• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm.

 

Tô Yến bị Norn kéo ra khỏi chăn, rửa mặt, đánh răng, mặc quần áo, suốt cả quá trình mắt vẫn chưa mở nổi.

 

"Đừng động... buồn ngủ quá..."

 

Norn cười bất lực, bế Tô Yến đặt lên ghế mềm trong phòng ăn, "Ngoan, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp."

 

Tô Yến miễn cưỡng mở một mắt, làu bàu đầy bất mãn: "Đều tại anh..."

 

Norn đã quá quen với kiểu đổ vạ này của Tô Yến, vừa múc canh vừa đáp trả: "Yến Yến phải nói cho đúng, rốt cuộc ai bắt đầu trước?"

 

"..." Tô Yến chớp chớp mắt, ngượng ngùng húp một ngụm canh, lý lẽ không vững nên không cãi nữa.

 

Norn ngồi phía đối diện bàn ăn, toàn thân toát ra khí chất thỏa mãn.

 

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ rọi đúng lên mặt anh, sống mũi cao, hốc mắt sâu, ngay cả bóng đổ trên khuôn mặt cũng vẽ thành đường cong hoàn hảo. Khi đưa tay ăn, có thể mơ hồ thấy những đường nét cơ bắp săn chắc, gọn gàng trên cánh tay.

 

Một dáng vẻ chẳng thể hoàn mỹ hơn.

 

"Đinh linh linh—" Tiếng chuông liên lạc đột ngột vang lên.

 

Norn quay đầu nhìn, trên màn hình hiện lên ba chữ "Tiêu Mịch Sơn" phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

 

"Có chuyện gì không?" Norn nhận cuộc gọi với vẻ mặt khó chịu.

 

"Cậu đang làm gì thế?" Tiêu Mịch Sơn nghẹn lời vì thái độ lạnh nhạt của Norn, "Tối hôm qua gọi cho cậu bao nhiêu lần cũng không bắt máy..."

 

Tiêu Mịch Sơn cười ám muội, "Cho nên, rốt cuộc là cậu nấu cơm hay là 'ăn' cơm đấy?"

 

Bên cạnh, Tô Yến ngây thơ chớp chớp mắt, nghiêng đầu ngoan ngoãn nhìn Norn.

 

"......" Norn miễn cưỡng dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, "Có chuyện gì?"

 

"Chậc." Không moi được chuyện bát quái mình mong muốn, Tiêu Mịch Sơn thất vọng bĩu môi, sau đó nghiêm túc nói: "Chuyện hệ thống phòng thủ hôm qua bàn ấy, có thể đã có đột phá rồi."

 

"Sao cơ?" Norn ngồi thẳng lưng.

 

"Hôm qua Hứa Vưu Thanh nhận được một email mã hóa từ thủ đô, sau khi bộ phận kỹ thuật giải mã thì phát hiện bên trong là một nửa mật mã hệ thống phòng thủ."

 

"Mật mã?" Norn ngạc nhiên nhướng mày, động tác ấy càng làm đường nét gương mặt anh thêm sắc lạnh, sâu sắc, đầy sát khí.

 

Tô Yến nhìn chằm chằm không chớp mắt, dưới gầm bàn bàn chân cũng bắt đầu nghịch ngợm.

 

"Hiện tại tôi đã bảo bộ phận kỹ thuật kiểm tra thêm, chỉ là liên quan đến thủ đô nên có thể sẽ..."

 

Giọng Tiêu Mịch Sơn vẫn tiếp tục, Norn vốn nghiêng đầu lắng nghe chăm chú, không hiểu sao đột nhiên sững người lại.

 

Dưới bàn, một bàn chân trắng nõn của Tô Yến nhẹ nhàng áp lên bắp chân Norn, qua lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại, hơn nữa Tô Yến còn nghịch ngợm cọ qua cọ lại.

 

Norn âm thầm thở dài trong lòng, biết rõ người kia bị bệnh, sáng sớm chân tay đều lạnh ngắt.

 

Norn trượt chân ra khỏi dép, thử dùng chân mình để chạm vào bàn chân lạnh buốt của Tô Yến.

 

Khi những ngón chân chạm vào nhau, Tô Yến vô thức co rúm lại, kéo theo cả ống quần cọ sát lên bắp chân Norn.

 

Norn gồng mình giữ chân đang nghịch ngợm lại, đặt nó lên mu bàn chân khác không động đậy, kẹp chân lạnh của Tô Yến ở giữa, vừa vặn làm ấm nó bằng nhiệt độ cơ thể.

 

Tiêu Mịch Sơn ở đầu dây bên kia vẫn huyên thuyên, nhưng tâm trí Nornđã không còn đặt vào cuộc nói chuyện nữa.

 

"Chân kia." Norn buông chân đã ấm ra, gật đầu ra hiệu cho Tô Yến đổi chân còn lại.

 

"Nếu như chúng ta có thể— hả? Cái gì?" Tiêu Mịch Sơn hoàn toàn không biết hai vợ chồng nhà kia đang chơi trò gì trong bữa sáng.

 

Tô Yến ngoan ngoãn đưa ra chân còn lại, để mặc cho lòng bàn chân nóng rực hơi chai của Norn cọ xát, yêu chiều vuốt v e.

 

"Cứ tiếp tục đi." Trong lúc bận rộn, Norn vẫn tranh thủ đáp lại Tiêu Mịch Sơn một câu.

 

"Qua loa!" Tiêu Mịch Sơn tức giận mắng Nặc Ân, "Có phải điện hạ Tô Yến đang ở bên cạnh không đấy? Cả người cậu bốc lên mùi chua lè của mấy kẻ đang yêu!"

 

Norn mặt không cảm xúc nhìn lại Tiêu Mịch Sơn, "Đã biết còn không mau cúp máy?"

 

"......"

 

Tiêu Mịch Sơn phẫn uất ngắt cuộc gọi, "Ai mà chẳng có vợ chứ?"

 

Chờ đến khi cái bóng đèn kia tắt liên lạc, Tô Yến mới dám lên tiếng, giọng ấm ức, "Đừng động... nhột quá..."

 

Những vết chai thô ráp trên chân Norn cọ vào làn da mỏng manh của Tô Yến, khiến hắn chỉ muốn rụt chân lại.

 

"Cho ai dám sáng sớm đã chọc anh?" Norn như trừng phạt, cọ thêm hai cái nữa mới lưu luyến buông tha Tô Yến.

 

"Chờ một chút anh phải đi gặp Tiêu Mịch Sơn, em ở nhà ngoan ngoãn ngủ thêm giấc nữa, nghe chưa?"

 

Tô Yến lề mề uống hết nửa bát canh, miễn cưỡng đáp, "Vậy bao giờ anh về?"

 

"Trước bữa trưa, anh nhất định về." Norn đứng dậy, xoa xoa đầu Tô Yến mỉm cười.

 

"Em muốn ăn cháo hải sản."

 

"Trưa về sẽ làm cho em——" Giọng Norn dần xa.

 

Tô Yến bỗng nhảy xuống ghế, chân trần chạy được hai bước, rồi như nhớ ra điều gì, vội quay lại mang dép lê, sau đó lại chạy ra trước cửa sổ.

 

Hắn nhìn theo bóng dáng Norn khuất dần ở cuối con phố.

 

Trong ánh mắt ánh lên tia sáng long lanh, vừa lưu luyến vừa không nỡ.

 

"Điện hạ?" Flay cảm giác trạng thái của Tô Yến lúc này rất bất ổn, nhưng lại không phân tích ra được nguyên nhân.

 

"Flay." Tô Yến quay lại nhìn robot, "Nếu một ngày nào đó, tôi không còn nữa..."

 

"Điện hạ đang nói gì vậy!"

 

Flay lần đầu tiên vô lễ ngắt lời Tô Yến, giọng nói vô cùng cứng rắn, "Chúng ta đã bước vào giai đoạn hai của việc phát triển thuốc nhắm mục tiêu, tiến triển rất thuận lợi, điện hạ nhất định sẽ khỏi bệnh."

 

Tô Yến im lặng hồi lâu, rồi mới mỉm cười nhẹ nhàng, "Vậy tôi đợi nhé?"

 

"Yên tâm đi, điện hạ, hiện tại sức khỏe của ngài vẫn ổn định, sẽ không có chuyện bất ngờ đâu." Flay dịu giọng trấn an.

 

"Ừm!" Tô Yến mạnh mẽ gật đầu, cố gắng phớt lờ cơn đau đang âm ỉ nơi ngực,"Tôi tin Flay."

 

————

 

Tổng hành dinh kỹ thuật bộ quân đội Tiêu Mịch Sơn đóng ở Ouduna.

 

Nơi này hiện đang được trưng dụng tạm thời làm bộ phận kỹ thuật cho quân đội Tiêu Mịch Sơn, chủ yếu chịu trách nhiệm sửa chữa chiến hạm và xử lý thông tin tình báo.

 

Nhưng kể từ khi nhận được bức thư mã hóa từ thủ đô ngày hôm qua, tất cả các kỹ thuật viên và chuyên viên giải mã ở đây đều chưa ai được chợp mắt.

 

Tiêu Mịch Sơn căng thẳng nhìn chằm chằm vào thanh tiến trình trên màn hình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

 

Chẳng lẽ... mật mã thật sự sắp được giải?

 

Đinh!

 

Một tiếng thông báo hệ thống khe khẽ vang lên, nhưng với Tiêu Mịch Sơn chẳng khác nào một nhát búa nện mạnh vào màng nhĩ.

 

"Thế nào rồi? Thật không?"

 

"—Là thật! Là thật đấy! Nguyên soái, anh nhìn xem, đúng là thật mà!"

 

Kỹ thuật viên ngồi trước màn hình lập tức ôm đầu hò reo, "Mật mã là thật! Mật mã là thật!"

 

Tiêu Mịch Sơn cũng không kìm được mà đấm mạnh vào tường, "Tốt quá rồi!"

 

Mặc dù chỉ có một nửa mật mã, nhưng chỉ cần có nửa này, phần còn lại cũng có thể tính toán ra được, chỉ là sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút, còn hơn là bắt đầu từ con số không.

 

Norn vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy khắp phòng, anh lập tức hiểu ngay — mật mã là thật.

 

"Cậu đến đúng lúc thật đấy, nhìn này! Mật mã đúng là thật!"

 

Tiêu Mịch Sơn mặt mày rạng rỡ, rõ ràng là đã bị tin vui trời giáng này làm cho đầu óc lâng lâng.

 

Mà cũng dễ hiểu thôi, nếu có thể giải quyết hệ thống phòng ngự của hành tinh thủ đô mà không cần tốn một binh một tốt nào, sẽ tránh được rất nhiều tổn thất không cần thiết.

 

"Biết ai gửi bức thư này không?" Norn khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn những con số trôi nhanh trên màn hình, trong lòng mơ hồ đã có suy đoán.

 

"Vì là Hứa Vưu Thanh nhận được bức thư này, nên chắc chắn là người quen của cậu ấy, tôi đã cho Hứa Vưu Thanh phối hợp với bộ kỹ thuật để tra tìm rồi." Tiêu Mịch Sơn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Có rất nhiều người dân hành tinh thủ đô ủng hộ chúng ta, cũng có thể là một nhà nghiên cứu khoa học nào đó."

 

"Hành tinh thủ đô có một thế lực gọi là "trường vô danh", cậu có thể điều tra xem có phải họ không." Norn trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở, "Bảo người của cậu cẩn thận, đừng để lộ dấu vết, kéo theo cả bọn họ."

