Con người hắn tuy rằng kiêu ngạo, nhưng là con trai duy nhất của tổng tài Lôi Thắng Hổ tập đoàn ST, nên hắn cũng khá nổi tiếng ở trên mạng.
Ngay khi bắt đầu phát trực tiếp, có rất nhiều fans đã vào:
【 a a a chồng em tới rồi! 】
【 chồng mình livestream, mình phải ở hàng trước mới đúng 】
【 đây là quay phim 《 Linh Thạch Tình Duyên 》 sao? Chờ mong lão công mị sắm vai Lãnh Duệ 】
【......】
Lôi Nguyên Hạo số lượng người xem đang tang dần, vừa lòng gật đầu, một bên tâm tình rất tốt tán gẫu với các fans, một bên đem cameras nhắm ngay phim trường.
【 hôm nay lão công quay cảnh cưỡi ngựa sao? 】
【 di, mấy con ngựa này nhìn qua tính tình không tốt lắm. 】
【......】
Đâu chỉ là tính tình không tốt, mấy con ngựa này cứ như đang bị yểm bùa mà gầm gừ với nhau.
Sắc mặt Quách đạo khó coi: "Sao lại thế này? Không phải nói là chọn mấy con tính tình hiền lành sao? Cậu nhìn đi, dữ như vậy, cậu xem diễn viên nào dám cưỡi?"
Thuần thú sư cũng trương khuôn mặt khổ bức: "Quách đạo, không phải, máy con này đều nổi tiếng hiền lành a! Lần trước trong đoàn phim《 Kính Hoa 》, một diễn viên trẻ cũng có thể cưỡi được! Vài phút trước còn tốt mà, giống......"
Thuần thú sư chỉ về một hướng: "Giống như từ lúc bọn họ bước vào, mấy con ngựa liền trở nên như vậy."
Quách đạo theo hướng àm hắn chỉ, là Tống Nghiên cùng trợ lý của cậu.
Tống Nghiên mới vừa thay xong trang phục, nhìn thấy ngựa ánh mắt liền sáng lên: "Oa, là ngựa kìa! Đi, chúng ta qua đi nhìn xem."
Lục Trăn bước chân dừng một chút: "Cậu đi đi, tôi ở bên này chờ."
Tống Nghiên mờ mịt: "Hả?"
Lục Trăn: "Tôi không được động vật yêu thích lắm."
Tống Nghiên tức khắc có chút kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy?"
Lục Trăn thấp giọng ừ một tiếng, nhàn nhạt nói, "Ngay cả muỗi cũng không đốt tôi."
Tống Nghiên: "Trời ạ!"
Lục Trăn trào phúng nhếch môi, "Rất quái lạ, đúng không?"
Vừa dứt lời, lại nghe thanh âm hâm mộ của Tống Nghiên: "Có chuyện tốt như vậy?"
Lục Trăn hơi giật mình, rũ mắt nhìn cậu.
Tống Nghiên cười đến xán lạn: "Vào mùa hè tôi sẽ ngủ với anh? Như vậy sẽ không sợ bị muỗi cắn!"
Nói xong cậu khoát tay, chào tạm biệt Lục Trăn, hưng phấn chạy tới xem ngựa.
Bước chân Lục Trăn hơi dừng lại, đứng tại chỗ, nhìn bóng hình dẫn dẫn đi xa, ánh mắt tối sầm.
......
Tống Nghiên chạy đến bên cạnh ngựa, rất có hứng thú nhìn mấy con ngựa đáng yêu này, nhặt lên lên mấy nhúm cỏ khô, duỗi tay uy uy, con ngựa kia liền ngoan ngoãn đưa đầu qua, chờ không nổi mà ăn luôn nhúm cỏ trên tay cậu.
Con ngựa bên cạnh, thế nhưng cũng có chút nóng lòng muốn dựa sát vào cậu.
Con ngựa trước mặt cậu lại càng dịu ngoan mà cúi đầu, duỗi cái cổ tới gần bàn tay cậu.
Đây là...... Muốn cho cậu sờ lông sao?
Tống Nghiên thử vươn tay.
Quách đạo mắng thuần thú sư đến máu chó phun đầu, kêu hắn nhanh chóng đổi mấy con ngựa khác, đôi mắt thoáng nhìn, vừa vặn thấy một màn như vậy, sắc mặt chợt biến đổi.
Mấy con ngựa lúc nãy còn hung hăng, cái con ngựa trước mặt Tống Nghiên lại đặc biệt dữ, thuần thú sư thiếu chút nữa đã bị nó đá văng, tiểu tử này mà bị một đá, không phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao!
Hắn lại tức vừa gấp, lớn tiếng ngăn cản: "Tìm chết sao, đừng ——"
Lời nói còn chưa nói xong, hắn đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy Tống Nghiên tay nhẹ nhàng xoa lưng ngựa, con ngựa mới vừa nôn nóng bất an bây giờ lại rất nhu thuận.
...... Không chỉ nhu thuận, còn rất hưởng thụ mà nhắm mắt lại.
Rồi sau đó, ngoan ngoãn thấp đầu, sau đó cong thân mình về phía Tống Nghiên, tựa hồ ở mời cậu lên ngựa.
Giây tiếp theo, Tống Nghiên đạp lên bàn đạp, vèo một cái ngồi trên lưng ngựa.
Con ngựa không chạy loạn, một đám ngoan ngoãn cực kỳ, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm hung dữ.
Mà mấy con ngựa xung quanh, nhìn về con ngựa được cậu cưỡi, trong mắt chứa một tia...... Hâm mộ?
Quách đạo: "......"
Thuần thú sư kinh ngạc phục hồi tinh thần nhìn một người một con ngựa: "Này......"
Trong tầm mắt hai người.
Thiếu niên mặc bạch y, lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhất cử nhất động đều phiêu dật xuất trần.
Cưỡi ngựa, từ xa đến gần, sợi tóc đen nhánh, vạt áo phiêu phiêu lay động.
Cổ tay trắng muốt nhẹ nhàng nâng lên một chút, cầm lấy dây cương, con ngựa ngẩng đầu lên, kêu một tiếng trầm thấp, thuận theo mà ngừng lại.
Cậu ngẩng đầu.
Bạch y nhanh nhẹn, thanh dật tuyệt tục.
......
Quách đạo cọ một chút rồi đứng lên.
Hắn sửng sốt nhìn Tống Nghiên trên lưng ngựa một lúc lâu, bỗng nhiên giơ tay, vỗ tay bạch bạch bạch.
Con mẹ nó đây chính là Phong Dật Trần chính cống đó nha!
Những loại lo lắng lúc trước toàn bộ tan vào hư không, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhà đầu tư thực quá anh minh rồi.
Loại diễn viên này, cho hắn một tá hắn cũng không ngại nhiều a!
Chuyện vừa rồi động tĩnh không nhỏ, vốn dĩ nhìn đến Tống Nghiên sờ con ngựa, tim mọi người liền treo cao lên, không nghĩ tới sự việc biến chuyển thần kỳ như vậy, nghe đạo diễn vỗ tay, mọi người mới hồi thần lại.
Không biết có phải tình cảm chân thực hay không, vẫn là vì lấy lòng Quách đạo, toàn bộ phim trường vang lên cái kia, khụ, vỗ tay như sấm.
...... Khiến Tống Nghiên bị dọa sợ.
Ủa, xảy ra chuyện gì, cậu chỉ đang cưỡi ngựa thôi mà!
Quách đạo khó có khi cười haha: "Nhìn không ra luôn đó, Tống Nghiên, thì ra cậu là dân lành nghề cưỡi nghề nha!"
Tống Nghiên ngượng ngùng sờ sờ đầu: "...... Đây là lần đầu tiên cưỡi."
Quách đạo sửng sốt: "Cái gì? Lần đầu tiên cưỡi? Tôi nhìn bộ dạng của cậu, không giống!"
Quần chúng xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, sôi nổi mồm năm miệng mười:
"Không có khả năng đi!"
"Oa, thật là lần đầu tiên cưỡi sao?"
"Quá lợi hại!"
Không chỉ có mọi người ở đây kinh ngạc, các bạn nhỏ đang xem livestream cũng sợ ngây người, đạn mạc phát ra không ngừng:
【 trời ạ, tiểu ca ca này là tuyệt thế tiểu thiên tài! Thế nhưng là lần đầu tiên cưỡi ngựa! Nghĩ lại bộ dáng chật vật của tôi lúc mới cưỡi, cáo từ! Căn bản không cách nào đứng chung một sân.】
【 nhan sắc cực cao, vóc người lại đẹp, ca hát nhảy múa mọi thứ đều tốt, lần đầu tiên cưỡi ngựa còn có thể cưỡi thành như vậy, thần tiên idol phải không a! 】
【 cảm giác mình không xứng đáng tồn tại......】
【 a a a a a xong rồi, tiểu ca ca ăn mặc bạch y cưỡi ngựa bộ dáng quá soái!! Ta yêu yêu a!! 】
【 này không phải là Phong Dật Trần trong lòng ta sao ô ô, lần trước ta còn phun tào nói làm sao mà tìm một diễn viên diễn được vai nam thần đây, hiện tại...... Thật thơm a 】
【 gọi là Tống Nghiên sao? Lập tức lên Weibo theo dõi đi! 】
【 cảm tạ lão công, đã để em biết đến tiểu khả ái Tống Nghiên ô ô ô......】
【......】
Lôi Nguyên Hạo: "...... Đờ mờ."
Cả người hắn hiện tại đều không tốt.
Trọng điểm là, hắn nhìn một đống bình luận, thế nhưng cảm thấy mình bị thuyết phục!
Đệt, thật sự rất tuấn tú!!
Hắn ở hiện trường, hiệu quả thị giác cùng muốn liếm nhan sắc còn nghiêm trọng hơn các fans......
Tiểu trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nỉ non: "Thiếu gia, sao lại như vậy?"
Lôi Nguyên Hạo lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng phi phi hai tiếng, thấp giọng cười lạnh: "A, bổn thiếu gia nhìn lầm! Ngựa để đóng phim thôi mà, nhìn qua trong có vẻ dữ tợn, trên thực tế rất dịu ngoan luôn! A, loại ngựa này ngay cả tiểu hài tử cũng có thể cưỡi, cưỡi đi vài vòng như thế thì có gì bãn lĩnh?"
Tiểu trợ lý nhanh chóng ở bên tai hắn vuốt mông ngựa: "Đúng đúng đúng, lấy cấp bậc cưỡi ngựa bốn sao của thiếu gia, trò trẻ con này sao đặt vào tầm mắt cho được."
Sắc mặt Lôi Nguyên Hạo rốt cuộc cũng tốt hơn một xíu.
Hắn liếc mắt nhìn đám người đang xem livestream, "Hừ, cũng được, để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút đi."
Nói, lười biếng đứng dậy, hướng nơi sân đi đến.
Nhóm tiểu trợ lý giúp hắn cầm di động, tiếp tục livestream, còn không quên ba hoa chích choè thổi phồng thiếu gia nhà hắn: "Wow, Tiểu Lôi tổng của chúng ta muốn đích thân thể hiện kỹ năng của mình nha! Kỹ năng cưỡi ngựa của Tiểu Lôi tổng là bốn sao đó nha, mọi người có phúc được thấy rồi!"
Trong đạm mạc có người phổ cập khoa học:
【 phổ cập kiến thức một chút, cưỡi ngựa bốn sao là cấp bậc quốc gia, là kỹ thuật cao cấp nhất, có thể báo danh tham gia thế vận hội Olympic đó. 】
【 ngọa tào, lão công thật trâu bò 】
【 ta lại có thể rồi!! 】
【......】
Mọi người liền bắt đầu ca ngợi, nhìn Lôi · người cưỡi ngựa bốn sao · Nguyên Hạo bước tới một con ngựa không.
Tiểu trợ lý vô cùng quan tâm mà quay đặc tả cho hắn.
Các fan hưng phấn nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ mong tư thế soái khí oai hung của Tiểu Lôi tổng.
Thậm chí đã chuẩn bị tốt một màn ca ngợi.
Tiểu Lôi tổng quả nhiên không làm mọi người thất vọng, phong độ nhẹ nhàng đứng bên cạnh con ngựa, đặc biệt chuyên nghiệp nhấc chân lên, chuẩn bị đạp bàn đạp leo lên lưng ngựa.
Nhưng mà......
Không, không đạp được.
Chính xác là thiếu chút nữa đã đạp lên rồi, kết quả con ngựa đột nhiên hung dữ vung đầu, hất văng hắn một nhát.
Nhóm trợ lý nhanh chóng tiến lên, "Thiếu gia, ngài có sao không!"
Lôi Nguyên Hạo ho khan một tiếng: "Không sao."
"Hoảng cái gì? Chỉ là ngoài ý muốn thôi!" Hắn đề cao âm lượng, "Mới vừa rồi ta có chút trượt chân! Cái kia, đem bột Magie lại đây cho bổn thiếu gia lấy!"
*Magie thường dùng để chống bụi.
Lôi Nguyên Hạo hung tợn bôi bột Magie, một lớp lại một lớp.
Bôi xong, hắn hít sâu một hơi, đi đến con ngựa rõ ràng đang bị kích động đặt chân lên bàn đạp, dũng mãnh trèo lên.
Đạp thì cũng đạp rồi, bất quá bởi vì con ngựa này hoàn toàn không phối hợp, tư thế lên ngựa có hắn...... Khụ, chật vật.
Kế tiếp, con ngựa điên cuồng hí vang một tiếng, bốn chân loạn xạ không ngừng.
Vì thế......
Lôi thiếu gia càng thêm chật vật......
Các fan: "......"
Khen, khen không được rồi.
Cái này cũng chưa xong, Lôi thiếu gia ở trên lưng ngựa giãy giụa vài giây, rốt cuộc, bị con ngựa đạp ngược quăng xuống.
Tống Nghiên vừa vặn cưỡi ngựa lại gần, nhìn thấy Lôi Nguyên Hạo bị ngựa hất xuống, nhanh chóng xuống ngựa, đến bên cạnh hắn.
Vẻ mặt lo lắng đem người nâng dậy: "Có đau hay không?"
Lôi Nguyên Hạo đỡ cái mông đang đau nhức, ngoan cố: "...... Không đau."
Tống Nghiên nhìn hắn một chút, hẳn là không có gì trở ngại, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng thấy bộ dáng của hắn thẹn quá thành giận, săn sóc giải vây cho hắn: "Cậu là lần đầu tiên cưỡi ngựa đi? Không sao đâu, tôi cũng là lần đầu tiên cưỡi, vừa mới rồi thiếu chút nữa cũng bị quăng xuống đó."
Lôi Nguyên Hạo vô cùng nhục nhã: "Ta là người cưỡi ngựa bốn sao! Bốn sao đó!!"
Tống Nghiên: "À?"
"À cái gì mà à! Đó không phải lấn vấn đề của ta, là, là," Lôi Nguyên Hạo suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cứng cổ, khô cằn mà quát: "Là do con ngựa này quá hung dữ rồi!"
Mới vừa rống xong, nhìn thấy con ngựa hung dữ đó cúi đầu, toàn bộ đầu dựa trước mặt Tống Nghiên, lấy lòng mà cọ cọ.
Tống Nghiên giơ tay, theo cái bờm ngựa vuốt ve vài cái.
Sau đó......
Cái thứ quỷ yêu này nhắm lại mắt, một bộ dáng vô cùng say mê......
Tống Nghiên do dự một lát: "Hung dữ...... Sao?"
Lôi Nguyên Hạo nhìn một người một con ngựa phảng phất như tú ân tú ái, miệng há to: "......" Mẹ nó!
Tay tiểu trợ lý có chút run rẩy.
Hắn mặt tiểu thiếu gia hết xanh rồi lại trắng, run bần bật cầm di động.
Cho nên, rốt cuộc có muốn tiếp tục livestream nữa hay không!
Hắn thật là khổ mà!
Các fans đang xem livestream điên cuồng spam:
【 con ngựa này đúng là...... Quá! Hung!! Dữ!! Nha! [ mỉm cười ]】
【 ha ha ha ha ha ta cười muốn xỉu, thực xin lỗi Tiểu Lôi tổng nha, hai ta ly hôn đi, ta yêu nam nhân khác rồi 】
【 a a a em yêu Tống Nghiên thật rồi! Ly hôn đi, chồng cũ! 】
【 không được, tuy rằng rất đau lòng Tiểu Lôi tổng, nhưng em rất muốn cười ha hả ha 】
【 ha ha ha thời điểm Tống Nghiên hỏi Tiểu Lôi tổng có đau hay không cũng thực buồn cười nha! Còn hỏi có phải lần đầu tiên cưỡi ngựa hay không chứ ha ha ha đường đường là bốn sao cưỡi ngựa không thể nhẫn nhị mà! 】
【 chỉ có một mình mị cảm thấy Tống Nghiên thật sự thần kỳ sao? Giống như tất cả các con ngựa đều thích cậu ấy nha 】
【 không phải một mình chế đâu! Lúc cậu ấy sờ lên bờm ngựa, biểu tình của nó...... Rất giống ăn phải xuân dược nha! Mị hay coi @ làm bạn với động vật, Tống Nghiên ơi tham gia đi! Điên cuồng muốn xem luôn!! 】
【 vô cùng tán thành......】
【 vô cùng tán thành......】
......
Lôi Nguyên Hạo sống không còn gì luyến tiếc cuộn mình nằm trên sô pha, mặt vô biểu tình nhìn mục # Lôi Nguyên Hạo nói ngựa này quá hung dữ # chậm rãi bò lên hot search.
Mặt vô biểu tình tìm kiếm hot search, lại mặt vô biểu tình nhìn biểu cảm vô cùng 눈_눈 của mình——
Bên trái là một bàn tay sờ đến con ngựa vô cùng ngoan ngoãn, bên phải là bộ mặt khiếp sợ cùng cái miệng há to của hắn, còn nói mấy lời hùng hổ: Ngựa này quá hung dữ!
Mỗi người trong nhóm trợ lý không dám thở mạnh, Lôi Nguyên Hạo rũ mắt nhìn chằm chằm vài giây.
Nói thật, thế mà hiện bây giờ hắn cũng không có tức giận như tưởng tượng.
Điều hắn chú ý là...... tay Tống Nghiên, hình như còn khá xinh đẹp.
Nhóm trợ lý đã chuẩn bị màn nổi trận lôi đình vì thiếu gia nhà mình, theo kết quả đợi hơn nửa ngày, đăm đăm chọc chọc liếc hắn một cái.
Phát hiện thiếu gia đã không nhìn di động nữa, mà là...... Nhìn Tống Nghiên?
Lôi Nguyên Hạo xác thực đang nhìn Tống Nghiên, hắn nhìn chằm chằm cậu cùng một nam nhân cách đó không xa tình chàng ý thiếp, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
A, chỉ là một trợ lý mà thôi!
Cần thiết phải thân mật như vậy sao!
Không được, hắn lên dây cót tinh thần, thi hành kế hoạch ngày hôm qua, phải chiếm trợ lý của tiểu tử kia, làm cho cậu ta không còn trợ lý để dùng nữa!!
Ha hả, đến lúc đó, cậu ta sẽ phải ôm đùi mình, cầu mình đại từ đại bi cầu xin hắn sao?
Lôi Nguyên Hạo đắc ý mà nghĩ, bên phía đoàn phim lại một trận xôn xao.
Tất cả nhân viên công tác đều khẩn trương lên, người phụ trách thở phì phò lớn tiếng nói: "Động tác nhanh hơn một chút! Kim chủ của chúng ta sắp đến rồi! Bên phía tập đoàn Lục thị cử người từ tổng bộ tới!"
Hắn thuận tay bắt lấy người bên cạnh.
Hắn nhìn xuống, là trợ lý của Tống Nghiên, không để ý, chỉ tùy ý phân phó nói: "Đến đến, anh làm việc này cho tôi, đem thứ này đẩy qua bên kia đi."
Có người bắt được hắn: "Tiểu Lý Tử, mau nói cho tôi, là ai tới?"
Tiểu Lý Tử tiếp tục thở dốc, vẻ mặt mang theo thần sắc kinh hoảng: "Mạnh tổng! Mạnh tổng tự mình tới!"