• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một câu chuyện đơn giản nhưng đầy bí ẩn.

 

Là vợ hiện tại của Kì Cẩn Xuyên, Daisy bất ngờ biết được rằng chồng mình định đón con trai của vợ trước – Tô Yến về Kì gia.

 

Daisy nhìn đứa con còn nhỏ của mình, nghiến răng thật chặt, trong lòng dần hình thành một kế hoạch táo bạo và độc ác.

 

Bà ta lợi dụng thế lực nhà mẹ đẻ để làm giả một tin nhắn từ chối gửi cho Kì Cẩn Xuyên, đồng thời khéo léo lấy được địa chỉ từ Tô Hi Nhĩ, sau khi lấy được địa chỉ cụ thể, Daisy đã dùng một chiếc xe bay đến đó và trừ khử Tô Hi Nhĩ theo đúng kế hoạch.

 

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức đáng sợ, điều duy nhất khiến bà ta tiếc nuối là chưa thể loại bỏ cả Tô Yến.

 

Nhìn kết quả điều tra khiến Norn toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy lúc trước đã quá nương tay với Daisy.

 

Tô Yến xem xong, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đóng chặt cửa phòng.

 

Norn lo lắng thở dài nhưng cũng không làm phiền.

 

Anh cúi xuống bế tiểu hắc, con mèo đen không ngừng cào cửa, rồi đi xuống bếp.

 

Lúc này, một con chim sẻ trắng muốt, tròn trịa như cục bông, đậu trên bậu cửa sổ.

 

Tiểu Hắc lập tức nheo mắt, hạ thấp người, vẫy vẫy đuôi, rồi bất ngờ lao tới.

 

Nhưng con chim sẻ vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi móng vuốt sắc bén của Tiểu Hắc gần chạm vào, nó mới há chiếc mỏ cứng, để lộ ba hàng răng sắc nhọn cùng một chiếc lưỡi dài đầy sức mạnh.

 

Norn nhanh tay chộp lấy gáy Tiểu Hắc, ném nó ra xa.

 

Thế nhưng, Tiểu Hắc không biết mình vừa bước một chân vào cửa tử, nó chỉ giận dữ kêu lên một tiếng: "Meo!"

 

Norn phớt lờ, chỉ vươn tay về phía con chim sẻ.

 

Dưới ánh mắt thèm khát của Tiểu Hắc, con chim bay vào lòng bàn tay của Noen, cung kính cúi đầu.

 

Móng vuốt của nó dần biến đổi, nhanh chóng trở thành một đoạn dây thần kinh trong suốt, trông như sợi nhánh của tế bào thần kinh.

 

Norn để mặc đoạn dây thần kinh ấy quấn quanh ngón tay mình, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu anh——

 

"Vương! Luka cuối cùng cũng tìm được ngài rồi!"

 

So với sự phấn khởi của Luka, Norn lại lạnh lùng hơn nhiều: "Tìm tôi có chuyện gì?"

 

"Khụ ..." Luka đang hào hứng liền bị nghẹn lời.

 

"Vết thương của ngài thế nào rồi?" Một giọng nói trầm ổn khác – của Feiqi – vang lên.

 

"Không sao, đúng rồi——" Norn đáp rồi chợt nhớ đến một chuyện đau đầu, "Ta khi nào phải kết thân?"

 

Giọng điệu của anh rất không thiện cảm, có phần nghiến răng nghiến lợi.

 

Không khí bên kia đột nhiên im lặng, có vẻ như vừa diễn ra một trận tranh cãi. Cuối cùng, Luka bị đẩy ra nhận cơn giận của Norn, "Vương, xin ngài đừng nóng, chuyện là thế này—"

 

"Ta không quan tâm các ngươi thế nào, lập tức giải quyết chuyện này cho ta!"

 

"Dạ dạ dạ!"

 

Đinh đong—

 

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa Norn và Luka.

 

Trùng tộc truyền tin lập tức rút dây thần kinh về, nhanh chóng giả dạng lại thành chim sẻ.

 

"Kinh Trập?"

 

"Là Kì Cẩn Xuyên."

 

Norn ngạc nhiên nhướng mày, ông ta đến đây làm gì?

 

Cửa mở ra, Kì Cẩn Xuyên đứng bên ngoài, hai tay để sau lưng, thản nhiên hất cằm với Norn, ra hiệu bảo anh tránh sang một bên.

 

Norn nhắm mắt, hít sâu một hơi, nếu không phải vì Tô Yến, với tính khí của anh, e rằng đầu Kì Cẩn Xuyên đã sớm rời khỏi thân thể rồi.

 

"Tô Yến đâu?" Kì Cẩn Xuyên cầm tách trà do robot gia đình đưa tới, thản nhiên hỏi.

 

"Ông tìm tôi?"

 

Tô Yến mặt lạnh xuống lầu, trong lòng vẫn còn ít nhiều oán trách Kì Cẩn Xuyên.

 

Kì Cẩn Xuyên đặt tách trà xuống, nhíu mày, dường như không hài lòng với thái độ của Tô Yến, "Việt Hàm Báchđã đến tìm con?"

 

"Ừ."

 

"Những gì hắn nói, tin ba phần là đủ." Kì Cẩn Xuyên không đoán được ý đồ của Việt Hàm Bách khi tìm Tô Yến, "Việt gia đã thấm nhuần nghệ thuật thao túng thông tin từ lâu, giỏi nhất là lợi dụng từng câu từng chữ để đẩy người khác đến mục đích mà họ mong muốn."

 

"Hôm nay cha đến, chỉ để nói chuyện này?" Tô Yến hờ hững ngước mắt lên, giọng điệu lạnh lùng.

 

"Hôm trước con hỏi về mẹ con, ta liền sinh nghi, sau đó tra ra con từng gặp Việt Hàm Bách." Kì Cẩn Xuyên vô thức gõ ngón tay lên bàn, "Tên đó, khó lường nhất."

 

"Năm xưa, mẹ con gặp hắn xong liền có ý định rời khỏi hành tinh thủ đô, ai mà ngờ, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."

 

"——Khoan đã! Mẹ rời khỏi Thủ đô có liên quan đến Việt Hàm Bách sao?" Tô Yến lập tức cắt ngang lời Kì Cẩn Xuyên, lòng trỗi lên cảnh giác.

 

Kì Cẩn Xuyên rất không hài lòng khi bị người khác cắt ngang lời, nhưng nghĩ đến mục đích lần này, đành phải kiềm chế lại.

 

"Không thể chắc chắn, nhưng khả năng rất lớn."

 

Tô Yến tựa lưng vào gối trên ghế sô pha, ánh mắt đầy tâm sự.

 

"Lạc đề rồi, lần này ta đến là có chuyện muốn bàn với con."

 

Mặc dù nói là "bàn bạc", nhưng giọng điệu của Kì Cẩn Xuyên lại không chừa cho người khác đường phản đối.

 

"Việc hòa thân với trùng tộc đang vô cùng cấp bách, con được hoàng ân sâu đậm, nên phải báo đáp bệ hạ, thực hiện nghĩa vụ của một người Kì gia."

 

Tô Yến nghe mà thấy ghê tởm, "Rốt cuộc ông muốn nói gì?"

 

"Ta đã đệ trình danh sách lên bệ hạ, người được chọn để hòa thân lần này chính là con."

 

"Người thuộc Kì gia? Hòa thân?" Tô Yến cười lạnh, "Ông có lẽ nhầm rồi, tôi không mang họ Kỳ."

 

Norn đứng bên cạnh, trong mắt ánh lên tia sắc lạnh, bàn tay phải hơi nâng lên—một tư thế chuẩn bị ra tay.

 

"Chuyện này không do con quyết định!" Kì Cẩn Xuyên đứng dậy, cúi xuống nhìn Tô Yến từ trên cao, "Nghị viện đã thông qua, dù bệ hạ có thương con, cũng đừng ỷ thế mà làm càn!"

 

"Ngày mai vào cung, bệ hạ muốn gặp con, đến lúc đó, đừng làm bệ hạ và Kì gia khó xử."

 

Nói xong, Kì Cẩn Xuyên quay người rời đi, chẳng buồn quan tâm Tô Yến phản ứng thế nào.

 

Nếu trước đây Tô Yến còn chút kỳ vọng vào người cha này, thì bây giờ đã hoàn toàn cạn sạch.

 

Norn cảm thấy trái tim như bị ai đó siết chặt, đau đớn không thôi.

 

Trùng tộc không có khái niệm huyết thống, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của Tô Yến, Norn cũng có thể đoán ra tâm trạng của hắn lúc này.

 

Norn dang tay ôm chặt Tô Yến vào lòng, cúi đầu hôn lên trán hắn,

 

"Yến Yến, đừng buồn, có anh ở đây..."

 

Tô Yến khịt mũi, vùi mặt vào lồ ng ngực Norn, "Em việc gì phải buồn vì Kì Cẩn Xuyên chứ..."

 

"Đúng đúng đúng, là anh, anh buồn." Norn nhìn bộ dạng của Tô Yến mà hận không thể xé xác Kì Cẩn Xuyên ra làm tám khúc, nhưng vẫn phải kìm nén để dỗ dành.

 

Ban đầu, Tô Yến cũng không cảm thấy gì, nhưng khi được dỗ dành nhẹ nhàng như vậy, bao nhiêu cảm xúc bị đè nén trước đây đều ùa về, như từng nhát búa nhỏ nện vào tim.

 

Tô Yến chớp mắt, cố xua đi hơi nước trong mắt, "Em... chỉ là nhớ mẹ thôi."

 

"Đúng, Yến Yến nói gì cũng đúng."

 

Một lát sau, Tô Yến lấy lại tinh thần, ngẩng lên nhìn chằm chằm Norn, đôi mắt hắn long lanh ánh nước, đẹp đến mê hồn, "Em sắp phải hòa thân với trùng vương rồi đó! Sao anh không có phản ứng gì hết vậy?"

 

Norn mỉm cười, thầm nghĩ: Dù sao cũng là cưới anh, có gì khác biệt đâu?

 

"Yến Yến, có phải anh quên nói với em rằng, anh——"

 

"Chính là Vương của trùng tộc."

 

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

 

Norn (hớn hở): Yến Yến gả cho ta rồi! Hehe!

 

Luka ((chính nghĩa lẫm liệt): Nếu Vương không muốn hòa thân, vậy để ta thay ngài chịu trách nhiệm đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK