Cứ như vậy... Đi thẳng, đi thẳng, bọn họ cắn răng chịu đựng đau đớn, gian nan đi trong rừng rậm ẩm ướt hỗn loạn, tinh thần khẩn trương cao độ, cảnh giác tùy thời có thể xuất hiện ngoài ý muốn. Bất tri bất giác, bọn họ vậy mà đã đi ròng rã một đêm. Cho đến khi khi sắc trời tảng sáng, bọn họ mới tốt xấu gì cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng thật sự là đi không nổi. - Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đều vây quanh ta. Tần Mệnh ngồi xếp bằng trong sơn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.