• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày dám!" Norn gào lên, con ngươi dán chặt vào bàn tay của Hazel đang đặt trên cổ giáo sư Kiều.

 

"Xem tao có dám không?" Hazel nhướng mày, giọng đầy khiêu khích.

 

Mặt giáo sư Kiều đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, nhưng liên tục chớp mắt ra hiệu cho Norn: Đừng lo cho ta......

 

"Được! Tao thả Riley, mày thả giáo sư Kiều, thế nào?" Norn hít sâu một hơi, nhẫn nhịn thỏa hiệp.

 

"Một mình Riley thì không đáng giá đến thế đâu." Sự tham lam và tàn nhẫn của Hazel lúc này lộ rõ không che giấu, "Tao muốn rời khỏi thủ đô an toàn, tốt nhất là cùng Riley."

 

Ánh mắt Norn trầm xuống, liếc nhìn giáo sư Kiều một lần nữa, "Được."

 

Mắt giáo sư Kiều đầy vẻ lo lắng, không ngừng ra hiệu: Không được!

 

Hazel li3m li3m chiếc răng nanh nhọn hoắt, liếc nhìn giáo sư Kiều hành động bất tiện, ánh mắt ánh lên vẻ khó lường

 

"Giáo sư?!"

 

Một tiếng gọi quen thuộc khiến Norn ngoảnh đầu, "Yến Yến?!"

 

Tô Yến bước nhanh lên trước, khuôn mặt còn nguyên vẻ kinh hoảng chưa kịp thu lại.

 

Sắc mặt Norn rất khó coi, cởi áo khoác ngoài choàng lên người Tô Yến, giọng nghiêm nghị, "Anh không phải đã bảo em phải ở lại hậu phương sao?!"

 

Nhưng lúc này Tô Yến không vội giải thích, hắn hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, "Hazel, anh muốn làm gì?"

 

Nếu nói trên đời này ai tham lam vô độ, thì Hazel chắc chắn đứng nhất, không ai dám nhận đứng nhì.

 

Anh ta dùng ánh mắt trần trụi quét tới quét lui trên người Tô Yến, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo đến mức điên cuồng, "Tao không cần Riley nữa, tao lấy ông già này đổi lấy Tô Yến, thế nào?"

 

Nghe thấy câu này, sát khí trên người Norn bùng phát dữ dội, như sóng lớn nhấn chìm Hazel, từng chữ từng chữ như được ép ra từ kẽ răng, "Mày, thật, to, gan, lắm!"

 

Hazel đối mặt trực tiếp với áp lực như ngọn núi đè nát của Norn, mới biết được rốt cuộc trùng vương thật sự đáng sợ đến mức nào, thậm chí trong lòng còn thoáng hối hận về đề nghị vừa rồi.

 

Nhưng lời đã nói ra, nào dễ dàng thu lại.

 

Hazel chống tay lên xe lăn, miễn cưỡng giữ vững cơ thể.

 

Đúng lúc đó, Giáo sư Kiều, người đang bị siết chặt cổ, bất ngờ vùng vẫy điên cuồng, cố gắng hết sức lao người về phía tay cầm của xe lăn: bao năm qua ông đã sớm sống đủ rồi, đến thời khắc cuối cùng này, ông không muốn liên lụy đến đứa trẻ.

 

"Giáo sư!" Tô Yến sốt ruột kêu lên.

 

Hazel vội vàng dùng hai tay ngăn chặn hành động của Giáo sư Kiều, quát lên, "Đừng nhúc nhích!"

 

Không thể mang theo một ông già cứng đầu thế này — anh ta chẳng có khả năng vừa chạy trốn vừa phải canh chừng kẻ có thể tự sát bất cứ lúc nào.

 

"Thân thể của Tô Yến chắc cũng không chống đỡ được lâu nữa nhỉ?" Hazel như chợt nhớ ra điều gì, nở nụ cười xảo trá, "Bên chỗ Riley còn có chút đồ, biết đâu lại hữu ích đấy."

 

Sắc mặt Norn vẫn cực kỳ khó coi, "Vậy à?"

 

"Không phải là phần bị Kinh Trập lấy đi đâu." Hazel xua tay, "Riley vốn định giữ phần dữ liệu đó làm đường lui... Ai ngờ lại tiện cho tôi."

 

"Sao? Có muốn cân nhắc không?"

 

Tô Yến mím môi, khẽ kéo tay áo Norn hai cái, thành công ngăn cản lời từ chối sắp sửa bật ra của Norn.

 

"Norn......"

 

"Đừng hòng."

 

Norn hừ lạnh từ mũi, ánh mắt tràn đầy bực bội, "Chuyện em tự ý chạy đến hành tinh thủ đô, anh còn chưa tính sổ đâu."

 

Tô Yến khổ sở cười một tiếng, "Chắc anh cũng hiểu ý em mà."

 

Norn nghiêng đầu đi, không đáp.

 

"Norn......"

 

Tiêu Mịch Sơn nhìn Hazel bên cạnh Giáo sư Kiều, rồi lại nhìn sang Tô Yến, thở dài thật sâu, không nói gì.

 

Tô Yến nắm lấy bàn tay đang giấu trong tay áo của Norn, "Norn, em tin anh."

 

Norn mím chặt môi thành một đường thẳng, ánh mắt cố chấp không nhìn Tô Yến.

 

"Norn......"

 

Cuối cùng, Norn nhắm chặt mắt, rút tay mình về.

 

Đó là ý nghĩa đồng ý.

 

Tô Yến cắn môi, lại kéo tay áo Norn thêm lần nữa, quay sang gọi Hazel: "Tôi có thể đổi với Giáo sư Kiều, nhưng anh phải đảm bảo an toàn cho ông ấy."

 

"Đương nhiên rồi." Hazel nở một nụ cười đầy gian trá, cam kết: "Chỉ cần tôi an toàn rời khỏi hành tinh thủ đô, tôi sẽ thả cậu và mang theo phần dữ liệu đó quay về."

 

Tiêu Mịch Sơn nhíu mày thật sâu, trong lòng không thể tin nổi: Norn lại có thể nỡ để Tô Yến đi đổi lấy giáo sư Kiều sao?

 

"Anh đẩy giáo sư Kiều qua đây, tôi sẽ đi qua." Tô Yến giơ tay chỉ dẫn đường đi.

 

"Không được, tôi không dám lại gần trùng vương như vậy đâu." Hazel lắc đầu từ chối.

 

"Vậy anh đứng yên tại chỗ, đẩy xe lăn qua đây, tôi sẽ tự mình đi tới?"

 

"Tô Yến, cậu nghĩ tôi ngu à?" Hazel nắm chặt tay vịn xe lăn, "Nếu rời tay khỏi lão già này, tôi còn mạng à?"

 

Tô Yến nghẹn lời, "Vậy anh muốn thế nào?"

 

Hazel trầm ngâm một lúc, "Thế này đi, cậu tiến lại trước, cách tôi khoảng ba bước, tôi sẽ thả người."

 

Tô Yến làm bộ suy nghĩ, liếc nhanh về phía Norn, thấy anh khẽ gật đầu, liền quyết định: "Được!"

 

Hazel dõi theo từng bước tiến của Tô Yến, nhưng ánh mắt anh ta lại luôn dán chặt vào Norn.

 

"Được rồi, ba bước rồi." Tô Yến thúc giục, "Anh thả người đi."

 

Hazel thấy Norn quả nhiên không nhúc nhích, lại ước lượng khoảng cách, xác định Norn không thể ngay lập tức xông đến, mới quay lại nhìn Tô Yến.

 

"Đừng vội mà." Hazel không nhịn được chăm chú ngắm nhìn dung nhan Tô Yến.

 

Dù đã nằm liệt giường suốt bao lâu, dung mạo tinh tế diễm lệ của Tô Yến vẫn chẳng hề suy suyển, khí chất toàn thân vẫn lạnh lùng cô quạnh, chỉ thêm vào vài phần yếu ớt trắng bệch, càng khiến Hazel lòng ngứa ngáy, "Cậu lại gần thêm chút nữa."

 

Tô Yến lập tức nhíu mày, "Anh định nuốt lời sao?"

 

Hazel cười khẩy, "Xin lỗi, tôi quên mất."

 

Khi anh ta lại xác nhận lần nữa rằng Norn sẽ không ra tay, rồi từ từ buông tay khỏi xe lăn, "Lại gần chút nữa."

 

Tô Yến cau mày ghét bỏ, nhưng vẫn buộc phải tiến thêm.

 

Ngay khi bàn tay hoàn toàn rời khỏi sự khống chế của Hazel, Norn liền như tia chớp lao tới, trong chớp mắt đã áp sát trước mặt Hazel, tung một cước đá anh ta bay xa hàng chục mét, máu tươi phun ra thành vòi.

 

"Mày......"

 

Hazel chỉ cảm thấy ngực mình như bị ngàn khối đá đè lên, đau đớn đến mức thần trí cũng thoáng mơ hồ.

 

Anh ta tính toán trăm bề cũng không ngờ tới, Norn đã trải qua tiến hóa cấp S tại Tinh Vân Hồng Vụ, tốc độ lại tăng thêm mấy phần.

 

"Yến Yến!"

 

Norn không thèm để tâm đ ến Hazel đang nôn máu trên đất, lập tức ôm chặt eo Tô Yến, "Không sao chứ?"

 

Tô Yến gắng gượng chống đỡ suốt chặng đường, lúc này tinh thần vừa buông lỏng liền tối sầm mặt mũi, máu tanh từ cổ họng cuộn trào lên, "Khụ khụ khụ——"

 

Norn sắc mặt đại biến, lập tức bế bổng Tô Yến lên, để lại toàn bộ cục diện rối ren cho Tiêu Mịch Sơn.

 

Tiêu Mịch Sơn nhận lấy xe lăn của giáo sư Kiều, nhìn theo bóng lưng Norn khuất xa, thở dài một tiếng như đã thành thói quen, rồi quay sang quát lớn với đám thuộc hạ: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau gọi nhân viên y tế đến!"

 

"Thêm vài người nữa, trói hai tên nôn máu dưới đất lại cho tôi!"

 

Đám lính còn chưa hoàn hồn từ cục diện hỗn loạn ban nãy, giật mình một cái, lập tức ào lên trói chặt Riley và Hazel.

 

Khi kẻ cầm đầu bị bắt, đám tàn dư chẳng khác gì hổ giấy, chạm nhẹ là tan.

 

Mấy tháng sau, Tiêu Mịch Sơn một lần nữa bước vào hội đồng chính trị, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn đổi khác.

 

"Nguyên soái, còn tên quý tộc này thì xử lý thế nào..."

 

"Nguyên soái, còn đãi ngộ tù binh thì..."

 

"Nguyên soái, còn công tác trấn an dân chúng thì..."

 

Hàng đống công việc như thủy triều ùn ùn kéo tới, khiến Tiêu Mịch Sơn giật giật khóe mắt, móc ra màn hình điện tử, "Chờ chút! Để tôi gọi về nhà trình diện trước đã!"

 

Một dãy số quen thuộc được bấm nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc đến đau lòng, nhưng âm điệu thì chẳng hề ngọt ngào như Tiêu Mịch Sơn tưởng tượng, "Tiêu Mịch Sơn? Giờ anh mới nhớ gọi cho tôi à? Hả? Có phải bên ngoài có người mới rồi không? Tôi biết ngay mà..."

 

"Không có! Anh thề! Vợ à nghe anh giải thích——"

 

Trên tinh hạm của văn minh cơ khí.

 

Tô Yến lại lần nữa được đưa vào khoang vô trùng.

 

Máu đỏ sẫm thấm ướt vạt áo của Norn, như những đóa bỉ ngạn rực rỡ nở rộ.

 

"Flay, Yến Yến thế nào rồi?"

 

Flay ngập ngừng thật lâu mới vang lên, "Tình hình... rất tệ, quá trình sụp đổ gen đã bước vào giai đoạn sau rồi. Một khi toàn bộ cơ quan nội tạng của điện hạ bắt đầu suy kiệt, quá trình này sẽ không thể đảo ngược được."

 

Norn nghiến chặt răng hàm dưới, "Lời Hazel Hazel nói ban nãy, là thật sao?"

 

"Xét theo phân tích dữ liệu từ phòng thí nghiệm của Riley, khả năng đó là có." Kinh Trập khẳng định.

 

"Vậy tôi đi lấy."

 

Norn thậm chí không muốn thay quần áo, lập tức gọi liên lạc cho Tiêu Mịch Sơn, "Hazel đang ở đâu? Tôi muốn gặp hắn."

 

Trước khi Norn đến, các chuyên gia thẩm vấn đã tiến hành vòng tra hỏi đầu tiên với Hazel, nhưng tên này cực kỳ cứng đầu, nửa lời cũng không khai.

 

"Trùng vương, tên này rất kín miệng..." Chuyên gia thẩm vấn còn định trao đổi thêm với Norn, nhưng bị một tay Norn đóng sầm cửa, nhốt bên ngoài phòng thẩm vấn.

 

Các chuyên gia đứng ngẩn người ngoài cửa, bởi Norn không bật camera ghi hình, bọn họ cũng không rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Chỉ biết rằng, khoảng nửa tiếng sau, Norn bước ra, ống tay áo bên trái của anh dính một ít máu tươi còn mới, tay phải thì cầm theo một tấm thẻ lưu trữ màu đen.

 

Không ai dám tiến lên hỏi han, vì lúc này trên người Norn toát ra một luồng khí áp trầm đục và đầy bạo ngược.

 

"Có thể dùng được! Có thể dùng được!" Giọng của Flay đầy kích động, "Thêm vài ngày nữa thôi, thuốc điều trị đặc hiệu sẽ bước vào giai đoạn thử nghiệm mô phỏng! Điện hạ có thể cứu được rồi!"

 

Nhưng hơi thở nhẹ nhõm ấy còn chưa kịp thả lỏng bao lâu.

 

Đêm hôm đó, bệnh tình của Tô Yến lại đột ngột chuyển biến xấu, phải tiêm hai liều adrenaline.

 

Norn bị cản lại ngoài phòng vô trùng bằng kính, không dám bước vào, sợ mình mang theo vi khuẩn nào đó khiến cơ thể yếu ớt của Tô Yến thêm nguy hiểm.

 

Vậy là, Norn lặng lẽ canh giữ ngoài phòng vô trùng suốt ba ngày.

 

Trong khoảng thời gian đó, Luka và Dora từng định đến báo cáo công việc còn lại, nhưng khi vừa đến gần liền bị khí thế áp bức quanh người Norn chặn lại, không thể nào tiến thêm nửa bước.

 

Tiêu Mịch Sơn cũng hai lần từ xa đến thăm, nhưng mỗi lần chỉ biết lắc đầu thở dài rồi rời đi.

 

Tối ngày thứ ba, cuối cùng Tô Yến cũng tỉnh lại, hắn nhìn về phía Norn qua lớp kính, mỉm cười nhẹ nhàng, rất nhẹ, rất mềm, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống lòng người.

 

Ý thức trôi dạt suốt ba ngày của Norn cuối cùng cũng ổn định lại, anh đưa tay áp lên mặt kính ngay vị trí tay của Tô Yến, đáp lại bằng một nụ cười chua xót, râu ria lởm chởm.

 

Tô Yến cau mày, nhìn mà không nhịn được trách, "Râu ria, xấu quá."

 

Norn lại như trút được gánh nặng mà lau mắt, "Nhịn đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK