười nhạo một tiếng, "Ông không nói, chẳng lẽ tôi không tra ra được sao?"

 

"Tiểu Yến......"

 

Tô Yến kéo nhẹ tay áo của Norn, ra hiệu rằng bọn họ có thể đi được rồi.

 

Khi đi ngang qua Việt Hàm Bách, Tô Yến vẫn nghiêng đầu, khẽ nói một câu,

 

"Hãy mang Việt Tu đi đi, cậu ta không qua khỏi đâu."

 

Không để ý đến ánh mắt phức tạp của Việt Hàm Bách, Norn đưa Tô Yến trở về nhà.

 

Norn cúi người xuống, một tay luồn qua dưới đầu gối Tô Yến, tay kia ôm lấy eo hắn, nhấc bổng Tô Yến lên khỏi xe lăn.

 

Tô Yến ngoan ngoãn tựa vào lồ ng ngực Norn, tiếng tim đập mạnh mẽ của trùng tộc xuyên qua lồ ng ngực truyền đến, từng nhịp, từng nhịp khắc sâu vào màng nhĩ Tô Yến.

 

"Norn."

 

"Có chuyện gì?" Norn kéo người trong lòng mình sát lại hơn.

 

"Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng của Tô Yến nghe có chút buồn bực.

 

Norn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế Tô Yến trở lại giường bệnh, "Muốn biết thì chúng ta cùng đi tra, anh vẫn luôn bên cạnh em mà."

 

Tô Yến nắm lấy ngón tay của Norn, "Vậy chúng ta hứa rồi đấy."

 

"Ừm, hứa rồi." Norn đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Tô Yến, hết mực cưng chiều tính khí trẻ con hiếm có của người trong lòng.

 

"Điện hạ, đến giờ thay thuốc rồi." Flay điều khiển robot y tế đến đúng lúc.

 

Nhắc đến thay thuốc, Tô Yến lập tức rụt vào lòng Norn, thể hiện rõ sự phản kháng.

 

Norn kéo chăn trên chân Tô Yến ra, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng hắn, "Không sao, chỉ một lát là xong thôi."

 

Vết thương ở tay đã có dấu hiệu lành lại, nhưng vết đâm xuyên ở chân vẫn là vấn đề nan giải.

 

Do hầu hết các tế bào mới sinh trong cơ thể Tô Yến đều tập trung vào việc sửa chữa những tổn thương bên trong, quá trình lành vết thương ngoài da của Tô Yến chậm hơn người bình thường rất nhiều.

 

Mỗi lần thay thuốc làm sạch vết thương đều là một loại tra tấn không nhỏ đối với người sợ đau như Tô Yến.

 

Flay ra tay nhanh gọn, phối hợp giữa nhíp và dao nhỏ một cách thành thạo.

 

Norn nhìn mà lòng quặn lại, trên bắp chân vốn trắng nõn lại xuất hiện một lỗ máu khiến anh không khỏi cảm thấy trước đây xử lý Kì Sâm vẫn còn quá nhân từ.

 

Flay băng bó lại vết thương bằng băng gạc sạch, hài lòng nói: "Tình trạng đã tốt hơn hôm qua rồi, thêm một thời gian nữa sẽ không cần thay thuốc mỗi ngày nữa."

 

"Ừm." Norn thở phào, vỗ nhẹ vào người trong lòng vẫn đang khẽ run, "Yến Yến, xong rồi."

 

Tô Yến khẽ ừ hai tiếng, tiếp tục rúc vào ngực Norn không chịu rời đi.

 

"Hôm nay muốn ăn gì? Để anh làm cho em nhé?" Norn đưa tay lau đi giọt nước mắt s1nh lý nơi khóe mắt Tô Yến, thở nhẹ một tiếng, "Có muốn ăn bánh nhỏ không?"

 

Tô Yến chớp chớp mắt, nghiêng đầu khẳng định: "Muốn."

 

"Được, vẫn còn lâu mới đến bữa tối, Yến Yến ngủ trước một lát nhé?"

 

"Ưm..."

 

Xác nhận Tô Yến đã ngủ say, Norn cẩn thận rời khỏi giường, nhẹ chân bước ra ngoài phòng khách.

 

Đến phòng khách, Norn vẫy tay gọi trùng truyền tin, không ngờ lại bị dính đầy nước dãi.

 

"......"

 

Con trùng truyền tin giả dạng thành chim sẻ giờ đây toàn thân ướt sũng, ngay cả bộ lông giả lập cũng dính bết vào nhau, đôi mắt nhỏ như hạt đậu vàng trông đến là đáng thương.

 

Norn liếc qua con mèo béo đang vờ như mình vẫn thon thả linh hoạt dù đã tăng hẳn mười cân, trong lòng không khỏi rối rắm: Tại sao nuôi béo một con mèo thì dễ mà nuôi béo Tô Yến lại khó đến thế?

 

Norn lập tức liên lạc với Luka, ra lệnh, "Đến tiệm bánh bên cạnh hoàng cung mua hai cái bánh nhỏ về."

 

"Rõ, là mua cho điện hạ đúng không?" Luka ở đầu bên kia cười hì hì, dù biết Norn không thấy vẫn cứ nháy mắt tinh nghịch, "Vương và điện hạ tình cảm thật tốt."

 

"Không cần ngươi nói." Norn cảm thấy thuộc hạ của mình càng ngày càng lấn lướt, "Chuyện lần trước ta bảo ngươi tra, có kết quả chưa?"

 

"Tôi đã xem lại lịch sử tiến hóa của các trùng tộc qua các năm, quả thật phát hiện một nhóm có điểm bất thường."

 

"Nhóm nào?"

 

Luka trầm ngâm nói, "Là nhóm trùng tộc cấp thấp sinh sống ở Tinh Vân Hồng Vụ. Trong kỷ nguyên trước, tỷ lệ sụp đổ gen của chúng lên đến 40%, nhưng hiện tại lại bằng không..."

 

"Bằng không?" Norn nhíu mày, giọng không nghe ra cảm xúc.

 

"Không có cách nào xác nhận, Tinh Vân Hồng Vụ quá xa, trinh sát tôi cử đi vẫn chưa có hồi âm."

 

Luka cười khổ, "Chút tin tức này cũng chỉ là thu thập được từ các nguồn khác."

 

"Tiếp tục điều tra."

 

"Vâng!"

 

Ngày hôm đó.

 

Đêm đầu tiên sau khi Việt Hàm Bách đưa Việt Tu về nhà, Việt Tu trút hơi thở cuối cùng.

 

Việt Hàm Bách nhìn ánh mặt trời chầm chậm mọc lên ngoài cửa sổ, im lặng rất lâu, mơ hồ cảm thấy cả cuộc đời này của mình dường như chỉ toàn làm tổn thương người khác.

 

Kì gia – gia tộc quý tộc lừng lẫy một thời tại thủ đô, dưới sự can thiệp cứng rắn của trùng tộc và sự ngầm đồng ý từ hoàng cung, chỉ trong một đêm đã suy tàn.

 

Kì Cẩn Xuyên chạy vạy khắp nơi cầu cứu nhưng vô ích, cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn gia nghiệp trăm năm của mình bị hủy hoại.

 

Còn Kì Sâm, dưới sự tra tấn của trùng tộc truyền tin do Luka và Feige điều khiển, cuối cùng cũng nhả ra được chút thông tin ít ỏi như vắt kem đánh răng.

 

Đêm đó, toàn bộ tư liệu được đặt trước mặt Tô Yến.

 

"Có vẻ như Daisy đã giấu cậu ta nhiều thứ lắm."

 

Tô Yến vừa ăn bánh nhỏ, tiếng giòn tan như sóc nhỏ gặm hạt thông.

 

"Biết vậy đã không giữ cậu ta lâu như thế."

 

Norn liếc mắt nhìn sơ qua, "Còn không bằng đi dạo một vòng bên nhà mẹ ruột Daisy."

 

Tô Yến suy nghĩ một chút, "Thôi, chắc cũng chẳng tra ra được gì, không bằng quay về hệ I8 điều tra cho kỹ."

 

"Cũng được."

 

Norn gật đầu đồng ý, dù sao trở về nền văn minh cơ khí cũng có thể để Flay kiểm tra tổng thể cho Yến Yến, như vậy anh mới yên tâm.

 

Hai người bàn bạc xong, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Luka và Kinh Trập theo lệ thường đến bái biệt hoàng đế.

 

Ba ngày sau, Tô Yếnlại nhận được chiếu triệu kiến từ hoàng đế.

 

Nhưng lần này có Norn đi cùng.

 

Hoàng đế nhìn hai người tay đan chặt vào nhau, ánh mắt phức tạp, trong lòng không khỏi đau đầu nghĩ: Hi Nhĩ có khi nào nửa đêm báo mộng đến lật tung hoàng cung của trẫm không đây...

 

"Trùng vương các hạ."

 

Dù sao cũng làm Hoàng đế bao năm nay, chút định lực này vẫn có.

 

"Trẫm hơi mạo muội, nhưng cũng xem như bậc trưởng bối của Tiểu Yến, hy vọng ngài sau này có thể đối xử tốt với nó..."

 

"Chuyện này tất nhiên, Bổn Vương nhất định sẽ còn tận tâm hơn loài người các ngươi."

 

Norn không chút khách sáo, trực tiếp nhắm vào nỗi đau của đối phương mà giẫm lên.

 

Hoàng đế nghẹn lời, không tự nhiên ho khan một tiếng, "Nói như vậy, Đế quốc cũng xem như ông mai bà mối của hai người..."

 

"Yên tâm, sau này khi ta và Yến Yến đại hôn, nhất định sẽ không quên gửi thiệp mời cho ông."

 

Hoàng đế:...

 

Hết nói nổi với bọn này!

 

Tô Yến biết rõ mục đích thực sự của lần triệu kiến này, liền chủ động lên tiếng, "Bệ hạ yên tâm, nếu Đế quốc không chủ động châm ngòi chiến tranh, chúng ta cũng mong ba tộc có thể phát triển hòa bình."

 

Ánh mắt hoàng đế khẽ động, sau đó cười nhẹ, "Điện hạ so với ta còn sảng khoái hơn nhiều."

 

"Nếu vậy, chi bằng ở lại dùng bữa trong cung rồi hẵng đi?"

 

"Không cần đâu, Yến Yến nhà ta còn phải về thay thuốc." Norn chẳng buồn nể mặt.

 

Tô Yến cười có chút áy náy, "Đúng vậy, mong bệ hạ thứ lỗi."

 

"Thôi được rồi."

 

Hoàng đế bóp trán, ra lệnh cho người dẫn hai vị tổ tông này ra ngoài, tránh cho bản thân lại thêm nhức đầu.

 

Trùng tộc toàn là cái thể loại gì vậy chứ?!

 

Trên đường rời khỏi hoàng cung, Tô Yến vẫn ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn Norn,đôi mắt ánh lên ý cười, "Em nói, vương của trùng tộc bên ngoài cũng bá đạo vậy à?"

 

Norn nghe vậy cười, "Chỉ với người khác thôi, với Yến Yến thì nỡ lòng nào chứ."

 

Bị câu nói của Norn đánh trúng tim đen, Tô Yến có chút ngượng ngùng, lập tức xoay mặt đi không thèm để ý đến anh nữa.

 

Nhưng sắc đỏ đã lan đến tận cổ của hắn đã hoàn toàn bán đứng chủ nhân.

 

Người hầu đi trước dẫn đường vội vàng cúi đầu thấp hơn.

 

Trời ạ! Ai mà ngờ được trùng tộc và vua cơ khí ở riêng lại ân ái thế này chứ? Xem ra, gả đến Trùng tộc cũng chẳng đáng sợ như lời đồn...

 

Đang suy nghĩ mông lung, người hầu không chú ý phía trước, cứ thế đâm sầm vào người khác.

 

Mà đối phương cũng có vẻ đang mải mê suy tư, không kịp tránh né.

 

Người hầu đã quen làm việc trong cung nhiều năm, chỉ liếc sơ qua đã nhận ra bộ y phục người kia đang mặc chính là loại vải đắt đỏ, thời thượng nhất ở thủ đô.

 

"Xin lỗi, xin lỗi, là nô tài đáng chết, lỡ va vào quý nhân..."

 

Người kia nhíu mày, vừa định quát tháo thì lại bất chợt nhìn thấy Tô Yến và Norn từ khóe mắt.

 

Trong lòng anh ta chợt đập mạnh một nhịp, nghĩ đến khả năng ngụy trang sinh học cực cao của trùng tộc, sợ rằng Norn có thể nhìn ra manh mối trên gương mặt mình.

 

"Đúng là xui xẻo! Thôi đi đi, hôm nay gia đây không rảnh so đo với ngươi!"

 

Đối phương kéo túi lên vai, nhanh chóng lỉnh mất.

 

Tô Yến thấy thú vị, liền hỏi người hầu, "Người đó là ai vậy?"

 

Thật ra người hầu cũng mơ hồ, theo lý mà nói, những gương mặt thường lui tới hoàng cung cậu ta đều nhớ rõ, nhưng người này lại chẳng có chút ấn tượng nào.

 

"Hồi điện hạ, nô tài cũng không biết."

 

Ngược lại, Norn lại nhìn về hướng người kia rời đi thêm vài lần.

 

"Sao vậy? Anh nhận ra hắn?" Tô Yến chớp mắt hỏi.

 

"Không hẳn..."

 

Norn sờ cằm, "Chỉ là, hắn có vẻ đang cố tránh mặt chúng ta?"

 

"Chuyện thường mà? Người tránh chúng ta đâu có ít." Tô Yến chẳng mấy để tâm.

 

Norn tùy ý xoa rối tóc Tô Yến, trong lòng buồn cười: "Chỉ là cảm giác về hắn hơi khác mà thôi."

 

Hai người vừa nói vừa rời đi.

 

Từ một góc khuất, người kia bước ra, ánh mắt dõi theo bóng lưng Tô Yến, sắc mặt khó đoán, "Tô Yến..."

 

"Ông còn chưa đi à? Chủ thượng đang chờ gặp ông đấy."

 

Chad xuất hiện trên cành cây, lười biếng nhìn Đàm Quán, "Ông đã đổi cả khuôn mặt rồi, sao không chọn cái nào đẹp hơn chút?"

 

"Đừng nói nhảm, tôi chỉ muốn để người khác không chú ý đến tôi."

 

Đàm Quán khó chịu dụi dụi mũi, "Chủ thượng có chỉ thị mới à?"

 

"Không nói gì, chỉ đợi ông thôi."

 

Chad nhảy xuống đất, phủi phủi bụi trên tay, "Tôi đoán, kế hoạch của chúng ta sắp bắt đầu rồi..."

 

Đàm Quán cười lạnh, "Tôi đã đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đến lúc sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK