Y Tuyết Nhi cưỡng chế khí huyết quay cuồng, đạp lên mai rùa rơi xuống cạnh phế tích, đầu nàng mê man, đau muốn nứt, dường như xương sọ bị đá rạn nứt rồi. Nàng xấu hổ lại giận dữ gần chết, giết một tên nhị trọng thiên làm sao lại khó như vậy, nàng một cước dẫm lên trên lưng Tần Mệnh, dùng sức đạp lên. - Lại để cho ngươi cuồng! Ngươi cuồng a, ngươi cuồng cho ta a. - Không chết à? Mệnh thật cứng! Đám người xem cuộc vui xa xa đều xa xa đứng đấy,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.