Tiểu Lý Tử cùng đi hóng hớt với mọi người, nhìn thấy nhóm trợ lý vây quanh Tống Nghiên, nhíu mi lại.
Nhóm người này, sao dám đoạt việc chứ?
Bây giờ những việc này giúp Tống Nghiên bưng trà rót nước đều bị nhóm trợ lý của Lôi tiểu thiếu gia đoạt rồi, còn hắn thì làm sao bây giờ?
Đang khó chịu, lại nghe một thanh âm hít hà một hơi ở xung quanh.
Tiểu Lý Tử không rõ nguyên nhân quay đầu lại, sau đó...... Liền gia nhập vào nhóm người hít hà một hơi.
Ở cuối tầm mắt, là một người nam nhân.
Thân hình cao lớn đĩnh bạt, vai rộng chân dài, ngũ quan hết sức góc cạnh.
Mũi cao môi mỏng, một đôi mắt thâm thúy đào hoa phảng phất mang theo dòng điện, khiến người ta không nhị được mà mê man trong đó.
Nhưng đó đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, người nam nhân này rõ ràng là luôn chỉ xuất hiện trên màn ảnh rộng Dụ ảnh đế Dụ Ứng Giản!
Bên cạnh có người nói ra ý tưởng trong lòng hắn:
"Là tôi hoa mắt sao? Tôi làm sao thấy được nam thần ở đây thế?"
"Tôi mẹ nó cũng thấy được......"
"Đờ mờ, thật là Dụ ảnh đế!! Là Dụ ảnh đế a, ngọa tào!"
"A a a tôi muốn xin chữ ký!"
"......"
Tiểu Lý Tử có chút không thể tin được, Dụ ảnh đế sao lại đến đoàn phim của bọn họ?
Là đang đóng phim ở gần đây sao? Không nghe nói ảnh đế sẽ ra tác phẩm mới nào nha!
Còn đang nghi hoặc, lại thấy ngay sau cửa xuất hiện một thân ảnh thứ hai.
Vì thế --
Thanh âm hít hà lớn thêm một chút nữa!
Đây là...... Cảnh Dư, Cảnh thiên vương??
Ba giây sau, mọi người nhìn ảnh đế thiên vương gần ngay trước mặt, tinh thần rốt cuộc cũng hồi phục lại.
Người thì bụm miệng, người thì la hét chói tai, còn có người hưng phấn móc điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh.
Quách đạo giơ tay, nhíu mày: "Cất di động đi, chụp cái gì mà chụp! Lần này đoàn phim của chúng ta may mắn mời được hai vị tiền bối đến đây làm khách mời, tới lúc đóng máy, đến lúc đó sắp xếp mọi người cùng nhau chụp ảnh chung. Nhưng hiện tại, phải tạm thời giữ bí mật đối với bên ngoài, hiểu chưa?"
Mọi người càng ngơ ngác.
Cái gì!!
Ảnh đế cùng thiên vương, muốn làm khách mời tại bộ phim nhỏ của họ?
Không thể nào!
Một người là ảnh đế với doanh thu phòng vé hai mươi tỷ, một người là siêu sao thiên vương đỉnh cấp, fans nhiều đến mức ngay cả mình cũng không giành được một tấm vé vào buổi biểu diễn.
Ngày thường có thể nhìn thấy một người, coi như là may mắn nhờ phúc ba đời, thế nhưng hôm nay cả hai người đều vào đoàn phim của bọn họ.
Còn muốn làm nhân vật khách mời??
Tin tức này nếu truyền đi trên mạng, chỉ cần một giây thôi Weibo sẽ bùng nổ nha!
Có rất nhiều người hâm mộ hai vị siêu sao này trong đội ngũ nhân viên công tác, các fan hưng phấn khó nhịn đánh giá hai vị nam thần, trong lòng cuộn trào như sóng mà hét chói tai.
Ngao ngao ngao Cảnh ca quá soái!
A a a ảnh đế quá mê người!
Hơn nữa hai vị này hoàn toàn không tỏ dáng vẻ siêu sao chút nào cả, ảnh đế luôn luôn ôn tồn lễ độ tạm thời không đề cập tới, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là sự đồn đại về tính cách cuồng duệ khốc huyễn của Cảnh thiên vương, giờ phút này lại mang theo mụ cười ôn nhu.
Hai vị siêu sao như tắm mình trong gió xuân cùng nhìn về một hướng.
Mọi người theo tầm mắt hai người nhìn qua, im lặng một lát.
Đây là đang nhìn...... Tống Nghiên??
Một lát sau, sắc mặt hai người đột ngột thay đổi.
Đồng thời trở nên nghiêm túc.
Cảnh Dư cùng Dụ Ứng Giản giờ phút này không chỉ có nghiêm túc, còn thực cảnh giác.
Hai yêu mới vừa ngửi được một cổ yêu khí, liền nhìn đến chỗ rẽ đó, một người đàn ông trung niên thô kệch mang một dây xích vàng mang thần sắc vui sướng chạy tới bên cạnh Vương bọn họ.
...... Trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Này mẹ nó là con tiểu yêu tinh được Vương nuôi giữ bên ngoài sao?
Hừ, chỉ là một con hổ vùng Đông Bắc nhà quê mà thôi.
Trừ bỏ dây xích vàng tương đối to, còn có cái gì có thể so với hai người bọn họ?
Như cảm giác được ánh mắt nặng nề cách đó không xa, Lôi Thắng Hổ hơi dừng bước chân lại, quay đầu, đối diện với tầm mắt của hai yêu.
Tiểu Lý Tử đang hoa si thiên vương ảnh đế, không nghĩ tới đột nhiên cảm nhận được một trận không khí lạnh băng, hắn lập tức run lập cập.
Hắn nhỏ giọng thì thầm: "Tôi sao lại cảm thấy hơi lạnh."
Người bên cạnh cũng lập tức ôm cánh tay: "Tôi cũng cảm thấy......"
Cảnh Dư cùng Dụ Ứng Giản trao đổi ánh mắt một chút, đi đến trước mặt Quách đạo: "Vị này chính là?"
Quách đạo theo tầm mắt của hắn nhìn qua: "Nga, ngài ấy! Đây là Lôi tổng của ST."
Hắn thấp giọng khụ một tiếng, "Là nhà đầu tư của đoàn phim."
Tổng sản xuất vô cùng tình cảm bổ sung nói: "Lôi tổng á, là người đặc biệt tốt, ngay sau khi ngài ấy đến, liền đem thức ăn của đoàn phim nâng lên một tầm cao mới! Đoàn phim tôi mỗi ngày ăn sáu bữa nha, trong chốc lát còn có buổi trà chiều, là đại sư phụ T làm đó, một chốc nữa là có thể thử rồi."
Đang nói, liền thấy Lôi Thắng Hổ nghênh ngang đi tới trước mặt bọn họ.
Tổng sản xuất cùng Quách đạo vội vàng giới thiệu ba người với nhau.
Lôi Thắng Hổ hừ hừ, vươn tay: "Chào cậu, tôi là tổng tài ST Lôi Thắng Hổ."
Cảnh Dư nhìn bàn tay to duỗi đến trước mắt mình, lười biếng vươn tay đáp lại: "Tôi là Cảnh --"
Nói được một nửa tự nhiên lại dừng.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Cảnh thiên vương, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi xuống một khuôn mặt tuấn tú giờ phút này nín đến đỏ bừng.
Tổng sản xuất không rõ nguyên do: "Cảnh lão sư?"
Cảnh Dư cắn răng, cười trừ một cái: "Không, không có việc gì."
Đệt, không có việc gì mới là lạ!
Lão hổ chết tiệt này, con mẹ nó sao lực tay lớn như thế chứ!
Hắn chỉ là một con thỏ nhỏ yếu sao có thể đối kháng được!
Cảnh Dư quay đầu, phát tín hiệu cầu cứu đối với cáo già.
Dụ Ứng Giản bất động thanh sắc nhìn khuôn mặt nghẹn tím của Cảnh Dư, lại đem ánh mắt rơi xuống cái bắt tay của hai người.
Hắn vươn tay, lòng bàn tay mạnh mẽ đặt lên nắm tay của hai người, mỉm cười nói: "Kẻ hèn Dụ Ứng Giản, Lôi tổng, vinh hạnh gặp mặt."
Nói xong, mạnh mẽ dùng hết toàn lực.
Lôi Thắng Hổ bị một chọi hai: "Vinh...... Hạnh......" Cái rắm!
Vì thế, trong tầm mắt mọi người, khuôn mặt Lôi tổng vốn không biến sắc, lại đột nhiên vặn vẹo lên......
Mọi người trầm mặc nhìn bàn tay to gắt gao ở cùng một chỗ, gân xanh nổi lên khắp bàn tay.
Chốc lát, mọi người đăm đăm liếc mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt của nhau đều thấy được một sự nghi hoặc.
Ba người cùng nhau bắt tay??
Một đám bắt tay tới mức đỏ mặt tía tai......
Đây là trào lưu mới sao?
-
Trong phòng.
Ba yêu run rẩy tay phải, trầm mặc đứng ở chỗ trống trải, không khí ngưng trọng sắp hít thở không thông.
Nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc Cảnh Dư không nhịn được: "Ngươi không đem tin tức này tiết lộ đi ra ngoài đi?"
Lôi Thắng Hổ vươn bàn tay phải run rảy, không kiên nhẫn túm lấy sợi dây xích vàng trên cổ: "A, những lời này hẳn là ta hỏi các ngươi mới đúng."
Cảnh Dư giật giật môi: "Ngươi cho rằng chúng ta cũng ngu xuẩn giống như ngươi sao?"
Lôi Thắng Hổ trừng hai mắt: "Ngươi nói ai ngu xuẩn!"
Nhìn thấy hai con yêu dàn trận "Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi", Dụ Ứng Giản nhanh chóng kéo bị họ ra, nhàn nhạt mở miệng: "Thật là, đã khi nào rồi, còn ầm ĩ như vạy?"
Hắn dừng lại, "Chuyện này ngàn vạn không được có bất cứ sơ sót nào, nếu như bị con yêu khác biết, sẽ xảy ra chuyện gì không cần ta nói đi?"
Sẽ có hàng ngàn hàng vạn đến đoạt bé con của bọn họ!
Còn sẽ dọa đến bé con!
Dụ Ứng Giản sắc mặt ngưng trọng, "Còn có, tiểu yêu vương còn chưa biến hình, nếu như bị cái tên đại ma vương kia phát hiện......"
Hắn dừng lại, không nói thêm điều gì nữa, nhưng ý tứ đã thực rõ ràng.
Vừa nghe đến ba chữ đại ma vương, ánh mắt của hai con yêu còn lại hiện lên một tia kiêng kị nồng đậm.
Tuy nói đại ma vương là trong truyền thuyết mà thôi, ai cũng chưa chân chính nhìn thấy, nhưng Yêu Vương điện hạ cũng là truyền thuyết, không phải hiện giờ cũng đã hiện thế rồi sao?
Đúng, ngàn vạn lần phải bảo vệ bí mật này!
Có cái tiền đề lớn này, ba yêu cơ bản tiến hành hợp tác, còn làm sao để "Bảo vệ" Yêu Vương, còn nhờ vào bản lĩnh của mình.
......
Vì thế, những ngày kế tiếp, Tống Nghiên cảm giác mình chưa bao giờ cô đơn.
Mỗi ngày đều được đám người Cảnh lão sư, Dụ lão sư, cùng với Lôi tổng vây quanh.
Ăn cơm thì đụng Cảnh lão sư......
Xem kịch bản thì vừa vặn gặp được Dụ lão sư......
Thời điểm uống nước, ngẩng đầu nhìn thấy Lôi tổng cầm cái bình giữ nhiệt hiền từ nhìn mình......
Lúc đi tiểu cũng không may mắn thoát được.
Vừa đái ra, ngẩng đầu lên, bên trái nhiều thêm một Cảnh lão sư.
Lại quay đầu, bên phải nhiều thêm một Dụ lão sư.
Tống Nghiên yên lặng che chim nhỏ.
Một ngày kết thúc, ba yêu đóng cửa lại bắt đầu mở cuộc họp.
Biểu tình của mọi người đều đặc biệt nghiêm trong.
Dụ Ứng Giản trầm mặt: "Chúng ta đã dọa đến điện hạ, như vậy tuyệt đối không được."
Cảnh Dư tràn đầy đồng cảm: "Đúng! Như vậy quá ngốc, chúng ta nhất định phải khắc chế lại! Bằng không không sớm thì muộn cũng bại lộ."
Lôi Thắng Hổ gật gật đầu: "Không sai, mặc kệ thế nào cũng không thể lên một lúc ba người được! Ít nhất phải đá một người ra ngoài."
Cảnh Dư nheo mắt: "Vậy ngươi nói xem phải làm cách nào để đá một người?"
Lôi Thắng Hổ ha hả cười: "Vật tay."
Cảnh Dư lập tức nhảy dựng lên: "Ngọa tào, ngươi sao không so ai chạy nhanh hơn, ai nhảy cao hơn đi!"
Gia hỏa này muốn so vật tay, rõ ràng là muốn đá hắn ra mà!
Hắn trừng mắt nhìn Lôi Thắng Hổ, người nọ cũng trừng mắt nhìn hắn.
Hai người lại bắt đầu trò "Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi"......
Dụ Ứng Giản cân nhắc một chút phần thắng của mình, rồi sau đó mỉm cười nói: "Như vậy đi, bỏ phiếu quyết định."
Dụ Ứng Giản: "Tán thành thi đấu chạy bộ."
Cảnh Dư cọ một chút, giơ hai tay lên.
Dụ Ứng Giản nhìn hắn một cái: "Tán thành thi đấu vật tay."
Một hồ ly một lão hổ chậm rì rì giơ lên tay.
"Hai thắng một."
Cảnh Dư: "...... Đờ mờ!!!"
......
Mỗ thỏ con bị bắt phải chơi vật tay liền uống vài lon Red Bull, hoạt động nửa ngày, hùng hổ đặt tay trên mặt bàn: "Tới, ai sợ ai!"
Hai giây sau, toàn bộ cánh tay bị lão hổ chết tiệt đập xuống bàn.
Cảnh Dư nhìn kết cục đã định trước khi thi đấu, tức khắc tâm như tro tàn.
Hắn thua!
Hắn suốt một ngày trời không thể ở bên người bé con được!!
Hức hức......
Ánh mắt hắn dại ra thu hồi cánh tay trái không không ngừng run rẩy của mình, bởi vì run đến quá lợi hại, không cẩn thận hất đổ ly cà pha bên cạnh.
Màu nâu của cà phê lập tức bắn lên người hắn, theo chiếc áo thun uốn lượn bò quá, cuối cùng tụ ở vạt áo, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà.
Một chiếc áo thun trị giá năm số lập tức tan vào hư không......
Dụ Ứng Giản đứng bên trái hắn mặc áo sơ mi quần đen, ưu nhã tự phụ.
Lôi Thắng Hổ ở bên phải một thân âu phục thẳng tắp, khí vũ hiên ngang.
Hắn lại càng thêm chật vật.
Cảnh Dư rũ đầu, khuôn mặt tái mét đi ra ngoài.
Đi chưa được hai bước, nhìn thấy Tống Nghiên cầm ly nước nhỏ, vui vẻ thoải mái đi đến trước mặt hắn.
Nhìn hắn đến sửng sốt: "Cảnh lão sư, sao áo anh dơ rồi?"
Dụ Ứng Giản chậm rì rì đi ra ngoài, ưu nhã sửa lại cổ áo không chút cẩu thả, mặt mang ôn tồn lễ độ cười: "Nha, thật đúng là, Cảnh lão sư đây là dọc cà phê nha?"
Lôi Thắng Hổ cũng thong thả ung dung đi tới, cười hắc hắc, tiếp tục một phát xuyên tim: "Lần sau nhớ cẩn thận một chút nha."
Cảnh Dư: "......" Khốn nạn......%%¥......%&!!!
Trong lòng thầm mắng mấy tên bại hoại vô lương tâm, lại nghe âm thanh thanh thúy dễ nghe của bé con truyền tới: "Tôi nhớ ra rồi! Vừa vặn trong túi của tôi có chiếc áo nè."
Tống Nghiên loan mặt mày: "Cảnh lão sư, anh nếu không chê, thì tạm thời mặc cái này vào đi."
Nói xong mở túi ra, cầm một cái áo thun được gấp chỉnh tề, khụ, trị giá 19 đồng.
Cảnh Dư đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, không dám tin tưởng nhìn về phía Tống Nghiên.
Cái gì!!
Vương, vương muốn đem áo thun trân quý như vậy ban...... Ban thưởng cho mình?
Lôi Thắng Hổ cùng Dụ Ứng Giản trơ mắt nhìn điện hạ đem áo thun mang theo nồng đậm chi khí Yêu Vương đưa cho con thỏ ngu xuẩn, thân hình cao lớn đồng dạng cứng đờ.
Ý cười dần dần biến mất.