• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trùng tộc.

 

Luka ký xong tài liệu cuối cùng, cả trùng ập xuống bàn, "Vương rốt cuộc bao giờ mới quay lại? Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi..."

 

"Cũng chỉ là dạo này nhiều việc một chút thôi, thế mà cậu đã than vãn?" Feige vừa nhanh nhẹn xử lý đống tài liệu chất như núi, vừa đáp, "Đúng lúc vào kỳ sinh sản của các trùng mẹ, cần phải lập kế hoạch cho tổ trùng sớm, nếu không đến lúc đó sẽ loạn lên."

 

"Haizz..." Luka tiếp tục nằm bẹp trên bàn giả chết, "Này! Nghe nói trên hành tinh bên cạnh có một trùng mẹ vì muốn giao phối mà xông cả vào tổ của trùng tộc cao cấp?"

 

"Đúng thế, rồi bị đuổi ra."

 

"Gen cao cấp thật sự có sức hấp dẫn khủng khiếp với trùng mẹ." Luka rùng mình nổi da gà, rồi thở dài nói tiếp: "Nếu có một chị trùng mẹ xinh đẹp nào đó, thì tôi cũng không ngại đâu nha~"

 

Feige lại ký thêm vài bản, tiện thể đưa ra chỉ thị phản hồi, thuận miệng đáp: "Cấp bậc của trùng tộc càng cao, h@m muốn sinh sản càng giảm, chuyện đó cậu không biết chắc?"

 

"Câu này tôi không đồng ý nhé, cậu nhìn trùng vương mà xem, ánh mắt đó, như muốn thiêu đốt cả vị điện hạ cơ khí kia." Luka cười tinh quái, "Nếu mà có thể hòa trộn được gen của điện hạ của nền văn minh cơ khí, thì trùng tộc chúng ta chẳng phải cũng có thể đi theo con đường phát triển công nghệ sao?"

 

Feige bất lực nhìn Luka, "Chưa nói đến việc vương và điện hạ có sinh con được không, cậu có biết cái gọi là 'cách biệt sinh sản' không?"

 

"Á! Ý cậu là đang ám chỉ vương và điện hạ sẽ sinh ra một con la à!" Luka như bừng tỉnh ngộ, rồi lập tức cười gian nhìn Feige, "Giúp tôi gánh một nửa công việc đi, tôi sẽ không mách lại với vương đâu."

 

*Con la: Lừa ngựa giao hợp với nhau sẽ sinh ra con gọi là La.

 

Feige hít một hơi sâu, cười giả tạo nói: "Tôi đang ám chỉ cậu là con la đấy."

 

Luka tức tối định nói gì đó, nhưng bị tiếng chi chi phát ra từ trùng tộc truyền tín hiệu gắn trên cửa sổ cắt ngang.

 

"Tinh Vân Hồng Vụ? Có chuyện gì xảy ra sao?" Luka lập tức nhận ra đó là tín hiệu từ nhóm anh ta đã phái đến Tinh Vân Hồng Vụ.

 

Dây thần kinh của côn trùng truyền tin quấn lấy ngón tay Luka, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Luka.

 

"Thưa ngài! Thưa ngài! Tinh Vân Hồng Vụ ... sinh sản... mẫu trùng nổi loạn..." Âm thanh của trinh sát truyền tới đứt đoạn, rất không rõ ràng.

 

"Này? Này?" Lông mày Luka nhíu chặt, kết nối đã bị phía bên kia đơn phương cắt đứt.

 

Luka lập tức nhận ra có chuyện không ổn xảy ra ở Tinh Vân Hồng Vụ.

 

Feige, tôi đi xem Tinh Vân Hồng Vụ một chút, cậu nhớ nói với vương nhé!"

 

Luka vội vã rời khỏi, tiện tay chọn một tiểu đội, leo lên khoang sinh vật của Chiến hạm mô phỏng.

 

Không thể không nói, trùng tộc là đại diện cho sự tiến hóa sinh học, phát triển đến quy mô hiện tại đã sinh ra nhiều loài sinh vật chuyên biệt để phục vụ như công cụ.

 

Ví dụ như trùng tộc truyền tin, có thể dùng sóng sinh học để truyền tin từ xa; hoặc như Chiến hạm mô phỏng, có khả năng chống lại bức xạ vũ trụ và thực hiện dịch chuyển không gian tầm xa.

 

Khoang sinh vật trong Chiến hạm mô phỏng có nhiều nếp gấp, giúp giảm chấn và giữ nhiệt.

 

Dù Luka không quá thông minh, nhưng bản năng chiến đấu và trực giác chiến trường của một trùng tộc vẫn còn. Nhìn ra vũ trụ mênh mông ngoài khe khoang, anh ta có linh cảm lần hành động này sẽ không suôn sẻ.

 

......

 

"Biết rồi, giữ liên lạc với cậu ta bất cứ lúc nào."

 

Norn ngắt kết nối với Feige, lông mày nhíu chặt — Rốt cuộc tinh vân hồng vụ đang che giấu bí mật gì?

 

Ở phía bên kia, màn hình điện tử trong phòng ngủ đang chiếu hàng loạt dữ liệu dày đặc, Tô Yến chăm chú quan sát, từng câu nói đều dứt khoát và sắc sảo:

 

"Lách qua nút mã hóa ASU7, thiết lập kênh đơn chiều."

 

"Chờ mười giây, khởi động chế độ ẩn."

 

"Chuyển hướng tấn công vào cụm dữ liệu q778u, phá vỡ cấu trúc tuần hoàn."

 

Trong thế giới mạng vô hình, các nút thông tin đan xen chớp nháy không ngừng, những con sâu dữ liệu cần mẫn tuần tra qua lại, mà Tô Yến thì điều khiển Kinh Trập dễ dàng đột nhập vào hậu trường dữ liệu mã hóa của Đế quốc.

 

Họ lần theo những tàn tích từ một dự án trước đây của mẹ Tô, lần mò từng tầng thông tin, cuối cùng đã tìm thấy tư liệu chi tiết về "Kế hoạch Lê Minh" trong cơ sở dữ liệu mã hóa của Đế quốc.

 

Chiếc ổ khóa then chốt đã được tìm ra, việc còn lại là làm thế nào để đưa được chiếc chìa khóa vào ổ, mở ra sự thật đã bị phong ấn từ lâu.

 

Nhưng để vượt qua tầng tầng lớp lớp mã hóa của Đế quốc, âm thầm trộm lấy dữ liệu mà không bị phát hiện, chẳng khác gì ăn trộm ngay trước mắt người ta — chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến việc bị cả mạng lưới truy lùng.

 

"Để tôi nghĩ xem phải làm thế nào đã." Tô Yến buông tay khỏi màn hình ánh sáng, lúc này mới giật mình nhận ra mình đã ngồi dán mắt vào màn hình quá lâu.

 

"Norn đâu?"

 

Tô Yến vô thức quay đầu lại, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc thường ngày kia đâu.

 

"Ở trong bếp ạ, ngài có muốn gọi anh ta không?"

 

"Không cần, để tôi nghỉ chút là được." Tô Yến lắc đầu, "Kinh Trập, cậu cũng nghỉ ngơi đi."

 

Thực ra AI thì không có khái niệm mệt mỏi, chỉ là Tô Yến từ trước đến nay vẫn luôn xem Kinh Trập như người bạn đồng hành chứ không phải một cỗ máy.

 

Kinh Trập hiểu ý, ân cần rời khỏi phòng. Đôi vai luôn thẳng tắp của Tô Yến đột nhiên sụp xuống, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã khỏi ghế.

 

Nếu Norn ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra nhiệt độ cơ thể bất thường của Tô Yến.

 

Thực tế thì Tô Yến gần như không còn cảm nhận được sự thay đổi về nhiệt độ nữa, hắn đã viết một module nhỏ để chặn việc Flay kiểm tra tình trạng cơ thể mình, các dữ liệu sức khỏe gửi về cho Flay mỗi ngày đều là do Tô Yến tự giả lập ra.

 

Tô Yến liếc qua dữ liệu giám sát cơ thể, rồi đưa tay tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút.

 

Kéo lê bước chân nặng nề, Tô Yến đi về phía giường, cố gắng hết sức chui vào trong chăn. Lúc này, hắn mới chậm rãi cảm nhận được cái lạnh lẽo đang lan khắp người.

 

Nhớ Norn......

 

Tô Yến chớp đôi mắt cay xè, nhưng lại không dám để Norn biết tình trạng hiện tại của mình.

 

Ở dưới bếp.

 

Norn đang thái rau, đột nhiên cảm thấy tim đập hụt một nhịp, anh ngập ngừng đặt dao xuống, "Kinh Trập, Yến Yến đang làm gì vậy?"

 

"Điện hạ đang nghỉ ngơi."

 

Norn rửa tay, cởi tạp dề, không yên lòng, "Tôi đi xem em ấy."

 

Anh bước lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy một cục tròn cuộn mình trong chăn. Norn tiến lại gần, thấy Tô Yến chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ, đôi má phớt hồng như đang phát sốt.

 

Cảnh tượng quá mức dễ thương khiến Norn không nhịn được mà khẽ chọc vào má Tô Yến, khẽ cười rồi rón rén rời khỏi phòng.

 

Đầu ngón tay dường như vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại và ấm áp nơi làn da ấy, Norn xoa xoa tay, thở dài một tiếng đầy mãn nguyện.

 

Trong phòng, Tô Yến mở mắt, thất thần nhìn theo hướng Norn vừa rời đi, cắn môi dưới, trong đầu đã ra một quyết định táo bạo.

 

Đến giờ ăn tối.

 

Norn giao đ ĩa thức ăn cuối cùng cho robot phục vụ trong nhà, còn bản thân thì định lên gọi Tô Yến xuống ăn.

 

Vừa đến đầu cầu thang, Tô Yến tự mình đi xuống.

 

Rõ ràng hắn vừa mới tắm xong, mái tóc còn hơi ẩm, làn da trắng trẻo bị hơi nóng làm cho ửng hồng lên vài phần, như một lớp sương phấn lan ra trên chiếc bình sứ trắng ngà. Đuôi mắt đỏ hồng vô cớ khiến gương mặt càng thêm phần mập mờ quyến rũ, kết hợp với hàng mi dày khẽ chớp, vừa mê hoặc vừa diễm lệ.

 

Điều khiến Norn nghẹn thở hơn nữa là — bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu đen mà Tô Yến đang mặc... là của anh.

 

"......Yến Yến?" Giọng Norn khàn khàn một cách khó hiểu, mang theo một ngọn lửa d*c vọng chính anh cũng không nhận ra.

 

Tô Yến khẽ cắn môi dưới, trong lòng căng thẳng tột độ, hắn nắm tay Norn, nhẹ nhàng nói: "Đi theo em, em có thứ muốn tặng anh."

 

Norn như bị mê hoặc, không hỏi một lời nào, ngoan ngoãn để Tô Yến kéo mình lên lầu.

 

Trong phòng ngủ, khác với ánh sáng bình minh vĩnh viễn bên ngoài, cả căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng.

 

Khi Tô Yến và Norn bước vào, bóng tối đột nhiên được thắp sáng bởi những "ngôi sao" nhỏ xinh đẹp, bắt đầu từ cửa rồi dần lan tỏa khắp không gian.

 

"Lần trước em hứa sẽ tặng anh một món quà, giờ em làm xong rồi. Cảnh này là phần mới thêm vào, anh có thích không?"

 

Tô Yến nhìn Norn, ánh mắt trong veo lấp lánh dưới dải ngân hà rực rỡ.

 

"Thích......" Norn đưa tay chạm vào má Tô Yến, ánh mắt không rời hắn, chẳng rõ là đang nói thích món quà... hay thích chính con người trước mặt.

 

"Thích vô cùng."

 

Nói xong, Norn ôm lấy sau đầu Tô yến, trực tiếp hôn lên đôi môi mà anh đã khao khát từ lâu.

 

Tô Yến vòng tay lên vai Norn, chủ động đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy.

 

Bầu không khí nóng lên từng chút một, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người vang vọng.

 

Norn buông Tô Yến ra, thì thầm bên tai hắn bằng giọng khàn khàn: "Yến Yến hôm nay muốn làm gì? Còn mặc cả đồ của anh nữa, hửm?"

 

"Học... học bài." cả đầu Tô Yến rối loạn, nói năng lắp bắp.

 

"Học gì nào?" Norn cúi đầu hôn lên vành tai Tô Yến, giọng mơ hồ đầy dụ dỗ.

 

"...Sinh học." Tô Yến khẽ động mũi vì căng thẳng, "Anh... có muốn học với em không?"

 

Lúc này mà Norn còn không hiểu lời mời của Tô Yến thì đúng là ngốc thật rồi.

 

"Được chứ. Vậy Yến Yến muốn học từ đâu nào?" Norn lập tức bế Tô Yến, bước về phía giường.

 

Ngay giây phút cơ thể chạm vào đệm mềm mại, Tô Yến ngẩng lên nhìn Norn, ánh mắt vừa ngây thơ vừa mơ hồ, "Vậy... sao anh còn chưa cởi đồ em?"

 

Norn hít sâu một hơi, giọng càng thêm khàn đặc, "Đừng vội, chúng ta còn cả đêm mà."

 

Tối hôm đó, Norn và Tô Yến cùng nhau... "nghiên cứu thực hành" một loạt chủ đề chuyên sâu như: "Khi vận động mạnh, nhịp tim của con người có thể tăng lên đến mức nào?", "Cần dùng lực bao nhiêu để để lại dấu đỏ trên da?", và "Giới hạn sức bền và dung tích phổi của trùng tộc đến đâu?"...

 

Kết quả là sáng hôm sau, Tô Yến hoàn toàn không mở nổi mắt, cũng chẳng thể dậy nổi khỏi giường, buộc Norn phải nằm lì lại cùng.

 

"Yến Yến, dậy đi nào, ăn chút gì đó nhé."

 

Dù gì thì bữa tối hôm qua cũng chưa ăn, Norn không dám để Tô Yến tiếp tục bỏ bữa sáng.

 

"Ưm..." Tô Yến khẽ nhúc nhích, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ rời giường.

 

"Yến Yến? Yến Yến ..." Norn thở dài, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ hôm qua dày vò người ta quá mức, đến nỗi sáng nay ngay cả mắt cũng không mở nổi.

 

Norn lại đưa tay thử sờ trán Tô Yến một chút, xác định là không bị sốt mới thở phào nhẹ nhõm, "Nghe lời nào, Yến Yến... không ăn gì sẽ đói lắm đấy."

 

"Ừm..." Tô Yến cuối cùng cũng mở mắt, mơ màng nhìn Norn, mất một lúc mới cất giọng khàn khàn, "Em muốn ngủ... đừng làm ồn."

 

"Yến Yến..."

 

"Đừng ồn, suỵt—"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK