Mọi người chấn kinh rồi.
Gì??
Lục tổng???
Chẳng lẽ là là người cầm lái của tập đoàn Lục thị, Lục Trăn?
Không, không thể nào!
Nhưng mà trên đời này có thể khiến Mạnh tổng cung kính như thế, ngoại trừ Lục Trăn, còn có Lục tổng thứ hai sao?
Nhóm giám đốc trưng bộ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lục tổng trong truyền thuyết.
Vì thế, càng thêm chấn kinh rồi.
Không phải nói thân thể không tốt, đi một bước ngã ba bước sao?
Không phải nói gầy trơ xương, ra cửa sẽ bị gió thổi bay sao?
Không phải nói lớn lên xấu như la sát, đi trên đường cũng có thể dọa khóc trẻ nhỏ sao?
Nhưng nam nhân trước mắt này, khuôn mặt này bộ dàng này, chẳng những không có quan hệ gì với sự xấu xí, mà còn vô cùng dư dả tiến vào giới giải trí.
Thực xin lỗi, người xấu chính là bọn họ.
...... Cáo từ.
Đang nghĩ ngợi, nam nhân đối diện vô cùng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn qua, thần sắc thực đạm, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách không thể hiểu được.
Chỉ là liếc mắt một cái như vậy, khiến cho người ta liên tục ra mồ hôi lạnh.
Nhóm giám đốc lau mồ hôi, nhanh chóng nhặt đồ đã rớt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bởi vì cúi đầu, tầm mắt mọi người vô cùng tự như nhìn Lục tổng mặc chiếc áo thun 19 đồng, ly nước nhỏ 6 đồng 6 mua một tặng một, còn có cây quạt đặc biệt bắt mắt với những chứ "sớm cự tuyệt" to đùng.
Nhóm giám đốc không nghĩ tới Lục tổng là cái dạng này, sôi nổi: "......"
Nói thật, nếu không phải Lục tổng vẫn luôn thong thả ung dung mà quạt, nhóm người trung niên bọn họ rất muốn gọi cho bệnh viện một chút.
Không đúng!
Trọng điểm là......
Lục tổng thế nhưng tự tay quạt cho người khác?!!
Mấy vị giám đốc trong lòng cả kinh, đem tầm mắt dời đến trên người thiếu niên ở bên cạnh Lục tổng.
Vì thế, Tống Nghiên đang rất sợ hãi, đột nhiên nhận được vài đạo ánh mắt tôn kính.
Cùng lúc đó, những người trong đoàn phim mang đủ loại ánh mắt thần sắc phức tạp.
Mạnh Bằng biết rõ Lục Trăn không muốn xuất đầu lộ diện, vì thế hạ thấp âm lượng, nhân viên công tác đứng phía sau khác xa, căn bản không nghe hắn nói cái gì, chỉ biết Mạnh tổng cao cao tại thượng thế nhưng đối với tiểu trợ lý này...... Tất! Cung! Tất! Kính!
Mọi người yên lặng nhìn Mạnh tổng mang vẻ mặt kinh sợ, lại yên lặng nhìn về phía tiểu trợ lý thường thường không có gì lạ mặc chiếc áo thun 19 đồng, cảm giác mình đi nhầm phim trường rồi.
Này mẹ có có phải là 《 Khang Hi cải trang vi hành ký 》 sao!!!
Mọi người một bên khiếp sợ, một bên thật cẩn thận hồi tưởng hai ngày này có đắc tội vị đại lão này không.
Ngạch, hình như không có.
Bởi vì vị đại lão vẫn luôn bên người Tống Nghiên bưng trà đưa nước, không thèm để ý đến bọn họ, căn bản không cơ hội đắc tội đâu!
Nhận rõ sự thật này, mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng còn có chút may mắn.
Trừ bỏ...... Tiểu Lý Tử.
Hắn hiện tại cảm thấy hô hấp không thuận, tay chân tê dại, cả người sắp té xỉu.
Tiểu trợ lý của Tống Nghiên, thế nhưng lại là một đại nhân vật trâu bò hơn Mạnh tổng sao!!!
Cái này gọi là gì, là kim chủ của kim chủ??
...... Cũng chính là kim chủ gia gia của hắn?
Ngọa tào!!
Vừa mới hắn lại, lại sai biểu kim chủ gia gia...... chạy việc?
Tiểu Lý Tử trong lúc nhất thời mồ hôi như mưa, suýt nữa thì ngất xỉu.
Khoan đã, trước khi xỉu, hắn phải lên một kế hoạch hoàn mỹ để cứu mình mới được.
—— phải nịnh bợ Tống Nghiên thật tốt!
Không phải kim chủ gia gia lại cầm quạt quạt cho cậu ấy sao!
......
Lôi Nguyên Hạo còn đnag tính toán làm sao để đoạt trợ lý từ tay Tống Nghiên, đột nhiên, trợ lý một nho nhỏ kinh kinh hoảng hoảng chạy tới: "Thiếu gia thiếu gia!"
Lôi Nguyên Hạo không kiên nhẫn: "Chuyện gì mà nháo nhào như vậy!"
Trợ lý nho nhỏ mở đôi mắt to to, thở phì phò, run rẩy nói thầm vào lỗ tai hắn mấy câu.
"Cái gì!" Lôi Nguyên Hạo lập tức từ trên sô pha đứng dậy, "Ngươi nói, phó tổng Lục thị tự mình tới để hỗ trợ Tống Nghiên, còn nói rằng trợ lý Tống Nghiên, là Lục tổng của tập đoàn Lục thị?"
Trợ lý nho nhỏ như gà mổ thóc mà điên cuồng gật đầu: "Là thật sự, thiếu gia!"
Hắn đang đi nhà vệ sinh, thuận tiện đi qua đằng sau trợ lý của Tống Nghiên mà thôi, không nghĩ tới phải ăn một quả dưa to như vậy.
Vì thế, hắn nhanh chóng trở về báo cho thiếu gia.
Lôi Nguyên Hạo cười nhạt một tiếng: "Lục thị thì thế nào?"
Hắn tùy tiện chỉ chỉ, "Đó là ai, tra cho ta, là một công ty nhỏ gì đó sao! A, sao có tiền bằng bổn thiếu gia?"
Trợ lý ho nhỏ yên lặng click mở Baidu, lại yên lặng để trước mắt Tiểu Lôi tổng nhà hắn.
Cân nhắc một lát: "Thiếu gia, hình như có tiền so với ngài nhiều hơn...... Một chút."
Lôi Nguyên Hạo: "......"
Hắn không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào Baidu.
Quay đâu lại nhìn một đám người tây trang vây quanh một nam nhân.
Đột nhiên nhớ bộ dáng ngu xuẩn của mình vô cùng đỉnh đạc đi theo phía sau hắn nói cái gì mà tăng lương tới năm lần, liền thấy một cảm giác nóng rát trên mặt vô cùng đau đớn.
Mẹ nó!!!
Cho nên, vì cái gì mà một tổng tài không làm, lại muốn mặc chiếc áo thun 19 đồng đi làm trợ lý của Tống Nghiên?
...... Còn làm đến mức tự nhiên như vậy.
Có thể giả vờ như vậy sao!
Sắc mặt Lôi Nguyên Hạo lúc trắng lúc xanh, xấu hổ và giận dữ muốn chết, lúc đồng một tiểu trợ lý khác không xa chạy tới, đưa ý kiến: "Thiếu gia thiếu gia, tôi vừa nghĩ đến một ý tưởng tuyệt vời để giành lấy trợ lý đó!"
Vẻ mặt hắn tranh công, "Chúng ta cho hắn tiền lương gấp ha mươi lần ——"
Cũng không biết là câu nói này chọc tới chỗ đau của Lôi tiểu thiếu gia, còn chưa kịp nói xong, thấy tiểu thiếu gia thẹn quá hóa giận giơ tay lên đánh cái bốp vào đầu hắn: "Tuyệt vời cái rắm!"
Hắn phi phi hai tiếng, khuôn mặt xanh mét, "Hết chuyện để nói, cút!"
Trợ lý ủy ủy khuất khuất: "Vâng."
......
Lôi Nguyên Hạo giáo huấn xong trợ lý, tức giận phì phì ngồi xuống sô pha.
Bởi vì quá tức giận, ngồi, ngồi vào khoảng không.
Lập tức...... Té ngã trên đất.
Hắn nhe răng trợn mắt lần thứ ho che cái mông bị thương, la một tiếng kinh thiên động địa: "Ai da!!!"
"Thiếu gia! Thiếu gia!"
Chúng trợ lý bên cạnh hoảng lên, luống cuống tay chân đỡ hắn lên sô pha, lấy tuýp thuốc mới mua hồi sáng, ba chân bốn cẳng hướng cái mông của thiếu gia...... Duỗi tay.
Lôi Nguyên Hạo hai mắt vô thần nằm trên sô pha, ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía không trung.
Nhóm trợ lý bên cạnh cũng không dám thở mạnh, mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đồng loạt duỗi tay, đẩy trợ lý với cái túi kia ra.
Trợ lý mang túi: "......"
Hắn do dự một lát, căng da đầu, "Thiếu gia, không phải chỉ là một trợ lý thôi sao, ngài ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ nhiều quá!"
Lôi Nguyên Hạo liếc nhìn hắn một cái: "Thiếu gia ta có ngu xuẩn như vậy?"
Trợ lý mang túi: "......" Ha hả, điều này cũng rất khó nói.
"Ta suy nghĩ một việc." Lôi Nguyên Hạo sờ sờ cằm, "Các ngươi không cảm thấy họ Tống kia có chút tà môn sao? Bổn thiếu gia đã bị té nhào nhiều lần như vậy trong tay hắn."
Uống thuốc xổ hại hắn phải ôm WC, livestream hắn cưỡi ngựa để làm xấu mặt hắn thế mà lại tự đào hố chôn mình.
Ngay cả tranh giành trợ lý, mặt mũi cũng đã vứt đi đâu luôn......
Quả thực vô cùng nhục nhã!
Không được, họ Tống có Lục gia chống lưng, chẳng lẽ hắn đường đường là Lôi gia tiểu thiếu gia còn phải sợ sao?
Lôi Nguyên Hạo trầm khuôn mặt, gọi điện thoại cho lão ba nhà hắn.
Đầu kia điện thoại truyền đến chất giọng Đông Bắc vô cùng lảnh lót của Lôi Thắng Hổ: "Chuyện chi rứa, con trai?"
Lôi Nguyên Hạo nghe giọng điệu quen thuộc của lão ba nhà mình, nhớ tới mấy ngày này phải chịu ủy khuất, không khỏi bi thương: "Ba, con trai ba ở đoàn phim bị khi dễ, ba có bận không, không bận thì nhanh chóng tới đây chống lưng cho con trai đi!"
Đầu bên kia Lôi Thắng Hổ mở to mắt: "Răng lại như thế? Con trai ta sao có thể bị khi dễ? Là không biết Lôi gia nhà ta có nhiều tiền hay sao? Con trai hãy chờ đó, cha chỉnh xong công việc này thì lập tức tới đó!"
Tắt điện thoại, Lôi Nguyên Hạo cảm thấy mỹ mãn nhướng mày, không phải không đắc ý mà quay đầu nhìn về phía Tống Nghiên.
Đám kia tinh anh tây trang không biết đã rời đi từ khi bào, chỉ còn lại Tống Nghiên cùng với cái kẻ giờ vờ kia sóng vai ngồi với nhau.
Hai chiếc áo thun giống nhau, hai ly nước nhỏ giống nhau, còn ngồi cùng một băng ghế......
Lôi Nguyên Hạo cảm thấy cứ bị khó chịu sao đó.
Hắn nhìn sườn mặt trắng nõn của Tống Nghiên, hừ cười một tiếng.
A, chờ thêm hai ngày nữa, tiểu gia hỏa này sẽ biết địa vị của Lôi tiểu thiếu gia hắn đây!
-
Tống Nghiên ngơ ngác: "Thì ra anh là ông chủ của Lục thị nha......"
Lục Trăn vẫn như cũ không có biểu tình gì, trầm mặc một lát, chuẩn bị mở miệng giải thích, nghe thấy giọng Tống Nghiên như bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được anh có thể sống ở Cảng Vọng Thành nha!"
Cảng Vọng Thành tiểu khu xa hoa nhất chỗ bọn họ, viện trưởng nãi nãi từng nói sống ở đó đều là những người có tiền!
Lục Trăn hoàn toàn không cần giải thích chậm rì rì ngậm chặt miệng: "...... Ừ."
Tống Nghiên còn nhớ tới một ít chi tiết, khua tay múa chân: "Còn xe của anh nữa, lớn như vậy, vừa nhìn đã biết là rất đắt."
"Còn có trợ lý cùng tài xế......"
"Âu phục cũng vậy! Tôi nói anh nghe, ở tiệm giặt ủi cái loại bột giặt để giặt những bộ đồ như này còn mắc gấp đôi so với bột giặt bình thường đó."
Thời điểm cậu móc tiền ra, thiệt vô cùng đau lòng!
Lục Trăn hiếm khi cong cong môi, nhẹ nhàng phát ra một tiếng "ừ" lần nữa.
Thấp thấp, mang theo ý cười.
"Đúng rồi, cái người trợ lý của anh đó," Tống Nghiên cảm thấy câu nói kế tiếp giống như đang cáo trạng, nhưng cậu không nghĩ có hại cho Lục Trăn, vì thế nghĩ nghĩ tìm từ, uyển chuyển nhắc nhở nói, "Lần sau nói anh ta cẩn thận chút, lúc đến đây du lịch, đừng quên phải đặt phòng trước đó."
Thật sự là rất sơ ý, cái việc này mà cũng có thể quên được.
Lý đặc trợ ở một góc nào đó của Hải Thành, không thể hiểu được hắt xì một cái.
Lục Trăn: "......"
Giây tiếp theo lại thấy Tống Nghiên vẻ mặt cong cong, lộ ra bộ dáng đắc ý: "May mà còn có tôi nha."
Lục Trăn hơi run run, ý cười càng thêm sâu.
"Ừ, may mà có cậu."
-
Trưa hôm đó Lục Trăn cùng Mạnh tổng rời khỏi phim trường, nhìn qua hết sức vội vàng.
Tống Nghiên cũng bắt đầu bận rộn vào việc quay phim.
Chẳng qua, có một sự khẩn trương gì đó sai sai......
Có một vài cá nhân thay đổi thái độ với cậu, cái kia, quái quái sao đó.
Đặc biệt là Tiểu Lý Tử.
Bưng trà rót nước cho cậu, còn chạy việc múc cơm, hỏi han ân cần, làm việc vặt đầy đủ.
Thậm chí có một lần, Tống Nghiên quay phim xong có chút mệt mỏi, mới vừa xoa xoa bả vai, liền có một đôi tay ôn nhu thay cậu đấm bóp.
Đồng thời truyền đến thanh âm lấy lòng của Tiểu Lý Tử: "Để tôi để tôi, ngài nghỉ ngơi ngài nghỉ ngơi!"
Tống Nghiên: "......"
Mọi người cũng không thể hiểu được sờ sờ đầu, còn tưởng rằng hắn kiêm hai chức.
—— người phụ trách thức ăn, cùng với trợ lý Tống Nghiên.
Hai ngày sau, Tống Nghiên mới vừa quay xong một phân cảnh, đang ở phòng thử đồ thay quần áo, một lần nữa nghe một trận âm thanh ồn ào.
Tiểu Lý Tử thở hồng hộc chạy tới: "ST Lôi, Lôi tổng tới!"
Có người ở bên cạnh hỏi: "Lôi tổng tự mình lại đây? Mạnh tổng chân trước mới đi, Lôi tổng chân sau liền tới rồi? Đoàn phim chúng ta cũng quá có mặt mũi nha!"
Tiểu Lý Tử đối với người khác cũng không thèm khách khí, trực tiếp quăng một cái nhìn xem thường: "Ngươi tưởng đoàn phim chúng ta rất có mặt mũi sao, Lôi tổng tới đây là nhìn con trai ngài ấy."
Người nọ bừng tỉnh đại ngộ: "Phải rồi, nhìn cái đầu ngu của tôi này, Tiểu Lôi tổng không phải là thiếu gia của ST sao!"
Mấy người bên cạnh lục đục đáp lời:
"Đâu chỉ thế, Lôi gia chỉ có một tiểu thiếu gia này thôi, cả nhà sủng lên tận trời!"
"Lúc này Lôi tổng tới đây phỏng chừng là chống lưng cho con trai mình đó."
"Chậc chậc, thường dân như chúng ta không thèm hâm mộ đâu nha......"
Đang nói chuyện, nhìn thấy Lôi Nguyên Hạo mang theo một đám trợ lý mêng mông cuồn cuộn, lỗ mũi hếch lên trời đi ra ngoài cổng.
Mọi người nhìn bóng dáng Lôi Nguyên Hạo, cùng lộ ra thần sắc hâm mộ.
Cuối cùng, lại hơi mang một chút đồng tình nhìn Tống Nghiên đang vội vàng tháo trang sức.
Những người trong đoàn phim thành thục như vậy, đều là con người a.
Sớm chiều ở chung với nhau như vậy, mọi người cơ bản đều hiểu rõ một việc.
Một núi không thể chứa hai hổ, Lôi tiểu thiếu gia còn ở đây ngày nào, Tống Nghiên không cách nào vượt qua được.
Còn kém khắc trên mặt mấy chữ: Lão tử không ưa ngươi!
Không biết Lôi tổng lần này tự mình đến, Tống Nghiên có thể xui xẻo hay không?
......
Bên tổng sản xuất trong lòng cũng kêu khổ thấu trời.
Mới tiễn đi một lão đại, lúc này lại tới một lão đại nữa.
Hơn nữa, chuyện lén lút của nam chính và nam thứ, bọn hắn nhìn đến rõ ràng.
Không biết là do khí tràng bất hòa hay sao, Tiểu Lôi tổng này ba ngày thì hết hai ngày muốn tìm phiền toái Tống Nghiên, nhưng cố tình vài lần rồi, vẫn không chiếm được một chút tiện nghi.
...... Khụ, ngược lại còn đem mình trở nên mặt xám mày tro.
Không biết Lôi tổng tới đây, là thật sự chỉ là thị sát một phen, hay tới chống lưng cho nhi tử.
Một bên là Lục thị, một bên là ST......
Hai cái lão đại lên võ đài đánh nhau, hắn còn có thể quay phim không đây!
Nghĩ đến chỗ này, tổng sản xuất cảm thấy buồn chết người.
Nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng tôn tử, cười tủm tỉm đi qua nghênh đón: "Lôi tổng, đã lâu không thấy ha ha ha, ngài xem, có chuyện gì thì phân phó cấp dưới tới đây được rồi, sao còn phiền ngài tới đây chứ?"
Lôi Thắng Hổ hừ một tiếng, không nói chuyện, nghênh ngang đi vào phim trường.
Tổng sản xuất vừa thấy tư thế này không đúng a, tức khắc gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Nào biết giây tiếp theo, Lôi tổng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lại đột ngột dừng bước.
Tổng sản xuất: "Lôi tổng?"
Lôi Thắng Hổ không đáp lời, chỉ sốt ruột duỗi cái mũi dài trái ngửi phải ngửi.
Không biết có phải ảo giác hay không...... Hắn hình như ngửi thấy một cổ mùi hương như có nhưng không, hút vào trong cơ thể, linh khí nguyên bản đang loãng lại trở nên nồng đậm!