• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị trí của nền văn minh cơ khí nằm trong một hệ sao hoàn toàn mới chưa được thăm dò, cách hệ sao I8 không quá xa.

 

Nơi này rất giống với Ngân Hà, quê hương ban đầu của loài người, cũng là một thiên hà xoắn ốc tuyệt đẹp.

 

Xung quanh chứa đầy vật chất khuếch tán, từ xa nhìn lại như một tấm lụa trắng phát sáng giữa màn đêm đen tuyền. Vì thế, Tô Yến đặt cho nơi này cái tên là "Tinh Hồ Lụa Trắng".

 

Nền văn minh cơ khí tọa lạc ở nhánh xoắn trái của Tinh Hồ Lụa Trắng.

 

Khi băng qua cụm sao rải rác, Tô Yến và Norn may mắn quan sát được tàn tích của một đám mây phân tử — đó là một dải mây phân tử dạng sợi đỏ rất mảnh, cắt chéo qua trung tâm cụm sao, trông như con ngươi dọc của loài mèo.

 

"Đẹp quá."

 

Tô Yến nhìn hình ảnh truyền về từ kính thiên văn vô tuyến, không khỏi thán phục. Dù có bao nhiêu tri thức đi chăng nữa, con người rồi cũng phải cúi mình trước vẻ đẹp kỳ vĩ mà tạo hóa ban cho vũ trụ.

 

Norn chưa từng thử quan sát vũ trụ theo cách này, nhìn đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của Tô Yến bên cạnh, trong lòng bỗng chốc bừng tỉnh: Thì ra trong mắt Tô Yến, vũ trụ lại đẹp như thế này.

 

Không giống như chiến binh nhìn vũ trụ như chiến trường, hay những kẻ đầy tham vọng xem nó như bàn cờ, thì trong mắt Tô Yến, vũ trụ giống như một chiếc kính vạn hoa — mỗi một mặt đều duy mỹ, đều mê hoặc lòng người.

 

"Nếu như trong không gian không ẩn chứa máu tươi của biết bao người vô tội, có lẽ em sẽ yêu thích nó hơn." Tô Yến chớp mắt, thở dài buông một câu.

 

Norn không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ôm người bên cạnh chặt hơn một chút.

 

"Chiến hạm sẽ hạ cánh trong mười phút nữa, xin hãy chuẩn bị." Giọng Kinh Trập vang lên đúng lúc.

 

"Sắp đến rồi à?" Tô Yến ngạc nhiên ngẩng đầu.

 

Từ cửa sổ phi thuyền nhìn ra, tinh hạm đã tiến vào tầng khí quyển của hành tinh.

 

Norn cũng hiếu kỳ nhìn qua ô kính, dường như đang là buổi tối nên khung cảnh mờ mịt khó thấy rõ, nhưng với thị lực của trùng tộc, vẫn nhận ra bề mặt hành tinh này lại được bao phủ bởi những lớp băng dày đặc.

 

"Đó là mặt khuất ánh sáng mặt trời, quanh năm không được chiếu sáng nên có rất nhiều sông băng." Tô Yến hứng thú giải thích cho Norn.

 

"Nền văn minh cơ khí là một hành tinh bị khóa thủy triều bởi ngôi sao chủ, mặt khuất ánh sáng có nhiều sông băng chằng chịt, còn mặt hướng về phía mặt trời thì quanh năm nóng như thiêu đốt. Nơi duy nhất thích hợp cho sự sống là vành đai hoàng hôn."

 

Cùng lúc lời của Tô Yến vang lên, chiến hạm bắt đầu di chuyển chậm rãi, băng tuyết dần dần giảm đi, rải rác ít dần rồi chuyển thành mặt biển.

 

Lúc này, bầu trời dần sáng lên, từ đường chân trời phía xa hiện ra một vầng sáng chói lóa, tựa như cảnh bình minh xé rách màn đêm.

 

"Em thích đi từ mặt tối đến vành đai hoàng hôn, như vậy lúc nào cũng là bình minh, chứ không phải hoàng hôn."

 

Tô Yến mỉm cười, ánh mắt cong cong, hưng phấn chỉ tay ra ngoài cửa sổ, "Nhìn kìa! Kia là nhà em, bên cạnh là xưởng làm việc của em!"

 

Chỉ thấy bên cạnh một căn nhà khá gọn gàng là một thứ khổng lồ méo mó, nhìn không ra hình dạng gì, Norn nheo mắt, khó mà tìm được lời khen, "Một xưởng làm việc... độc đáo thật..."

 

"Đừng để ý đến vẻ ngoài! Cái đó là hồi nhỏ em vẽ bậy, rồi Kinh Trập làm ra." Tô Yến chun mũi, bất đắc dĩ giải thích.

 

Vù——

 

Chiến hạm hạ cánh êm ái xuống cảng hàng không.

 

Cửa mở ra, Tô Yến lập tức kéo tay Norn bước ra ngoài.

 

Bùm! — Một màn pháo giấy bay rợp trời bất ngờ rơi xuống.

 

"Chào mừng điện hạ trở về nhà!"

 

Hai hàng robot với hình dáng kỳ quặc bất ngờ nhảy ra, mỗi con đều tạo dáng lố lăng, kết hợp cùng pháo giấy lấp lánh, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

 

"Ưm... Cảm ơn các bạn." Tô Yến gỡ dây ruy băng trên đầu xuống, vừa dở khóc dở cười, "Cái ý tưởng này lại là của Thiền Thiền đúng không?"

 

"Hehe, là em nè~" Con robot thấp nhất giơ cánh tay lên vẫy, "Điện hạ thấy thích không?"

 

"...... Thích."

 

"Thế thì tuyệt quá rồi!" Đám robot đồng loạt hoan hô vui sướng.

 

Tô Yến lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có Norn, "Mọi người, tôi xin giới thiệu..."

 

Thế nhưng đám robot đã biết từ lâu rồi.

 

"Đây là trùng tộc định cưới điện hạ à? Để quét xem nào—ồ, thân thể không tệ!"

 

"Nhìn cũng xứng đôi với điện hạ nhà mình đấy."

 

"Nghe Flay nói là hắn đối xử với điện hạ cũng tốt? Cũng được, để theo dõi thêm."

 

......

 

Norn mặc cho một đám robot cao thấp béo gầy vây quanh đánh giá, thái độ vô cùng điềm tĩnh.

 

Nhân lúc hiếm hoi các AI tụ lại đông đủ, Tô Yến tranh thủ giới thiệu từng cái cho Norn.

 

"Đây là Long Khoa Đa, chuyên về kiến trúc và kết cấu."

 

"Phù Du, ông trùm tài chính của bọn em."

 

"Tùng Phong, chuyên phòng thủ mạng, mà nấu ăn thì siêu ngon luôn!"

 

......

 

Thực ra, nền văn minh cơ khí khiến cả tinh hệ phải kiêng dè ấy, cũng chỉ là một người và mười mấy AI mà thôi — nhưng sức phá hoại và chiến lực của họ thì tuyệt đối không thể xem thường.

 

Tô Yến phải rất vất vả mới đuổi hết đám AI về chỗ làm việc, rồi mới dẫn Norn quay trở về nhà.

 

"Chúng nó thế đấy." Tô Yến suốt cả ngày hôm nay khóe miệng không lúc nào ngừng cong lên.

 

Norn khẽ xoa đầu Tô Yến, "Anh biết, họ là gia đình của em, là những người đã bên em khi anh chưa kịp xuất hiện trong cuộc đời em."

 

"Về sau, cũng là gia đình của anh nữa." Tô Yến nắm tay Norn.

 

"Ừ." Norn nhẹ nhàng siết lấy các đầu ngón tay của Tô Yến, "Đói chưa?"

 

Tô Yến gật đầu, chưa kịp để Norn đứng dậy, thì một con robot bị sơn vẽ thành hình con mèo bất ngờ lao ra —

 

"♫ Mặt trời đỏ rực treo cao trên trời..." Từ chiếc loa cũ kỹ vang lên giai điệu quen thuộc của một bài đồng dao.

 

Norn nhìn về phía Tô Yến, thấy hắn có vẻ quen thuộc với con robot này thì mới buông lỏng nắm tay đang siết.

 

Tô Yến ban đầu ngẩn ra, sau đó ngồi thụp xuống, cố gắng tìm nút tắt ở dưới đế của con robot.

 

"Cái này là gì?" Norn tùy tiện gõ nhẹ vào vỏ ngoài của robot.

 

"Là robot bạn đồng hành mẹ em làm cho lúc em còn nhỏ, nhưng lâu rồi không dùng, chắc có gì đó trục trặc."

 

Tô Yến lục lọi mãi mà vẫn không tìm ra công tắc, "Lạ thật, em nhớ rõ là ở đây mà ta?"

 

Màn hình nhỏ trên robot nhấp nháy liên tục như một cảnh báo nào đó, hiển thị mã số riêng của nó: LY321004.

 

Norn nghe bài đồng dao hai lần, thấy mới mẻ, trùng tộc làm gì có mấy thứ như hát ru hay trò trẻ con.

 

Nghĩ đến một Tô Yến bé con tròn vo, ôm lấy con robot này không rời, thích nghe bài đồng dao đó, lòng Norn lại ngứa ngáy.

 

"Thôi được rồi, không sao đâu." Norn âm thầm muốn con robot này cứ tiếp tục phát nhạc.

 

"Vậy anh đi nấu cơm đi." Tô Yến khoát tay đuổi người.

 

Norn đành phải bước vào bếp, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn ba lần.

 

Tô Yến loay hoay mãi, cuối cùng vẫn không tìm được công tắc.

 

"Thôi kệ, cậu cứ hát đi." Tô Yến ngồi bệt xuống thảm, xoa xoa mũi, bất đắc dĩ.

 

Dù đã lâu không trở về, nhưng vẫn có AI quản lý nhà cửa, thực phẩm trong tủ lạnh đều rất tươi mới.

 

Vừa bước vào bếp, cửa liền rầm một tiếng đóng sập lại.

 

Bên trong phòng, một bộ giáp hình người cao ngang với Norn đứng sừng sững giữa gian bếp, những đường nét trơn mượt phản chiếu ánh bạc sắc lạnh.

 

Norn nhướng mày, thì ra là đợi mình ở đây.

 

"Chỉ có mình anh?"

 

Cơ giáp hình người nghiêng đầu một cách đầy nhân tính, "Yên tâm, bọn ta không bắt nạt anh đâu, chỉ muốn kiểm tra năng lực của anh thôi."

 

"......Được rồi." Norn triển hiện bộ khung xương ngoài, liếc nhìn đống nồi niêu xoong chảo trong bếp, "Nhưng mà... lỡ lát nữa mấy thứ này..."

 

"Chỉ so chiêu đơn giản thôi." Cơ giáp hình người lóe sáng đèn xanh trước ngực.

 

"Dù không tính là lần đầu gặp, nhưng cũng giới thiệu một chút, tôi tên là Kim Qua."

 

Chưa dứt lời, nó đã ra tay chớp nhoáng, đâm thẳng vào yết hầu Norn.

 

Mắt Norn chợt rút lại thành hình dọc, cả người nghiêng mình né tránh, sát sao thoát khỏi mũi dao lạnh lẽo kia.

 

Ngay sau đó, hai tay Norn đã phủ một lớp xương ngoài trắng bệch, trực tiếp chụp lấy lưỡi dao ở cánh tay trái của Kim Qua.

 

"Keng——"

 

Kim Qua rút dao không ra, phản ứng cực nhanh, đổi từ kéo sang chém, tay phải đánh thẳng vào khớp khuỷu tay của Norn.

 

Norn buộc phải buông tay trái ra, chộp lấy cánh tay phải của Kim Qua.

 

Tuy nhiên, Kim Qua mượn lực bật lên, chân phải quét ngang như roi, nhắm thẳng vào mặt Norn.

 

Tiếng gió rít rợn người vút qua, Norn dùng cả hai tay chặn lại, trực diện đối kháng với giáp kim loại.

 

Ầm—

 

Âm tTiếng va chạm nặng nề vang dội bên tai.

 

Kim Qua lùi lại hai bước, trong khi Norn chỉ lùi một bước.

 

Rõ ràng Norn chiếm thế thượng phong.

 

Ánh sáng xanh trên ngực Kim Qua nhấp nháy liên tục, rồi nó lại xông lên, lưỡi dao sắc bén nơi hai tay xé gió lao tới.

 

Lớp xương ngoài trên người Norn dựng lên, gai xương sắc nhọn, trực diện giao phong với Kim Qua, không hề tỏ ra yếu thế.

 

Dao gió rít lên dữ dội, rất nhanh đã để lại vô số vết chém trên tường.

 

Trong một thời gian ngắn, cả hai khó phân thắng bại.

 

Kim Qua không muốn dây dưa lâu, bất ngờ đổi chiêu, rút dao về, thuận thế túm lấy lớp xương ngoài của Norn đẩy mạnh sang bên.

 

Tuy nhiên, Norn đâu dễ bị chế ngự, cơ tay siết chặt, gân xanh nổi lên, muốn phản công một bước.

 

Cả hai giằng co, như hai mãnh thú khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào nhau, không ai chịu nhường ai.

 

Trong lúc giao đấu, họ làm đổ cả đống dao nĩa trên bàn bếp, một tiếng xoảng vang lên khi va vào tủ chén, khiến cả cái tủ rung lên, bên trong phát ra một tràng âm thanh loảng xoảng.

 

Tô Yến đang ngồi trên thảm ngoài phòng khách nghe thấy liền bật dậy, chạy nhanh tới mở cửa bếp, "Gì vậy? Norn——?"

 

Trong bếp, một người một giáp như bị điện giật, lập tức đứng thẳng, thu tay, ngẩng đầu thẳng lưng.

 

Tô Yến:......

 

Tô Yến nhìn phòng bếp hỗn loạn tan hoang của mình, giọng run run: "Hai người......"

 

"Điện hạ đừng giận, Tùng Phong đã chuẩn bị xong đồ ăn cho ngài, đang trên đường mang tới."

 

Kim Qua vô cùng lịch sự khẽ cúi người, "Vô cùng xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ."

 

Nghe thấy có đồ ăn, Tô Yến lập tức bớt run, "Hai người... không sao chứ?"

 

"Không... không sao."

 

Norn cử động cánh tay vừa rồi bị va chạm mạnh, nở nụ cười an tâm với Tô Yến.

 

Tô Yến xoa mặt, trong lòng thầm nghĩ: tuy biết chắc Kinh Trập ẽ muốn thử thách Norn, nhưng không ngờ Norn thì không hề hấn gì, mà nhà bếp của mình lại là người "chịu đòn".

 

"Đi thôi." Tô Yến tiến lên nắm tay Norn, quay lại dặn Kim Qua, "Thử thì thử, nhưng không được làm bị thương người ta."

 

"Vâng." Kim Qua lại cúi người lần nữa.

 

Ngoài phòng khách, LY321004 vẫn đang không biết mệt mỏi phát bài hát, Tô Yến không nhịn được mà khẽ ngân nga theo điệu nhạc.

 

Sau khi xác nhận Norn thực sự không bị thương, Tô Yến không kìm lòng được ôm lấy Norn, "Nhóm Kinh Trập chỉ là không yên tâm về em thôi, anh đừng để bụng..."

 

"Anh biết, anh không giận." Norn lúc này ôm người đẹp trong lòng, chẳng quan tâm gì đến Kinh Trập hay Kim Qua gì cả.

 

"Anh nhất định phải nói với họ, anh có thể bảo vệ em, lần này họ đến chỉ để thử nghiệm một chút cũng tốt, anh cũng đỡ mất công giải thích."

 

"Kim Qua là trí tuệ nhân tạo thứ năm em tạo ra, chuyên về cận chiến và chỉ huy chiến tranh."

 

Tô Yến cúi mắt, "Lúc đó em còn nhỏ, đế quốc cứ liên tục phái quân tới thử thăm dò, em dứt khoát chế tạo một AI, cho họ nếm mùi một trận nhỏ."

 

"Ừ, sau đó thì sao?" Norn hỏi.

 

"Sau đó à? Thì bị gắn cái mũ "Ma đầu tinh tế" đó thôi." Tô Yến nhún vai một cách bất đắc dĩ.

 

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đế quốc: "Một trận nho nhỏ thôi á?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK