Tần Mệnh rời đi rất lâu cũng không trở về, từ sáng sớm cho đến giữa trưa, đang lúc Đường Ngọc Chân hoài nghi Tần Mệnh có phải nhân cơ hội rời đi hay không, hắn mới mang cả người đầy máu trở lại hạp cốc. - Ngươi đã làm gì? Lâu như vậy! Đường Ngọc thật kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, bị thương? - Con mồi tốt cần kiên nhẫn tìm kiếm. Tần Mệnh kéo vào con mãnh cầm khổng lồ như hùng sư, ném vào trong hẻm núi, lại xé mở y phục rách nát, lộ ra cơ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.