Tần Mệnh quay đầu lại nhìn truy binh, đã nhìn không thấy. Nhưng không phải khoảng cách xa, trời tối, tầm nhìn ngắn. Bạch Hổ tinh thần phấn chán, chuẩn bị cập bến. Trên biển đã lăn qua lăn lại quá lâu, nó đã chịu đủ rồi. Tần Mệnh lại cắn cắn môi, tròng mắt đảo quanh, đè lại Bạch Hổ, ý bảo nó đừng lên tiếng. Ừm? Bạch Hổ nhìn hắn một cách kỳ quái. - Suỵt... Tần Mệnh cưỡi Vân Tước chậm lại, tới gần bến tàu, nhưng không lên đảo, cũng không có kinh động bất luận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.