Tần Mệnh hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn phía trên, sóng lấp lánh, thủy triều mênh ngang, làm loạn phiến thủy vực yên tĩnh này, động đến vực sâu vô biên này. Cuối tầm mắt, giống như có một bóng người, đang gọi tên hắn, tìm kiếm hắn. - Tần Mệnh... Thanh âm từ xa bay tới, quanh quẩn ở bên tai Tần Mệnh, xa xôi như vậy, lại quen thuộc như vậy. Tần Mệnh quỳ xuống, nhìn, ngây ngốc. - Tần Mệnh... - Tám năm đau khổ đó, chàng không đơn độc, ta đã luôn luôn... Ta luôn ở bên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.