Tống Nghiên ăn xong, bụng vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Cậu nhìn chằm chằm vào hộp cơm của Lục Trăn chưa ăn được bao nhiêu, rất muốn hỏi có ăn hết không nha.
Nếu như ăn không hết, khụ, cậu không phải không thể hỗ trợ.
Đang yên lặng suy nghĩ, bỗng nghe thấy Tiểu Lý Tử cầm chiếc kèn nhỏ: "Bữa ăn khuya đến rồi đây."
Ha???
Không phải mới vừa ăn cơm sao?
Sao lại đột nhiên có thức ăn khuya rồi?
Một đám người đã vây quanh chiếc xe đẩy.
"Wow, thịnh soạn như vậy sao."
"Thức ăn ngày hôm nay quá sá đã rồi."
"Lúc nãy mới vừa ăn cơm xong, giờ bụng còn no làm sao ăn tiếp đây."
Thế nhưng mọi người còn chưa kịp hết kinh ngạc, qua một giờ, Tiểu Lý Tử lại đẩy tới một xe trà sữa.
Ngay sau đó, các loại ăn vặt, cá nướng, cơm tẻ, bánh bí ngô, lục đục được đẩy vào....
Toàn bộ đoàn phim đều tràn ngập mùi đồ ăn.
Quách đạo nhíu mày, vẫy tay ra hiệu Tiểu Lý Tử tới đây: "Cậu xảy ra chuyện gì vậy? A? Cậu dùng kinh phí một tháng để mua hả?"
Tiểu Lý Tử trưng khuôn mặt cay đắng: "Không phải đâu Quách đạo, tôi cũng không biết nữa, bên phía nhà đầu tư nói đã bổ sung một khoản tiền riêng, yêu cầu thức ăn mỗi ngày phải từ số này trở lên."
Hắn đưa ra con số, thầm nói: "Tôi làm tạp vụ nhiều năm như vậy rồi, trước giờ chưa từng nghe nhà đầu tư có cái yêu cầu này đâu."
Quách đạo: "...."
Thật không dám giấu giếm, hắn làm đạo diễn nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng thấy qua,
Hắn trầm mặt một lát, "Đi, lấy giúp tôi cái bánh đậu xanh."
...
Toàn bộ đoàn phim《 Linh Thạch Tình Duyên 》 đều bị no căng không thể chịu nổi.
Nhiều thức ăn ngon như vậy, lại ở ngay trước mặt mọi người, ai cũng thèm đến đòi mạng, ăn chưa được bao nhiêu liền căng bụng rồi......
Sau đó xoa xoa cái bụng tròn vo, thật quá hối hận rồi a.
—— trời xanh ơi, trong này bao nhiêu mỡ rồi!!!
Chỉ có một mình Tống Nghiên, hạnh phúc đến nổi sắp lên tận mây xanh rồi.
Hôm nay cậu ăn quá thỏa mãn luôn!
Ăn uống no đủ, hiệu suất làm việc vô cùng cao, quay hai phân cảnh liên tục, hoàn thành nhiệm vụ còn sớm hơn hai giờ so với dự kiến.
Đạo diễn hô kết thúc công việc, Tống Nghiên liền nói hẹn gặp lại đối với nhân viên công tác, quay đầu nhìn Lục Trăn đứng cách đó không xa, rồi bước về phía mình.
Cậu chạy nhanh nhanh tới, cười vô cùng xán lạn: "Chờ lâu rồi đi?"
Hai người sóng vai mà đi, "Đúng rồi, anh ở chỗ nào a?"
Lục Trăn đang muốn mở miệng, thì nghe cậu nói: "Chưa có chỗ ở à?"
Lục Trăn: "...... Ừ."
"Thật không có sao? Ở Hải Thành phòng không dễ dắt, tối như vậy rồi chắc gì đã còn phòng." Tống Nghiên suy nghĩ một chút, "Nếu không thì đêm nay anh ở chung với tôi đi."
Giường hình như rộng khoảng hai mét.
Cậu rất gầy, Lục Trăn tuy rằng cao lớn, nhưng mà...... Tống Nghiên liếc mắt ngắm nhìn hắn.
Gân trên cổ rõ ràng, xương quai xanh cũng rõ ràng, gân xanh trên cánh tay cũng lộ ra sắc xanh dưới lớp da mỏng, làn da dưới ánh trăng phiếm một tầng bạch quang.
Cũng thật gầy.
Lục Trăn vốn dĩ thần sắc nhàn nhạt, nghe được lời này lại hơi dừng một chút, một lát sau: "Được."
-
Căn phòng này vốn dĩ là dành cho hai người, vật dụng nào cũng giống nhau và có hai cái.
Áo ngủ...... Liền tạm chấp nhận dùng của mình đi!
Tống Nghiên đem vật dụng sắp xếp thoả đáng, tắm rửa xong đi ra, phát hiện Lục Trăn tùy ý ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài?
Nước trên bàn đã uống hết.
Cậu chạy nhanh tới: "Tôi tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi!"
Chờ đến lúc Lục Trăn đi tắm, Tống Nghiên rốt cuộc vì sao hắn lại nhìn bên ngoài cử sổ......
Cậu yên lặng trầm tư một lát, cũng chậm rì rì quay đầu đi.
Lục Trăn tuy có chút gầy, nhưng dáng người rất tốt, chà chà, cơ bắp cũng rất rắn chắc nha......
Không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là cái căn phòng này khá tốt, vì sao phải làm loại kính mờ này chứ!
Cái loại cửa nửa trong suốt này!
Thật khiến người ta ngượng ngùng.
......
Tống Nghiên làm việc cả ngày, nằm trên giường một chút thì đã ngủ, đến lúc Lục Trăn tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy trên chiếc giường lớn lớn phồng lên một cái bọc nhỏ nhỏ.
Bọc nhỏ đó nằm phía bên trái, vị trí bên phải là cố ý dành cho hắn.
Lục Trăn liếc nhìn, ra ngoài hành lang, thấp giọng gọi mấy cuộc điện thoại.
Hắn đứng cạnh cửa sổ, cơn gió đêm hè thổi qua cổ áo hắn, một mì thơm ngọt ngào xâm nhập vào mũi hắn.
Lục Trăn cúi đầu, nhìn chiếc áo ngủ hơi nhỏ trên cơ thể, liếm liếm môi.
Đột nhiên có chút đói.
Lý đặc trợ ở đầu bên kia hội báo xong công việc, qua nửa ngày không nghe thấy câu trả lời của ông chủ, liền thăm dò: "Lục tổng?"
Lục Trăn lấy lại tinh thần: "Tiếp tục."
......
Buổi sáng, Lục Trăn mở mắt ra có chút hoảng hốt.
Giấc ngủ của hắn luôn không tốt, thế nhưng tối hôm qua lại một đem vô mộng, ngủ đến bây giờ mới tỉnh lại.
Lục Trăn nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ phóng đại ở bên cạnh.
Hắn chậm rãi dời tầm mắt, dừng lại ở cái đùi không biết khi nào lòi ra khỏi ổ chăn.
Tư thế ngủ của Tống Nghiên không thể gọi là đẹp, cái chăn bèo nhèo quấn bên hông, hai cái chân dài trắng nõn không an phận mà gác lung tung.
Một cái chân nằm lộn xộn, cái chân khác giờ phút này vô cùng đĩnh đạc gác lên trên người mình.
Thiếu niên ngủ say không một chút phòng vệ, trở mình, đầu nhỏ cọ tới cọ lui hướng lại gần Lục Trăn.
Hai mắt nhắm nghiền, lông mi nhỏ dài, như cánh quạt cong cong được vẽ trên mắt.
Cằm khẽ nâng lên, lộ ra chiếc cổ trắng đến lóa mắt.
Mùi hương thơm ngọt càng thêm rõ ràng.
Lục Trăn nhìn chằm chằm chiếc cổ tinh tế kia, vô thức tiến lại gần.
Muốn cắn.
Rất muốn cắn.
Hầu kết hắn giựt giựt, đôi đồng tử màu đen như có đóm lửa thiêu đốt.
Hơn nửa ngày, hắn mới nheo mắt, qua hai giây, vô cùng khắc chế nhắm mắt lại, đứng dậy.
......
Tống Nghiên bị chuông báo thức vang lên, xoa xoa mắt, ngáp dài một cái rồi từ trên giường ngồi dậy.
Lười biếng mang dép vào, nặn kem đánh răng, thuận tay sờ mông, sau đó ngây dại.
Sao, chuyện lại như vậy!
Cái đuôi sao không có biến mất?
Hai lần trước không phải là sang sáng hôm sau liền biến mất sao??
Này này này, hay là bệnh tình chuyển biến xấu rồi?
Tống Nghiên một bên đánh răng, một bên uể oải, cũng may gần đây cậu có nhiều tiền từ thù lao đóng phim.
Nếu như bệnh nặng mà chết đi, hẳn là cũng đủ tiền xây mộ rồi?
Trong lúc nhất thời, Tống Nghiên không biết có nên cao hứng hay không.
Đang suy nghĩ đến nhập thần, ngẩng đầu, tầm mắt lơ đãng nhìn mặt mình trong gương, đột nhiên dừng lại.
Từ từ,
Cậu, trên đầu cậu, là cái gì!!
Trắng trắng, lông lông, hình nửa cung......
Mềm như bông gục xuống đỉnh đầu......
Hai bên trái phải, một bên một cái......
Nếu không nhìn lầm, thì đó là, là...... Tai, lỗ tai???
Là cái loại lỗ tai giống con chó nhỏ!!
Sau khi mọc đuôi, cậu lại...... Mọc lỗ tai??
!!!
Ngay khi tự đưa ra cái kết luận khủng khiếp này, Tống Nghiên nhìn lỗ tai đang cọ cọ một chút, dựng đứng lên......
Trong tầm mắt liền xuất hiện một thân ảnh cao lớn đã đi tới, đứng ở cửa.
Tống Nghiên cứng đờ quay đầu nhìn lại, khóc không ra nước mắt nhìn Lục Trăn.
Xong rồi xong rồi, vị bạn bè mới này của mình nhất định sẽ không để ý mình nữa.
Ô ô.
Ai sẽ nguyện ý làm bạn bè với một người có lỗ tai chó đây!
Tống Nghiên đang vô cùng thương tâm, đột nhiên nghe Lục Trăn mở miệng: "Cậu, lỗ tai này..."
Tống Nghiên vô cùng bối rối, khẩn trương hề hề nhìn hắn.
Lục Trăn sẽ nói cái gì?
Lỗ tai này của cậu, thật đáng sợ!
Lỗ tai này của cậu, thật biến thái!
Lỗ tai này của cậu, thật ghê tởm......
Tống Nghiên càng nghĩ càng khổ sở, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc ra tới nơi.
Giây tiếp theo lại nghe thanh âm Lục Trăn, nhàn nhạt vang lên, "Là cùng một bộ với cái đuôi sao?"
Tống Nghiên: "Meow???"
Lục Trăn cân nhắc dùng từ một chút: "Là, mua cùng nhau à?"
"...... Một bộ?...... Mua?" Tống Nghiên ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc hai giây.
Hạt châu của đôi mắt đảo lịa lịa vài vòng, đột nhiên tăng âm lượng, "Đúng rồi! Mua!"
Lục Trăn giương mắt nhìn đỉnh đầu cậu.
Tống Nghiên theo ánh mắt hắn, dời về chính mình trong gương, nhìn thấy đôi tai trên đỉnh đầu vui sướng mà...... Giật giật.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, quyết định nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: "Ha ha ha thấy thế nào, rất thật đi? Ha ha ha không không gạt anh, tôi thích nhất là mua mấy thứ xù xù của động vật nhỏ, tôi đã bỏ ra......"
Tống Nghiên suy nghĩ nửa ngày, quyết định nói một cái giá cao, "Tôi đã bỏ ra......998 đồng đó!"
Lục Trăn: "......"
Hắn nhìn chằm chằm cậu, nhịn không được cười một cái, thấp giọng: "998?"
Có ý gì đây?
Đây là...... Không tin sao??
Tống Nghiên nóng nảy: "Thật sự, cái này rất quý, cho nên là siêu cấp giống thật, không tin thì anh......"
Vì gia tăng tính thuyết phục, cậu nhanh nói, "Không tin thì anh rờ một chút đi!"
Lục Trăn nhìn đôi tai trắng muốt trên đỉnh đầu, chóp tai liền giật giật.
Cuối cùng hắn rũ mắt xuống, giơ tay.
Xoa xoa lỗ tai trắng nõn trước mặt.
Ngay sau đó, lồng ngực thiếu niên nhẹ nhàng run lên.
Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong mắt nhiễm một tầng sương mù mênh mông hơi nước, muốn khóc nhưng không khóc được mà nhìn hắn.
Tống Nghiên căn bản không nghĩ tới lỗ tai sẽ mẫn cảm như vậy.
Nếu sớm biết cậu sẽ không đề nghị cái quỷ này được không!!
Chỉ là bị Lục Trăn nhẹ nhàng chạm vào như vậy, đã vừa ngứa vừa tê, giống như bị điện giật.
Cậu run rẩy, lại nhịn không được lui lại hai bước.
Vòng eo đột nhiên không kịp đề phòng tựa vào bồn rửa tay, không thể lui được nữa.
Lục Trăn nhấc chân, chậm rì rì bước về phía trước hai bước.
Khoảng cách hai người chưa đến mười cm.
Đáy mắt hắn một mảnh tối đen.
Dùng ngón trỏ cùng ngón cái véo một chút, vặn vẹo nhúm lông trên tai,
Sắc mặt nhàn nhạt nhìn Tống Nghiên, lòng bàn tay dùng sức.
Chậm rì rì, theo phần thịt hồng hồng ở giữa, nhẹ một chút vuốt ve sang hai bên.
Tống Nghiên: "!!!"
Cậu cảm mình như ngừng thở, lỗ tai nóng đến không thành hình thành dạng, hai chân không ngăn được mà nhũn ra.
Cậu nhắm mắt lại, đột nhiên rất muốn chết cho rồi.
Trời ạ!
Vì cái gì!
Năm phút đồng hồ trước!
Cậu lại nghĩ ra một ý tưởng cẩu thả như vậy!
Hơn nữa Lục Trăn rõ ràng cũng không có đánh mất nghi ngờ, một bên câu được câu không mà vuốt ve lỗ tai của câụ, một bên cổ họng nhàn nhạt thuật lại sự thật: "Vẫn rất nóng."
Chính mình nói dối, quỳ xuống cũng phải chu toàn!
Tống Nghiên một tay chống lên bồn rửa mặt, tốt xấu thì cũng có cái chống đỡ, chậm rãi quyết tâm.
Chỉ có điều, lúc mở miệng thanh âm lại run run rẩy rẩy, "Ừ...... Đúng, cái này là...... Công nghệ cao...... Mô phỏng...... Anh, xong chưa......"
Lục Trăn không hé răng, một lát sau, trong mũi phát ra một tiếng "ừ" nhẹ nhàng.
Chầm chậm buông tay ra.
-
Trong nhà tắm vang lên tiếng nước ồn ào.
Tống Nghiên cúi đầu, cho nước chảy khắp khuôn mặt, nhiệt độ của gò má rốt cuộc cũng giảm xuống.
Qua được cửa ải của Lục Trăn, Tống Nghiên rốt cuộc cũng thở ra nhẹ nhõm, nhưng nhìn vào tấm gương, lại bắt đầu phát sầu.
Bây giờ phải làm sao đây!
Một đôi tai xù xù như vậy, làm sao mà ra ngoài!
Cậu còn phải quay phim đó!
Không xong, nếu lộ tẩy, có phải cậu phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không?
Đến lúc đó, chẳng những cậu không có tiền mua mộ, sợ là ngay cả cái quan tài cũng không trả nổi ô ô ô......
Đang rất khổ sở, lỗ tai hắn đột nhiên giật giật.
Di?
Tống Nghiên ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, đem lực chú ý tập trung vào đôi tai, nỗ lực khống chế đôi tai nhỏ này, một chút muốn thu nhỏ lại.
Sau đó, hắn nhìn vào gương, đôi tai trên đỉnh đầu mình càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
???
Tống Nghiên không thể tin được sờ sờ đầu.
Lỗ tai đâu?
Cậu lại sờ sờ lung tung, rốt cuộc xác định được một việc.
Thật không có!!
Lỗ tai có thể khống chế được, kia, còn cái đuôi thì sao!
Tống Nghiên nhanh chóng thử biện pháp vừa rồi, kẹp chặt cái mông.
Qua một lát, cậu sờ mông, vô cùng kích động mà nhảy dựng lên.
A a a a a cái đuôi cũng không có!!
......
Cửa phòng tắm được người bên trong mở ra.
Lục Trăn giương mắt, nhìn thấy khuôn mặt mới vừa rồi còn vô cùng đáng thương như đưa đám, lúc này đã tràn đầy tinh thần.
Tống Nghiên thần thái sáng láng đi đến trước mặt Lục Trăn, tâm tình tốt hát lên, thu thập đồ đạc bỏ vào túi, vui sướng nói: "Đi thôi."
Tầm mắt Lục Trăn dừng lại trên đỉnh đầu cậu, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Tống Nghiên lúc này rất tự tin, cười tủm tỉm: "Lỗ tai sao? Tôi tháo xuống rồi!"
Không có lỗ tai nhỏ cậu phi thường tự tin, ưỡn bộ ngực nhỏ, "Đều là mô phỏng a, chẳng lẽ có thể theo tôi lớn lên?"
Lục Trăn: "......"
-
Sáng hôm nay có một cảnh quay phải cưỡi ngựa, nhân viên công tác đã sớm chuẩn bị một con ngựa ở phim trường.
Con ngựa này được thuê ở phụ cận, được sử dụng để đóng phim cũng nhiều, cũng không khó để cưỡi nó.
Nó đang ăn có một cách ngoan ngoãn, lại đột nhiên nôn nóng lắc lắc chân, ngẩng đầu nhìn về hướng lối vào của phim trường, trong mắt toát ra vài phần nhân tính hóa mà sợ hãi.
Tống Nghiên vừa vặn cùng Lục Trăn đi vào: "Di, hôm nay diễn cưỡi ngựa sao?"
Lục Trăn không mặn không nhạt mà ngước mắt, quét nhìn một cái.
Con ngựa kia lại càng lắc lắc chân, miệng kêu lên hí hí, bất an mà lui lại phía sau.
Lôi Nguyên Hạo nhìn qua, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: "Trạng thái của con ngựa này không thích hợp đi! Thật tốt quá!"
Trợ lý không theo kịp mạch não của hắn: "Thiếu gia, này thì có gì tốt?"
Lôi Nguyên Hạo ghét bỏ liếc hắn một cái: "Ngươi sao lại dốt nát như vậy? Kết cục chính là cảnh cưỡi ngựa của Tống Nghiên, ngươi xem bộ dạng cậu ta nghèo kiết xác như vậy, giống như đã từng cưỡi ngựa sao? Chiếu theo trạng thái của con ngựa này, bảo đảm hắn mới vừa leo lên thì sẽ bị té xuống!"
Hắn suy nghĩ một chút, "Đưa di động của bổn thiếu gia đây, ta phát sóng trực tiếp!"
Trợ lý: "A? Phát sóng trực tiếp cái gì?"
"Phát sóng trực tiếp hắn sẽ ngã ngựa như thế nào!" Lôi Nguyên Hạo hừ nhẹ một tiếng, "Chuyện cười ngàn năm có một đó, a, cũng phải chia sẻ với nhân dân cả nước chứ."
- -------------------------------------------------------------------------
Sáng giờ bị hai cú lừa tức đến dậm chân, sao mình không lừa được ai hết vậy ╥﹏╥