 

"Cần gì cậu phải nói?" Tiêu Mịch Sơn lườm Norn một cái, "Hôm nay cậu đến đây rốt cuộc để làm gì?"

 

"Gần đây tình hình sức khỏe của Yến Yến không ổn lắm, bệnh viện bên chỗ các cậu ở đâu?"

 

Tiêu Mịch Sơn liếc nhìn căn phòng đầy người qua lại, hạ giọng nói, "Ra ngoài nói."

 

Hai người đứng dậy đi đến một phòng pha trà yên tĩnh.

 

"Sao vậy? Không phải đã có robot y tế rồi sao?" Tiêu Mịch Sơn cẩn thận đóng cửa phòng, "Chẳng lẽ công nghệ y tế nền văn minh cơ giới cũng chịu bó tay?"

 

Không phải..." Norn day day trán, không biết nên nói thế nào, "Chính vì robot kiểm tra không ra vấn đề gì, nên tôi mới càng lo hơn."

 

Tiêu Mịch Sơn nhìn chăm chú vào Norn hồi lâu, rồi gật đầu, "Được, chiều nay tôi sẽ bí mật mượn một phòng kiểm tra, chọn vài bác sĩ đáng tin."

 

Tình trạng sức khỏe của người đứng đầu một tộc là điều tuyệt đối không được để ngoại tộc biết,, Norn đã đến tìm anh ta, chứng tỏ chuyện lần này thật sự nghiêm trọng.

 

"Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài."

 

Norn khẽ gật đầu, "Tôi biết."

 

"Được, chờ tin của tôi." Tiêu Mịch Sơn vỗ vỗ vai Norn, rồi đi ra ngoài trước.

 

Cả người Norn chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ nét mặt anh lúc này.

 

......

 

"Đi ra ngoài?" Tô Yến ngậm thìa, "Đi đâu vậy?"

 

"Ra ngoài dạo chơi một chút, đừng suốt ngày ở lì trong phòng." Norn mỉm cười ôn hòa.

 

"Vậy à." Tô Yến đảo mắt tinh nghịch, "Thế có tính là hẹn hò không?"

 

Động tác dọn bát đũa của Norn khựng lại một nhịp, nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại, "...Xem như ăn no rồi ra ngoài đi dạo."

 

Tô Yến cười tít mắt, "Được đó, đi dạo~"

 

Mãi đến khi nhìn thấy biển chỉ dẫn đỏ rực của bệnh viện, Tô Yến mới hiểu ra, hóa ra Norn đã có mưu tính từ trước.

 

"Norn......em không sao đâu mà..." Tim Tô Yến bất chợt khựng lại một nhịp, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, "Chẳng phải đã có Flay rồi sao? Sao còn phải đến bệnh viện?"

 

"Yến Yến, gần đây trạng thái của em rõ ràng không ổn, để bác sĩ khám một chút, coi như để anh yên tâm được không?" Norn rất kiên quyết.

 

Tô Yến cắn môi dưới, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Norn, đôi mắt long lanh sóng sánh, trông đáng thương vô cùng, "Nhưng mà em không thích bệnh viện..."

 

"Ngoan nào, nghe lời." Cảm nhận được thái độ khác lạ của Tô Yến, Norn càng thêm nôn nóng trong lòng, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn dỗ dành, "Chỉ kiểm tra một chút thôi, về anh sẽ làm bánh nhỏ cho em ăn nhé?"

 

Khi liên quan đến vấn đề sức khỏe, Tô Yến xưa nay luôn không cãi nổiNorn.

 

Càng đến gần phòng kiểm tra, lòng Tô Yến lại càng thêm bất an.

 

"Norn......"

 

"Yến Yến, nghe lời."

 

Nhìn ánh mắt lạnh lùng, kiên quyết của Norn, Tô Yến thở dài, trong miệng cảm thấy đắng ngắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK