- Dược Sơn không có việc gì, ta sẽ rời đi một thời gian. - Đi đâu? - Ngươi rất quan tâm? - Tùy tiện hỏi một chút. - Đợi định. Lăng Tuyết ngưng thần tu luyện, toàn thân sương trắng lượn lờ, tràn ngập hàn khí lạnh như băng. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, bình hoa đều đóng băng tinh thể. Nàng yên lặng tu luyện một lát, nhận thấy khí tức của Tần Mệnh còn dừng lại ngoài cửa sổ: - Có việc gì? - Ta nghĩ... Ta nên đến để cảm ơn ngươi. - Tại sao?...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.