• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản năng khắc sâu trong gen là vũ khí mạnh mẽ nhất — nhưng một khi bị kẻ khác lợi dụng, thì đó lại trở thành điểm yếu chí mạng của trùng tộc.

 

Gen trùng tộc trong cơ thể Riley là bản mô phỏng nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Dù không có năng lực chỉ huy toàn bộ trùng tộc, nhưng cũng đủ để uy hiếp trùng cấp thấp, khiến chúng không dám tấn công hành tinh thủ đô.

 

Tuy nhiên, với tư cách là trùng vương thực thụ, Norn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Riley. Một Trùng Vương chân chính là phải trải qua hàng loạt trận chiến đẫm máu để tôi luyện ra, hoàn toàn không thể so sánh với tên giả mạo như Riley — kẻ "nửa đường xuất gia".

 

Norn ra tay nhanh chóng, tàn bạo mà vẫn mang theo vẻ đẹp của bạo lực, mỗi đòn đều chuẩn xác và mạnh mẽ, thỉnh thoảng còn mang theo một dòng máu tươi từ cơ thể Riley b ắn ra.

 

Hazel thấy Riley bắt đầu rơi vào thế hạ phong, ánh mắt lập tức lia về phía góc lầu còn sót lại trong hoàng cung.

 

Họ... vẫn còn một con át chủ bài.

 

Sắc mặt Tiêu Mịch Sơn u ám, hệ thống phòng ngự đã bị tiếp quản trở lại, lớp lá chắn phòng thủ cũng được bật lên một lần nữa.

 

Số lượng chiến hạm và cơ giáp đáp xuống hành tinh thủ đô vvốn đã không nhiều, giờ lại bị tấm lá chắn chặn lại, chẳng khác nào chặt đứt hoàn toàn đường viện binh — Riley đang muốn biến họ thành cá trong chậu!

 

Các cơ giáp hạ cánh dưới mặt đất lập tức tản ra, chiến hạm bị bỏ lại, quân khởi nghĩa rút lui tứ tán, để giảm khả năng bị bắt.

 

Toàn bộ camera, vũ khí tầm xa của cục an ninh, cơ giáp chiến đấu của quân đội đều bị hệ thống "Lê Minh" kiểm soát thống nhất, cả thành phố ngay lập tức bị phong tỏa.

 

Tình thế tốt đẹp lập tức quay ngoắt 180 độ, Tiêu Mịch Sơn khi cố liên lạc với hạm đội ngoài tinh đều vô ích, liền hiểu rõ—cơ hội phá cục lớn nhất... chính là Norn.

 

"Nghe thấy tôi nói không?"

 

Trên kênh truyền tin quân dụng vang lên một giọng nói quen thuộc — mà giọng đó khiến Tiêu Mịch Sơn lạnh cả sống lưng.

 

"Tô Yến? Không phải cậu đang ở tuyến sau sao?!"

 

Lúc này Tô Yến đang trốn trong hành lang một tòa nhà, ho khẽ hai tiếng, "Hệ thống phòng ngự bị Lê Minh tiếp quản, tôi tạm thời không vào được, anh có thể đến tọa độ này không?"

 

Tiêu Mịch Sơn ấn chặt tai nghe, lông mày cau lại thật sâu, "Đừng động đậy, tôi sẽ đến tìm cậu."

 

Nếu để Tô Yến xảy ra chuyện gì trên hành tinh thủ đô, chưa biết chừng Norn sẽ phát điên mất.

 

Hai người vừa gặp nhau, Tô Yến lập tức lấy ra từ trong túi một ống thuốc dạng bình kín.

 

"Phiên bản cải tiến của thuốc B4 dạng hít, Norn đã có kháng thể nên không sao, nhưng Riley thì chưa chắc... khụ khụ khụ..."

 

Câu nói còn chưa dứt, Tô Yến lại không kìm được mà cúi đầu ho khẽ.

 

Tiêu Mịch Sơn nắm lấy ống thuốc còn ấm trong tay, hỏi, "Xác định có tác dụng với Riley chứ?"

 

"Chỉ cần ông ta có gen của trùng tộc, thì chắc chắn có hiệu quả."

 

"Được."

 

Tiêu Mịch Sơn cất kỹ ống thuốc, "Tôi sẽ tìm cơ hội ra tay, cậu nhất định phải ở lại đây, tự bảo vệ mình."

 

"Tôi biết rồi." Tô Yến thúc giục, "Đi nhanh đi."

 

Lúc này, tốc độ của Norn đã đạt đến đỉnh điểm, anh thừa hiểu rằng, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, tất cả phụ thuộc vào việc anh có thể nhanh chóng xử lý Riley hay không.

 

Động tác càng nhanh, lợi thế càng lớn.

 

Riley cũng nhận ra: chỉ cần ông ta kéo dài thời gian đủ lâu, chờ Lê Minh xử lý xong hết đám địch còn sót lại ở hành tinh thủ đô, thì Lê Minh sẽ có thể rảnh tay cùng ông ta đối phó với Norn.

 

Một bên muốn thắng nhanh, một bên cố gắng câu giờ.

 

Tuy Riley không chiếm ưu thế trong cận chiến, nhưng để kéo chân Norn thì ông ta vẫn làm được.

 

Tiêu Mịch Sơn giấu ống thuốc B4, nín thở núp trong bóng tối phía sau thùng rác ở một con hẻm nhỏ.

 

Bên ngoài, ba chiếc máy bay trinh sát đang đi tuần tra qua lại.

 

Tiêu Mịch Sơn nghiến chặt răng, với sự tồn tại của thiết bị dò nhiệt, việc anh ta bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.

 

Anh ta lại kiểm tra bản đồ một lần nữa, xác định chỉ còn cách một khu phố, liền rút khẩu súng hạt nhân ở thắt lưng ra, "cạch" một tiếng mở chốt an toàn.

 

Khi ba chiếc cơ giáp quay lưng lại với anh ta, Tiêu Mịch Sơn lập tức lao ra khỏi hẻm với tốc độ nhanh nhất, giơ tay bắn liền ba phát, trúng ngay bộ gia tốc phía sau lưng ba cơ giáp.

 

Ba chiếc cơ giáp lập tức phản ứng, pháo vai giáp nhắm thẳng vào Tiêu Mịch Sơn mà bắn một phát.

 

Tiêu Mịch Sơn lăn người né tránh, tránh khỏi đường đạn pháo, rồi dốc toàn lực, chạy như bay về phía mục tiêu.

 

Dù đã phá hỏng hệ thống gia tốc, nhưng tốc độ cơ bản của cơ giáp vẫn nhanh hơn con người rất nhiều.

 

Tiêu Mịch Sơn lao người lên phía trước, thả lọ thuốc ra khỏi tay.

 

"Rắc" một tiếng——

 

Một làn sương mù màu xám lập tức bao trùm lấy Norn và Riley đang chiến đấu kịch liệt.

 

Cùng lúc đó, một tia laser xuyên thẳng qua vai Tiêu Mịch Sơn.

 

Norn liếc thấy nguy hiểm từ bên cạnh, vung tay trái, bộ xương ngoài như một lưỡi dao bay lướt qua, xoáy trúng nguồn năng lượng lõi của ba chiếc cơ giáp.

 

Ngay lập tức, ánh sáng xanh trên đầu ba chiếc cơ giáp tắt lịm, ầm ầm đổ sập xuống đất.

 

Ngay khi làn sương xám bốc lên, Riley đã lập tức nín thở, nhưng ông ta lại đánh giá thấp sức mạnh của thuốc B4.

 

Chỉ cần da tiếp xúc một chút thôi, Riley đã cảm thấy choáng váng, đứng không vững.

 

Norn nhân cơ hội, tung một cú đá làm gãy ba chiếc xương sườn của ông ta, sau đó quay người lao về phía Tiêu Mịch Sơn.

 

"Không sao chứ?" Norn hỏi.

 

Tiêu Mịch Sơn ôm chặt vai bị máu chảy không ngừng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, "Chưa chết được, mau xử lý Riley đi."

 

......

 

Không xa, Tô Yến cuối cùng đã liên lạc được với Kinh Trập.

 

"Kinh Trập, hệ thống phòng thủ còn truy cập được không?"

 

Kinh Trập lúc này đang trú ngụ trong một con robot gia đình cỡ nhỏ, trả lời, "Có chút khó khăn, cần thêm thời gian."

 

Tô Yến nhìn chằm chằm vào bản đồ, thấy số lượng điểm xanh — đại diện cho người của mình — ngày càng ít đi, hắn cắn môi dưới, "Không thể để trận chiến này kéo dài nữa, Kinh Trập, kết nối với văn minh cơ khí."

 

"Điện hạ!" Kinh Trập nhận ra Tô Yến đang muốn làm gì, vội vàng ngăn lại, "Khối lượng tính toán khổng lồ thế này, cơ thể ngài chịu không nổi đâu!"

 

"Không còn cách nào khác, nhanh lên!" Tô Yến thúc giục.

 

Tuy nhiên, Kinh Trập vẫn cố chấp không hành động, "Ngài phải tin vào Norn và nguyên soái, họ có thể xử lý được chuyện này."

 

Tô Yến khom người, ho ra một ngụm máu.

 

"Điện hạ!"

 

Chỉ thấy Tô Yến lạnh lùng lau máu ở khóe miệng, mặt không chút cảm xúc, "Kinh Trập, tôi nắm quyền kiểm soát cao nhất đối với cậu, từ trước tới giờ tôi chưa từng dùng đến quyền lực này, cho đến bây giờ, tôi vẫn không muốn phải dùng."

 

Dữ liệu của Kinh Trập khẽ rung lên, "Điện hạ——"

 

"Kết nối với văn minh cơ khí, Kinh Trập, đừng để tôi phải nói lần thứ ba." Ánh mắt Tô Yến lạnh lùng, mệt mỏi, như có băng giá phủ đầy khóe mắt.

 

"Kết nối thành công, mở chế độ dữ liệu cao cấp."

 

Tô Yến cử động các ngón tay, sau đó bắt đầu gõ nhanh trên màn hình điện tử trước mặt.

 

Hệ thống phòng thủ, thực chất chính là một hệ thống trí tuệ cao cấp có thể điều khiển toàn bộ vũ khí trên hành tinh thủ đô.

 

Nhưng hệ thống này khác biệt rõ rệt với Kinh Trập và Lê Minh, nó hoạt động cơ học hơn, thuộc về thế hệ trí tuệ nhân tạo đời đầu.

 

Mà những sản phẩm đời đầu này có một nhược điểm chí mạng — chúng không thể tự động xóa dữ liệu thừa, cần con người hoặc trí tuệ nhân tạo cao cấp hơn hỗ trợ.

 

Việc Tô Yến muốn làm bây giờ, chính là cắt đứt kết nối giữa Lê Minh và hệ thống phòng thủ, dùng lượng dữ liệu khổng lồ để làm hệ thống sập.

 

Cắt kết nối giữa hai bên thì đơn giản, nhưng muốn ngăn không cho Lê Minh kết nối lại thì cực kỳ khó.

 

Bởi vì Lê Minh đang tiếp quản tạm thời, không có mật mã hệ thống phòng thủ, nên nó chỉ có thể thử lần lượt bằng phương pháp brute-force (thử từng cái một). Nếu Tô Yến kịp thời thay đổi mật mã liên tục, Lê Minh sẽ không thể tái kết nối hệ thống.

 

Phương pháp này về mặt lý thuyết là khả thi, nhưng thực hiện lại vô cùng khó khăn, bởi vì không có máy tính nào có tốc độ xử lý nhanh hơn Lê Minh.

 

Ngoại trừ con người — với khả năng phán đoán và suy luận — mới có thể kịp thời thay đổi mật mã thành chuỗi ký tự gần nhất mà Lê Minh vừa thử qua.

 

Thế nhưng, gánh nặng tính toán này quá nặng nề, ngay cả một người khỏe mạnh cũng không thể chịu đựng lâu dài, huống hồ là Tô Yến.

 

"Ngay khi tôi bắt đầu, cậu phải tranh thủ thời gian đánh sập hệ thống phòng thủ, nhất định phải nhanh!" Tô Yến dặn dò, "Phải nhanh, tôi không chịu đựng được lâu đâu."

 

"Vâng!" Kinh Trập lo lắng không yên.

 

"Chuẩn bị —— bắt đầu!"

 

Theo mệnh lệnh, hai tay Tô Yến lập tức chuyển động cực nhanh, vô số ký tự nhấp nháy cuộn tròn khiến người ta hoa cả mắt.

 

Trong thế giới dữ liệu ảo.

 

Kinh Trập vác cả đống dữ liệu nặng nề ném vào hệ thống phòng thủ, đường truyền vốn đã chật hẹp lập tức bị lấp đầy.

 

Những chiếc cơ giáp đang truy kích trên đường cũng chập chờn đèn tín hiệu, thậm chí lớp lá chắn bên ngoài cũng chớp tắt bất ổn.

 

Tô Yến không ngừng vận động đôi tay, mồ hôi lạnh theo đường nét gương mặt tuấn mỹ trượt xuống, hàng mi thẫm ướt vì mệt mỏi, đôi môi vốn nhợt nhạt giờ càng thêm trắng bệch.

 

Kinh Trập lại tăng tốc ném dữ liệu vào, đường truyền dữ liệu cuối cùng cũng vượt ngưỡng giới hạn, "rắc" một tiếng, hoàn toàn sụp đổ.

 

"Xong rồi!"

 

Giọng Kinh Trập như cọng rơm cứu mạng, Tô Yến cuối cùng cũng buông lỏng, màn hình điện tử trong tay rơi xuống đất, trước mắt hắn chỉ còn một màn trắng xóa.

 

Ở bên ngoài, Lí Nghiêu đang giữ vị trí ở vòng ngoài của hành tinh, không biết đã bắn bao nhiêu quả đạn pháo vào lớp lá chắn, hét lên, "Phòng kỹ thuật đã nghĩ ra cách nào chưa?! Nguyên soái còn đang kẹt bên trong đấy!"

 

Viên phụ tá gồng mình chống đỡ trước cơn giận dữ của Lí Nghiêu, truyền đạt lại lời của bộ phận kỹ thuật, "Cần thêm chút thời gian nữa, thưa tướng quân."

 

"Tôi đợi được, nhưng nguyên soái thì đợi nổi sao? Họ còn chưa biết cả Điện hạ Tô Yến cũng đã vào bên trong nữa kia, nhỡ có chuyện gì thì..."

 

Lí Nghiêu bực tức vuốt tóc, "Nếu phòng kỹ thuật còn không nghĩ ra cách, thì tất cả chuẩn bị xách vali cút khỏi đây cho tôi!"

 

Ngay lúc đó, lớp bảo hộ chớp chớp vài cái như mất điện, rồi "soạt" một tiếng biến mất hoàn toàn.

 

Lí Nghiêu sững sờ mất một giây, rồi lập tức quát lớn, "Nhanh lên, mau xông vào!"

 

Toàn bộ hạm đội đóng bên ngoài hành tinh lập tức lao về phía hành tinh thủ đô, Lí Nghiêu còn đang gào lên trong kênh quân sự: "Gọi Nguyên soái! Gọi Nguyên soái! Chúng tôi đã vào được rồi, viện binh tới rồi, ngài cố gắng cầm cự!"

 

Tiếng Lí Nghiêu vang lên, Tiêu Mịch Sơn đang nằm trên đất cũng ngẩn người trong chốc lát, sau đó lập tức phản ứng lại, "Lí Nghiêu? Hệ thống phòng thủ sao rồi?"

 

"Không biết! Lá chắn bảo vệ tự nhiên biến mất!" Lí Nghiêu nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiêu Mịch Sơn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Tiêu Mịch Sơn tiếp tục dựa vào sức mạnh của Norn đứng dậy, tthì thầm báo tin, "Hệ thống phòng thủ đã bị phá, Lí Nghiêu đã vào."

 

"Được."

 

Norn khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Riley đang ngã nhào dưới đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.

 

Dưới tác động của thuốc B4, Riley hoàn toàn không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm bẹp dưới đất.

 

Norn đứng trên cao nhìn xuống Riley giọng nói lạnh lẽo như băng, "Để ông chết sảng khoái thế này, đúng là còn nhẹ đấy."

 

"Chờ đã!" Hazel cuối cùng cũng kịp chạy tới, hắn đẩy mạnh chiếc xe lăn, người trên xe phản chiếu rõ ràng trong đồng tử co rút của Norn—

 

Tóc bạc trắng, gò má gầy gò, hốc mắt lõm sâu, khuôn mặt đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ tràn đầy sức sống chỉ nửa tháng trước.

 

Đó là giáo sư Kiều.

 

Norn siết chặt nắm đấm, nghiến răng, ánh mắt chưa từng có sự hung tàn như lúc này mà khóa chặt lấy Hazel.

 

Thế nhưng Hazel lại ra vẻ đắc ý, bóp chặt cổ Giáo sư Kiều, cười nham hiểm với Norn, "Ngươi đoán xem, ta bóp chết ông ta thì mất bao nhiêu giây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK